Cấm Đình

Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ





Thiên Tử băng hà, bắt đầu quốc tang.
Sau tiểu liệm, Thái Tử Lý Hiển lên ngôi hoàng đế, ngày đó, vương công quý tộc trong điện than khóc không ngừng, ngoài điện bách quan kêu rên như nước, toàn bộ thành Tử Vi chìm vào tình cảnh bi thảm.
Tân đế quỳ gối ở đằng trước, đỡ lấy quan tài khóc lóc thảm thiết nhất, nhưng mà chỉ một lát liền hít thở không thông.

Nếu không phải có Vi Diễm ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy, chỉ sợ hai mắt trợn trắng, ngất tại chỗ.
Thái Bình lạnh lùng nhìn tam ca cùng Vi Diễm kêu khóc, là thật hay giả, nàng đã sớm có quyết đoán.

Lúc này, nàng mặc y phục trắng quỳ gối trên điện, vành mắt đỏ bừng, nước mắt lại một giọt cũng không rơi xuống.

Nàng nhớ rõ khi phụ hoàng lâm chung, còn nắm lấy tay nàng gắt gao, vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng.

Hắn chỉ chờ mong cây đao cuối cùng này của hắn, có thể ngăn trở dã tâm của Mị Nương.
Chỉ là, nàng nhất định phải làm phụ hoàng thất vọng rồi.
A nương cai trị Đại Chu, là thời đại hồng trang trân quý nhất trên đời.

Thái Bình tự nghĩ, tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại vật cản đường a nương xưng đế, cho nên nàng trước hết cần phải tránh khỏi Lạc Dương, không thể ở lại Lạc Dương lâu hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Thái Bình đưa mắt tìm kiếm tung tích của a nương, lúc này mới phát hiện a nương cũng không có ở trên điện.
Với Võ Hậu mà nói, mấy ngày này đặc biệt quan trọng.

Bùi Viêm là Cố Mệnh đại thần cuối cùng do Lý Trị chỉ định, tân đế tư chất ngu dốt, hắn lo lắng tân đế không thể ổn định triều cục, liền cùng Võ Hậu hợp mưu, lấy lý do tân đế chưa chính thức đăng cơ, tuyên bố trước khi tang lễ tiên đế hoàn thành, quân quốc đại sự trước tiên sẽ do Thái Hậu quyết định.
Võ Hậu đầu tiên là y theo di chiếu, hạ chỉ gia phong tông thất Lý Đường, trấn an tứ phía.

Sau đó tăng mạnh vũ khí quân đội, mệnh Trình Vũ Đĩnh cùng Trương Kiền Úc lãnh đạo Vũ Lâm Quân, ổn định Đông Đô.

Màn đêm buông xuống, nàng lại nghĩ tới chỗ bất an, lập tức hạ chỉ, đem tâm phúc của mình phái đến Tịnh Châu, Ích Châu, Kinh Châu, Dương Châu đảm nhận đại đô đốc, dẹp an địa phương.

Chuyện bên ngoài lắng xuống một chút, nàng liền bắt đầu chỉnh đốn triều thần.


Không động được thì vẫn giữ lại ở Tây Kinh Trường An, động được liền âm thầm thu phục tăng chức, lại đề bạt mấy quan viên tâm phúc của mình, cuối cùng để đáp lễ, nàng bổ nhiệm Bùi Viêm làm Trung Thư Lệnh.
Bùi Viêm có được quyền lực thực sự, mỗi lần Võ Hậu cùng nhóm Tể Tướng bàn bạc, đều do Bùi Viêm chủ trì.

Lúc đó, hắn đã xem như đứng đầu Tể Tướng đứng trên vạn người.
Hai mươi bảy ngày ngắn ngủi, tang lễ Lý Trị đã hoàn thành, cục diện của Võ Hậu cũng hoàn thành đến bảy tám phần.
Mồng một tháng giêng, Võ Hậu lui về Huy Du Điện, Lý Hiển đổi sang năm Tự Thánh, chính thức tự mình chấp chính, đến Trinh Quán Điện triệu kiến chúng thần.
Đây là lần đầu tiên tân đế Lý Hiển thượng triều, cũng là lần đầu tiên chính thức tiếp nhận bách quan tung hô vạn tuế.

