Cẩm Đường Quy Yến

Chương 100: - Chương 100SỰ PHẪN NỘ CỦA BÀNG KIÊU




Các di nương vốn tưởng rằng, với thái độ của lão Thái Quân những ngày gần đây, lúc này nhất định lão Thái Quân sẽ đứng ra xử lý chuyện này giúp họ, nhân cơ hội đạp thêm Tôn thị và Tần Nghi Ninh mấy đạp.



Không ngờ Tần Nghi Ninh chỉ thì thầm vài câu đã khiến lão Thái Quân đổi ý!



Mặc dù Tôn thị ghen tị, nhưng về vật chất, bà không hề cắt xén tiền bạc chi cho bọn họ, ở Tần gia họ đã quen lụa là nhung gấm, có người hầu kẻ hạ, làm sao có thể chịu được khổ cực của người hầu tầm thường? Nếu bị phát mại, sẽ không còn được sống ăn ngon mặc đẹp như trước nữa.



Bốn vị di nương vô cùng hối hận.



Lẽ ra họ không nên vì lấy lòng Tào thị mà hành động như thế.



Bây giờ nghĩ lại, Tào thị và bọn họ đều là di nương, nhưng nàng ta có xuất thân cao quý, làm sao có thể xem họ như người một nhà chứ? Náo loạn một phen, không những không báo được thù, mà còn khiến tiền đồ của mình tan nát.



Họ đã giúp Tào thị đào một cái hố, rồi tự nhảy xuống chôn sống chính mình!



“Lão Thái Quân khai ân, bọn tỳ thiếp biết sai rồi!”



“Đại phu nhân, cầu xin Đại phu nhân khai ân!”



Các di nương gào khóc cầu xin tha thứ, hoàn toàn không còn nhìn thấy vẻ mặt tráo trở hống hách và giễu cợt vừa rồi.



Các vú già tráng kiện kiên quyết lôi kéo người ra bên ngoài, kéo không được thì ngắt véo mấy cái trên eo, trên lưng, đau đến mức người ôm chặt hành lang cũng phải buông tay.



Trước đó chỉ có một mình Tần Nghi Ninh ra lệnh, các vú già tráng kiện còn không chắc chắn, nhưng lúc này, đã có lệnh của lão Thái Quân, họ không còn băn khăn nữa, khi nghe các di nương gào thét om sòm, có người còn dứt khoát rút khăn lau mồ hôi trên lưng di nương nhét vào miệng họ.



Hưng Ninh Viên lập tức yên tĩnh trở lại.



Lúc này, những tỳ nữ và người hầu còn lại trong viện đều nhìn Tần Nghi Ninh và Tôn thị với ánh mắt khác trước.



Ai nói Đại phu nhân thất sủng rồi?



Ai nói Tứ tiểu thư thất sủng rồi?



Nếu thật sự thất sủng, sao lão Thái Quân thoải mái ủng hộ Tứ tiểu thư và Đại phu nhân như vậy?



Bốn di nương kia vào phủ cũng không phải chỉ mới một hai ngày, nhưng dám bất kính với Đại phu nhân và Tứ tiểu thư thì cũng vẫn bị xách chân kéo ra ngoài đem bán!



May mà bọn họ không bất kính với Đại phu nhân và Tứ tiểu thư, nếu không thì họ cũng bị bán đi như vậy rồi!



Tần Nghi Ninh lướt đôi mắt đẹp qua vẻ mặt mọi người, biết mục đích của mình đã đạt được. Xem ra chỉ cần nói đúng tâm tư của lão Thái Quân thì việc dùng bà làm một thanh đao cũng không khó khăn gì. Lần này nàng không cần hành động quá cứng rắn, nhưng vẫn đạt được mục đích.



Hôm nay, nếu không nhân cơ hội lập quy củ với bốn di nương, sợ là sau này ngay cả mấy vú già tráng kiện cũng dám ức hiếp hai mẹ con nàng.



Đương nhiên Tần Nghi Ninh rất cảm kích sự “ủng hộ” của lão Thái Quân, nàng mỉm cười mời bà vào nhà dùng trà.



Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lão Thái Quân chợt nhận ra, tuy mình làm như thế là lấy lòng Tào thị, nhưng cũng là trợ giúp Tôn thị và Tần Nghi Ninh, lập tức bà ta hiểu ra là mình bị Tần Nghi Ninh tính kế, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị tính kế, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi cáu kỉnh vì bị lợi dụng.



