Cấm Đến Gần

Chương 24: Chương 24





Mặc dù Đại tiểu thư không trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích mặc nàng ôm, đi ra ngoài một ngày cuối cùng cũng nhìn thấy người nhớ nhất trong lòng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu vui vẻ một hồi, nàng buông lỏng một cánh tay, quay người về phía sau rồi nhìn Tần Di giọng đầy vui vẻ thoải mái: "Sao trở về không nhắn tôi?"
Tần Di cúi thấp nửa đầu vẫn nhìn chằm chằm vào ly kem tan chảy trong tay nàng, lông mi thật dài chớp động, gò má dính lớp hồng mong mỏng.
—- Tại sao cô phải trở về?
Nàng cũng lười xem.
Bây giờ Mục Hiểu Hiểu giống như con giun trong bụng Tần Di, hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của cô nhất, nên cười một tiếng không để ý: "Nhìn xem tôi mang theo cái gì cho cô này?"
Nàng khoe khoe ly kem đưa về trước, thời tiết quá nóng, ly kem đã hòa tan hơn nửa, chảy tí tách xuống.
Tần Di nhìn hình dáng ly kem một lát rồi hơi cau mày lại.
Từ nhỏ đến lớn, người muốn lấy lòng cô không ít, đã biết bao nhiêu người vì nụ cười của mỹ nhân mà đánh đổi ngàn vàng, còn Mục Hiểu Hiểu đang mang theo thứ gì cho cô vậy?
Thức ăn cho heo sao?
Mục Hiểu Hiểu duyên dáng đi đến trước mặt Tần Di: "Cô nếm thử xem, là mùi vị của lúc nhỏ."
Đây là ký ức rất hạnh phúc được lưu nhớ trong tuổi thơ của Mục Hiểu Hiểu.

Khi đó, trời rất nóng, sau giờ học thì nàng sẽ thường nhìn thấy Thu Thu giơ giơ ly kem đứng ở đó chờ nàng, nàng sẽ nhanh chóng chạy tới, ôm em gái, liếm một miếng kem, mùi vị lạnh buốt chui thẳng vào đáy lòng, người quan tâm chờ đón nàng về nhà.

Đó là cảm giác vui sướng và hạnh phúc nhất, nàng muốn chia sẻ cảm giác này cho Đại tiểu thư.
Đôi mắt Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu cũng không ngại mà nghiêng đầu nhìn cô và cười rực rỡ.
Ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời cũng không giống như nàng cười.
Tần Di không khỏi nhìn có hơi giật mình.
Thậm chí nếu so sánh Mục Hiểu Hiểu với các trai xinh gái đẹp mà cô đã gặp qua thì nàng cũng có phần nhỉnh hơn.
Mơ ước trở thành nghệ sĩ gì đó của nàng, có lẽ cũng không phải là không thể.

