Cẩm Đường Quy Yến

Chương 107: - Chương 107MỘT LÒNG SI MÊ




Ngoài mặt, Khương ma ma đành phải vâng dạ, nhưng mồ hôi lạnh sau lưng túa ra ướt đẫm cả đồ lót.



Lời nói của Tần Hòe Viễn không thể không chuyển lại, nhưng không dám thuật lại nguyên văn câu nói của Tần Hòe Viễn, bà ta vẫn còn muốn sống mà!



Tần Hòe Viễn mím môi chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, ông không quan tâm đến việc Khương ma ma khó xử hay không khó xử. Những người như bà ta đã quen thói đội trên đạp dưới, bắt nạt kẻ yếu, hôm nay ma ma này chống lại một người kiên quyết như ông, nhưng nếu như gặp một người yếu đuối nhu nhược, những nô tỳ xảo quyệt này có lòng dạ rất hiểm độc.



Có lý nào bị người ức hiếp trên đầu như thế, ông vẫn không nổi giận!



Tào Vũ Tình dịu dàng nhìn Tần Hòe Viễn, nhẹ nhàng nói: “Lão gia, tỳ thiếp hộ tống vị ma ma này vào cung một chuyến nhé! Ta sẽ giải thích với Hoàng hậu nương nương một phen, dù sao tỷ muội ruột thịt nói chuyện với nhau cũng thuận tiện một chút, đều là quan hệ thông gia, không nên gây ra hiểu lầm.”



“Tốt, tốt quá Vũ Tình à! Chuyện hôm nay không thể không phiền đến con.” Lão Thái Quân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Tào Vũ Tình, thân thiết vỗ vỗ.



“Lão Thái Quân đừng khách sao, tỳ thiếp đã vào cửa Tần gia, thì là người của Tần gia, làm sao có thể trơ mắt nhìn nhà chúng ta bị chê cười được.” Tào Vũ Tình mỉm cười nhìn về phía Tần Hòe Viễn: “Lão gia, ngài thấy nói như vậy được không?”



Tần Hòe Viễn liếc nhìn Tào Vũ Tình, trầm ngâm trong chốc lát, rồi gật đầu, chắp tay nói: “Như vậy thì phải phiền nàng rồi.”



Tào Vũ Tình thấy ông ta khách khí như vậy, trong mắt thoáng chốc hơi ảm đạm, lập tức đáp lễ, nói: “Lão gia quá khách khí, tỳ thiếp đi một chuyến, nếu muộn thì ở lại chỗ Hoàng hậu nương nương, ngày mai trở về, lão gia và lão Thái Quân yên tâm.”



Dứt lời, Tào Vũ Tình đã gọi Khương ma ma, dẫn theo tỳ nữ hầu hạ bên người đi ra cửa.



Lão Thái Quân chắp tay hướng lên trời lạy mấy cái.



“A di đà Phật, may mà nhà chúng ta còn có một người hiền lành như thế, không như cái loại người chỉ biết gây chuyện thị phi, gặp chuyện chỉ biết nóng nảy làm hư việc, không giúp đỡ gì cho trong nhà.”



Rõ ràng là bà đang ám chỉ Tôn thị.



Tần Hòe Viễn nhíu mày nói: “Mẫu thân, trời cũng không còn sớm, ngày mai bọn con sẽ khởi hành rồi, con lập tức về trước chuẩn bị.”



Không đợi lão Thái Quân trả lời, ông ta liền đi vòng qua bình phong, tới bên cạnh Tôn thị, dịu dàng nói: “Đi, chúng ta về thôi.”



Nước mắt Tôn thị liền rơi xuống, nỗi tức giận vừa rồi vị lão Thái Quân chỉ cây dâu mắng cây hòe liền tiêu tan, gật đầu “Dạ” một tiếng.



Đợi hai người đi xa, lão Thái Quân mới hồi phục tinh thần, xấu hổ nói: “Bây giờ giải tán đi, để cho bọn họ về chuẩn bị một phen.”



Vì chuyện xảy ra đột ngột vừa rồi làm cho mất hứng, mọi người cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục tụ tập, ai nấy đều hành lễ rồi lui ra.



Tần Nghi Ninh trở về Thạc Nhân Trai, sau khi rửa mặt như mọi ngày, liền đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, quan viên Bộ Lễ theo đoàn đã chờ sẵn ở bên ngoài cửa phủ.