Bà ta cũng không muốn nói với Tần Nghi Ninh và Tôn thị, đỡ phải tức chết!



Xoay người lại, lão Thái Quân liền rời đi.



Tần Nghi Ninh không quan tâm thái độ của lão Thái Quân, cùng mọi người cung kính hành lễ tiễn bà.



Mà sau khi chứng kiến thủ đoạn xử lý của Tần Nghi Ninh, Nhị phu nhân và Tam thái thái một trái, một phải đỡ lão Thái Quân trở về, đánh giá trong lòng họ đối với nàng lại một lần nữa thay đổi.



Tôn thị là một người lỗ mãng, tùy hứng lại bướng bỉnh, nhưng Tần Nghi Ninh thì khác.



Chưa nói Tần Hòe Viễn nắm rõ tình hình trong nhà trong lòng bàn tay, cho dù là Tần Hòe Viễn mặc kệ chuyện trong nhà, hôm nay bên cạnh Tôn thị có Tần Nghi Ninh, chi thứ hai và chi thứ ba của họ muốn cạnh tranh với chi trưởng đã khó càng thêm khó.



Đợi mọi người rời đi, Tào Vũ Tình mỉm cười gật đầu với Tôn thị, lại mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Tứ tiểu thư thông tuệ hơn người, tỳ thiếp rất bội phục, sau này có thời gian rảnh rỗi, hoan nghênh tứ tiểu thư đến chỗ tỳ thiếp ngồi chơi.”



Tôn thị trừng mắt nhìn Tào Vũ Tình, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.



Nhưng Tần Nghi Ninh vẫn không để Tôn thị có cơ hội lên tiếng, nàng mỉm cười gật đầu nói: “Hôm nay đa tạ Tào di nương trợ giúp.”



Tào Vũ Tình mỉm cười: “Tứ tiểu thư không cần khách khí, với tỳ thiếp chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”



Hai người nhìn nhau, trên hai gương mặt xinh đẹp đều hiện ra một nụ cười hàm chứa ý tứ không rõ ràng, sau khi ánh mắt chạm nhau, đôi bên đều hiểu rõ, câu “Đa tạ” của Tần Nghi Ninh và câu “Chẳng qua là một cái nhấc tay”, hoàn toàn không phải vì việc Tào Vũ Tình xin lão Thái Quân không phạt quỳ Tần Nghi Ninh.



Hôm nay Tào Vũ Tình mới vào cửa vài ngày đã mượn tay Tần Nghi Ninh, không đánh mà thắng, dễ dàng diệt trừ bốn đối thủ, đây là mưu tính cỡ nào?



Mà Tần Nghi Ninh lợi dụng việc đó, không những chỉ khiến Tôn thị một lần nữa lập uy, còn thúc đẩy lão Thái Quân công khai ủng hộ Tôn thị phát mại thiếp thất, cũng khiến tôi tớ trong nhà lại coi trọng Tôn thị và Tần Nghi Ninh.



Trong chuyện này, hai bên cùng có lợi.



Tần Nghi Ninh hiểu, mà Tào Vũ Tình cùng hiểu, trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, đều nở một nụ cười ngầm hiểu.



Tôn thị ở bên cạnh nhìn thấy, không hiểu Tần Nghi Ninh và Tào Vũ Tình có chuyện gì bí hiểm, nhưng trong lòng bà cũng mơ hồ nghĩ ra điều gì đó.



Lúc này lòng Tần Tuệ Ninh tràn ngập ghen ghét.



Nàng ta không hiểu được vì sao mình đã thành công nhận Tào Vũ Tình làm nghĩa mẫu, nhưng ở trước mặt Tần Nghi Ninh, mình vẫn rơi vào thế yếu? Rõ ràng bên cạnh Tần Nghi Ninh chỉ có một Tôn thị chỉ biết gây trở ngại, dựa vào cái gì mà cuộc sống của nàng lại đầy hứng thú và sinh động như vậy?



Vì sao Tào thị lại đối xử tử tế với Tần Nghi Ninh, còn chủ động cầu xin cho nàng chứ?