Dựa vào tài lực của Đại tiểu thư thì vứt thiên kim đã kéo tới một triệu chuyên gia chỉnh giọng giải quyết tất cả.
Sân sau, Lưu Vạn Niên chậm rãi đi vào, anh ta còn xách hai túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn mà Đại tiểu thư dặn dò mua, thấy cảnh trước mắt, anh ta lập tức cúi đầu đổi thành đi kề sát tường, cố gắng giả dạng mình thành người tàn hình.
Lâu như vậy à?
Hai người sẽ nói chuyện lâu như vậy sao?
Rõ ràng anh ta đã chờ rất lâu ở bên ngoài rồi mới vào mà, sao vẫn chưa xong? Còn nữa, Mục Hiểu Hiểu đang giơ cái gì vậy? Ly kem rách rưới kia xứng với Đại tiểu thư cao quý xinh đẹp lạnh lùng của bọn họ sao?
Lúc Lưu Vạn Niên đang oán thầm thì Tần Di nghiêng đầu, cô giơ tay phải trắng như tuyết lên, ghim một lọn tóc trên trán qua sau tai, người nghiêng về trước tay
của Mục Hiểu Hiểu, ăn một miếng kem, môi đỏ tươi thấm ướt, mi mắt phiền não "Không cho ai vào cuộc sống" cả ngày của cô cuối cùng cũng giãn ra như xuân như gió.
Nhịp tim Mục Hiểu Hiểu đập nhanh, cổ gà điên cuồng kêu gào không nhịn được bóp thét chói tay trong lòng tay.
A a a a!
Đại tiểu thư nhà nàng đẹp quá đi, đúng là báu vật nhân gian mà!
Lưu Vạn Niên:...
Anh ta chắc chắn bị mù rồi.
Từ hôm qua sau khi Mục Hiểu Hiểu rời đi, tinh thần của Đại tiểu thư đặc biệt xấu, mặt đẹp lạnh lùng, không cho phép có người đi loanh quanh trước mặt.
Giống như là thần cửa nghiêm túc ngồi ở cửa vậy, cô cũng không nhìn lá rụng mà cứ nhìn ngoài cửa như vậy, không biết là cái gì đã chọc cô phiền lòng thế này.
Có mấy lần, người giúp mở vào mở cửa đi tới đi lui trong nhà.
Ánh sáng trong mắt cô lập tức sáng rồi lại tắt đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần.

Đại tiểu thư nổi giận, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Đừng nói là người khác mà ngay cả Tiểu Thúy và Lưu Vạn Niên cũng không dám thở mạnh mà vội vàng lui ra, vì để tránh đạp phải mìn.

