Cẩm Đường Xuân

Chương 63: 63: Trùng Phùng 2





Sáng hôm sau, Trần Thúc tỉnh dậy từ rất sớm, Tiểu Mễ bưng nước tới rửa mặt.
Lê ma ma cũng tới viện, “Hầu gia có việc gọi nô gia?”
Trần Thúc nói, “Đúng rồi Lê ma ma, sau mười lăm tháng giêng, ta cùng phu nhân sẽ đi một chuyến đến Phong Châu gặp thái nãi nãi, Phạm Cù không ở đâu, đồ đi Phong Châu, chuẩn bị giúp ta một chút.”
Lê ma ma đáp ứng.
Chủ viện gần Trường Nhạc uyển, Trần Thúc đến Trường Nhạc uyển cùng Mậu Chi ăn sáng.
“Lát nữa cùng ta vào thành đi.” Trần Thúc mời.
“Được a, mà đi làm cái gì?” Mậu Chi đáp ứng trước
Trần Thúc ghé sát vào, “Tỷ tỷ đệ sắp trở lại, đi chuẩn bị cho tỷ tỷ đệ vài thứ.”
Một lúc sau Mậu Chi mới biết, vài thứ hắn nói chuẩn bị, chính là đi vào thành mua mứt hoa quả, còn có một đồ trang trí, tiểu vật trang trí, Mậu Chi đều kinh ngạc, hắn cố ý bỏ riêng nửa ngày để làm việc này!
Trần Thúc sờ sờ đầu hắn, “Tự mình chuẩn bị mới có ý nghĩa a.”
Mậu Chi tấm tắc than thở.
Chỉ là dọc đường đi, bá tánh trong thành nhìn thấy Trần Thúc đều rất cao hứng, đều sẽ thăm hỏi một tiếng hầu gia đã trở lại, vừa thân thiết, lại không đặc biệt khoa trương
Mậu Chi thậm chí có loại ảo giác, bá tánh trong thành đều rất thích hắn.
Hắn cũng ôn hòa.
Người khác thăm hỏi, hắn đều sẽ lễ phép đáp lại.
Không giống Kính Bình Hầu, càng như là hàng xóm thân thiết ngày thường
Trần Thúc ôm lấy vai hắn, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, nói chung bọn họ đều cảm thấy ta đáng thương, cho nên mỗi người đều quan tâm ta.”
Tâm Mậu Chi thổn thức, lời này cũng chỉ có mình tỷ phu mới có thể nói ra thành lời trêu chọc được
Chờ gần đến buổi trưa, Trần Thúc dẫn Mậu Chi trở về, trên đường mới nói với hắn, “Đúng rồi, ngày mai ta sẽ đi Hoa thành đón tỷ tỷ đệ, còn có tổ mẫu, mợ, đệ có muốn đi cùng không?”
“Ngày mai?” Mậu Chi đương nhiên cảm thấy được, “Muốn a!”
Hắn đã sớm nhớ mọi người, có thể gặp sớm hơn một ngày thì quá tốt nha!
Trần Thúc ôm lấy bả vai hắn, tiếp tục nói, “Chiều hôm nay ta còn có chút chuyện Vạn Châu cần xử lý, đệ sau khi trở về nghỉ ngơi sớm chút, buổi chiều nay tỷ phu không chơi với đệ được, để xử lý xong việc đã, sáng sớm ngày mai mới có thể đi được, đệ có việc gì thì tìm Lê ma ma cùng Trần Hoặc, đệ cũng biết bọn họ rồi đấy”
Mậu Chi vâng lời, hắn biết hôm qua tỷ phủ mới về Vạn Châu, hôm nay nhất định sẽ có một đống việc lớn nhỏ cần xử lý.
Mậu Chi không có làm phiền hắn.