Tần Nghi Ninh theo Tần Hòe Viễn từ biệt người nhà, nghe xong những lời căn dặn của lão Thái Quân, như “Nhất định phải hiểu chuyện, nghe lời”, nàng liền dẫn theo Băng Đường và Tùng Lan leo lên chiếc xe ngựa Bát bảo có tua cờ được chuẩn bị riêng cho nàng.



Đẩy cửa sổ xe ra, đưa tay vén chiếc rèm mùa đông màu xanh nước biển có tua cờ, Tần Nghi Ninh gỡ mũ trùm đầu, ngẩng lên nhìn cửa chính Tần phủ.



Dưới ánh mặt trời ảm đạm mùa đông, hai chữ lớn “Tần phủ” thiếp vàng trên tấm biển lóe lên khiến nàng phải nheo mắt lại, tường trắng ngói đen trải dài hai phía, bao quanh Tần gia, các nữ quyến của Tần gia trang phục rực rỡ đứng ở trước cửa, bất luận là chân thành hay giả dối, lúc này ai nấy đều nước mắt tràn mi, nhìn nàng lưu luyến không rời. Tôn thị tựa vào vai Kim ma ma khóc như đứt ruột đứt gan.



Ngôi nhà này chưa hẳn đã ấm áp.



Nhưng sự tồn tại của tòa nhà này, khiến nàng có nơi chốn để trở lại.



Chỉ là không ngờ chuyện đời vô thường, nàng vừa có một gia đình thật sự thì lại rời đi rồi, hơn nữa còn không biết có thể trở về hay không.



Tần Hòe Viễn lên chiếc chu luân xa ở phía trước xe ngựa của Tần Nghi Ninh, lúc này ông ta đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.



Mấy quan viên Bộ Lễ đi theo đoàn, thấy đã đến giờ lành, liền giục ngựa đi tới, chắp tay nói: “Đại nhân, đã đến giờ rồi.”



Tần Hòe Viễn gật đầu nói: “Vậy thì khởi hành đi.” Nói xong, ông buông màn xe xuống.



Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn Tôn thị và bọn Thu Lộ bên cạnh Tôn thị rồi cũng buông rèm cửa sổ, đóng cửa sổ xe lại.



Trước khi đi, nàng đã giao Thạc Nhân Trai cho Kim ma ma trông nom, đối với những người có liên quan, nàng đều đã an bài đâu vào đấy, cho dù nàng không trở về, cũng không đến mức canh cánh trong lòng.



Thật ra nàng không muốn dẫn theo Băng Đường và Tùng Lan, là hai người bọn họ khăng khăng đi theo, Tùng Lan kêu la đòi treo cổ tự tử, Băng Đường mang sẵn độc dược muốn tìm tới yêu hậu đồng quy vu tận, Tần Nghi Ninh nói hết lời cũng không thuyết phục được hai người, đành phải dẫn theo.



Xe ngựa lắc lư, đoàn người bắt đầu lên đường.



Tôn thị nắm tay Kim ma ma đuổi theo mấy bước, nghẹn ngào cao giọng nói: “Nghi tỷ nhi, con nhất định phải trở về! Ta chờ con trở về!”



Nỗi buồn ly biệt mà Tần Nghi Ninh cố kìm nén bị câu nói của mẫu thân khơi lên, nàng nhắm mắt lại, cố gắng lắm nước mắt đã tràn mi mới không rơi xuống.



Tôn thị nhìn đoàn người đi càng lúc càng xa, khóc không thành tiếng.



“Đứa nhỏ kia về mới được hai tháng, ta cũng không đối xử tốt với nó.”



Hoạn nạn biết chân tình, hôm nay Tôn thị đã không còn nghi ngờ Tần Nghi Ninh, cũng đã nhận ra, ai trong phủ này thật lòng với mình. Tần Nghi Ninh thật sự hiếu thuận với bà, một lòng muốn tốt cho bà, thế nhưng lúc bà còn có khả năng chiếu cố cho nàng, bà lại không đối xử tốt với nàng.



Hôm nay Tôn thị hối hận không kịp.



Kim ma ma và Tam tiểu thư, Bát tiểu thư đều ở bên cạnh luôn miệng khuyên nhủ.



