Cẩm Đường Quy Yến

Chương 197: - Chương 197THỜI GIAN THONG DONG




"Bốp!” một tiếng giòn giã, mặt Uất Trì Yến bị tát lệch qua một bên, khóe môi rạn nứt, lập tức có tia máu chảy xuống.



Uất Trì Yến đang đưa hai tay nâng Tần Hòe Viễn quỳ dưới đất, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế mắt trợn ngược, thở phì phì như trâu, trong lúc nhất thời dường như không nhận ra ông ta là ai.



Hoàng đế nghiêm phạt Thái tử, thì có thể khiển trách, có thể cấm túc, nếu có đánh, thì tuyệt đối không được đánh vào mặt.



Cái tát rơi vào mặt Thái tử cũng đánh nát tất cả tôn nghiêm và uy vọng của hắn, thế này làm sao sau này Thái tử có thể phục chúng trước mặt thần tử?



Nhưng lúc này đang vừa sợ vừa giận, Hoàng đế bất chấp những chuyện này. Trong mắt Hoàng đế, ngoại trừ sự tức giận vì sự vô năng của bề tôi và sự sợ hãi đối với việc người Đại Chu đánh tới kinh thành, ông ta đâu còn nghĩ tới điều gì khác?



“Trẫm thấy người làm Thái tử đã quá lâu rồi, lá gan cũng lớn theo! Bây giờ ngươi cũng dám làm ầm ĩ với trẫm trước mặt trọng thần, sau này nếu để người lên ngôi, cái đuôi của ngươi còn không vểnh tới tận trời sao? Đến lúc đó, người lại muốn vùi trẫm xuống đất!”



Không hả được cơn giận, Hoàng đế nắm lấy nghiên mức ném về phía Uất Trì Yến.



May mà Ninh Vương nhanh tay hơn một chút, đưa tay đón được chiếc nghiên mực to bằng bàn tay người lớn, mới không khiến Uất Trì Yến bị vỡ đầu chảy máu. Tay áo dính đầy mực, nhưng Ninh Vương cũng không dám lau, chỉ dán cái trán sát đất, dập đầu.



“Hoàng huynh bớt giận.”



“Phản rồi, phản rồi!” Hoàng đế chỉ vào Ninh Vương, càng nổi trận lôi đình.



“Hoàng huynh, Thái tử điện hạ cũng là nhất thời sơ sẩy, huống hồ hoàng huynh cũng chỉ có một đứa con nối dòng như thế, nếu làm hại tính mạng của hắn, sau khi việc xảy ra rồi, chẳng lẽ Hoàng huynh không đau lòng?”



Ninh Vương khuyên bảo cũng là có ý tốt, Hoàng đế vốn không có nhiều con nối dòng, mà chỉ có một mình Thái tử, nếu trong lúc nóng giận đánh hắn nguy đến tính mạng, thì sau này ai sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế?



Nhưng mấy lời này lọt vào tai Hoàng đế, ông ta lại nghĩ ngợi lung tung, đưa mắt liếc xéo Ninh Vương, thầm nghĩ Ninh Vương đang châm biếm năng lực kia của mình.



Tào Quốc trượng thấy lời nói của Ninh Vương phân tán sự chú ý của Hoàng đế liền dẫn mồi lửa trở lại người của Tần Hòe Viễn, lòng đầy căm phẫn nói: “Hoàng thượng bớt giận, tâm tính Thái tử điện hạ rất ngay thẳng, hôm nay lại xúc phạm thẳng mặt Hoàng thượng như vậy, tất nhiên là bởi vì kẻ gian xúi giục, đi lầm đường nên tâm tính mới thay đổi, mong rằng Hoàng thượng minh giám.”



Kẻ gian xúi giục? Thái tử thân cận với ai nhất? Mà trước đó, ai là người giáo dục Thái tử? Kẻ gian là ai, không cần nói cũng biết rồi.



Hoàng đế nhìn về phía Tần Hòe Viễn, mặt mày sa sầm hừ một tiếng, tay run run xỉ vào ông ta, một lát sau mới hung hăng phất tay áo, rốt cuộc không tiếp tục trách cứ, mà nhìn về phía Tào Quốc trượng.