Sáng nay, Lưu Vạn Niên còn cố ý dặn dò những bảo vệ xung quanh cánh xa một chút, đừng nhàn rỗi lộn xộn lộn xộn để cho Đại tiểu thư nhìn thấy chọc cô phiền lòng.
Đừng thấy đều là nam nhi bắp thịt phát triển cứng cỏi, nếu thật sự bị Đại tiểu thư lạnh lùng liếc một cái, cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận được.
Chỉ là khuya hôm qua, Lưu Vạn Niên vẫn hơi không yên tâm về Đại tiểu thư, đi xa xa nhà nhìn qua bên này.
Thậm chí anh ta gọi điện cho Tống tẩu, nói tình huống của Đại tiểu thư.
"Tống tẩu, dì nói Đại tiểu thư, lúc trước cô ấy cũng không phải là người không nói lý như vậy, cũng không có phiền não như hôm nay, cứ nhíu chặt mày mãi."
Tống tẩu vẫn còn đang nhồi mì ở bên kia, cười ha hả: "Cậu nói Hiểu Hiểu xin nghỉ một ngày à?"
Lưu Vạn Niên ngây người: "Ý của dì là..."
Âm thanh của Tống tẩu có hơi chua: "Ai da, tôi đoán là tôi rời đi, Đại tiểu thư cũng không có khác thường như vậy."
"Gần đây dì đây có khỏe không?"
Tổng tẩu cười ha hả: "Rất khỏe, nhưng mà hay nhớ Đại tiểu thư, luốn muốn trở về phục vụ cô ấy."
Lưu Vạn Niên cũng hơi nhớ Tống tẩu, anh ta ở Tần gia lâu như vậy nên biết ai đối xử thật lòng với Đại tiểu thư, ngày đầu tiên tới anh ta đã được phân phối bên cạnh Đại tiểu thư.
Nhưng rất nhiều người trong nhà sợ Đại tiểu thư, cảm thấy cô lạnh lùng như băng, nói năng cẩn thận.
Lưu Vạn Niên cũng sợ cô nhưng năm đó, lúc mẹ già của anh ta tự mình ra phố mua thức ăn, đột ngột chảy máu não, xém chút nữa qua đời.
Lúc anh ta nghe được tin này thì tay run rẩy, một thằng con trai hoảng sợ tại chỗ, anh ta vừa mới tới thành phố đi làm chưa được bao lâu, cuộc sống xa lạ.
Bán mạng với công việc hộ vệ là vì cái gì? Chẳng phải vì người nhà có thể sống cuộc sống hạnh phúc hay sao? Mẹ già không yên tâm anh ta nên mới đi theo tới nhưng bây giờ như vậy, anh ta nên làm cái gì đây? Làm sao nói lại với người nhà đây?
Đại tiểu thư nhìn thấy anh ta khác thường thì vẫn không nói gì nhưng lại sắp xếp người đi theo anh ta làm xong tất cả.
Sau chuyện này, Tần Di không đề cập tới lần này dù chỉ là một chữ, chỉ cho anh ta nghỉ dài hạn một khoảng thời gian để anh ta đi chăm sóc mẹ già.
Từ đó về sau, Lưu Vạn Niên thịt nát xương tan đối với Đại tiểu thư, anh ta đã thề, cả đời này nhất định phải bảo vệ tốt với Đại tiểu thư.
Còn các chuyện khác, không phải anh ta muốn nhìn thấy cũng không phải thân phận này của anh ta có thể can thiệp.
Anh ta không làm được gì khác nhưng có thể thực hiện lời hứa năm đó.
Cúp điện thoại, Lưu Vạn Niên đi biệt thự kia xem thử, ngoài dự liệu, đèn lầu ba không sáng mà một ngọn đèn lầu một sáng một đêm.
Đại tiểu thư đúng thật là đang đợi người.
Chỉ là lúc ấy Lưu Vạn Niên còn đang thắc mắc Đại tiểu thư đang đợi ai, anh ta đi theo Tần Di quá lâu nên rất hiểu biết tính cách của cô, dù là ám hiệu của Tống tẩu, hắn cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng kết hợp với cảnh tượng trước mắt.
Lưu Vạn Niên đã hiểu ra, Mục Hiểu Hiểu rất có thể sẽ trở thành bà chủ tương lai, nhất định phải để tâm hầu hạ.
*****
Bởi vì Mục Hiểu Hiểu trở lại, toàn bộ nhà gần như khác nhau, âm thanh u ám của cả ngày yên tĩnh trong phòng quanh quẩn cô.
"Cô không phải người tốt tính nhưng hết lần này tới lần khác bao dung với tôi, là nghiện tôi mà."
Lưu Vạn Niên bỏ túi vào trong phòng bếp nghe thì hút khí lạnh, anh ta đi xem Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư theo đuổi nghệ thuật, hắn cũng biết, nghe ca khúc như vậy, cô phải khó chịu chừng nào?
Tần Di bị Mục Hiểu Hiểu đẩy ngã vào phòng bếp phía đối diện, nàng nấu cơm cũng có thể nhìn thấy chỗ của cô, Đại tiểu thư đương nhiên cũng không có biểu hiện tức giận nhiều giống như Lưu Vạn Niên, cô chỉ cúi đầu ăn một miếng em của
nàng, mặc dù vẫn bị ca khúc của Mục Hiểu Hiểu dẫn đến dáng vẻ nhíu mày chịu đựng đau khổ nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Ông trời của tôi a.
Cưng chìu thật mà.
Lưu Vạn Niên, một ông già to lớn đã điên cuồng dập dầu Cp trong lòng mình, Mục Hiểu Hiểu nhìn túi anh ta mang tới, suy nghĩ: "Cảm ơn Lưu Ca."
Lưu Ca?