Bên trong phòng nghị sự, Cố Tới cùng vài người đều đang chờ.
“Hầu gia!” Hôm qua cũng đã vội vàng gặp qua ở cửa một lần, nhưng không coi là nghiêm túc hàn huyên
Hôm nay vừa đến, quả thực, một mớ đánh giá béo, gầy, trắng, đen đều bày ra trước mặt, Trần Thúc một mực lắng nghe, biết trong phòng nghị sự này đều là quan tâm hắn.
Chờ hàn huyên xong, Cố Tới mới thở dài nói, “Hầu gia chuyến này vẫn là quá mạo hiểm.”
Cố Tới là trưởng sử Vạn Châu, chuyện Vạn Châu cùng việc Trần Thúc đều phải phụ trách.
Trước đây hắn không đồng ý hầu gia đi nước cờ hiểm này, lấy danh nghĩa cưới công chúa nhập kinh, tuy rằng sau đó đã bình an trở về, nhưng Cố Tới vẫn thấy quá mức mạo hiểm.
Trần Thúc trấn an Cố Tới vài câu, sắc mặt Cố Tới mới hòa hoãn lại
Rồi sau đó trong phòng nghị sự lại bàn bạc về số quân thiệt hại lần này, còn có quan hệ giữa Vạn Châu và triều đình từ nay về sau
Cả buổi chiều, phòng nghị sự gần như thảo luận gần như rất nhiều việc, thực dễ dàng xảy ra hai luồng ý kiến, nhưng nói chung Trần Thúc đều an tĩnh ngồi nghe.
Rời khỏi Vạn Châu một khoảng thời gian, phần lớn công việc ở Vạn Châu đều do Cố Tới xử lý, tuy rằng các chuyện quan trọng đều được báo tới chỗ Trần Thúc, nhưng các chuyện khác Trần Thúc còn cần thời gian tiêu hóa.
Cố Tới xử lý việc Vạn Châu rất khá, không có quá nhiều việc cần Trần Thúc định đoạt thêm, Trần Thúc chủ yếu chỉ cần nghe các việc gấp cùng chuyện quan trọng gần đây
Cứ như thế, ngơ ngẩn ở phòng nghị sự gần đến hoàng hôn
Chờ đến khi người khác trong phòng nghị sự đều rời đi hết, Trần Thúc lại để một mình Cố Tới ở lại nói chuyện riêng, “Trong khoảng thời gian này vất vả cho bá, Cố bá bá.”
Hôm nay Vạn Châu có thể vững vàng như thế, không phải dựa vào hắn, mà là dựa vào những người như Cố bá bá
Trước đây thiên gia sử dụng thủ đoạn với Kính Bình Hầu phủ, trong lòng mọi người đều nghẹn cơn tức, hôm nay Vạn Châu không thể chỉ một bước có thể đi tới đây, mà phải có những mưu thần như Hồ bá bá, Cố bá bá, một người đỡ một người đi tới đỉnh
Cố Tới chắp tay, “Việc nên làm thôi, chỉ là hầu gia, ngày sau không được làm việc như thế nữa.”
Trần Thúc gật đầu.
Cố Tới lại nói, “Nhưng hầu gia đòi Bình Nam rất tốt, ít nhất khi đòi Bình Nam, trong khoảng thời gian ngắn Vạn Châu sẽ an toàn, chỉ là hiện giờ tân đế vừa mới nổi lên, chư hầu thiên hạ cùng tướng lĩnh biên cương đều ngo ngoe rục rịch, tân đế không biết có thể chịu nổi hay không, Vạn Châu chúng ta lại cột vào cùng tân đế như châu chấu chung dây, nhất định không thể thiếu cảnh giác.”
“Nghe Cố bá bá.” Trần Thúc mỉm cười.
Cố Tới thở dài, “Hầu gia, tính tình người ổn thỏa, ngày sau, thật sự không cần để ý lão thần.”
Trần Thúc cười nói, “Nhớ rõ.”
“Ngày mai hầu gia đi Hoa thành?” Vừa rồi mới nghe hắn nói qua
Trần Thúc gật đầu, “Đúng vậy, ngày mai ta đi Hoa thành, đón phu nhân hồi phủ.”
Phảng phất như trên mặt Cố Tới mới khôi phục ý cười, “Vạn Châu cũng đã có một vị chủ mẫu.”
Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, hắn thật không nghĩ tới, ở chỗ Cố bá bá, đại sự số một hắn cần làm là thay Vạn Châu tìm một vị chủ mẫu.

