Cẩm Đường Quy Yến

Chương 87: - Chương 87GẶP LẠI (2)




Vẻ tinh anh trong mắt Lưu tiên cô càng tăng lên, chỉ cần có việc phiền tới bà là bà có cơ hội kiếm bạc.



Bà ta luôn nghĩ, làm người dù sao cũng nên nuôi dưỡng một sở thích nào đó, có người thích ăn, có người thích chưng diện, có người thích tiền, bà ta là người thích tiền, nếu làm người mà không thích bất cứ cái gì, thì sống cũng phí hoài lắm.



“Tần tiểu thư có việc cứ tùy ý phân phó.”



Tần Nghi Ninh lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu hai nghìn lượng, bước tới giao tận tay cho Lưu tiên cô, tươi cười nhìn Lưu tiên cô, nói:



“Quan chủ cũng đã biết chuyện nhà của ngoại tổ mẫu, hôm nay lại phải làm phiền Quan chủ làm lễ giải oan bốn mươi chín ngày cho người đã mất, đây là hai nghìn lượng, mong rằng Quan chủ lưu tâm việc này.”



“Thì ra là như vậy.” Lưu tiên cô hiểu ý, nhìn Tần Nghi Ninh nháy mắt mấy cái, rồi đếm ngân phiếu trong tay, nói: “Rốt cuộc là Tần tiểu thư có khí độ, ra tay hào phóng như thế. Tiểu thư yên tâm, chuyện của tiểu thư, bần đạo nhất định sẽ tận lực, nữ quyến của Định Quốc công gia tu hành ở đạo quan chúng ta, tiểu thư cũng có thể yên tâm.”



“Như thế, tất cả đều phải làm phiền Quan chủ rồi.” Tần Nghi Ninh thấy mục đích đã đạt được, liền mỉm cười lui trở về phía sau Định Quốc công phu nhân.



Ngoại tổ mẫu muốn ít lui tới với nàng, nàng có thể hiểu được.



Chỉ là đám trẻ em và phụ nữ một nhà đang vô cùng thương tâm ở bên ngoài, nếu nàng không dùng chút bạc nhờ Lưu tiên cô chiếu cố cho họ, thì rốt cuộc nàng sẽ không yên lòng.



Định Quốc công phu nhân cũng hiểu ý định của Tần Nghi Ninh, cảm thấy như có ai chạm vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, bà nắm lấy tay Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ.



Tôn thị kinh ngạc khi thấy Tần Nghi Ninh có nhiều bạc như vậy, tuy nhiên con gái bà biết hiếu thảo, vì nhà mẹ đẻ của bà mà chịu đứng ra đút lót, Tôn thị cũng cảm thấy dễ chịu.



Trong lúc Lưu tiên cô cười tủm tỉm đếm ngân phiếu, đột nhiên một giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên:



“Vị cô nương này là tiểu thư của Tần Thái sư gia sao?”



Rốt cuộc chịu bắt chuyện rồi!



Hổ Tử phấn chấn nhìn chủ tử của mình.



Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều hơi kinh ngạc, không ngờ một nam giới xa lạ lại bắt chuyện với đám phụ nữ bọn họ.



Thật ra, nếu là người giữ nghiêm lễ giáo, khi thấy có nữ quyến nói chuyện, đương nhiên người đàn ông phải tránh ra, cứ không bàng quan tùy tiện như vị công tử này.



Chỉ có điều, nếu nói chuyện trong nhà của Lưu tiên cô, Lưu tiên cô lại giữ lại người này ở đây, bọn họ cũng không thể không cho phép người ta lên tiếng.



Tần Nghi Ninh ngẩng lên nhìn, đôi mắt đẹp chỉ dừng lại trên khuôn mặt Bàng Kiêu trong thoáng chốc, rồi liền chỉnh lý vạt áo thi lễ.



“Chính là tiểu nữ. Vị công tử này có quan hệ sâu xa với Lưu Quan chủ, hôm nay cũng có duyên gặp mặt, còn chưa thỉnh giáo quý tính của công tử, quê quán ở đâu?”



