Cẩm Đường Quy Yến

Chương 117: - Chương 117ĐÁNH ĐÒN CẢNH CÁO




Bắt gặp ánh mắt của Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân lộ vẻ hơi xấu hổ, nhìn nàng cười trấn an, nói: “Nghi tỷ nhi, cháu tới ngồi bên cạnh tổ mẫu.”



Tần Nghi Ninh trong lòng hồi hộp, nhưng ngoài mặt thản nhiên ngồi xuống bên cạnh lão Thái Quân, đôi mắt to long lanh trong suốt nghi hoặc nhìn lão Thái Quân.



Trước ánh mắt trong trẻo của nàng, trong lòng lão Thái Quân dâng lên cảm giác có lỗi, bàn tay khô ráo liền vỗ vỗ lên bàn tay trắng mịn của Tần Nghi Ninh.



Tay bà có sự khô ráo và nhiệt độ hơi lạnh vốn có của người già, nàng không tự kiềm chế được định rút tay về, nhưng vẫn tự cưỡng ép mình không hành động tùy tiện.



Thấy nàng tỏ ra nhu thuận, vẻ mặt của lão Thái Quân càng dịu dàng, bà nhẹ nhàng nói: “Nghi tỷ nhi, cháu đừng lo lắng, trước đây vài ngày mẫu thân cháu vào cung rồi.”



“Lúc này mẫu thân cháu vẫn còn ở trong cung?”



“Đúng vậy. Tuy nhiên cháu cứ yên tâm, Tào di nương của cháu đi cùng mẫu thân cháu. Ở trong cung cho khuây khỏa cũng tốt, tránh cho mẫu thân cháu cả ngày đều yếu ớt. Lần này đi cùng như vậy, cũng tiện để mẫu thân cháu và Tào di nương trao đổi tình cảm.”



Lời lẽ như thế này cũng có thể nói ra được sao!



Thoáng cái lửa giận tràn ngập trong lòng Tần Nghi Ninh, máu huyết như thể biến thành nham thạch nóng chảy chạy nhanh trong huyết quản nàng, trong nháy mắt, mặt nàng đỏ lên vì tức giận.



Nàng tự ép buộc mình duy trì vẻ mặt không đổi, cười nói: “Thì ra là thế, lần này là Hoàng hậu nương nương truyền khẩu dụ triệu kiến?”



Vừa nói, nàng vừa quan sát vẻ mặt mọi người, nhận thấy Nhị phu nhân và Tam thái thái đều cụp mắt không nói, không nhìn ra thần sắc, nhưng vẻ mặt của mấy chị em họ thì vừa nhìn đã hiểu ngay, ai cũng đều có vẻ xấu hổ và lo lắng.



Tần Nghi Ninh liền biết rõ, sợ là Tôn thị không phải do Hoàng hậu triệu kiến, mà bà vào cung là có nguyên nhân khác.



Lão Thái Quân lại không mảy may xấu hổ, cười nói: “Cháu yên tâm đi. Tào di nương của cháu cũng muốn ở chung với mẫu thân cháu, lại thương xót chuyện nhà của ngoại tổ mẫu cháu, biết trong lòng mẫu thân cháu đầy phiền muộn, nên mới nghĩ tới việc đưa mẫu thân cháu vào cung cho khuây khỏa.”



“Thì ra là thế. Tào di nương quả thật là một người tri kỷ.” Giọng Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như thường ngày: “Chẳng hay mẫu thân vào cung mấy ngày rồi?”



Lão Thái Quân thấy Tần Nghi Ninh vẫn không nổi giận như mình tưởng, trong lòng liền vui mừng, cười nói: “Ngày thứ hai sau khi các ngươi lên đường, mẫu thân cháu liền vào cung.”



“Cháu đã biết.” Ý nghĩ trong đầu Tần Nghi Ninh xoay chuyển rất nhanh, thoáng chốc nàng đã hiểu rõ ngọn nguồn.



Căn nguyên của chuyện này, e rằng là do lão Thái Quân muốn lấy lòng Tào thị, đã bảo Tào thị đưa Tôn thị vào cung mà tùy ý dày vò, làm nhục Tôn thị để đề cao Tào thị.



Thế nhưng vẫn có một điểm mà sợ rằng lão Thái Quân không nghĩ ra.



Tần Nghi Ninh cười dịu dàng, hỏi: “Chắc hẳn trước khi Tào di nương vào cung cũng đã nói chuyện với Hoàng hậu nương nương rồi nhỉ?”



