Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 97




Vợ Gia An...

Như là bị chọt trúng huyệt đạo, Lăng Tịch thân mình có chút cứng còng, nhưng rồi lại không thể khống chế nhìn người bên cạnh, người kia cũng nhìn lại.

Kia là một người phụ nữ rất dịu dàng nữ tính, gương mặt rất nhu hòa thân thiện, cũng không phải đặc biệt quá xinh đẹp, nhưng làm cho người ta nhìn cảm thấy được rất thoải mái, rất có khí chất.

"Xin chào, ta gọi là Phương Văn."

Phương Văn hào phóng đưa tay đưa tới trước mặt, cùng nam nhân lên tiếng chào hỏi. Nam nhân này so sánh Lăng Gia An còn lớn vài tuổi, nhưng theo tướng mạo căn bản là nhìn không ra tuổi thật. Thoạt nhìn rất tuổi trẻ, khuôn mặt rất đẹp.

"Xin chào."

Nam nhân tận khả năng ổn định giọng chính mình, đưa qua đáp lễ liền nhanh chóng rụt trở về. Nhìn nam nhân kia động tác có chút mất tự nhiên, Lăng Duệ khóe môi cong lên cười, đạt tới mục đích hắn cũng không có tiếp tục trêu cợt nam nhân, mà chăm chú lái xe, ngẫu nhiên cùng Phương Tuyết Nhi nói chuyện với nhau vài câu.

Nam nhân vì che dấu sợ hãi, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Cũng may không lâu lắm, xe liền vào ga ra Lăng gia.

"Mợ, ông hiện tại là ở hoa viên bên kia, phiền người dẫn hắn qua gặp ông, ta cùng Tuyết Nhi còn có chút chuyện muốn nói."

Mặc dù là cùng Phương Văn nói chuyện, nhưng Lăng Duệ tầm mắt lại thủy chung dừng ở trên người nam nhân. Hắn rất muốn nhìn một chút người nam nhân này là ứng đối như thế nào khi xấu hổ, đặc biệt không biết mợ cảm thấy gì dưới tình huống này. Bất quá cô ta cũng rất lợi hại, rất trầm ổn, thể hiện thiện lương, lại hào phóng. Không biết cậu nhìn thấy người nam nhân này, sẽ có phản ứng như thế nào? Xem ra, hôm nay đại tiệc không có nhàm chán, nói không chừng còn có thể rất thú vị.

"Vậy... Ta mang anh đi gặp ba bên kia, ông hẳn là thật vui khi gặp anh."

"Vâng, đã làm phiền."

"Đúng rồi, anh cùng Gia An có phải rất tốt hay không? Ta thường xuyên nghe anh ấy nhắc tới anh."

"Á... Thật không?"

Lăng Gia An thường xuyên nhắc tới mình? Nam nhân nhíu mày, khi nhìn đến Phương Văn kia ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nam nhân châm chước hồi đáp:

"Trước kia cũng không tệ lắm, nhưng là thật lâu không có liên hệ."

"Như vậy a. Ta còn tưởng rằng, các người thường xuyên liên hệ "

"Không có."

Không nghĩ lại thảo luận về quan hệ với Lăng Gia An, nam nhân chuyển dời đi đề tài,

"Chúng ta vẫn là đi trước gặp Lăng lão gia, để cho ông chờ lâu không tốt."

"Vâng, được."

Phương Văn đáp ứng, xoay người mang theo nam nhân ra bên ngoài. Phương Văn đáy mắt lóe ra ẩn ẩn hận ý. Cũng không tệ lắm? Hồ ly tinh! Phương Văn ở trong lòng mắng nam nhân một tiếng. Đem nam nhân đưa ra hoa viên, Phương Văn chỉ chỉ cách đó không xa,

"Ba ở bên kia, anh qua đó đi. Ta còn phải trở về phòng đổi bộ quần áo."

"Vâng, đã làm phiền."

Nam nhân không khỏi dừng bước, đôi mắt rung động nhìn bóng dáng cách đó không xa. Có lẽ là ánh mắt của Lăng Tịch quá mức chăm chú, Lăng lão gia giống như cảm ứng được chậm rãi nghiêng đầu. Khi tầm mắt chuyển dời đến trên người nam nhân, ông thong thả chớp mắt vài cái, sau đó hướng nam nhân vẫy tay,

"Lăng Tịch, lại đây ngồi."

