Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 44




….

Thèm như cơn gió , thèm đi đâu đó , ta thèm có ai để nhung nhớ

Thèm chút bối rối , thèm chút tiếc nuối , ta thèm cảm giác yêu người

Thèm những ân ái , thèm những tê tái , ta thèm nỗi đau để khôn lớn

Thèm những giây phút mình nắm chặt tay , dặn lòng sẽ yêu mê say...

Yêu và chờ , từng giây từng giờ , hỡi anh có nghe lời tôi

Để đem thương nhớ , gửi vào trong gió , gửi lời này đến anh

Yêu một người , hạnh phúc một đời , mộng mơ cũng chỉ vậy thôi

Thèm vòng tay ấm , hát bài nhớ mong , để cho những yêu thương không là giấc mơ...


…..

“Anh xin lỗi vì chuyện hôm đó, thật ra lúc đó anh quá say nên chẳng thể điều khiển được bản thân, anh sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm”

“Không cần đâu, em quên chuyện đó rồi, tốt hơn hết từ giờ trở đi mình đừng gặp nhau nữa”

“Em không giận anh sao?”

“Không, anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa mình là được rồi”.

Trò chuyện với Bảo xong, An cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, hình như cảm giác cô đối với Bảo đã không còn như trước nữa. Cô không hận Bảo chỉ là không muốn gặp lại bởi cô sợ những nỗi đau kia lại âm ỉ, giữa hai người chỉ còn lại cơn ác mộng đã qua mà thôi.

Từ giờ trở đi cô sẽ không còn phải bận tâm về con người này nữa, có thể trút bỏ gánh nặng yêu đương này thật sự rất dễ chịu.



Chuyện ngày hôm qua với Thùy An cứ ám ảnh tâm trí Thái, anh hối hận vì không thể khống chế bản thân mình để phải vướng vào mớ lộn xộn của cô, không biết rồi cô sẽ bày thêm trò gì nữa đây.

Gạt bỏ tất cả những muộn phiền trong lòng, Thái đến tìm Thái An, chỉ có cô mới có thể khiến anh nguôi ngoai lúc này mà thôi.

-Thỏ, đi ăn với anh nhé.

-Em lười ra khỏi nhà quá.

-Nhanh lên không thôi anh trói lại bỏ vào cốp xe chở đi bây giờ.

An liếc mắt nhìn Thái rồi cũng ngoan ngoãn vào thay quần áo, dạo này sao nhiều người thích ra lệnh cho cô như thế không biết.

Thái đưa An đến một quán ăn khá sang trọng rồi gọi thật nhiều món ăn ngon làm An trợn tròn mắt ngạc nhiên.

-Anh muốn giết người không dùng dao hả? Ăn hết như đây em sẽ biến thành con heo mất.

-Chứ em nghĩ bây giờ em không phải là heo à?

-Đồ đáng ghét nhà anh, muốn chọc tức để em không ăn à? Sai lầm rồi, càng giận em ăn càng nhiều.

Thái nhìn bộ dạng trẻ con của An mà mỉm cười, chỉ có những lúc ở bên cạnh An như thế này anh mới cảm thấy hạnh phúc. Không còn áp lực công việc, không còn những rối reng trong gia đình và những phức tạp trong tình yêu nữa, anh chưa bao giờ đối xử với ai chân thành như vậy từ trước đến giờ.

Từ khi biết yêu An, mỗi giây mỗi phút anh đều nghĩ đến cô, cô đang làm gì? Có bình an, có vui vẻ, có hạnh phúc không? Cô đã chịu quá nhiều tổn thương nên lúc nào anh cũng nơm nớp lo sợ có người muốn hại cô, càng nghĩ anh càng lo lắng, càng muốn che chở và bảo vệ cho cô. Anh nhận ra mình đã quá yêu cô nên bất cứ người con gái nào khác cho dù đứng ngay trước mặt anh cũng không hề nhìn thấy.

-Mới có mấy ngày mà em gầy hẳn đi đó, ăn nhiều vô một xíu.

Thái gắp thức ăn cho An. Hôm nay anh lạ lắm, cứ nhìn cô ăn mà mình không chịu ăn xíu nào hết, An thắc mắc.

-Anh Thái, anh có chuyện gì buồn sao?

-Không có, anh đang tìm xem có cách nào nhét hết chỗ thức ăn này vào bụng em không thôi.

-Đồ độc ác.

An lẩm bẩm chửi rủa, đã không ăn phụ thì thôi ở đó mà còn nghĩ cách phá hoại vòng eo 56 của người khác, anh đúng là ác bá mà.

-Thỏ nè.

-Dạ?

-Sau này cấm em rời xa anh nửa bước nha chưa.

Ơ khoan đã, câu nói này nghe quen quen nhỉ, nhớ lúc trước Khoa cũng từng nói qua với cô rồi thì phải, chắc chắn hai người này đã xem chung một bộ phim ngôn tình nên mới nói giống nhau vậy, thảo nào lúc nghe Khoa nói An đã thấy sến sến rồi.

