Cẩm Đường Quy Yến

Chương 126: - Chương 126CƯỚP NHÂN DUYÊN




Tần Hòe Viễn nghe Tôn thị nói như vậy liền nhíu mày ngồi xuống vỗ vỗ vai bà trấn an.



Thấy Tần Hòe Viễn, Tôn thị dựa vào lòng ông nức nở.



Bàng Kiêu nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hòe Viễn, trong lòng càng thêm nghi hoặc.



Tần Hòe Viễn lo lắng hỏi Băng Đường: “Đường cô nương, Nghi tỷ nhi thế nào rồi?”



“Lão gia, phu nhân yên tâm, tiểu thư cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tức giận công tâm, lại quá mệt nhọc mới ngất đi. Nô tỳ đã châm cứu cho tiểu thư, xác định không có gì đáng ngại.” Băng Đường nắm tay Tần Nghi Ninh, liên tục xoa bóp ngón tay và huyệt Hổ Khẩu.



Bốn phía đã có người của Ngũ Thành Binh Mã ti giải tán dân chúng vây xem, trước Ngọ môn chỉ còn lại gia đinh Tần Hòe Viễn và mười mấy binh sĩ Hổ Bí quân.



Vừa rồi nhiều người còn không cảm thấy, lúc này gió to đột nhiên nổi lên, thổi vào mặt mọi người, rất lạnh lẽo.



“Trời vẫn còn rất lạnh, không bằng trước tiên tìm một chỗ yên tĩnh cho Tần tiểu thư nghỉ ngơi, kẻo tiểu thư bị nhiễm lạnh.” Bàng Kiêu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta nhớ là Chiêu Vận Ti có một tửu điếm ở ngay phụ cận.”



Băng Đường gật đầu nói: “Đêm qua tiểu thư ngủ ở Quy Tâm Lâu. Lão gia, phu nhân, không bằng tạm thời về trước Quy Tâm Lâu để thu xếp?”



Bàng Kiêu nghĩ tới tính cách của đám người Tần gia, đã đoán ra tám phần mười những gì Tần Nghi Ninh phải nếm trải, tim hắn như bị ai bóp chặt, ngấm ngầm quặn đau.



“Bản Vương thật sự là mở rộng tầm mắt, Tần gia vậy mà không dung được một cô nương!”



Lúc này Tôn thị mới nhớ ra, vị này là Bàng tiểu Vương gia giết người không chớp mắt, lại nhớ tới vừa rồi hắn thân mật như vậy với Tần Nghi Ninh, bà càng khóc nhiều hơn.



Tần Hòe Viễn hơi nhíu mày liếc nhìn Bàng Kiêu.



“Đó là bởi tiểu thư xông ra.” Trước mặt Tần Hòe Viễn, Băng Đường không tiện bàn luận về chủ, chỉ nói qua loa một câu, rồi cùng Tùng Lan đỡ Tần Nghi Ninh lên, đi tới một bên xe ngựa, Tôn thị cũng vội vàng đi hỗ trợ.



Tần Hòe Viễn là người thông minh, lúc này còn có cái gì không rõ?



Khi ông tìm được đứa con này từ trên núi về, sắc mặt nàng hồng hào tràn đầy sức sống, hôm nay lại bị dày vò thành như thế này.



Nhìn Tôn thị, Tùng Lan và Băng Đường hợp sức đưa Tần Nghi Ninh lên xe ngựa, Tần Hòe Viễn khẽ thở dài, xoay người chắp tay thi lễ với Bàng Kiêu: “Bây giờ Bàng tiểu Vương gia có gì an bài không?”



“Đương nhiên là bản Vương theo các ngươi đi, chờ tình trạng của nàng đỡ hơn rồi tính.”



Tần Hòe Viễn nghe vậy liền cau mày.



Ông ta là đàn ông, đương nhiên hiểu được tâm tư của đàn ông, con gái ông xinh đẹp, tính tình cũng khiến người khác ưa thích, nếu người coi trọng nàng lúc này là người khác, cho dù là người không hữu ích về mặt chính trị, Tần Hòe Viễn cũng không cảm thấy phản cảm.