Không để ai kịp trả lời, Tần Nghi Ninh liền đứng dậy nói: “Lần này ta cùng phụ thân rời nhà đi tham dự hòa đàm, Hoàng thượng dường như đặt cả sinh tử tồn vong của Đại Yên lên người phụ thân ta. Tuy đất nước chúng ta giàu có và đông đúc, nhưng nhiều năm suy nhược và yếu kém, lúc này giống như một thiếu nữ không có năng lực phản kháng, lại ôm một bao ngân lượng lớn đi trước mặt đám kẻ cướp, không những không giữ được ngân lượng, mà bản thân cũng khó bảo toàn. Phụ thân là anh tài cái thế, tài danh lan xa, lão Thái Quân, người nói xem, khi sai cha cháu đi hòa đàm, Hoàng thượng sợ nhất là cái gì?”



Trong lúc nói chuyện, lưng Tần Nghi Ninh thẳng tắp, nét mặt tươi cười, nhưng khí thế rất khiếp người. Lúc này nhìn nàng, mọi người đều nhớ tới khuôn mặt nghiêm khắc thường ngày của Tần Hòe Viễn. Dù chưa từng lăn lộn trong chốn quan trường, nhưng tính cách hoang dã do từng phải thường xuyên đối địch với dã thú mà vẫn có thể sống sót, lại khiến khí thế của nàng tăng thêm vài phần uy hiếp.



Lão Thái Quân nhìn khuôn mặt của Tần Nghi Ninh, nhớ tới lời con trai cưng từng nói với mình, trong nháy mắt, mặt bà liền đổi sắc.



Bà ngơ ngác nhìn Tần Nghi Ninh, khuôn mặt vốn tươi cười rạng rỡ dần dần biến thành trắng bệch, nghĩ mà sợ hãi, nói: “Điều Hoàng thượng sợ nhất, đương nhiên là…”



Bà không nói ra phần sau, mọi người đều không phải kẻ ngốc, ai nấy cũng đều hiểu rõ.



Nhị phu nhân và Tam thái thái liếc nhìn nhau.



Vẻ mặt của đám Tần Tuệ Ninh, Tam tiểu thư cũng đều ngưng trọng.



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Điều Hoàng thượng lo lắng, chính là phụ thân ta lâm trận đi theo địch, đương nhiên Hoàng đế sẽ tìm cách kéo phụ thân ta lại. Người kéo phụ thân lại là ai? Chẳng lẽ chỉ có một mình mẫu thân cháu?”



Tần Nghi Ninh chậm rãi đi tới trước mặt lão Thái Quân, cười nói: “Tuy nhiên, may mà cháu và phụ thân hòa đàm thành công, hơn nữa bình an trở về, nguy cơ trong nhà cũng tự nhiên được giải trừ rồi.”



Ánh mắt thấu suốt tất cả đầy sắc bén của nàng lướt qua khuôn mặt lão Thái Quân, rồi tới hai người thím, lập tức cười nói: “Bằng không, bất luận là người nào thừa dịp cha cháu không ở kinh thành, muốn mưu đồ chuyện gì đó, hoặc là thừa dịp cháu không ở kinh thành, muốn mưu cầu điều gì đó, cũng sẽ không nhận được thứ mà mình vọng tưởng. Chưa nói tới việc người khác có lấy được tất cả những gì cháu và phụ thân cháu sở hữu hay không, chỉ xét ở chỗ chúng ta đều là người của Tần gia, mạng của chúng ta đều buộc chung một chỗ. Cái đạo lý “Dưới tổ chim lật không có trứng lành”, chẳng phải đã rành rành ra đó hay sao?”



Cũng không phải là Tần Nghi Ninh có lòng dạ tiểu nhân, mà là dáng vẻ ngoài ý muốn và biểu hiện thù địch của những người này đối với nàng đã quá rõ ràng.



Hiện nay các chi của Tần gia chưa tách riêng ra, Tần Hòe Viễn là trưởng tử đích tôn, là trụ cột của Tần gia. Nhị thúc là đích thứ tử (con trai thứ của chi trưởng), có chức vị, nhưng chức quan không cao, luôn bị áp chế trong triều. Tam thúc là thứ tử (con trai của vợ kế), quản lý việc kinh doanh, là mạch máu kinh tế của Tần gia.



Khi Tần Hòe Viễn còn đó, chi thứ hai và chi thứ ba đều giữ lấy bổn phận và chức vị của mình.