Đại tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vạn Niên.
Lưu Vạn Niên cứng đờ người.
Anh ta vô tội! Anh ta không để cho nàng gọi như vậy!
Mục Hiểu Hiểu bận rộn cúi người xuống lục đồ trong túi, nàng muốn làm một bữa ăn lớn vào trưa hôm nay cho Đại tiểu thư.
Hử?
Làm sao mua cũng là thịt, Đại tiểu thư không thích ăn thịt đó.
Lúc đầu nàng cũng định làm xong thì đi dạo một chút siêu thị bên cạnh để mua ít thích nhưng bây giờ xem ra là không cần đi ra ngoài.
"Phong phú tốt lắm, cảm ơn anh Lưu."
Nghe lời này, Lưu Vạn Niên lập tức thẳng người, hốt hoảng khoát tay: "Không có gì đâu, không có gì đâu, có dặn dò gì cô cứ việc nói."
Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu một cái:???
Gì?
Không phải nàng mới đi ra ngoài một ngày thôi sao? Đây là anh ta bị làm sao vậy? Biểu tình của Lưu Vạn Niên nghiêm túc giống như là đang báo cáo với thủ trường mà nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Lần sau gọi tôi là Tiểu Lưu là được."
Mục Hiểu Hiểu:???
Đây là tình huống gì vậy?
Khó hiểu, Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Đại tiểu thư, là sao? Ngày nàng không ở nhà, cô lại nổi giận? Hù dọa anh ta?
Đại tiểu thư cũng không nhìn bọn họ bên này mà cúi đầu ăn miếng kem cuối cùng trong tay.
Mục Hiểu Hiểu nhìn rất vui vẻ và yên tâm, thật là được a, ai nói Đại tiểu thư lạnh lùng như băng? Nhìn thử xem, bây giờ cũng biết ăn thế nào để không lãng phí mà? Lúc nàng vừa mới tới, ngay cả ăn cơm mà Đại tiểu thư là nhà thực phẩm vậy, ăn một một miếng thì để qua một bên không ăn nữa.
Cảm giác được ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu, Tần Di mang vẻ mặt không cảm giác ngẩng đầu lên.
- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa chọc mù em.
Mục Hiểu Hiểu nhìn tay cô như thế thì cười, tâm trạng khó hiểu ổn rồi, đúng vậy đúng vậy, đây mới là Đại tiểu thư, đây mới là cảm giác về đến nhà.
Lưu Vạn Niên yên lặng vây xem ở bên cạnh:...
Anh ta muốn hát.
Anh ta ở đáy xe, không nên ở trong xe.
"Anh Lưu, không có chuyện gì thì anh trở về đi, tôi nấu cơm cho Đại tiểu thư." Mục Hiểu Hiểu muốn đuổi người khác đi theo bản năng, chỉ còn lại nàng và Đại tiểu thư.
Trước mặt những người khác, nàng cũng không có cách nào mặc chiếc váy ngủ sexy kiểu Hàn Quốc vận chuyển miễn phí 19,9, làm gì cũng luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm như vậy thì để ý rất nhiều, không thoải mái, không được tự nhiên.
Nhưng đối với Đại tiểu thư, nàng sẽ buông lỏng nhiều, có thể tùy tiện làm gì làm ở nhà, dù sao Đại tiểu thư cũng chỉ sẽ nhịn không được nhìn nàng một lát, hoặc là giơ tay lên hù dọa nàng một chút, cuối cùng cũng sẽ chiều nàng.
Lưu Vạn Niên ngẩng đầu nhìn Tần Di, Đại tiểu thư khe khẽ gật đầu, anh ta sải bước bằng đôi chân dài, lập tức rời đi.
A a a a!!!
Nghĩ không ra...
Anh ta cũng sẽ thấy một mặt như vậy của Đại tiểu thư!!
Người đi rồi.
Mục Hiểu Hiểu càng vui vẻ hơn, nàng hỏa tốc trở về phòng mình, cởi quần áo rồi đổi quần áo ngủ sau đó đi ra.
"Ai da, cô không biết, lần tay tôi trở về được yêu thích và chào đón như thế nào đâu.

Nếu không phải vì nhớ cô, tôi thật sự muốn ở nhà nhiều thêm mấy ngày."
Đại tiểu thư ăn xong ly kem rồi, cô im lặng sau đó có hơi hối hận, tại sao phải ăn nhỉ? Có lẽ nên giữ lại hình tượng.