Tần Tuệ Ninh suy đi nghĩ lại cũng không hiểu vì sao hai người đó mới gặp gỡ không lâu mà lại tìm được tiếng nói chung?



Nàng ta chỉ biết là, mình đã bất chấp tiếng xấu phải đeo trên lưng là “gió chiều nào che chiều ấy”, vậy mà vẫn không thể áp chế được Tần Nghi Ninh, điều này khiến nàng ta rất tức giận!

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Đợi Tào Vũ Tình và Tần Tuệ Ninh rời đi, Tần Nghi Ninh mới đỡ Tôn thị vào nhà dùng cơm.



Sau khi Tần Nghi Ninh giải thích sơ lược chuyện hôm nay, Tôn thị mới hoàn toàn hiểu rõ tâm cơ của Tào Vũ Tình và dụng ý của Tần Nghi Ninh, bà càng thêm tin tưởng và khâm phục cơ trí và bản lĩnh của nàng.



Mà tin tức Tần Nghi Ninh nói mấy câu đã đuổi bốn di nương ra khỏi cửa, còn được lão Thái Quân ủng hộ, đã truyền ra khắp phủ.



Lão Thái Quân vốn tưởng rằng, sau khi Tần Hòe Viễn hồi phủ, nghe nói bốn tiểu thiếp của mình đều bị phát mại thì ít ra cũng sẽ gặng hỏi, nên ngay cả lời lẽ giải thích thế nào, bà cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi.



Nào ngờ, sau khi rời nha môn hồi phủ, Tần Hòe Viễn vào thư phòng đóng cửa lại, thậm chí bỏ lỡ cả việc đến Từ Hiếu Viên thỉnh an, lão Thái Quân sai người đi hỏi cũng không thấy ai xuất hiện.



Mà Nhị lão gia Tần Tu Viễn cũng tham gia hội nghị triều đình, lại nói ra một tin tức khiến người trong nhà đều bất ngờ và kinh ngạc.



“Con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem! Đại Chu muốn hòa đàm với chúng ta?”



“Dạ, đúng vậy.” Tần Tu Viễn gật đầu nói: “Hôm nay ở hội nghị triều đình, sứ thần Đại Chu nói là muốn hòa đàm với chúng ta, địa điểm hòa đàm ở ngay trong quân doanh ngoài thành Hề Hoa. Trải qua thảo luận, đại ca giành được đề cử, Hoàng thượng khâm điểm đại ca làm đại sứ hòa đàm.”



“Tốt, tốt!” Lão Thái Quân vui sướng hoa tay múa chân, luôn miệng trần trồ khen ngợi.



Không riêng gì lão Thái Quân, mà các nữ quyến khác cũng đều vui vẻ mỉm cười.



Khi Đại Chu hòa đàm với Đại Yên, ai đứng ra đàm phán, thì sau khi thành công đều là người có công lớn, có thể lưu danh sử sách!



Hôm nay Tần Hòe Viễn là Thái tử Thái sư, nếu việc hòa đàm do ông chủ trì được thành công, thì sau này uy tín của ông trong dân gian và lời miêu tả trong sử sách, đều sẽ vô cùng tốt đẹp.



Lão Thái Quân nói luôn miệng: “Làm rạng rỡ tổ tông, làm rạng rõ tổ tông! Nhưng mà rõ ràng đây là một chuyện tốt, vì sao lúc hồi phủ, đại ca con vẫn buồn bực không vui, không chịu gặp ai?”



Tần Tu Viễn nghe vậy, rốt cuộc trên khuôn mặt lộ vẻ hơi khác thường.



“Bẩm mẫu thân, là như thế này, việc chọn đại sứ hòa đàm, là lựa chọn giữa Tào Quốc trượng và đại ca. Sau khi Hoàng thượng ủy nhiệm việc đó cho đại ca, Tào Quốc trượng liền… liền đưa ra một ý kiến tồi tệ với Hoàng thượng…”



Lão Thái Quân cúi người tới trước, mở to hai mắt: “Nói mau, là ý kiến tồi tệ gì?”