Võ Hậu buông rèm ở phía sau, chỉ nghe chính sự, không còn giống như lúc trước Nhị Thánh cùng ngồi.
Sau khi bách quan quỳ lạy, Lý Hiển làm dáng nói ra hai chữ “Bình thân”, chỉ cảm thấy kích động không thôi.

Hiện giờ một mình hắn ngồi trên long ỷ, thân mặc long bào, đầu đội long quan, đại cục đã định, hắn gấp không chờ nổi muốn ban bố chiếu lệnh mà hắn suy nghĩ đã lâu.
“Bệ hạ, công chúa ở ngoài điện cầu kiến.”
Lý Hiển mới vừa làm thanh yết hầu, liền nghe thấy nội thị vào điện bẩm báo.
Thái Bình tới thật đúng lúc!
Lý Hiển vốn muốn ban bố chiếu lệnh, hiện giờ Thái Bình tới, cùng nhau nói là được.
“Tuyên!”
Cách rèm buông, Võ Hậu xa xa nhìn Thái Bình mặc y phục trắng, từ từ đi vào đại điện.

Đã nhiều ngày nàng không để ý đến Thái Bình, hôm nay Thái Bình đột nhiên lên điện, cũng không biết vì cái gì.

Võ Hậu đoán không ra, chỉ phải nhấc rèm che, nhìn về phía Bùi Viêm.
Vừa lúc Bùi Viêm cũng không biết công chúa tới đây là có ý gì, cũng nhìn về phía Võ Hậu.
Hai người trao đổi ánh mắt, không cần phải nói, Bùi Viêm liền đoán được ý của Võ Hậu.

Nếu hôm nay công chúa ở trên điện vọng ngữ, hắn liền ngắt lời công chúa, lấy lý do công chúa đau thương cha mất, thần trí đã loạn, mệnh cấm vệ đem nàng ra khỏi Trinh Quán Điện.
“Thần bái kiến Ngô Hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thái Bình một thân váy dài màu trắng, trang dung thanh nhã, hôm nay mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều là phong phạm hoàng gia.
“Miễn lễ.” Lý Hiển mỉm cười nhìn Thái Bình, “Hoàng muội tới vừa lúc, trẫm đang muốn tuyên chỉ.”

“Bệ hạ, thần muốn theo linh cữu của tiên hoàng trở về Trường An.” Thái Bình không cho Lý Hiển có cơ hội tuyên chiếu, vào ngay lúc này, nàng tuyệt đối không thể để chiếu lệnh kiểu như công chúa tham chính được nói ra trước mặt bách quan.
Tươi cười của Lý Hiển cương ở trên mặt, “Ngươi…… Sao đột nhiên lại……” Lý Hiển ngay lúc này cần dùng người, Thái Bình ngay lúc này lại chạy đi, trên dưới cả triều, còn có ai có thể giúp hắn?
“Thần xin bệ hạ cho phép, cho phép thần thủ lăng ba năm, làm tròn đạo hiếu.” Thái Bình quỳ xuống đất, bái Lý Hiển, “Thỉnh bệ hạ cho phép.”
“Thái Bình, trẫm còn muốn để ngươi……”
“Thỉnh bệ hạ cho phép!”
Thái Bình ngắt lời hắn, dập đầu thật mạnh.
Ngày đầu tiên Lý Hiển làm Thiên Tử lại gặp phải chuyện phá đám như vậy, không vui nói: “Trẫm không cho phép!”
“Khụ khụ!” Sau rèm buông, vang lên tiếng Võ Hậu ho khan.
Lý Hiển chỉ cảm thấy lưng lạnh buốt, không khỏi nhíu mày quay đầu lại, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, thủ lăng quá khổ cực, trẫm lo lắng Thái Bình chịu không được.”
“Thái Bình có lòng hiếu thảo, hoàng đế lại vô cớ cản lại, là muốn như thế nào?” Thanh âm Võ Hậu không lớn không nhỏ, Lý Hiển có thể nghe thấy, vài tên trọng thần đứng ở hàng phía trước cũng có thể nghe thấy.
Tuy không nỡ để Thái Bình chịu khổ, nhưng ngay lúc này Thái Bình rời khỏi Lạc Dương cũng là chuyện tốt.
Bùi Viêm lập tức nâng thẻ chầu bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: “Công chúa hiếu thuận, bệ hạ nên cho phép.”
“Nhưng mà, trẫm còn muốn phong nàng làm Trấn Quốc Công Chủ……” Lý Hiển không vui, còn chưa dứt lời, liền bị Võ Hậu lập tức đánh gãy.