"Còn quần áo mát mẻ này, cô không biết ấy, gần đây bà nội tôi rất mê thợ may quần áo, nhất định muốn may quần áo cho tôi.

Vấn đề là tôi còn trẻ và đẹp như vậy nên nhất định làm cho tôi một bộ màu vàng đất...!Dọc theo con đường này, rất nhiều người nhìn tôi."
Mục Hiểu Hiểu vừa rửa rau vừa lải nhải: "Tôi còn mang theo một chút đồ ăn trở lại, lát nữa làm một ít cho cô, những thứ kia đều là bọn nhỏ tự tay hái, mẹ tôi làm, ai da, cô cũng không biết nhà náo nhiệt tới chừng nào đâu, thật sự muốn dẫn cô về nhà nhìn thử mà."
Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Di: "Đúng rồi, tôi còn mang bọn nhỏ cùng nâng quốc kỳ, mẹ chụp hình, tôi có mang về."
Nàng muốn chia sẻ tất cả với Đại tiểu thư.
Nàng luôn cảm giác Tần gia giống như một nhà tù, nhốt Đại tiểu thư ở chỗ này, chặn lại hết tất cả ánh sáng hấp dẫn bên ngoài.
Mặc dù bây giờ nàng không đưa Đại tiểu thư đi ra nhưng dù sao cũng phải mang ánh sáng mặt trời về cho cô xem, mặc dù yếu ớt nhưng nàng sẽ kiên trì.
Mục Hiểu Hiểu cầm quả cà chua chưa rửa xong trong tay, đi tới bên cạnh xe lăn của Tần Di, chắp tay người một cái: "Đây này, ở trong túi quần tôi, tay tôi dính nước, cô cầm ra xem thử."
Tần Di không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Nàng là đang sai sử phân phó cô sao?
Mục Hiểu Hiểu không biết trọng lượng cô nặng thế nào?
Mục Hiểu Hiểu biết tính nết kiêu ngạo của Đại tiểu thư, cố ý tới chọc cười cô, nhìn thấy ánh mắt như đao mất hồn quen thuộc, nàng vui vẻ: "Không cầm thì không cầm."
Nói xong, nàng làm chuyện xấu vẫy ngón tay, nước văng đến trên mặt Đại tiểu thư: "Tôi cầm cho cô."
Tần Di:!!!
Mắt thấy Đại tiểu thư sắp nổi giận, Mục Hiểu Hiểu cười lùi hai bước, nàng nhìn Tần Di: "Có phải muốn đánh tôi không? Đứng lên đuổi tôi thử xem? He he, đuổi kịp tôi sẽ để cô..."
Tần Di ngưng mắt nhìn nàng.
Cô lại có một chút động tâm, thật sự muốn đứng lên.
Mục Hiểu Hiểu:...
Ánh mắt của Đại tiểu thư khác với lúc trước.
Được rồi.
Bị Đại tiểu thư dọa cho ngậm miệng lại, Mục Hiểu Hiểu không dám nói bậy bạ nữa, nàng lấy hình ra rồi đưa tới trên tay cô.
Tần Di cúi đầu, nhìn tấm hình bị ép nhét vào, hình chụp rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, nhiều đám mây trắng, mặt Mục Hiểu Hiểu và bọn nhỏ chứa đầy nụ cười.
Cô đã tận mắt xem qua nên biết chói mắt tới dường nào.
"Cảm giác những em trai em gái này sẽ tỏa nắng và cười hơn rất nhiều lúc chúng ta còn nhỏ."
"Đất nước càng ngày càng quan tâm, sức mạnh tình yêu thương của xã hội cũng nhiều không giống như tôi và Thu Thu hồi đó, lúc nhỏ muốn nhất chính là ngồi mình đợi ở cô nhi viện, không thích nhìn người người, người ngoài là thứ đáng sợ nhất."
Khi đó, cô nhi viện thường xuyên có vợ chồng không có con cái sang đây xem trẻ con để nhận nuôi.
Nhận nuôi, đối với một số đứa trẻ mà nói có thể là ban tăng.
Nhưng ở trong lòng Mục Hiểu Hiểu và Thu Thu, mỗi một lần các nàng đến đều là một lần đứng ở ranh giới sợ hãi.
Các nàng cũng sẽ sợ hãi bất an, sợ bị mang đi, cố gắng cúi đầu giảm bớt cảm giác tồn tại.
Phần lớn nhiều nhà chọn đứa trẻ có cơ thể khỏe mạnh, dáng vẻ ưa nhìn.