……
Buổi tối Trần Thúc ở trong viện dùng cơm chiều cùng Cố bá bá
Sau cơm chiều, Trần Thúc tự mình đưa Cố Tới ra phủ, khi quay trở lại, Lê ma ma tới nói, Mậu Chi công tử sợ hầu gia về muộn, cũng không chờ hầu gia, đã dùng cơm trước, bây giờ đang đọc sách, hẳn là chốc lát sau sẽ ngủ, sáng sớm mai còn phải dậy sớm.
“Đúng rồi Lê ma ma, hôm qua quên mất, cho người trong phủ tìm một đầu bếp biết nấu thức ăn Miểu thành, phu nhân cùng tổ mẫu ra ngoài lâu rồi, lại đến Vạn Châu xa lạ, hẳn là sẽ nhớ thức ăn quê nhà, đặc biệt là cuối năm có thời gian, tìm đầu bếp biết nấu món Miểu thành, bữa cơm tất niên nấu thêm vài món Miểu thành, náo nhiệt hơn một ít.”
Lê ma ma bừng tỉnh đại ngộ, “Vẫn là hầu gia chu toàn.”
Trần Thúc lại hỏi, “Công việc cuối năm trong phủ đều đã an bài chưa?”
Lê ma ma gật đầu, “Phạm đại nhân trước khi rời phủ đều đã sắp xếp, nô gia luôn theo sát, đều đã nhìn qua.”
Trần Thúc đáp, “Lê ma ma đã nhìn qua thì ta an tâm rồi.”
Lê ma ma cười rộ lên.
Từ lúc Chu mụ mụ không còn, vẫn luôn do nàng chiếu cố hầu gia.
Khi đó Kính Bình Hầu phủ gần như bị diệt môn, người còn sống cũng chỉ có Lê ma ma cùng Phạm Cù, Phạm Cù là nhi tử của Phạm trưởng sử trước đây trong phủ, sau đó Trần Thúc trở về Kính Bình Hầu phủ, trưởng sử Kính Bình Hầu phủ liền giao cho Phạm Cù làm, Phạm Cù làm việc không chút cẩu thả, cũng quản việc trong phủ rất tốt.
Đúng vậy, ý tứ chữ "quản", chính là ngay cả Trần Thúc cũng đều bị quản.
Có đôi khi Trần Thúc thực sự có chút sợ hắn, lải nhải cũng sợ, không lải nhải cũng sợ.
Nhưng hai người Phạm Cù cùng Lê ma ma, đối với Trần Thúc mà nói, đều xem như thân nhân.
……
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, Trần Hoặc đã chuẩn bị xong xe ngựa
Chỉ có hầu gia cùng Mậu Chi công tử, một chiếc xe ngựa là đủ rồi.
Nơi này là địa giới Vạn Châu, hơn hai mươi thị vệ đi theo cũng đã đủ
Lê ma ma cùng Cố trưởng sử đưa tiễn ở cửa hầu phủ, không đưa đến cửa thành, hôm qua hầu gia mới có ở nhà, hôm nay lại khởi hành đi đón phu nhân, ít nhiều cũng làm cho người ta muốn cười.
Nhưng Cố Tới nói, “Lão phu thấy, tình cảm của hầu gia phu nhân sâu sắc là chuyện tốt, sớm có tiểu thế tử càng tốt.”
Bàn tính của Cố Tới từ trước đến đánh rất hay
Nhìn theo xe ngựa đi xa, Lê ma ma cười nói, “Chính là cái lý này.”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Phủ quan Hoa thành vừa lúc đang sửa chữa lại, khi đoàn người Đường Ngọc cùng Phạm Cù đến Hoa thành liền đến ở dịch quán.

Hoa thành đến Giang thành cũng chỉ mất một ngày đường, bây giờ là hoàng hôn, không tiện tiếp tục lên đường, tuy rằng Đường Ngọc cũng muốn nhanh gặp Trần Thúc, nhưng cũng biết an toàn là trên hết, xe ngựa không dễ đi đường đêm, nghỉ ngơi ở dịch quán một đêm, sáng ngày mai xuất phát, trước hoàng hôn ngày mai là có thể đến Giang thành.
Nói đến, kỳ thật cũng không xa.
Chỉ là càng muốn nhanh gặp mặt, nhưng lại không thể chọn được thời gian gặp mặt
Phu nhân cùng Phạm trưởng sử đến, tiểu lại dịch quán tự mình tới tiếp đón hai người.
Khi Đường Ngọc đến phòng, vẫn còn tiểu lại dịch quán đang cúi đầu dọn dẹp trong phòng.
Phạm Cù nói cùng Đường Ngọc vài câu liền rời đi trước, chuẩn bị công việc về lại Giang thành ngày mai.

Trước đây sau khi xảy ra chuyện hắc y nhân ở Nguyên thành, hai người Trần Lỗi cùng Trần Nguyên đều thay phiên nhau canh gác trước mặt Đường Ngọc, sợ Đường Ngọc gặp nguy hiểm, cho nên đoạn đường này ngược lại vẫn luôn an ổn, cũng không biết có phải do hắc y nhân ở Nguyên thành không phải nhằm vào nàng hay không
Đường Ngọc đi vào, rót một ly nước uống trước một ngụm
Viện trong dịch quán không lớn, một viện ở không quá ba người, cho nên một mình nàng ở một phòng, tổ mẫu cùng mợ ở một phòng
Hôm nay xe ngựa chạy có chút mau, Đường Ngọc cũng hơi say xe, muốn về viện nghỉ ngơi trước, trễ chút lại đi trò chuyện cùng tổ mẫu và mợ.

Nhưng nàng lại nhìn thấy trong phòng còn tiểu lại đang dọn dẹp, cho nên rót ly nước ra uống trước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

[Ngôn Tình] Sống Chung
2.

Đấu Phá Hậu Cung
3.