“Bên kia Quốc trượng liên hệ với Tác - ta, hẳn là có tin tức rồi? Nếu tiếp tục không có tin tức, sợ là quân Chu triều đã đánh tới rồi!” Hoàng đế cáu kỉnh ngồi lên ghế.



Tào Quốc trượng bị chất vấn, vẻ mặt hơi khó coi, cười lấy lòng: “Hoàng thượng, thần đã cố gắng hết sức thuyết phục Tác - ta, chỉ là gần đây phía Tác - ta cũng xảy ra chuyện.”



“Chuyện gì?”



“Thần dò la được, mấy ngày trước, Khả Hãn Tác - ta đã bị con trai duy nhất của hắn ám sát chết rồi!”



“Hả? Con trai giết cha?” Hoàng đế nghe vậy, theo phản xạ liếc nhìn Uất Trì Yến quỳ một bên.



Tào Quốc trượng gật đầu nói: “Dạ. Nghe nói là do Khả Hãn Tác - ta vừa ý con dâu, đã cưỡng bức nàng ta trước mặt mọi người, khiến con dâu ông ta xấu hổ và giận dữ tự sát, con trai duy nhất của ông ta liền nổi giận giết ông ta. Mà công chúa A Na Nhật báo thù cho cha, lại giết anh của mình. Hiện nay, việc triều chính của Tác - ta nằm trong tay công chúa A Na Nhật. Ba phe triều thần Tác - ta hiện đang kịch liệt đấu đá lẫn nhau. Thần lo lắng công chúa A Na Nhật không có thời gian xuất binh.”



Hoàng đế nghe vậy, vùng xung quanh đôi mày nhướng lên.



“Như vậy xem ra, mụ đàn bà kia cũng chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí đó! Sao Quốc trượng không liên hệ với người nào khác tốt hơn, một mụ đàn bà như thế thì có thể làm được trò trống gì!” Hoàng đế liền nóng nảy oán trách.



Tào Quốc trượng nghe xong, vẻ mặt càng khó coi.



Bản thân Hoàng đế không có bản lĩnh, vào thời điểm mấu chốt không xử lý nổi chuyện của đất nước mình, phải đi cầu lụy người Tác - ta xa xôi, cách cả một nước Đại Chu, mà bây giờ còn chê bai đối phương là đàn bà con gái.



Tào Quốc trượng cười nhạt một tiếng, nói: “Hoàng thượng bớt giận, hôm nay bất kể người cầm quyền Tác - ta là nam hay nữ, điều chúng ta cần nhất là phải thuyết phục bọn họ xuất binh. Tác - ta chinh chiến nhiều năm với Đại Chu, lão phu cũng không tin quốc khố của Đại Chu có thể ứng phó hai mặt chiến trường cùng lúc, bằng không bọn chúng đã không đi lừa bạc của chúng ta!”



“Hoàng đế Đại Chu có thể không kiêng kỵ đánh chúng ta như vậy, nói thẳng ra là dựa vào Quý Trạch Vũ canh giữ ở phía bắc! Nếu không có Quý Trạch Vũ, người Tác - ta nhất định tiến quân thần tốc, lúc đó Đại Chu hai mặt thọ địch, binh tướng dũng mãnh của Đại Yên ta nhất định có thể ngăn chặn quân Đại Chu ở quan ngoại, đánh cho bọn chúng phải lùi về địa bàn của chúng!”



Mấy lời dõng dạc của Tào Quốc trượng khiến Hoàng đế nghe mà nhiệt huyết dâng trào, dường như có thể nhìn thấy cờ xí Đại Yên lại một lần nữa tung bay trên những thành trì mà ông ta đã cắt nhượng.



“Thế thì có lẽ phải làm phiền Quốc trượng tiếp tục liên lạc với Tác - ta, chỉ cần bọn họ chịu xuất binh thì mối nguy hiểm của chúng ta liền có thể giải quyết được rồi.” Hoàng đế hài lòng vuốt chòm râu.



Tào Quốc trượng chắp tay vâng dạ.



Tần Hòe Viễn nghe vậy cau mày không tán thành, nói: “Xin Hoàng thượng nghe một lời của vi thần, lời phân tích của Tào Quốc trượng tất nhiên hữu lý, nhưng dù sao Tác - ta núi cao đường xa, nước xa không cứu được lửa gần đâu.”