“Tại hạ họ Diêu, xin miễn nêu tên, người phương bắc, tới đây buôn bán.” Bàng Kiêu đứng dậy, phóng khoáng đáp lễ, lấy họ mẹ ra nói.



“Thì ta Diêu công tử.” Tần Nghi Ninh gật đầu cúi xuống, không cần phải nhiều lời nữa.



Bàng Kiêu cũng ngồi trở lại chỗ cũ, vì là lần đầu tiên chính diện nói chuyện với Tần Nghi Ninh, trong lòng hắn cảm thấy xao xuyến.



Giữa lúc này, Tùng Lan từ phòng ngoài bước vào, mỉm cười hành lễ với mọi người, rồi tới kề tai Tần Nghi Ninh khẽ nói mấy câu.



Vẻ mặt Tần Nghi Ninh không thay đổi, gật đầu ý bảo mình đã biết, rồi dặn bảo bên tai Tùng Lan vài câu, mới cho nàng ta lui ra.



Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều nhìn thấy, nhưng cũng không để trong lòng.



Lưu tiên cô lại bắt đầu trò chuyện với Định Quốc công phu nhân, đại khái chỉ là những lời ân cần thăm hỏi thông thường.



Tần Nghi Ninh đứng ở một bên, nhưng hiển nhiên là nàng không tập trung chú ý vào cuộc đối thoại của mấy người, mà theo phản ứng bản năng, thường xuyên liếc nhìn về phía cửa sổ và cửa chính.



Bàng Kiêu cúi đầu không nói, luôn chú ý cử chỉ của Tần Nghi Ninh, thấy nàng như vậy, hắn liền suy đoán tất nhiên là có chuyện phát sinh, lại càng cảm thấy thích thú, trên khuôn mặt hiện ra nét cười.



Hắn biết Tần Nghi Ninh là một cô gái thông tuệ, rất mong chờ nhìn xem nàng sẽ thi thố bản lĩnh như thế nào.



Định Quốc công phu nhân thấy thời gian cũng đã xấp xỉ, liền cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta…”



Nhưng Tần Nghi Ninh lại vịn vai Định Quốc công phu nhân, ngăn bà lại, mỉm cười rồi nói: “Nhưng ta cảm thấy rất hợp ý với Quan chủ, không cầm lòng được muốn trò chuyện thêm một hồi, Quan chủ không ngại chứ?”



Lưu tiên cô chớp chớp đôi mắt nhỏ, hiển nhiên không hiểu ý vị tiểu thư này lắm. Nhưng người ta là bà chủ lớn, trước sau cho bà ta bốn ngàn lượng bạc, sau này Định Quốc công phu nhân ở lại Tiên Cô Quan, nhất định có thể có thể tiếp tục kiếm được bạc từ chỗ nàng.



Có bạc để kiếm, đương nhiên là người ta muốn nói cái gì thì nói.



“Tất nhiên là không ngại rồi, thật sự không dám giấu diếm, bần đạo cũng cảm thấy Tần tiểu thư rất hợp ý.”



“Đúng vậy. Ta cảm thấy như thế. Gặp Quan chủ, liền cảm thấy thân thiết, rõ ràng là có hữu duyên.” Tần Nghi Ninh chớp đôi mắt to long lanh, mỉm cười: “Trước kia Quan chủ vẫn ở nơi này sao? Ta mới về kinh không bao lâu, rất nhiều việc đều không biết.”



Định Quốc công phu nhân cảm thấy đôi tay Tần Nghi Ninh đặt trên vai mình hơi dùng sức, mặc dù không hiểu vì sao nàng ngăn mình cáo từ, nhưng cũng phối hợp nói: “Lão thân còn nhớ, hẳn là tiên cô đến Tiên Cô Quan bốn, năm năm rồi phải không?”



