Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 279




Bên trong gian phòng, ba tầm mắt đều dừng ở trên người nam nhân, ngoài Lăng Duệ hai người kia ánh mắt giống như là muốn ở trên thân nam nhân nhéo vài cái, làm cho nam nhân theo bản năng muốn né tránh, chỉ là nam nhân giờ phút này bị Lăng Duệ giữ chặt chẽ, không cơ hội thoát đi.

"Sao không nói? Các ngươi vừa rồi đang nói gì đấy? Không bằng nói lại lần nữa xem, cũng cho ta nghe rõ ràng."

Lăng Duệ cười nhạt, dùng ngữ khí khoe khoang nói:

"Cũng không có gì. Chỉ là Lăng Tịch ngày hôm qua ở nhà của ta một đêm, ngủ trên giường của ta mà thôi."

"Là như vậy sao? Ta đây còn thường xuyên ngủ giường của hắn, có cái gì đáng giá khoe ra."

Tần Tường cười lạnh làm bộ như không rõ Lăng Duệ ý tứ gì, nhưng trong lòng lại mắng chửi. Chết tiệt nam nhân, thừa dịp hắn hiện tại hành động bất tiện, quyến rũ  một người, lại lập tức chạy tới quyến rũ kẻ khác, xem hắn đã chết hay sao? Tần Tường nâng lên mắt hướng về vẻ mặt không được tự nhiên của nam nhân, đáy mắt đầy lửa giận.

"Ngươi...Vốn không muốn nói trắng ra, nhưng ngươi đã muốn biết, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Ta cùng Lăng Lăng, đã làm. Hắn hiện tại là người của ta, là thuộc về Lăng Duệ ta, các ngươi tốt nhất đừng nữa đánh chủ ý lên hắn, miễn cho cho mình khó khăn."

"Thuộc về ngươi? Ý của ngươi là, bởi vì hắn cùng ngươi lên giường, cho nên thuộc về ngươi?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đều có quan hệ loại này, đương nhiên là người của ta."

"Vậy theo như ngươi nói, hắn chẳng phải cũng là người của ta? Ngươi là hôm qua mới cùng hắn trên giường hả? Thế nào, hắn kêu dễ nghe sao? ngươi cảm thấy được rất hưng phấn? Tuy rằng hắn ở trên giường không thú vị, nhưng thân mình lại thần kỳ tuyệt vời, khó trách sẽ có nhiều người nhớ thương hắn, muốn có được hắn. Bất quá nếu tính ra, ta hẳn là người đầu tiên chạm vào hắn trong vài năm qua."

"Ngươi có ý tứ gì?"

"Không có ý gì, cùng ngươi trao đổi cảm tưởng mà thôi. À, đúng rồi, Lạc Phi cũng không phải đã cùng hắn làm sao, cùng nhau lại đây trao đổi."

Tần Tường quay mặt sang phía Lạc Phi mời gia nhập nói chuyện với nhau, lại nhìn tới khuôn mặt nam nhân trắng bệch. Tần Tường hơi chút chần chờ trong chốc lát, không có lại tiếp tục nói tiếp. Tần Tường dưới đáy lòng tự phỉ nhổ. Hắn nói không sai, nhưng vừa nhìn thấy nam nhân biến sắc, lại không đành lòng nói thêm gì nữa... Thực con mẹ nó khó chịu quá!

"Lăng Tịch, lúc nãy bác sỹ Diệp có chuyện muốn cùng nói với Tịch, hay Tịch đi gặp hắn một chuyến đi, xem hắn muốn nói cái gì."

Đúng lúc này, Lạc Phi đã mở miệng.

"Hắn tìm ta sao?"

"Vâng, Tịch mau đi đi."

Lạc Phi gật gật đầu, cũng sử dụng ánh mắt ngăn chặn phát biểu của Tần Tường.

Hiện tại tim của hắn rất loạn, tin tưởng hai người kia cũng không khá hơn chút nào, theo tình huống trước mắt, bọn họ cần thương lượng một chút, rốt cuộc ai mới có tư cách có được nam nhân.

Vô luận là ai, đều không có dễ dàng thỏa hiệp. Nhìn Lạc Phi là cố ý đem nam nhân đi, Lăng Duệ cũng không có nhiều ngăn trở, để nam nhân đi khỏi phòng bệnh, cũng đem cửa khóa trái.

"Nói đi, ngươi muốn cùng chúng ta nói cái gì sao?"

"Nếu như nói, ta muốn đưa Lăng Tịch mang đi, các ngươi sẽ như thế nào?"

"Nằm mơ! Ngươi muốn cũng đừng nghĩ."

"Ngươi cảm thấy, ngươi có thể mang hắn đi?"

Tần Tường cười lạnh, trong lời nói lộ vẻ tự tin cùng uy hiếp.

"Đừng quên, Tịch hiện tại đã ở cùng ta, bọn ta là quan hệ tình nhân, muốn mang đi, có cái gì không thể?"