Nhưng Bàng Kiêu thì khác.



Cha của Bàng Kiêu vốn là Hộ Quốc tướng quân Bàng Trung Chính của Bắc Ký, rốt cuộc là vì kế ly gián của ông ta mà chết!



“Bản quan xin tâm lĩnh ý tốt của Trung Thuận Thân Vương, cũng thay mặt Nghi tỷ nhi tạ ơn Vương gia. Nhưng dù sao Nghi tỷ nhi cũng là nữ tử chưa chồng, nam nữ phải tuân thủ nguyên tắc cẩn trọng, huống chi Hoàng thượng đã chuẩn bị yến hội khoản đãi Vương gia, sao Vương gia không đi làm chính sự?”



Bàng Kiêu phì cười: “Bây giờ an nguy của nàng chính là chính sự của bản Vương. Tần Thái sư không cần nhiều lời! Hay là, Tần Thái sư muốn kháng chỉ?”



Bàng Kiêu đến gần hai bước, ý tứ uy hiếp bên khóe môi càng lộ rõ, nói: “Bản Vương nhớ rõ, Hoàng thượng quý quốc vừa mới dặn bảo Tần Thái sư điều gì? Nếu Tần Thái sư không nghe, bản Vương đành phải báo lại cho Hoàng thượng của quý quốc biết.”



Bầu không khí coi như êm đẹp vừa rồi lúc này liền trở nên căng thẳng, chỉ cần chạm vào là bùng nổ!



Tôn thị, Băng Đường và Tùng Lan đứng bên cạnh xe ngựa thấy thế đều hồi hộp xúm lại, cũng không dám khuyên bảo.



Bầu không khí khiến người ta sợ hãi, nhưng Tần Hòe Viễn vẫn tỏ ra bình tĩnh, hồi lâu mới lên tiếng:



“Bàng tiểu Vương gia là anh hùng cái thế, bản quan kính nể nhất là hán tử như Vương gia. Mặc dù tay Vương gia dính đầy máu tươi, nhưng cũng không giết người vô tội. Trước đây ở thành Hề Hoa, vì Vương gia cự tuyệt tàn sát hàng loạt dân trong thành mà bị bệ hạ quý quốc trách mắng, cách chức Bình Nam Nguyên soái. Vương gia vì biết bao sinh linh vô tội mà thà rằng kháng chỉ, đánh cược cả tính mạng của mình, bản quan vô cùng cảm phục. Thay mặt bách tính bình dân thành Hề Hoa, xin tạ ơn Vương gia không giết.”



Tần Hòe Viễn nói xong, khom người vái chào Bàng Kiêu.



Hành động của ông khiến bầu không khí hết sức căng thẳng vừa rồi lập tức được hóa giải.



Người chung quanh nghe Tần Hòe Viễn nói như vậy, đều kinh ngạc. Tôn thị, Băng Đường và Tùng Lan đều không ngờ, Bàng Kiêu là nhân vật giết người không chớp mắt vậy mà bị cách chức Bình Nam Đại Nguyên soái bởi vì không giết bách tính thành Hề Hoa sao?



Bàng Kiêu nhìn Tần Hòe Viễn, vẻ mặt trở nên phức tạp.



Tần Hòe Viễn không chỉ chân thành biểu đạt lòng biết ơn, mà còn tiết lộ cho hắn biết, ông ta có thám tử ở Đại Chu, hơn nữa địa vị của thám tử không thấp!



Vạch trần con bài tẩy của mình như vậy, Tần Hòe Viễn muốn làm cái gì?



Tần Hòe Viễn đứng thẳng người lên, lại nói: “Ngươi và ta đều là nam tử, ân oán giữa đàn ông với nhau, không nên làm tổn hại đến vợ con. Trước kia Tần mỗ dùng kế ly gián, dẫn tới lệnh tôn bị chết thảm, cũng bất đắc dĩ vì lập trường khác biệt. Nếu Bàng tiểu Vương gia hận Tần mỗ, thì có thể nhằm vào Tần mỗ mà trả thù.”