Chỉ thấy Võ Hậu đứng dậy, chậm rãi từ sau rèm đi ra, chỉ vừa đứng ở trên long đài, liền có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Lý Hiển theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, chỉ đành nhịn lại.
“Công chúa không có công, làm sao trấn quốc?” Võ Hậu nghiêm nghị hỏi lại, ánh mắt sắc bén đảo qua triều thần, “Tân đế vừa mới lên ngôi, cần chư vị đồng tâm đồng đức, tận lực phụ tá.

Sao? Hiện giờ hoàng đế hồ nháo, các ngươi một người hai người đều im lặng là như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, triều thần lập tức quỳ xuống.
“Xin bệ hạ cho phép thỉnh cầu của công chúa, thành toàn cho lòng hiếu thuận của công chúa.”
Lý Hiển thấy trận thế như vậy, làm sao còn dám nói hai chữ “Không cho”, “Cho phép! Trẫm cho phép là được!”
“Thần, tạ bệ hạ.” Thái Bình dập đầu thật mạnh với Lý Hiển, dù chưa ngẩng đầu, nàng đã cảm giác được a nương đưa tới ánh mắt.
Mãi cho đến lúc này, Võ Hậu rốt cuộc đã hiểu đặc chỉ cuối cùng kia của Trĩ Nô là có ý gì.
Nếu Thái Bình có được chiếu lệnh, có thể tham gia chính sự, sau này nếu phò mã của nàng không phải Võ thị, với Thái Bình đó là họa lớn.

Nàng nên cảm ơn Thái Bình, lấy biện pháp như vậy rời khỏi Lạc Dương, tránh đi chính sự, tránh đường cho nàng xưng đế.