Lưu tiên cô cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, nhắc tới việc bần đạo tới kinh đô, cũng là rất hữu duyên. Tuy nhiên kẻ hèn tài sơ học thiển, còn rất nhiều chỗ muốn được tiến bộ, nhưng cũng không làm được bao nhiêu việc cho người hữu duyên, thật sự rất xấu hổ.”



Tần Nghi Ninh vội nói: “Quan chủ quá khiêm tốn rồi. Chuyện khác không nói, Quan chủ tiên đoán quá dứt khoát và chuẩn xác, bản lĩnh có thể so sánh với Thiên Cơ Tử.”



Khi Tần Nghi Ninh lưu lạc trong dân gian, từ rất lâu nàng đã nghe nói ở Đại Chu có một tăng nhân vân du bốn phương, tiên đoán tương lai chính xác, được đặt pháp danh là “Thiên Cơ Tử”.



Thiên Cơ Tử chuyên nhìn thiên tướng, đoán trần thế, vài năm trước đã từng xem qua thiên mệnh của Hoàng đế Đại Chu khi còn chưa đăng cơ và hai vị danh tướng Đại Chu.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Nghe nói ba người Chu đế Lý Khải Thiên, Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ và Trung Thuận Thân Vương Bàng Kiêu kết nghĩa kim lan, từng là “tam giác sắt” chống lại chính sách tàn bạo của Bắc Ký. Theo tính toán của Thiên Cơ Tử thì trong ba người, có hai người chiếm giữ hai ngôi sao “Thất Sát” và “Phá Quân”, người còn lại càng “Quý không thể nói”.



Về sau Lý Khải Thiên lên ngôi vua, cái gọi là “Quý không thể nói” đương nhiên là hắn, mà dân gian có lời đồn đãi, Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ là “sao Thất Sát” và “sao Phá Quân” chuyển thế.



Bây giờ Tần Nghi Ninh so sánh Lưu tiên cô với Thiên Cơ Tử, có thể nói là nàng đánh giá bà ta rất cao.



Chỉ có điều, tuy ngoài mặt Lưu tiên cô cười dễ chịu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc.



Hổ Tử ở bên cạnh càng không kiên nhẫn nhiều lần nhìn Lưu tiên cô.



Bàng Kiêu ngước mắt điềm tĩnh quan sát Tần Nghi Ninh.



Nàng là cố ý hay vô tình? Có phải là đã biết thân phận thật sự của Lưu tiên cô, cho nên mới mới như vậy?



Lưu tiên cô cười nói: “Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo cũng không dám nhận sự khen ngợi của cô nương. Huống chi, tuy ta có có một chút thông minh, nhưng cũng không có bản lĩnh phá tai trừ ách cho mọi người, chỉ nói đúng thôi thì có ích lợi gì?”



“Quan chủ quá mức khiên tốn rồi, phong ngừa tai họa chưa xảy ra, dù sao vẫn tốt hơn là không có sự chuẩn bị chứ!”



Tần Nghi Ninh liền cùng Lưu tiên cô trò chuyện về đạo pháp, lại hỏi bà ta, lúc chưa ở Tiên Cô Quan thì từng ở đâu, phong thổ thế nào.



Nói chuyện một hồi, bất giác đã qua một canh giờ.



Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều đã hơi mệt mỏi.



Lại nói tiếp, bọn họ ngồi trong phòng Lưu tiên cô đã hai canh giờ rồi, lưng bắt đầu đau.



Định Quốc công phu nhân lại muốn cáo từ.



Thế nhưng bà còn chưa kịp nói, Tần Nghi Ninh đã mỉm cười ấn vai bà xuống.



“Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như hôm nay, trò chuyện thêm một lát có sao đâu.”



Lúc này mọi người đã nhận ra sự khác thường của nàng.



Tôn thị thiếu kiên nhẫn nhíu mày khiển trách: “Nghi tỷ nhi, con muốn làm cái gì vậy? Đừng quên hôm nay trong phủ chúng ta còn có việc phải làm!”