“Tứ tiểu thư nhất định sẽ bình an trở về, phu nhân hãy bớt lo buồn đi.”



“Đúng vậy, Đại bá mẫu, Tứ tỷ hữu dũng hữu mưu, nhất định sẽ bình an trở về.







Trong lòng lão Thái Quân cũng không chịu nổi, suy cho cùng đây cũng là một cô nương như hoa như ngọc, hơn nữa dung mạo và tính cách đều giống đứa con trai mà bà thương yêu nhất.



Chỉ là thời cuộc như vậy, bọn họ không có cách nào, chỉ có thể cam chịu số phận



“Chúng ta trở về đi.” Lão Thái Quân thở dài lên tiếng.



Nào ngờ vừa dứt lời, lại nghe thấy từ phía sau một tràng tiếng vó ngựa đang từ xa tới gần.



Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Thái tử mặc áo choàng tím nhạt, cổ áo lông chồn trắng cưỡi khoái mã chạy tới, phía sau là đám nội thị mặc áo vải màu xám đậm vội vàng thúc ngựa đuổi theo.



Uất Trì Yến vẫn chưa xuống ngựa, lo lắng hỏi: “Tứ tiểu thư đâu? Đã đi rồi sao?”



Mở miệng hỏi, Thái tử không hỏi Tần Thái sư, mà hỏi Tần Nghi Ninh, làm sao mọi người còn không rõ tâm tư của hắn?



Nếu không phải vì Hoàng đế hạ chỉ, lúc này nhà bọn họ có thể sẽ có một Thái tử phi, tương lai có thể cũng sẽ là một chính cung Hoàng hậu.



Vừa nghĩ tới điểu này, trong lòng lão Thái Quân như bị ai đâm một dao, nắm chặt tay liên tục lắc đầu: “Đi, đã đi rồi.”



“Đi?” Uất Trì Yến giật mình, chẳng lẽ Tần Nghi Ninh không chịu nhục, tự sát rồi?



Thấy mặt mày Thái tử lập tức tái nhợt, Nhị phu nhân ở một bên vội nói: “Điện hạ, Tứ tiểu thư vừa theo Tần Thái sư lên đường rồi. Bây giờ ngài dùng khoái mã đuổi theo tất nhiên sẽ tới kịp.”



Lúc này Uất Trì Yến mói như chết đi sống lại, trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, nhìn bọn Nhị phu nhân và lão Thái Quân gật đầu rồi liền ra roi thúc ngựa đuổi theo.



“Điện hạ, điện hạ! Ôi!” Các nội thị cũng vội vàng đuổi theo Thái tử.



Đoàn người của Tần Nghi Ninh chọn đường lớn thưa người mà đi, mà Uất Trì Yến cuống cuồng chạy bừa tới trước, đương nhiên không tìm được người. Khi tới cửa thành bắc, Uất Trì Yến mới phát hiện xe ngựa còn chưa tới, hắn còn định quay trở lại.



Nội thị đi theo khuyên: “Nếu điện hạ quay lại, chẳng may đôi bên lại lạc mất thì sao? Chi bằng điện hạ ở ngoài thành chờ trên con đường họ phải đi qua.”



Uất Trì Yến vỗ trán, thỏ ra một hơi dài, nói: “Bản cung quá luống cuống rồi.”



Hắn bình tĩnh lại, liền quyết định chờ đợi bên cạnh một rừng cây cách ngoại thành hai mươi dặm.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Trong rừng cây, Bàng Kiêu dẫn theo Hổ Tử đang ngồi trên một gốc đại thụ to lớn, ăn bán màn thầu, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, hai người chậm rãi dừng động tác.



Hổ Tử thấp giọng nói: “Chủ tử, hình như có người tới.”



“Ừm.” Bàng Kiêu nhét miếng bánh màn thầu cuối cùng vào miệng, má phồng to lên.



Hổ Tử cũng ăn xong bánh màn thầu, đứng lên nhìn về phía đường cái, lại thấp giọng nói: “Xem ra là tới tiễn đưa, nhìn các ăn mặc và người đi theo, người này hẳn là Thái tử Đại Yên.”



“Ừm.” Bàng Kiêu ung dung buộc chặt áo choàng vải bông nhuyễn trên người, dáng vẻ lười nhác không muốn nói chuyện.