Mạt Thế Điền Viên
4.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Nhưng ba chén nước trà đã được uống xong, vẫn còn thấy đối phương ở chỗ cũ, Đường Ngọc nhẹ giọng đánh gãy, “Xong rồi chứ.”

Đối phương dừng một chút, không xoay người, ánh mắt Đường Ngọc hơi hơi trệ trệ, trong lòng bất chợt có chút cảnh giác, nhớ tới hắc y nhân trước kia ở Nguyên thành, lập tức liền chuẩn bị đi ra khỏi viện, hoặc là gọi Trần Nguyên đang canh gác một tiếng
Kết quả đối phương từ từ xoay người lại, nhẹ giọng nói, “Đường Ngọc, là ta.”
Đường Ngọc cứng đờ, còn chưa tới kịp thấy rõ đối phương, nhưng đã nhận ra tiếng Triệu Văn Vực
Chờ Triệu Văn Vực ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Ngọc, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đường Ngọc không chỉ có có kinh ngạc, kinh ngạc, kinh hỉ, khổ sở, cũng đã bao hàm cảm xúc phức tạp khác
Tiểu hầu tử……
Bên ngoài viện còn có Trần Nguyên, đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ngọc, Triệu Văn Vực hẳn không nên xuất hiện ở chỗ này, cũng sẽ không trùng hợp xuất hiện ở chỗ này, nàng nghĩ bỗng nghĩ đến hắc y nhân ở Nguyên thành, hắc y nhân lúc ấy hẳn chính là Triệu Văn Bực……
Mắt Đường Ngọc ửng đỏ, nhẹ giọng nói, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Triệu Văn Vực trước đây cũng tốt, sau khi trải qua đủ loại biến cố, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Ngọc ở chỗ này, chóp mũi chợt đỏ, nức nở nói, “Ta trốn tới……”
Một câu “Ta trốn tới” này, tựa như cũng bao hàm bao nhiêu cảm xúc không đếm được ở trong đó.
Không còn là tiêu hầu tử suốt ngày hi hi ha ha, chơi bời lêu lỏng ở trong cung như trước đây nữa, Triệu Văn Vực bây giờ là người có thể mất mạng nếu xuất hiện ở chỗ này
Đường Ngọc khôi phục lý trí, “Đi mau.”
Trong viện đều là người Kính Bình Hầu phủ, hơi vô ý, chỉ sợ sẽ bị người phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng……
Triệu Văn Vực cũng duỗi tay lau lau nước mắt, “Đường Ngọc, theo ta đi.”
Đường Ngọc hơi giật mình.
Mắt Triệu Văn Vực tiếp tục hồng, “Ta biết…… Lúc trước ở kinh thành……”
Triệu Văn Vực có chút nói không được, cuối cùng nói, “Ta biết Trần Thúc hiếp bức nàng, nàng theo ta đi, ta đưa nàng rời khỏi Vạn Châu.”
Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu ý, trầm giọng nói, “Tiểu hầu tử, Trần Thúc không có.”
Triệu Văn Vực sửng sốt, nhất thời không tin, lại phản ứng kịp, có lẽ Đường Ngọc sợ đi không được, liên lụy đến hắn, Triệu Văn Vực tiến lên, “Đường Ngọc, nàng đừng sợ, ta đã an bài xong, bây giờ đưa nàng ra khỏi thành trước”
Đường Ngọc đang muốn mở miệng, âm thanh Trần Nguyên bên ngoài vang lên, “Hầu gia?”
Trường Doãn?
Đường Ngọc thật sự không ngờ hắn lại tới Hoa thành, trong mắt Triệu Văn Vực đều là phẫn hận, lại mang theo chút sợ hãi, Đường Ngọc căn bản không kịp nghĩ gì, “Đi nhanh, tiểu hầu tử, đừng tới đây nữa, ta rất tốt, ta sẽ không đi theo ngươi, ta thích Trần Thúc.”
Triệu Văn Vực cứng đờ.
“A Ngọc!” Tiếng Trần Thúc từ bên ngoài truyền đến, Đường Ngọc lo lắng nhìn về phía Triệu Văn Vực.
Hốc mắt Triệu Văn Vực đỏ bừng, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đường Ngọc quay đầu lại, vừa lúc đối diện với Trần Thúc, dư quang khóe mắt Trần Thúc nhìn đến cửa sổ lung lay, khi ánh mắt đang chuẩn bị nhìn về phía cửa sổ, Đường Ngọc duỗi tay ôm cổ hắn, “Trường Doãn, thiếp nhớ chàng.”
Hắn chần chờ, “Phải không?”
Hắn nhìn nàng, trong mắt nàng xẹt qua một tia hoảng loạn, hắn mỉm cười, “Ta cũng vậy……”.