“Bàng Chi Hi sử dụng binh pháp như thần, sở trường phương pháp quỷ quyệt, mười vạn Hổ Bí quân của hắn lại dũng mãnh thiện chiến, hôm nay bọn chúng đã chiếm thành Hề Hoa, vị trí địa lý của nó hướng về phía kinh đô, với sự dũng mãnh của Bàng Chi Hi, nếu chờ Tác - ta xuất binh phân tán sự chú ý của Chu triều, thì sợ là Hổ Bí quân đã đánh tới kinh đô rồi!”



“Hôm nay đại quân Đông lộ, Tây lộ và Bắc lộ của chúng ta là ba mươi vạn, đã tập trung ở ngoại thành, lại thêm Ngũ quân doanh, Tam Thiên doanh và Thần Cơ doanh ở ngoại thành, là có gần ba mươi lăm vạn binh mã, với ưu thế địa lý của kinh đô mà chúng ta đang chiếm giữ, nếu chọn ra một vị tướng lĩnh ưu tú thống lĩnh binh mã, có lẽ nếu Hổ Bí quân trực tiếp công thành, chúng ta sử dụng ba mươi lăm vạn binh mã phòng thủ một tòa hoàng thành không thể bị phá vỡ, cũng không phải là không có phần thắng.”



Không đợi Hoàng đế trả lời, Tào Quốc trượng đã giễu cợt nói: “Hử? Ý của An Bình Hầu là Bàng Chi Hi chính là chiến thần hạ phàm, không ai có thể chiến thắng được hắn? Triều Đại Yên chúng ta có chân long thiên tử, lại có trời cao che chở, chẳng lẽ còn sợ một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh? Ta thấy An Bình Hầu xem Bàng Chi Hi là con rể rồi đó, thổi phồng năng lực của hắn quá mức!”



Tần Hòe Viễn cau mày nhìn Tào Quốc trượng, cũng không cãi cọ vô ích với ông ta, chỉ nói: “Nếu Quốc trượng đại nhân có ý kiến đối với ta, thì có thể giải quyết riêng tư. Dù sao ta cũng phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ, ngài có thể mắng ta, đánh ta đều được, nhưng xin ngài không nên trộn lẫn cảm xúc riêng tư vào trong việc triều chính, bây giờ là lúc sinh tử tồn vong của Đại Yên, chứ không phải lúc vui đùa!”



“Ngươi…”



Tào Quốc trượng chỉ vào mặt Tần Hòe Viễn, muốn phản bác, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Hoàng đế cắt ngang. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



“Đừng làm ầm ĩ nữa!”



Tào Quốc trượng và Tần Hòe Viễn đều im miệng hành lễ.



Hoàng đế tức giận nói: “Nhiệm vụ quan trọng thì các ngươi làm không xong, nhưng đấu võ mồm thì rất giỏi! Trẫm nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, lẽ nào phải nhìn các ngươi đấu đá nội bộ trong thời khắc mấu chốt?”



“Hoàng thượng bớt giận.”



Mọi người lại hành lễ.



Hoàng đế hừ lạnh, nói: “Việc này cứ theo lời Quốc trượng mà làm. Tào Quốc trượng, ngươi mau chóng liên lạc với Tác - ta đi.”



“Vâng.” Tào Quốc trượng hành lễ, rồi lập tức nhìn Tần Hòe Viễn cười đắc ý.



Hoàng đế lại nói với Tần Hòe Viễn: “Xét thấy nhiều năm qua ngươi làm việc cẩn trọng, trẫm tạm thời tha cho ngươi, ngươi trở lại suy nghĩ đi!”



Mặt Tần Hòe Viễn tái nhợt, bình tĩnh nhìn Hoàng đế, ánh sáng trong đôi mắt từ từ mờ đi, cuối cùng dán trán sát xuống đất, nặng nề đáp: “Thần tuân chỉ.”



***



Từ khi phần lớn người hầu của Hầu phủ bỏ đi, mọi người lại tập trung ở một chỗ, trong lúc tai họa ập đến, mọi người không kinh hoảng, mà ngược lại càng cảm thấy người một nhà gắn bó hơn.