Tần Tu Viễn hạ giọng nói: “Tào Quốc trượng nói, lần này người phụng chỉ chủ trì hòa đàm phía Đại Chu là Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp. Người này giỏi luồn cúi rất xảo quyệt, may mà hắn có một nhược điểm là háo sắc. Tào Quốc trượng kiến nghị Hoàng thượng dùng mỹ nhân kế với hắn. Vừa nghe, Hoàng thượng đã cho rằng rất có lý, nói rằng “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, dùng mỹ nhân kế là rất tốt. Hoàng thượng vừa nói xong, Tào Quốc trượng đã nói “Tần Thái sư có mỹ danh “Trí Phan An”, nghe nói con gái cả của Tần Thái sư là Tần thị rất giống cha, chắc hẳn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Để thúc đẩy hòa đàm giữa hai nước, nếu Tần Thái sư chịu dâng lệnh ái, cũng là lập được một đại công”.”



“Cái gì?”



Lão Thái Quân vừa nghe, trong đầu vang lên tiếng ong ong.



Bà còn muốn giữ Tần Nghi Ninh lại để gả cho Thái tử!



Nếu lần này đem nàng ra để thúc đẩy hòa đàm thì chẳng phải nước cờ của bà liền bỏ đi sao?



Bà đã nghe nói về tên Liêm Thịnh Tiệp kia, nghe đâu là một lão già vô cùng háo sắc, nếu Tần Nghi Ninh đi hòa đàm, sợ là khó giữ được trinh tiết.



Không dễ gì nhà bà có một đứa cháu gái thích hợp làm Thái tử phi, nhưng giờ phải hy sinh vì hòa đàm sao?



Lão Thái Quân lo lắng nói: “Vậy Hoàng thượng nói như thế nào? Hoàng thượng đồng ý rồi?”



Tần Tu Viễn thở dài, gật đầu: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh cho đại ca mười ngày nữa lên đường, dẫn theo Nghi tỷ nhi đi hòa đàm. Phải thúc đẩy hòa đàm thành công, bằng không thì xách đầu về chịu tội, bởi vậy mà đại ca mới buồn bực.”



Tần Tu Viễn nói xong, mọi người trong nhà như bị đóng băng, im phăng phắc không một tiếng động.



Mọi người đều biết, thánh chỉ đã ban xuống, nếu Tần Hòe Viễn không nỡ bỏ con gái thì có thể sẽ khiến toàn bộ Tần gia bị sụp đổ. Tần gia sẽ không vì một người con gái mà vứt bỏ tất cả những gì có được trong nhiều năm qua, mà như vậy thì sự hy sinh của Tần Nghi Ninh đã nhất định rồi.



Lão Thái Quân ngồi ngay ngắn tại chỗ, mím môi không nói.



Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có ý nghĩ của riêng mình.



Mà lúc này, ở khách sạn Đạp Vân, Bàng Kiêu vừa sai Hổ Tử đưa Băng Đường trở về liền nhận được tin báo của thủ hạ đưa tới.



Hắn khoác một chiếc áo khoác lông chồn đen, đứng trước cửa sổ, sau khi xem qua tờ giấy trên tay, vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, liền ném nó vào chậu than, cúi đầu cau mày nhìn ngọn lửa than lập lòe.



Hổ Tử vào nhà, thấy vẻ mặt khó coi của Bàng Kiêu, lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài không sao chứ? Hay là vết thương khó chịu?”



Mặt Bàng Kiêu hơi tái, nhưng trong cơn phẫn nộ, trong đôi mắt phượng như cháy lên hai ngọn lửa, Hổ Tử vừa nhìn thấy đã phải giật mình, lui về phía sau hai bước.



Bàng Kiêu im lặng trong chốc lát, rốt cuộc nổi giận đá đổ chậu than!



Than đỏ trong chậu văng đầy đất, Hổ Tử hoảng sợ vội vàng bưng một chậu nước tới dội tắt: “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”



Bàng Kiêu nổi giận mắng to: “Mẹ kiếp cái lão chó má Uất Trì! Thánh thượng ra lệnh cho Liêm Thịnh Tiệp chủ trì hòa đàm với Đại Yên, Yên đế muốn đưa Tần Tứ cho Liêm Thịnh Tiệp!”



“Hả?” Hổ Tử kêu lên kinh ngạc.



Đóa hoa tươi mà chủ tử hắn luyến tiếc không dám hái, lẽ nào giờ đây phải trơ mắt nhìn nó bị cắm lên cái bãi phân trâu Liêm Thịnh Tiệp kia sao?