Lúc đó, mặc dù Mục Hiểu Hiểu còn nhỏ nhưng dáng vẻ đã nổi bật trong bọn nhỏ, càng không cần phải nói đến chuyện cơ thể khỏe mạnh của nàng.
Có nhiều lần, Mục Hiểu Hiểu vì giả bộ bệnh mà lén nuốt bột giặt.
Nàng từng nghe nói, lén ăn bột giặt, một ít sẽ không chết chỉ là đột nhiên sốt cao.

Mẹ viện trưởng và bà nội có thể bị dọa sợ, lúc Hiểu Hiểu phát sốt nữa hai người mới vội vàng ôm nàng đi bệnh viện, lúc đi ra chờ kết quả chẩn đoán, lần đầu tiên trong đời nàng muốn bị đánh.
Không trong mong đợi.
Nàng không chờ được bàn tay mẹ và bà nội mà chỉ thấy được giọt nước mắt trên khuôn mặt của mẹ và bà nội ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm: "Đứa trẻ ngốc, đứa trẻ ngốc.."
...
Mục Hiểu Hiểu nói liên tục về hành trình lần này với Tần Di, nói qua lại, nàng rất thản nhiên mà không hề giấu giếm nói qua tất cả, đối với nàng mà nói thì có lẽ là
chua ngọt, có lẽ là khổ sở, cũng có lẽ là đau đớn nhưng đối với người khác, nàng khó có thể mở miệng, chỉ có đối với Đại tiểu thư nàng mới có thể nói ra như vậy.

Đại tiểu thư sẽ không đáp lại bất kỳ câu nào với nàng.
Nhưng Mục Hiểu Hiểu tin tưởng cô, Đại tiểu Thư và người khác không giống như, nàng biết điều đó.

"Đại tiểu thư."
Nói đến cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu cũng cảm thấy mình nói quá nhiều, nàng bực bội ăn cơm, vén lọn tóc dài qua sau ta: "Cô nói tôi cũng không biết tại sao tôi và cô hợp nhau như vậy, cô nhìn cô xem lạnh lùng như văng, cho tới giờ cũng không nói lại với tôi, khoát tay chính là muốn đâm mù mắt tôi.

Nhưng tôi đi ra ngoài chuyến này, rất nhớ cô, trên đường chỉ lo lắng cô ăn không ngon ngủ không yên, đến cô nhi viện, thấy cái gì cũng muốn gửi cho cô nhưng cô đúng là không có lương tâm mà, một tin nhắn cũng không trả lời."
Tần Di:...
Nàng thật là bao thiên lớn gan.
Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu, cười thản nhiên với Tần Di: "Cô có thấy tôi phiền không?"
- Phiền.
Biết là sẽ như vậy mà, Mục Hiểu Hiểu cười, nàng đi tới bên người Tần Di, ngồi xổm người xuống, đối mặt với cô: "Đại tiểu thư~"
Giọng nàng rất nhẹ rất nũng nịu, trong mắt rung động giống như là nước xuân vậy.

Tần Di cũng đã cúi đầu không nhìn nàng, hết lần này tới lần khác nàng còn cần trêu chọc như vậy, hình tượng xây dựng một đêm trong lòng mình tối qua, nói cùng lắm là do ngày nóng lòng hoảng cho nên tim Đại tiểu thư mới có thể đập rộn như vậy, nhưng bây giờ ở trong phòng điều hòa, tim cô cũng đập có chút dữ dội.