Nhưng nếu chẳng may Tần Hòe Viễn mất đi, chi thứ hai và chi thứ ba đều rục rịch ngóc đầu dậy. Đích thứ tử có thể kế thừa gia nghiệp, thứ tử nghĩ mình là mạch máu kinh tế, bạc mình kiếm được hà tất tặng cho người khác.



Chuyện ở riêng, trước mặt Tần Hòe Viễn không ai dám nói, nhưng ở sau lưng, tất cả mọi người đều có tính toán.



Mà nàng thì sao? Chuyện khác không nói, nếu nàng mất đi, Chiêu Vận Ti trong tay nàng là một miếng thịt béo lớn. Nàng và phụ thân biết Hoàng thượng có ý muốn lấy Chiêu Vận Ti, nhưng người trong nhà này không biết chuyện đó.



Biết đâu thấy nàng còn sống trở về, những người từng có ảo tưởng chiếm quyền sở hữu Chiêu Vận Ti đều cảm thấy rất thất vọng.



Ánh mắt Tần Nghi Ninh liền rơi vào trên người Tần Tuệ Ninh.



Tần Tuệ Ninh tất nhiên là một trong những người thất vọng, bởi vì nàng ta tự nhận là dưỡng nữ của Tần Hòe Viễn, cũng từng gọi Định Quốc công phu nhân là ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu cho nàng thứ gì, mà nàng đã chết, thì đương nhiên một cháu ngoại gái khác sẽ tiếp nhận.



Mà hôm nay Tôn thị đã nhìn thấy mưu tính nham hiểm của Tần Tuệ Ninh, đương nhiên sẽ không cho phép Chiêu Vận Ti rơi vào trong tay Tần Tuệ Ninh. Bởi vậy sự tồn tại của Tôn thị, đối với kế hoạch của Tần Tuệ Ninh, chính là một vật chướng ngại.



Những kẻ đầu óc giản đơn, chỉ thấy chút lợi rất nhỏ trước mắt đã không nghĩ tới, nếu cuộc hòa đàm thất bại, hoặc là nàng và Tần Hòe Viễn cũng không về, thì sợ là mạng họ cũng không còn, thì còn có thể mưu đồ tính toán được cái gì?



Tần Nghi Ninh cũng không bắn tiếng đe dọa, mà là vạch trần tình thế để bọn họ suy nghĩ.



Nếu như bọn họ có thể càng nghĩ càng sợ, thì coi như là một loại trừng trị nghiêm khắc rồi.



Vẻ mặt lão Thái Quân tái nhợt như tờ giấy.



Ngay cả Nhị phu nhân và Tam thái thái, sắc mặt cũng hết sức xấu hổ và khó coi.



Mặt mày Tần Tuệ Ninh càng trắng bệch, mím môi sững sờ trông giây lát. Thấy Tần Nghi Ninh đang nhìn mình, nàng cũng không tỏ ra yếu kém, chỉ là nàng ta không ngừng xoắn vặn chiếc khăn trong tay, cho thấy rõ ràng là nàng ta rất căng thẳng.



Lúc này, sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc lão Thái Quân cũng đã hiểu rõ ràng rồi.



“Nói như vậy, Tào thị muốn dẫn mẫu thân cháu vào cung, có thể là ý của Hoàng thượng?”



“Tám, chín phần là như vậy.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nói: “Dù sao thì Hoàng thượng không tiện trực tiếp đưa người vào cung làm con tin, tin này lan truyền ra thì không tốt. Vốn là cuộc hòa đàm này cũng đã bị nhiều người lên án và chỉ trích rồi, Hoàng thượng không phải là loại người hành động ngu dốt như vậy, cho nên mới mượn tay Tào di nương.”



Đúng rồi, Hoàng đế hoặc Hoàng hậu hạ chỉ đều không tiện, cũng chỉ có thể nương theo cái cớ Tào thị thăm người thân cho khuây khỏa!



“Chuyện này… Chuyện này… Không ngờ lòng dạ Tào thị lại không hướng về nhà chúng ta!” Lão Thái Quân lộ rõ dáng vẻ bị đả kích rất nặng.



Vẻ mặt không thay đổi, Tần Nghi Ninh nói: “Theo lợi tránh hại là lẽ thường tình của con người, chuyện này không đáng để lão Thái Quân tức giận.”



Đây không phải là việc mà chính lão Thái Quân làm hay sao, chẳng lẽ chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho bách tính thắp đèn?



