Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 141




"Ha ha, thích thì ăn nhiều một chút. Lần sau nếu muốn ăn, đó gọi điện thoại trước cho ta rồi đến ăn. "

Lăng Tịch biết Mạn Ny nói như vậy, chính là lời khách sáo mà thôi, bất quá cũng rất vui lòng.

"Dạ, nhất định."

Mạn Ny gật đầu, nhưng sau đó có chút mất mát buông đôi đũa trong tay xuống, thở ra nói:

"Chẳng qua, phỏng chừng thật lâu nữa mới có thể ăn được đồ ăn bá phụ nấu."

"Sao? Vì cái gì?"

"Còn không phải vì ba con sao. Thật ra, ông bắt con phải trở về nhà. Thật là, đó chỉ là ý của mình ông ấy, con còn chơi chưa đủ."

Trong đó chỉ có một nguyên nhân, chính là, cô không nghĩ nhanh như vậy cùng Tần Tường tách ra, rất không tình nguyện, nhưng lại không thể ngỗ nghịch cãi lại lời ba.

"Vậy à..."

"Bá phụ, khiến người chê cười. ""

Mạn Ny nghịch ngợm thè lưỡi,

"Vừa rồi giận dỗi vậy thôi, ngàn vạn đừng nói với ba con."

"Vâng, sẽ không. Ăn cơm đi."

Nam nhân lắc đầu cười. Mạn Ny lo lắng vô ích vì nam nhân đâu dễ gì gặp được ba Mạn Ny. Bất quá Mạn Ny gần gũi như vậy làm cho nam nhân cảm thấy được rất đáng yêu, là càng nhìn càng vừa lòng.

Tần Tường nhíu nhíu mày nhìn bọn họ, sau đó vươn tay đem đĩa thức ăn lại gần mình, cầm chiếc đũa chọc trong bát cơm. Hắn tức muốn chết, Mạn Ny cũng thật là, sao đối với nam nhân kia cùng tên ngốc kia tốt như vậy, lại không để ý đến hắn!

"Tần Tường, ăn cá. Xương đã lấy ra hết, bất quá vẫn sẽ có sót lại một ít, ăn cẩn thận một chút."

Nhìn trong bát có phần cá nam nhân bỏ vào, Tần Tường có chút vui lòng, nhưng cố ý làm mặt lạnh,

"Ta không thích ăn cá."

"Đúng vậy sao?"

Nam nhân sửng sốt, lập tức nhỏ giọng áy náy nói

"Thật có lỗi, ta không biết."

Nhìn đến vẻ mặt nam nhân buồn buồn, dưới gầm bàn, Mạn Ny bất mãn đá chân Tần Tường cũng mở miệng vạch trần Tần Tường là nói dối,

"Bá phụ, người đừng nghe, anh ấy thích nhất là cá. Trước kia ở nước ngoài, còn gia nhập hiệp hội câu cá, có lần đi câu đem về rất nhiều cá."

"Đúng vậy sao?"

Vậy là Tần Tường thích câu cá à. Còn tưởng rằng, Tần Tường sẽ thích chơi xe hay gì đó cảm giác mạnh. Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, cũng không phải cái gì kỳ quái. Nhưng là đối với Tần Tường, lại làm cho nam nhân cảm thấy được thật bất ngờ. Nếu... Nếu có cơ hội, rất muốn cùng Tần Tường đi câu cá, đương nhiên, cũng phải xem Tần Tường có đồng ý hay không.

"Vâng, đúng vậy. Nhiều như vậy, ăn lại ăn không hết, người đoán, cuối cùng cá đó đi nơi nào?"

Vừa nghĩ tới chuyện cũ, Mạn Ny liền không khỏi hưng phấn lên.

"À... Tặng người?"

"Không đúng, lại đoán."

"Toàn bộ làm thành cá khô?"

"Cũng không đúng. Vẫn là cho người biết đi, anh ấy đem cá thả vào ao nhà, kết quả...Kết quả ngày hôm sau, toàn bộ cũng bị mất hết, điều tra mới phát giác, tất cả đều bị một con cá lớn ăn."

Vừa nghe đến một buổi tối tất cả cá đều bị một con cá lớn ăn hết, Bạch Tiểu Hàn có chút kinh ngạc, trừng lớn mắt hỏi

"Oa! Thật là lợi hại nha. ""

"Đúng vậy, rất lợi hại."

Nhìn hành hành động trẻ con của Bạch Tiểu Hàn, Mạn Ny cười phụ họa. Bên trong ao nuôi mấy con cá sấu, sợ dọa đến Bạch Tiểu Hàn, nên cô cũng không có nói rõ ràng.

"Buồn cười lắm sao? Nhàm chán."

Tần Tường căm giận phát biểu một câu, sau đó gắp món ăn cho vào miệng, mạnh mẽ nhai nuốt. Nhìn bọn họ cười nói hòa hợp, giống người một nhà, mà hắn ở một bên không người nào để ý, giống là một người dư thừa.

Nhìn Tần Tường, Mạn Ny nhéo một cái, sau đó gắp món ăn bỏ vào bát của hắn.

"Ăn đi. Không ai bỏ anh, anh đừng mất hứng."

"Nói cái gì đó? Ai mất hứng."

Tần Tường không được tự nhiên trả lời một câu, sau đó cúi đầu ăn, khóe mắt, chút mơ hồ mang theo ý cười.

"Các con tình cảm thật tốt."

Nam nhân cảm thán một tiếng, sau đó vui mừng cười cười.

Thông qua những câu chuyện của Mạn Ny, nam nhân đã biết không ít chuyện của Tần Tường, những thứ hắn thích, hắn ghét, cũng biết cuộc sống hắn đã trải qua những gì.

Nếu Tần Tường sinh trưởng tại gia đình bình thường, ở tuổi này, hẳn là vẫn còn đi học hưởng thụ cuộc sống học đường, chứ không phải dốc sức đi làm việc. Nghĩ đến đây, nam nhân đối với Tần Tường lại càng cảm thấy áy náy.

Sau khi ăn cơm xong, Mạn Ny giúp nam nhân đem bát thu dọn, mới mở miệng cùng nam nhân chào từ giả. Lúc sắp rời đi cô cùng nam nhân thỉnh cầu:

"Bá phụ, cám ơn người chiêu đãi, con ăn rất vui vẻ. Con nghĩ nhờ người giúp đỡ, không biết người có thể đồng ý hay không?"

"Hả? Con nói đi, chỉ cần ta có thể đến giúp, thì không thành vấn đề."

"Là như vầy, con phải trở về nhà, còn không biết ở lại đây bao lâu. Tần Tường không có ai ở bên cạnh, con có chút không yên lòng, con nghĩ nhờ người hỗ trợ chiếu cố anh ấy. Nếu có bá phụ thay con chiếu cố anh ấy, con sẽ yên tâm rất nhiều."

Tuy chưa kết hôn nhưng Mạn Ny luôn xem Tần Tường như người sau này sống cả đời với mình. Cô luôn lo lắng không có mình bên cạnh Tần Tường sẽ có người khác, tuy luôn tin Tần Tường nhưng cũng có chút lo lắng. Muốn nhờ nam nhân chiếu cố Tần Tường, một mặt bồi đắp tình cảm cho cha con họ, mặc khác nhờ nam nhân canh chừng Tần Tường. Một công đôi việc.