Lời này nói rất tự nhiên, liền giống như lúc trước, chính là hiện tại thanh âm nghe nhu hòa rất nhiều.

"Dạ."

Nam nhân tiến lên vài bước, rồi ngồi bên cạnh Lăng lão gia

"Lăng lão gia, sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, nam nhân đem vật cầm trong tay đặt trước mặt ông.

"Được, được. Con có thể tới, là tốt rồi."

Lăng lão gia cũng không nhìn món quà, mà là nhìn chằm chằm mặt nam nhân. Tuy rằng khuôn mặt không có thay đổi quá lớn, nhưng thoạt nhìn có vẻ trưởng thành, mà ngay cả nụ cười trên mặt cũng giống như là ứng phó rất tốt, không quá xa cách, cũng không quá gần gũi. Tuy rằng đây là một chuyện tốt, nhưng ông là có chút hoài niệm lúc Lăng Tịch trước kia, không hề làm ra vẻ cười ấm áp.

"Ngài sinh nhật, con mạo muội đến."

Lăng Tịch hoàn là có chút không quen ánh mắt Lăng lão gia, nam nhân cảm thấy được không chỗ che giấu cảm xúc.

"Mấy năm nay, con sống được chứ?"

Đã biết đáp án, nhưng ông vẫn hỏi ra.

" Cũng không tệ lắm."

Quả nhiên, như ông đoán trước. Đứa nhỏ này, cho dù là xin ăn, chỉ sợ cũng sẽ nói như vậy. Lăng lão gia bưng lên ấm trà rót cho nam nhân một chén trà, sau đó chậm rãi nói:

"Kỳ thật, ta vẫn đều muốn tìm con cùng tâm sự, muốn tự mình cùng con nói một tiếng thật có lỗi."

Lời nói làm cho nam nhân đang cầm lấy chén trà tay run lên, thiếu chút nữa đem nước trà tất cả đều đổ ra.

"Ngài nói đùa."

"Không có, ta nói thật sự."

Có lẽ là chưa từng có nói qua những lời như vậy, ông có chút câu nệ chà chà bàn tay, đợi cảm xúc ổn định rồi tiếp tục nói:

"Có lẽ là người đã già, gần đây ta nghĩ rất nhiều rất nhiều, con là một đứa bé tốt, mà ta trước đây lại làm như vậy với con, rất không công bằng. Lăng Tịch, thật có lỗi."

Nghe câu giải thích thành khẩn, nam nhân mím môi, sau đó nói:

"Lăng lão gia, sự tình này không liên quan ngài, không cần cùng con giải thích."

"Không! Đây là ta phải nói, tuy rằng không bù lại được cái gì, nhưng ít nhất, trong lòng ta sẽ dễ chịu một chút. Nếu lúc trước ta không có bức con cưới Khả Hinh, có lẽ con có thể cưới một cô bé tốt, sanh con dưỡng cái."

"Ngài không có bức con, là con tự nguyện."

"Con nha... Luôn thiện lương như vậy. Kỳ thật, ta cũng không phải cứng nhắc, nhưng là ta chỉ có một đứa con trai là Gia An, mà con lại là rể Lăng gia, cho nên, ta không thể để cho các con cùng một chỗ. Con có thể hiểu được không?"

"Con biết."

Sự tình quá lâu như vậy, nhắc lại có ý nghĩa gì đâu? Bất quá biết ông cũng không phải chán ghét mình, trong lòng nam nhân cảm thấy dễ chịu hơn.

"Lăng Tịch, con hôm nay có thể đến đây, ta thật vui."

Ông vẫn lo lắng, Lăng Tịch sẽ vì chuyện lúc trước mà để ý, dù sao, là bọn họ đã làm quá mức. Không chỉ có đuổi ra khỏi nhà, lại chặt đứt sinh hoạt.

Lăng Tịch những năm gần đây sinh hoạt thế nào ông cũng biết một chút, nhưng ông lại lựa chọn làm như không biết, mặc cho Lăng Tịch vất vả. Bởi vì ông không muốn phá vỡ Lăng gia chỉ có thể đi hy sinh Lăng Tịch.