Hổ Tử âm thầm khinh thường.



Thấy Tần tiểu thư liền biến thành lưu manh nói luôn miệng, còn đối với cậu thì một câu cũng không muốn nói, cách đối xử rõ ràng quá khác biệt.



Hổ Tử ngồi xuống bên cạnh Bàng Kiêu, thấp giọng nói: “Chủ tử, chúng ta có nên nhân cơ hội thịt hắn không?”



Bàng Kiêu nhướng mày: “Ngươi là người của Hoàng đế Đại Yên sao?”



Hổ Tử sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu: “Không phải đâu!”



“Vậy sao ngươi còn giúp tên cẩu tạp chủng đó?”



Đừng thấy Hoàng đế Đại Yên chỉ có một mình Uất Trì Yến là người thừa kế, đối với con trai ruột của mình, ông ta cũng nghi ngờ và đề phòng. Tuổi đã già nhưng ông ta không thừa nhận mình già, vẫn muốn giữ lấy ngai vàng không rời, trong lòng ước gì trưởng tử đã chết, mình bớt đi một sự uy hiếp.



“Giữ lại đi!” Bàng Kiêu mệt mỏi nhắm mắt lại.



Hổ Tử hạ giọng nói: “Thế nhưng chúng ta cũng không cần phải chờ đợi ở chỗ này, với tốc độ xe ngựa của bọn họ, dù có chậm, hai ngày cũng đến thành Hề Hoa rồi. Mới hai ngày thì có thể xảy ra vấn đề gì?”



Bàng Kiêu nhắm mắt lại, dường như không nghe thấy.



Hổ Tử biết mình lại bị xem thường, đành ngồi xổm trên chạc cây, cạy vỏ cây chơi.



Không bao lâu trên đường cái truyền tới tiếng xe ngựa.



Đột nhiên Bàng Kiêu mở mắt ra, duy trì tư thế dựa vào thân cây không đổi, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.



Phía bên này, Uất Trì Yến thấy đoàn xe ngựa đến trước mặt, vội giục ngựa tới nghênh đón.



“Dừng!”



Thấy người tới là Thái tử, một trăm binh sĩ và năm mươi hộ vệ đều đồng loạt xuống ngựa hành lễ.



Có người chạy thật nhanh tới bên xe ngựa, bẩm báo: “Đại nhân, Thái tử điện hạ tới.”



Uất Trì Yến giật dây cương, giực ngựa đi tới trước xe ngựa của Tần Hòe Viễn, chắp tay hành lễ: “Tần Thái sư.”



“Thái tử điện hạ.” Tần Hòe Viễn nhảy xuống xe ngựa, mỉm cười đáp lễ, vốn định khách sáo mấy câu, Thái tử đã cắt ngang lời ông ta.



“Tần Thái sư, bổn cung có chuyện muốn nói với Tần tứ tiểu thư, làm đoàn xe phải nán lại, mong rằng Thái sư đáp ứng.”



Tần Hòe Viễn sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra, đưa mắt nhìn về phía xe ngựa đầu ở phía sau.



Cửa xe ngựa bị đẩy ra, Tần Nghi Ninh khoác một áo choàng, cổ áo bằng lông thỏ trắng, đang vô cùng kinh ngạc nhìn qua.



Ánh mắt Uất Trì Yến chạm phải ánh mắt của Tần Nghi Ninh, tim đập nhất thời không khống chế được, liền xoay người xuống ngựa, cầm lòng không đậu, bước nhanh về phía nàng.



“Tứ cô nương, may mà đuổi kịp cô nương rồi! Ngươi yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, ta sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban ý chỉ! Ta xin thề, vị trí Thái tử phi, chỉ có nàng mới có thể ngồi vào!”



Tần Nghi Ninh ngẩn người nhìn Uất Trì Yến.



Ánh mắt Uất Trì Yến sáng quắc nhìn Tần Nghi Ninh.



Bốn phía yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngẩn ra.



Trong rừng, Bàng Kiêu ngồi xổm trên cây, vẻ mặt u ám khẽ hừ một tiếng, khiến Hổ Tử vội vàng nhích ra xa, suýt nữa rơi khỏi cây.



Mẹ ơi, Vương gia tức giận thật đáng sợ!