Các nữ quyến có mặt trong nhà nghe Tần Nghi Ninh nói một hồi, vẻ mặt đều trở nên nghiêm nghị.



Nhị phu nhân và Tam thái thái lại một lần nữa lãnh hội sự lợi hại của Tần Nghi Ninh, thậm chí trong đầu xuất hiện ý nghĩ sau này không thể chính diện chống lại nàng nữa. Nguồn : Vietwriter.vn



Đối mặt với lão Thái Quân không đếm xỉa tình nghĩa mẹ chồng nàng dâu bao năm, tùy tiện để một thiếp thất dẫn vào cung dày vò, Tần Nghi Ninh không làm ầm ĩ, chỉ phân tích một chút tình hình trong triều đã khiến người khác sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, đây hoàn toàn là sự áp chế về trí tuệ!



Thấy dáng vẻ như vị sét đánh ngang tai của lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh cười nói: “Tổ mẫu đừng lo lắng, hôm nay phụ thân bình an trở về, tất cả sự tình đều có thể giải trừ. Chắc hẳn mẫu thân cháu và Tào di nương sẽ nhanh chóng trở về nhà.”



Nói thì nói như vậy, nhưng sau này làm sao lão Thái Quân còn có thể tin tưởng ở Tào thị được nữa không?



Bà ta cảm thấy tình cảm của mình bị lừa dối.



Tần ma ma ở một bên lắng nghe, vẫn không xen vào, lúc này thấy trọng tâm câu chuyện rốt cuộc đã ngã ngũ, liền cười bước tới hành lễ, hỏi: “Lão Thái Quân, chúng ta bày bữa tối ở Noãn các được không?”



Mặt lão Thái Quân vàng như màu đất, bà ta gật đầu, dáng vẻ hăng hái hoàn toàn biến mất.



Tần Nghi Ninh cúp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc dưới hàng mi dài.



Dùng xong bữa tối, mọi người ai nấy mang nặng tâm tư trở về viện của mình.



Tần Nghi Ninh khoác một chiếc áo ngắn, ôm Nhị Bạch ngồi trên giường La Hán, nhíu mày suy nghĩ.



Thu Lộ vào phòng châm thêm ngọn đèn, khiến phòng ngủ hơi u ám trở nên sáng sủa lên rất nhiều.



Tùng Lan và Băng Đường đều lòng đầy căm phẫn, vừa khâu đế giày, thêu thùa may vá, vừa mắng: “Thật sự là không biết xấu hổ mà, chưa từng thấy ai như vậy, thừa dịp chúng ta không ở nhà mà ức hiếp phu nhân, thế thì có bản lĩnh gì!”



Thu Lộ than thở: “Đó cũng là chuyện không không có cách nào, tiểu thư không có ở nhà, phu nhân không có người có chủ kiến. Tuệ Ninh cô nương sẽ chỉ thêm mắm dặm muối trước mặt lão Thái Quân, các ngươi cũng không phải không biết tình tình của lão Thái Quân, chỉ cần dỗ dành ba câu là quên cả hướng bắc nằm ở phía nào rồi!”



“Ta thấy từ trước đến nay bà ấy cũng không biết hướng bắc nằm ở phía nào!” Băng Đường đâm mạnh mũi kim xuyên qua đế giày.



Tùng Lan đưa tay ra hiệu, ý bảo đừng nói nữa, rồi quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh.



Thu Lộ nói sang chuyện khác: “Cô nương, mấy ngày người không ở nhà, Thạc Nhân Trai chúng ta cũng có mấy người rời đi.”



Tần Nghi Ninh phục hồi tinh thần, mỉm cười nói: “Ta nhận thấy rồi, Liễu Nha và hai nha hoàn cấp dưới cũng không thấy đâu. Là đến Tuyết Lê Viện sao?”



Thu Lộ gật đầu nói: “Liễu Nha dẫn theo hai tiểu nha hoàn đến nương tựa Tuệ Ninh cô nương, không biết Tuệ Ninh cô nương nói như thế nào với lão Thái Quân, lão Thái Quân đồng ý, nói là trong viện chúng ta vốn đã dư hai người Tùng Lan và Băng Đường, vốn là Tùng Lan và Băng Đường hưởng bổng lộc ở phủ Định Quốc công, hiện nay cũng hưởng bổng lộc trong phủ chúng ta, bởi vậy không cần phải giữ nhiều người ở Thạc Nhân Trai.”