“Công chúa hiếu nghĩa, nếu thật sự thủ lăng ba năm, đó là công lớn.” Thanh âm Võ Hậu vang lên, “Ai gia chờ con trở về.” Nàng vốn không nên nói câu cuối cùng này, nhưng nếu không nói, nàng lại lo lắng tâm phúc trên triều không có mắt, âm thầm xuống tay với Thái Bình.
Rốt cuộc những năm gần đây, hai người các nàng ở trước mặt người ngoài là mẫu nữ mâu thuẫn, người phía dưới vì tranh công, có thể sẽ dùng mọi thủ đoạn.
“Con lĩnh chỉ.” Thái Bình đứng dậy, nhất bái với Võ Hậu, liền lui ra khỏi triều.
Lần đầu Lý Hiển lâm triều đã không suôn sẻ, nghẹn một bụng lửa, sau đó hắn hạ chiếu lập hậu, sắc lập Thái Tử, bách quan nhất nhất lĩnh chỉ, tới khi đề bạt nhạc phụ của mình, lại bị Bùi Viêm lập tức bác bỏ.
“Trẫm là Thiên Tử, trẫm phong thưởng quốc trượng đều theo lệ! Bùi Viêm, nhà ngươi có ý gì?!”
“Bệ hạ có thể theo lệ, lại không thể đề bạt vượt cấp.”
Bùi Viêm thẳng lưng, cũng không sợ tân đế nửa điểm, ở trong mắt hắn, tân đế thật sự không gánh được trọng trách lớn, “Đây là quốc pháp, nếu bệ hạ phá đi, sau này người khác noi theo, chức quan không dựa vào năng lực, lại dựa vào quan hệ thông gia, sẽ làm rét lạnh sĩ tử có tài trong thiên hạ, rối loạn kỷ cương triều đình.”
Quốc trượng Vi Huyền Trinh tài cán bình thường, Lý Hiển liền muốn đề bặt hắn đề làm người Môn Hạ Tỉnh, với Bùi viêm mà nói, một là khinh thường chuyện ngang bằng với người tài trí bình thường như vậy, hai là chán ghét người như vậy có quyền bác bỏ chiếu lệnh từ chỗ bọn hắn.
Hắn tuyệt đối không đồng ý.
Trong triều đình nháy mắt lặng ngắt như tờ, nhao nhao đưa ánh mắt hướng về Võ Hậu bên cạnh Thiên Tử.
Võ Hậu cười khẽ, nhìn về phía Lý Hiển, “Hoàng đế lại muốn hồ nháo sao?”
Một kích này, trực tiếp làm cơn giận mà Lý Hiển nhịn đã lâu hoàn toàn bùng nổ.
“Trẫm là Thiên Tử! Chiếu lệnh của trẫm các ngươi một cái cũng không nghe theo, nhưng đạo lý bác bỏ lại nói đến rõ ràng! Như thế nào?” Lý Hiển dứt khoát không thèm đếm xỉa, “Cho dù trẫm đem thiên hạ giao cho Vi Huyền Trinh, có gì không thể?! Hắn sao lại không thể làm Hầu Trung!” Lời nói của hắn không thể nghi ngờ là một quả đấm, hung hăng đấm vào trong tim triều thần.
Ngoại thích chuyên quyền, đây là quốc gia đại kị!
Võ Hậu không giận không cười, chậm rãi nói: “Hoàng đế mệt mỏi, hôm nay lâm triều, dừng ở đây.”
“Mẫu hậu, trẫm còn chưa nói xong!”
“Câm miệng!”
Võ Hậu hung ác trừng mắt tới, đi đầu mang theo cung nhân của mình bước nhanh ra khỏi triều đình.
Mới đầu bách quan không dám động, nhìn thấy Bùi Viêm cũng đi theo Võ Hậu, liền rải rác mà lui khỏi triều.
Trinh Quán Điện to như vậy, Lý Hiển nhìn trong điện chỉ còn sót lại cung nhân cùng nội thị, cảm thấy một cổ lạnh lẽo nháy mắt ập vào tim.

Hắn theo bản năng sờ sờ cổ mình, hắn bắt đầu thấy hối hận, hôm nay tựa hồ không nên chống đối mẫu hậu.
Xong rồi, xong rồi.
Lý Hiển trái lo phải nghĩ, vội vàng nói với hạ nhân: “Tốc tốc mệnh ngự thiện chuẩn bị ngọ thiện, hôm nay trẫm muốn cùng mẫu hậu dùng bữa.”
“Vâng.” Nội thị lĩnh mệnh.
Chỉ là, chờ đợi Lý Hiển chính là cánh cửa đóng từ Võ Hậu.
Võ Hậu hôm nay không gặp, cơn giận kéo dài như vậy so với chỉ vào mặt mà mắng còn làm hắn sợ hãi hơn.
Đến hoàng hôn, Lý Hiển nơm nớp lo sợ mà trở về điện của tân hậu, kể lại một lần mọi chuyện cho Vi Diễm nghe.

Vi Diễm nghe xong liền khẩn trương, sao lại gả cho một tên ngu xuẩn không biết làm việc thế này! Êm đẹp an bài thế nhưng lại bị hắn làm thành chuyện xấu, Vi Diễm cảm thấy chỉ sợ là đại họa ngập đầu.
Thái Bình xin được ý chỉ, không dám lưu lại ở trong cung lâu hơn.