Nhà trong có tổng cộng ba mươi chín người hầu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm phục vụ chủ tử của mình, Tần Nghi Ninh cũng miễn các bản báo cáo sớm và tối, có việc thì có thể cho những người đó tới nói chuyện rồi lâm thời quyết đoán. Như vậy, Tần Nghi Ninh cảm thấy quản lý một “tiểu gia” như vậy, thật sự là dễ dàng hơn so với “đại gia” trước kia.



Mà từ ngày ở trong cung về, Tần Hòe Viễn liền bắt đầu cuộc sống đóng cửa không ra, cả ngày nếu không đọc sách ở sương phòng thì tới bên hồ nước ở hậu hoa viên ngắm hoa ngắm cảnh, nếu không thì đi câu ở ao cá bên nhà, thảnh thơi nhàn nhã như vậy một ngày.



Những năm gần đây, Tần Hòe Viễn cũng chưa từng có lúc nhẹ nhàng như vậy.



Chiến sự lần này căng thẳng, trong lúc trong thành đại loạn, Tần Hòe Viễn lại tìm về cuộc sống tự do tự tại đã nhiều năm chưa từng được hưởng.



Tần Nghi Ninh biết trong lòng Tần Hòe Viễn tràn đầy ấm ức không được giải tỏa, sau những lúc bận rộn liền thường xuyên mang sách đến tìm Tần Hòe Viễn, hoặc cùng ông câu cá, hoặc cùng ông dùng trà nói chuyện phiếm, nếu không nữa thì có thể xin Tần Hòe Viễn giảng giải nội dung trong sách.



So với vị gia sư mà Tần Nghi Ninh theo học trước đó, Tần Hòe Viễn có kiến thức rộng rãi hơn nhiều, nói có sách, mách có chứng, còn thường xuyên lấy việc trong triều làm ví dụ, hơn nữa lời lẽ lại hài hước, khiến Tần Nghi Ninh say mê lắng nghe. Hai cha con thường xuyên ngồi cả ngày ở chòi nghỉ mát ở hoa viên hoặc ở lều che nắng bên áo cá.



“Năm nay đất nước loạn lạc, vi phụ cũng bận rộn, sinh nhật của con, vi phụ cũng chưa tổ chức, mà lễ cập kê cũng tạm thời không thực hiện được.”



Tần Hòe Viễn ngồi trên ghế con, mặc áo đơn bằng lĩnh, đầu đội mũ rơm, tay cầm cần câu, mỉm cười nói.



Tần Nghi Ninh nghe vậy cũng cười: “Trước kia con cũng chưa từng tổ chức sinh nhật gì cả, ngày năm tháng Sáu năm nay, con đã ăn mì trường thọ. Về phần làm lễ cập kê, lúc này cũng không vội, dù sao trước khi con hai mươi tuổi, lúc nào hành lễ cũng được.”



Theo tập quán xưa nay, con gái mười lăm tuổi liền được làm lễ cập kê, tuy nhiên cũng không nhất định phải đúng mười lăm tuổi mà chỉ cần làm lễ trước lúc hai mươi tuổi đều được.



Tần Hòe Viễn cười nói: “Đúng vậy, chờ trước khi con đính hôn rồi làm lễ cũng được.”



Đính hôn?



Đột nhiên trong đầu Tần Nghi Ninh hiện ra khuôn mặt hết sức kiên cường và anh tuấn của Bàng Kiêu, nàng cười khổ lắc đầu.



Với tình hình hiện nay, nàng và Bàng Kiêu còn có thể đến được với nhau sao?



“Cô nương, cô nương.” Tùng Lan chạy chầm chậm từ bên ngoài vào.



Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn đều mỉm cười nhìn qua.



Tùng Lan hành lễ, rồi nói: “Cô nương, Chung đại chưởng quỹ tới, lúc này đang ở trong đại sảnh, nô tỳ thấy vẻ mặt Chung đại chưởng quỹ không được tốt.”



Nghe vậy Tần Nghi Ninh liền đứng dậy, nói: “Phụ thân, con đi xem thử, có lẽ bên Ninh Uyển có chuyện.”



“Ừ, con đi đi.” Tần Hòe Viễn lười nhác lên tiếng, lại tiếp tục chăm chú vào chiếc cần câu.



Thấy dáng vẻ của phụ thân Tần Nghi Ninh thầm thở dài, rảo bước đi nhanh tới đại sảnh bên hông nhà.