Thậm chí nàng có hơi sợ hãi.
Sợ người bên cạnh sẽ nghe được.
Mục Hiểu Hiểu nhìn nàng, biểu tình dịu dàng: "Tôi đang ngồi xe trên đường trở về mà vẫn nhớ cô, trong lòng có một chuyện muốn nói với cô."
Tần Di kiềm chế tim đập dữ dội, tay cô đè một bên xe lăn, bởi vì dùng sức nên móng tay trắng bệch.
- Nói cái gì?
Cô làm mình bĩnh tĩnh, giữ thái độ lạnh lùng lúc bình thường nhưng bên trong đã sóng lớn mãnh liệt từ lâu.
Cái này trong đời người của Tần Di đang tồn tại tính lật đổ.
Chưa bao giờ ai có thể giẫm ở trong lòng cô, thay đổi như chong chóng.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, nàng bán mạnh hai tay nâng cằm mình: "Cô thấy tôi có dễ thương không? Cô thích không?"
Tần Di:...
Thật sự là càng ngày càng quá đáng.
Lần này nàng trở về là ăn nhiều cánh gà nên đầu độc não sao?
Tại sao phải trêu chọc cô?
Lúc tim Đại tiểu thư đã nhảy tới chỗ cao nhất, Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt cô, cười nói: "Tôi muốn, nếu cô không chê...!Về sau tôi xem cô như là chị ruột vậy, được không?"
Từ lúc có trí nhớ, Mục Hiểu Hiểu chính là chị lớn ở cô nhi viện, nhớ mang máng có mấy anh chị như vậy, sau đó đều rời đi.
Chờ lúc nàng thật sự lớn lên thì vận chịu đựng sức nặng của từ "Chị"
Nàng cũng muốn làm em gái được người khác bao dung trong thầm lặng như vậy.

Giống như bây giờ, Đại tiểu thư cho nàng cảm giác bao dung thầm lặng vậy.
Mục Hiểu Hiểu thông minh như này làm sao không biết, người giúp việc thay đổi với nàng là bởi vì Đại tiểu thư? Đại tiểu thư đối xử rất tốt với nàng.
Nàng không bỏ đi được.
Vẫn chưa tới một tháng, hợp đồng của họ sắp chấm dứt, lúc trên trường, Mục Hiểu Hiểu luôn suy nghĩ làm sao biến mối quan hệ "Tiền bạc" này thành tình cảm tồn tại muôn thở.
Giống như bây giờ, nàng rốt cuộc nghĩ đến.
Chỉ cần Đại tiểu thư không ngại thì nàng và Đại tiểu thư có thể giống như nàng và Thu Thu vậy, sau này sẽ trở thành người thân.
Cho dù là không có máu mủ, các nàng cũng sẽ rất thân thiết.
Đây là từ nhỏ đến lớn nàng đã trải qua rất nhiều, nội tâm nhận biết tình nghĩa bền chắc nhất mà không thể phá hư.
Như vậy thì cho dù là thời gian sau này, nàng cũng có thể mượn cớ đến thăm chị, đến xem Đại tiểu thư.
Trong lòng Mục Hiểu Hiểu không bỏ được cô, nàng muốn thấy cô đứng lên, muốn cô nói lần nữa, khôi phục những ngày qua thần, trở lại võ đài cô thích nhất, khi đó, Mục Hiểu Hiểu nhất định là người hâm mộ số một, call cho cô.
Đối mặt với ánh mặt bình tĩnh của Mục Hiểu Hiểu, sắc mặt Tần Di trở nên khó coi, đôi môi cô vểnh lên, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm đôi mắt mong đợi của Mục Hiểu Hiểu hồi lâu, giơ tay rất lạnh lùng.
- Tôi chê..