“Nhưng lấy tư cách của một người cha, một lần nữa khẩn cầu Bàng tiểu Vương gia, dù thế nào cũng đừng gây tổn hại cho con gái ta. Nó lưu lạc từ nhỏ ở bên ngoài, chịu biết bao khổ sở, thật sự là vô tội.”



“Nơi trận tiền hai nước đối đầu, tiểu Vương gia có thể vì người không liên quan mà mạo hiểm hành động nhân nghĩa, hôm nay cũng xin tiểu Vương gia buông tha người vô tội, đừng làm liên lụy tới Nghi tỷ nhi.”



Tần Hòe Viễn dứt lời, lại khom người thi lễ.



Mà lời lẽ chân thành tha thiết của Tần Hòe Viễn khiến Tôn thị khóc như mưa, Băng Đường và Tùng Lan cũng đều rướm lệ. Ngay cả Hổ Tử phía sau lưng Bàng Kiêu cũng hơi xúc động.



Tuy Tần Hòe Viễn xảo quyệt hại chết phụ thân của Vương gia, nhưng suy cho cùng, ông ta là một người thật tình.



Nhưng sau lúc xúc động, Bàng Kiêu lại tràn ngập tức giận.



“Thì ra trong mắt Tần Thái sư, bản Vương là loại người đê tiện như vậy? Nếu bản Vương vì báo thù, thì ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi? Còn nghĩ là số mệnh của mình vững vàng lắm sao?”



“Tần mỗ không hề nghĩ như vậy.”



Bàng Kiêu cười nhạt, lại bước tới trước hai bước, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn chằm chằm Tần Hòe Viễn, không chút nhượng bộ nói:



“Bản Vương thích ai, còn chưa tới lượt Tần Thái sư quan tâm!”



Tần Hòe Viễn cũng không tránh né, không lùi bước, đối diện Bàng Kiêu.



Một lát sau, đột nhiên ông ta mỉm cười, gật đầu nói: “Nếu như vậy, chúng ta liền lên đường đến Quy Tâm Lâu đi.”



Nói xong, Tần Hòe Viễn xoay người đi về phía xe ngựa, dáng vẻ vội vã đưa con gái đi thu xếp chỗ ở.



Bàng Kiêu nhìn theo bóng lưng Tần Hòe Viễn, cười giễu cợt.



Hiện giờ rốt cuộc hắn đã hiểu tính cách cứng cỏi khiến hắn tức tối, nhưng lại khiến hắn không thể tát tai nàng là từ đâu mà có. Sự thông tuệ, cơ trí của Tần Nghi Ninh hoàn toàn là thừa hưởng từ cha nàng.



“Chủ tử, chúng ta tới Quy Tâm Lâu sao?” Hổ Tử bước tới hỏi.



Bàng Kiêu gật đầu, nắm dây cương kéo chú ngựa cưng yêu thích của mình tới, ung dung nhảy lên.



Các binh sĩ Hổ Bí quân còn lại cũng đều lên ngựa, nối đuôi phía sau Bàng Kiêu đi theo xe ngựa của Tần gia.



Lúc này Hổ Tử mới giục ngựa tới gần Bàng Kiêu, thấp giọng lo lắng hỏi: “Vương gia, ta vừa nhận được mật báo của Tinh Hổ vệ, Thánh thượng phái Liêm Thịnh Tiệp làm sứ thần đi sứ Đại Yên, có lẽ hai ngày sẽ tới nơi. Chúng ta tới trước hắn một bước có thể khiến người Đại Yên nghĩ rằng ngài giả mạo sứ thần không?”



Bàng Kiêu không quan tâm, nói: “Tùy vọn họ nghĩ gì thì nghĩ, bọn họ có thể làm khó dễ ta được sao?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Hổ Tử không biết làm sao, chỉ bất đắc dĩ gật đầu.



Thường ngày Vương gia của cậu bình tĩnh bao nhiêu thì khi đối diện Tần tiểu thư lại cư xử thất thường bấy nhiêu. Hình như tất cả sự kích động đều dành cho một người duy nhất.



Cô gái này, là tai họa của Vương gia.