Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 180




Cũng không lâu lắm, người trợ lý điện thoại đến, báo đã đến dưới lầu. Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn khóa kỹ cửa mang theo hành lý đi xuống lầu.

Dọc theo đường đi, trợ lý giới thiệu cho bọn họ nơi sẽ đến. Nghe được bên kia điều kiện cũng tốt lắm, nam nhân yên tâm một chút.

Khu huấn luyện rất xa, dọc theo đường đi, rất ít xe, phần lớn đều là xe riêng, hoặc là xe buýt ngắm cảnh. Đừng nói là xe buýt, mà ngay cả xe taxi, cũng không mấy lượt. Về sau nếu muốn thăm Bạch Tiểu Hàn, sẽ rất khó.

"Ba, sao còn chưa tới vậy?"

Ngồi lâu như vậy, hắn cảm thấy được đầu óc choáng váng, còn muốn ói, rất không thoải mái.

"Nhanh, đại khái còn nửa giờ."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn hỏi, trợ lý đúng lúc lên tiếng.

"Á"

"Tiểu Hàn, con không thoải mái sao?"

"Đúng, chính là muốn ngất mà thôi."

"Á... Đến, uống miếng nước. Tiểu Hàn, con uống xong mở cửa sổ ra, gió thổi vào như vậy sẽ thoải mái hơn."

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn uống xong, sau đó mở cửa sổ, tựa cửa sổ đầu ló ra ngoài đón gió. Đường ít xe nên nam nhân cũng không lo hắn bị nguy hiểm.

"Có cảm thấy tốt hơn chút hay không?"

"Dạ, tốt. Ba, chúng ta tới rồi."

"Hả?"

Nam nhân nhìn theo hướng tay Bạch Tiểu Hàn chỉ nhìn về phía xa xa, có rất nhiều tòa nhà quy mô rất lớn.

"Phía trước là khu ký túc xá của công ty điện ảnh và truyền hình thành phố, bây giờ ta dừng xe, lại mang hai người đi ký túc xá."

"Vâng, được."

Một bước vào tòa nhà điện ảnh và truyền hình thành phố, Bạch Tiểu Hàn đôi mắt liền sáng lên, thần sắc mừng rỡ.

"Ba, nơi này thật đẹp á."

"Vâng, rất được."

"Ba, con rất thích nơi này. Người xem, nơi đó có mấy người cổ đại, nhìn thật thích."

"Vâng, con thích là tốt rồi."

Nhìn mấy " người cổ đại " Bạch Tiểu Hàn chỉ, nam nhân mặt hơi chút đỏ, sau đó lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi mau vài bước.

"Ba, đừng đi nhanh như vậy! Con theo không kịp."

"Tiểu Hàn, chúng ta nhanh lên ký túc xá đem đồ vật cất kỹ, sau đó ta liền mang con đi thăm khắp nơi, có thể nhìn người khác quay phim."

"A? Được."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn thoải mái nện bước, nam nhân sâu kín thở dài, đáy mắt hiện lên một chút lo lắng.

Phòng ký túc xá phương tiện rất đầy đủ, không chỉ có phòng tắm, có một phòng bếp, cũng rất đầy đủ dụng cụ nấu ăn. Trong phòng ngủ là cái giường trải nệm mềm mại, nam nhân vừa lòng gật đầu.

"Lăng tiên sinh, nơi này cũng không tệ lắm hả?"

"Vâng, cũng không tệ lắm, nhưng khá xa."

"Không có gì đáng ngại, nếu người muốn tới đây thăm Tiểu Hàn, có thể gọi điện thoại cho ta, ta mang người lại đây."

"Á... có thể rất phiền toái hay không?"

"Sẽ không, Triệu đạo diễn trước đã dặn dò qua, cho nên, vậy cũng là phần công việc của ta. Dù sau, muốn vào bên này còn cần công tác chứng minh, một mình tới nói phỏng chừng vào không được."

"A... Được rồi, đã làm phiền. Ta muốn gặp Tiểu Hàn sẽ gọi cho ngươi."

"Như vậy đi. Sau khi sắp xếp, lại nói cho anh chừng nào thì có thể tới thăm Tiểu Hàn. Anh có biết, bọn họ huấn luyện sẽ bề bộn nhiều việc, bên này quản lý cũng nghiêm, chỉ có thể lúc nghỉ ngơi mới có thể lại đây thăm hắn."

"Vâng, ta biết."

"Sắp xếp xong chưa? Ta mang hai người đi vòng quanh xem một chút. Lăng tiên sinh, bây giờ cơm nước xong ta chở anh trở về."

"Vâng, đã làm phiền."

Trước khi đi về, nam nhân ôm Bạch Tiểu Hàn một hồi lâu, nghe Bạch Tiểu Hàn khóc nức nở, nam nhân không đành lòng đem Bạch Tiểu Hàn đẩy ra bảo hắn về phòng, sau đó ngồi vào trong xe để trợ lý chở về.

Đi về tới cửa, nam nhân hít sâu một hơi, lấy ra chìa khóa cắm vào ổ khóa, chậm rãi mở cửa.

Đứng ở cửa chần chờ một hồi lâu, nam nhân mới bước vào phòng, đóng cửa lại. Bài trí giống như trước đây, bất quá Bạch Tiểu Hàn thường quấn lấy nam nhân không có đây, giờ mới cảm thấy được phòng quá mức trống trải, làm cho nam nhân rất không quen.

Bạch Tiểu Hàn đã đi rồi. Xem ra, sống cùng với Bạch Tiểu Hàn nhiều năm dựa vào nhau, làm thành thói quen, đột nhiên bên cạnh đã không có Bạch Tiểu Hàn rất không quen.

Bất quá, từ nay phải bắt đầu quen với việc không có Bạch Tiểu Hàn bên người. Dù sao, Bạch Tiểu Hàn sẽ trưởng thành, sớm hay muộn cũng rời khỏi.

Nam đem gối đầu ôm vào lòng, cảm nhận mùi hương quen thuộc, cảm giác Bạch Tiểu Hàn cũng không có rời đi, mà vẫn ở bên cạnh. Mùi hương quen thuộc làm nam nhân thả lỏng không ít chậm rãi nhắm mắt lại.