"Quan hệ tình nhân? Hừ! Hắn đã lên giường cùng ta. Nếu hắn thật là người của ngươi, sao lên giường của ta? Nói không chừng, hắn chỉ nói vui đùa, căn bản là không có ý nghĩ như vậy."

So với việc Lăng Duệ không được tự nhiên, Tần Tường trả lời trực tiếp hơn.

"Ta quản ngươi cùng hắn quan hệ gì, dù sao Lăng Tịch là của ta rồi."

"Hắn là của ta, dựa vào cái gì là của ngươi rồi! Ngươi là con của hắn, các ngươi đây là loạn luân, hắn làm sao có thể chấp nhận ngươi."

Nghe xong Lăng Duệ nói, Tần Tường lần nữa nhịn không được tức giận.

Bởi vì Lạc Phi cùng nam nhân hắn đã giận nhiều ngày. Kết quả không đợi đến hắn tha thứ, nam nhân lại cùng Lăng Duệ xảy ra quan hệ... Hiện tại là tình huống gì vậy? Muốn tranh đoạt Lăng Tịch sao?

Lăng Tịch thật là đáng chết, chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tức chết hắn!

Loạn luân? Huyết thống chết tiệt.

Gặp Tần Tường không có nói tiếp, nghĩ Tần Tường từ bỏ, Lăng Duệ khiêu khích nhìn Lạc Phi một cái, cũng cân nhắc nên làm như thế nào đem Lạc Phi loại trừ.

Đúng lúc này, Tần Tường đột nhiên đẩy xe lăn nhích lại gần, cũng đứng dậy, giơ lên nắm tay nhắm ngay mặt Lăng Duệ mà đấm vào.

Bởi vì lực quá mạnh, Tần Tường thân mình cũng ngã về phía sau, ngồi trở vào xe lăn.

Nhìn Lăng Duệ kinh ngạc, Tần Tường trong lòng nổi lên khoái ý, cũng không quản có thể té xuống nữa không. Tiếp tục dương quyền, hướng tới Lăng Duệ đánh tiếp.

"Đánh chết mẹ ngươi đồ chó má!"

Tần Tường chửi tục một câu, tấn công bụng Lăng Duệ. Mặc dù nằm trên giường nhiều ngày như vậy, không có cơ hội vận động, nhưng Tần Tường xuống tay lực đạo cũng không kém trước đây bao nhiêu.

Bị trúng quyền của Tần Tường, Lăng Duệ lúc ban đầu kinh ngạc sau đó tỉnh táo lại, đúng lúc tránh được tấn công của Tần Tường một lần nữa. Cũng nâng chân lên hung hăng đạp lại Tần Tường, đem Tần Tường ngồi trên xe lăn ngả lăn trên mặt đất.

Không đợi Tần Tường ngồi dậy, Lăng Duệ liền trực tiếp hướng tới mặt của hắn hung hăng đánh tới. Bị Lăng Duệ đánh vài quyền, Tần Tường chỉ cảm thấy lỗ mũi ướt, máu đỏ tươi chảy ra.

Đã bị máu kích thích, Tần Tường ra sức đánh trả Lăng Duệ, cả hai lăn một vòng, Lăng Duệ bị đè xuống dưới.

"Vô liêm sỉ!"

Chiếm lợi thế, Tần Tường gắt gao bốp cổ Lăng Duệ, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, cũng không chịu buông tay.

" Đừng đánh nữa!!"

Thấy Tần Tường cùng Lăng Duệ càng đánh càng mạnh, Lạc Phi chạy tới giữ chặt tay Tần Tường, hết sức làm cho hai người bọn họ tách ra.

Có Lạc Phi trợ giúp, Lăng Duệ cuối cùng thoát ra được, hít vài hơi, Lăng Duệ lại đánh về phía Tần Tường.

Tại sao lại đánh tiếp? Lạc Phi bất đắc dĩ tiếp tục can ngăn.

Như vậy kéo dài lúc sau, Lạc Phi khiến cho Lăng Duệ cùng Tần Tường nhất trí căm thù, hai người bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, quyết định tạm thời chấm dứt chiến tranh, cùng chống lại Lạc Phi.

Phòng bệnh là âm thanh kêu rên, tiếng đánh đấm, chửi rủa, mùi máu thoang thoảng.

Nam nhân đi đến văn phòng Diệp Vân Tiêu mới biết được Lạc Phi đã lừa mình. Nam nhân vừa định về phòng bệnh, lại bị Diệp Vân Tiêu kéo lại trò chuyện.

Khi nam nhân về đến cửa phòng bệnh đã nghe được theo bên trong truyền đến âm thanh va chạm, nam nhân hoảng hốt, vội vàng đập cửa phòng, cũng kêu tên bọn họ vài lần.

Đợi đến khi Lạc Phi mở cửa. Chỉ thấy Lạc Phi mặt bầm đỏ, khóe miệng còn có vết máu chưa khô, bên trên áo còn vài cái dấu giày thật to.

"Phi Phi, làm sao vậy? Ai... Ai đánh Phi sao?"

"Ta không sao, Tịch đừng có gấp."