Ra khỏi triều đình, liền đi thẳng đến nơi đặt linh cữu của tiên hoàng, y theo lễ chế, sai người nâng lên xe, mang theo một ngàn vãn sĩ, hai trăm vãn lang, hai đoàn một trăm hai mươi tám người xướng khúc vãn ca, một trăm năm mươi người khóc tang, toàn bộ mặc tang phục vải bố trắng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Tử Vi.

Đường đi xa, Thái Bình chỉ đành cưỡi ngựa mà đi.
Đội ngũ đưa linh cữu đến Ứng Thiên Môn, tuyết liền theo ánh hoàng hôn nhẹ nhàng bay xuống.
Uyển Nhi vẫn luôn ở bên cạnh a nương hầu hạ nghĩ chiếu, Thái Bình thật sự không tìm được cơ hội tự mình cáo biệt nàng ấy.

Tuy nói không hề gì, nhưng cũng làm Thái Bình cảm thấy tiếc nuối đau thương.
Nàng còn muốn dặn dò Uyển Nhi, mọi chuyện phải cẩn thận, còn muốn ghé vào tai Uyển Nhi, nhỏ giọng nói một lần, không được phép quên nàng.
Nếu không thể giáp mặt cáo biệt, liền chỉ có thể ghìm ngựa quay đầu, đem những lời này gửi vào bông tuyết bay bay, bay vào sâu trong thành Tử Vi, dừng trên tóc mai Uyển Nhi.
“Bảo trọng……”
Đơn giản nói ra hai chữ, ánh mắt Thái Bình bỗng chốc dừng ở trên Ứng Thiên Môn —— Uyển Nhi một thân váy trắng, mang theo một trản đèn lồng mờ nhạt, đứng ở trên cổng thành.
Điện hạ không thể tới cáo biệt, nhưng nàng có thể tới đưa tiễn.
Cho dù nàng cùng nàng ấy cách xa như vậy, đã không còn thấy rõ mặt nhau, nhưng trong tay có trản đèn lồng này có thể thay nàng truyền lời.

Nàng sẽ ở Lạc Dương chờ điện hạ, chờ điện hạ bình an trở về.
Hốc mắt Thái Bình nóng lên, tầm mắt đã mơ hồ mờ mịt, chỉ còn lại trản đèn mờ nhạt Uyển Nhi mang theo trong tay.
Đó là một sắc màu ấm áp đi sâu vào trái tim nàng, cũng là một phần chấp niệm năm tháng sau này của nàng.
Thái Bình giơ cánh tay lên vẫy vẫy, cuối cùng quay mặt đi, nhìn về phía con đường đi đến Trường An.
Nàng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về!
“Giá!” Thái Bình giục ngựa, một người một ngựa trắng xuyên vào màn tuyết, cuối cùng biến mất ở cuối đường.
Uyển Nhi im lặng rơi lệ, quay lưng lại, cưỡng ép chính mình nuốt xuống toàn bộ nước mắt.

Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn giúp điện hạ, nàng không thể để Võ Hậu nhìn ra nàng thương tâm.
Hồng Nhụy nhìn thấy thì đau lòng, dịu dàng khuyên nhủ: “Khóc ra được, sẽ thoải mái hơn.”
Uyển Nhi liên tiếp hít sâu vài hơi, cuối cùng hoãn lại nước mắt, khẽ nói: “Ta còn có một trận chiến, muốn giúp điện hạ đánh thắng.” Chỉ có như thế, điện hạ ở Trường An ba năm mới thật sự an toàn.
“Đại nhân……”
“Ta nên đến bên cạnh Thái Hậu hầu hạ rồi.”
_____
Chú giải
Tiểu liệm: thay đồ cho người chết
Cố Mệnh đại thần: quan nhiếp chính do hoàng đế chỉ định trước khi qua đời
Vãn sĩ, vãn lang: người đưa tang
Vãn ca: khúc ca đưa tiễn người chết
Ngoại thích: gia đình, thế lực của bên ngoại hoàng đế như hoàng hậu, thái hậu, thái phi.