"Hừ!"

Lăng Duệ hừ lạnh.

"Đi vào nói sau."

Lạc Phi đem nam nhân kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, miễn cho bị người ngoài nhìn thấy.

"Các người... Vừa rồi đánh nhau?"

Vào phòng, nam nhân mới phát giác, không chỉ là Lạc Phi, Lăng Duệ, Tần Tường đều bị thương, hơn nữa hai người kia thoạt nhìn, thương thế nếu so với Lạc Phi nghiêm trọng hơn.

"Còn không phải bởi vì ngươi."

Bò lên trên giường Tần Tường trở mình nhỏ giọng than thở một câu.

"Cái gì?"

"Không có gì, chúng ta vừa rồi chính là giao lưu cảm tình, Tịch đừng lo lắng."

"Giao lưu cảm tình?"

"Vâng, giao lưu cảm tình."

Lạc Phi gật gật đầu,

"Thanh niên hay dụng quyền cước trao đổi."

"Dối trá."

Lăng Duệ lạnh lùng phun ra hai chữ, khi nam nhân nhìn về phía hắn, lại tựa đầu chuyển hướng về một bên.

"Các người..."

"Chúng ta thật là giao lưu cảm tình! Tần Tường, Lăng Duệ, đúng không?"

Gặp nam nhân hoài nghi, Lạc Phi hướng về Tần Tường dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

"Phải."

Tần Tường rầu rĩ lên tiếng, nghe chẳng đáng tin bao nhiêu. Còn Lăng Duệ, thì trừng mắt nhìn Lạc Phi không trả lời.

Bọn họ đã làm cái quỷ gì? Nam nhân xem xét bọn họ một lát, lại lo lắng thương thế, liền tạm thời bỏ qua hoài nghi, chạy đi tìm Diệp Vân Tiêu nhờ giúp đỡ.

"Ha ha, các ngươi sao lại thế này? Thật sự là rất tệ. Không ngại để cho ta chụp một tấm hình? Các ngươi bộ dạng này nếu đăng trên mạng, nhất định gây chú ý."

Nhất định có thể chấn động. Tiêu đề gì tốt? Bệnh viện Phong Vân có soái ca biến đầu heo? Ba nam tranh một nam, cạnh tranh đánh vỡ đầu? Không tốt, không đủ sinh động. Diệp Vân Tiêu sờ sờ cằm, tiếp tục tìm tiêu đề.

"Ta hỏi, các người làm sao vậy? Sao đánh cho thành như vậy?"

"Mắc mớ gì tới ngươi."

"Ta nói ngươi sao lại thế này? Không biết mình đang bị thương còn không tịnh dưỡng tốt, lại đi học người khác đánh nhau?! Ngươi sao mặc kệ chân bó thạch cao còn chưa tháo mà đã di chuyển? Ngươi không muốn chân này nữa thì trực tiếp nói cùng ta một tiếng, ta cho gây tê cắt xuống làm tiêu bản được không?"

Diệp Vân Tiêu mắng làm nam nhân kích động lo lắng hỏi:

"Bác sỹ Diệp, làm sao vậy?"

"Lần thứ hai gãy xương. Ta xem hắn căn bản là muốn ở trên giường nằm cả đời, cứ như vậy đi, cũng không cần kiên trì."

"Tần Tường...."

Nam nhân trừng Tần Tường, cũng lôi kéo Diệp Vân Tiêu, khuyên giải an ủi Diệp Vân Tiêu vài tiếng, để cho Diệp Vân Tiêu bớt giận, nhờ hắn tìm người lại đây đem Tần Tường đưa đi kiểm tra.

Còn Lăng Duệ cùng Lạc Phi, cũng bị nam nhân đưa đi kiểm tra thân thể, biết bọn họ chỉ bị thương ngoài da cũng không có nghiêm trọng, cho nên nam nhân thoáng dễ chịu một chút.

Trải qua lần đánh nhau này, nam nhân phát giác, ba người kia ở chung hòa hợp hơn, thậm chí có đôi khi còn có thể cùng tán gẫu thật sự rất vui vẻ, cũng không phải giả bộ.

Tần Tường cũng bắt đầu cùng nam nhân nói chuyện, trừ bỏ ngẫu nhiên trào phúng vài câu, nói chung ngữ khí cũng không tệ lắm.

Mà Lăng Duệ tựa như trước đây rất là dính nam nhân, ngẫu nhiên còn có thể tát yêu lên má.

Còn Lạc Phi, vẫn ôn nhu, luôn mỉm cười.

Cứ như vậy bình thản qua hơn một tháng, Tần Tường cuối cùng đã gỡ thạch cao. Tần Tường cứng rắn đòi về nhà. Hắn không chỗ ở, cho nên nam nhân đành phải đưa về ở chung.

Về đến nhà, nam nhân đem Tần Tường lên giường nằm nghỉ ngơi, cuộn ống tay áo, bắt đầu dọn phòng ở.

Nam nhân quét dọn đến một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Nam nhân đi mở cửa, phát giác là một nhân viên giao hàng.