- Dạ, xíu nữa đi toilet anh cũng nhớ đi theo em đó nha.

- Tôi đúng là bó tay với cô rồi.

Thái gõ vào đầu An làm cô xoa đầu nhăn nhó, trời đánh cũng phải tránh bữa ăn chứ.

-Nhưng mà sao Thái lại muốn em dính chùm với Thái thế?

-Dính chùm cái đầu cô, tôi nói vậy mà cô không hiểu à. Dạo này trên ti vi có nhiều vụ bắt cóc trẻ em lắm, anh lo em lang bang ngoài đường rồi bị bọn chúng bắt nữa tội chúng lắm.

-Anh đúng là chẳng có câu nào tốt lành.

Thái thích cái cách nói chuyện của An lắm, vừa tự nhiên thẳng thắn lại không có chút giả tạo như những người con gái khác.

Bên cạnh cô, anh bỗng trở nên to lớn nhưng lại rất trẻ con, có thể nói những câu nói hay làm những việc mà trước kia mình chưa từng làm.

Anh ước gì mình có thể cùng cô về chung một nhà, cùng xây dựng một tổ ấm hạnh phúc như trong mơ mà không có bất kỳ ai cản lối. Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, tình yêu của anh gặp quá nhiều thử thách mà ngay cả bản thân anh còn khó lòng vượt qua được thì làm sao cô bé nhỏ nhắn kia lại có đủ sức để đi cùng anh chứ?



Trở về nhà với tâm trạng thoải mái, vừa đi vừa huýt sáo quên hẳn những chuyện phiền muộn với Thùy An hôm trước. Nhưng vào đến nhà, chân anh chợt khựng lại khi nhìn thấy mẹ con Thùy An đang ngồi nói chuyện cùng với mẹ mình, không biết họ lại muốn gì nữa đâu.

Lịch sự cúi đầu chào, Thái viện lý do đi làm mệt nên về phòng nghỉ nhưng đã bị mẹ gọi giật ngược lại.

-Con ngồi xuống đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.

Thái miễn cưỡng ngồi xuống, nhìn thấy Thùy An thút thít khóc thế kia có lẽ anh cũng đoán được vấn đề rồi, anh thật muốn ngay lập tức nói cho cô biết cho dù cô có làm gì đi chăng nữa anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận lấy cô làm vợ đâu.

-Mẹ và bác gái đã thống nhất với nhau rồi, ngày 17 tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa, con chuẩn bị để làm chú rể đi.

Thái như không tin vào tai mình, sao mọi chuyện lại đến quá vội vàng như vậy, cứ nghĩ đó là lời nói trong lúc nóng giận thôi không ngờ mẹ lại có thể quyết định mà không cần hỏi qua ý kiến của anh dù chỉ một lần.

-Mẹ, đây là chuyện cả đời của con tại sao mẹ lại tự ý quyết định như vậy?

-Còn còn dám trách mẹ? Người ta là con gái vậy mà con định qua đường phủi tay vậy thôi hả? Con có biết trinh tiết là thứ quan trọng nhất của người con gái không?

Thái nhìn qua bộ mặt giả nai của Thùy An mà cười khinh bỉ, không ngờ cô lại có lúc trở nên hèn hạ như thế, cô đừng có mơ mà đạt được mục đích dễ dàng như thế.

-Đây là chuyện của con, mẹ để con tự quyết định được không?

-Anh Thái, anh đừng đối xử với em như vậy mà...hức…hức…

Thùy An ôm mẹ mình khóc nức nở, cô ta đúng là hợp với những phai phản diện thế này, anh không hiểu vì sao ngày xưa mình lại rung động trước cô ta nữa.

-Con làm gì thì làm nhưng nhớ rằng ngày đó là lễ đính hôn của con.

Mẹ Thái mím môi tức giận, trong mắt bà Thùy An ngoan hiền, lễ phép khác hẳn với con nhỏ Thái An kia, nó đã từng lên giường với đàn ông thì bà sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện Thái yêu đương hẹn hò với nó. Có thể bây giờ con trai bà chưa hiểu hết nỗi lòng người mẹ nhưng khi lấy Thùy An về nó sẽ phải cảm ơn bà vì sự sắp đặt hoàn hảo này.

Thái tức giận bỏ ra khỏi nhà, anh không muốn là một người con cãi lời bố mẹ nhưng anh càng không muốn bị giam cầm trong cuộc hôn nhân này. Mẹ chỉ nghĩ cho những mối quan hệ phức tạp của mình mà chưa từng nghĩ cho cảm giác của anh, yêu một người nhưng lại không thể đến với nhau thật sự quá đau khổ.

Đã có lúc anh sợ rằng tình yêu của mình dành cho An sẽ khiến cô bị tổn thương bởi Thùy An là người thủ đoạn, cho dù Thùy An có yêu anh hay không thì người chịu thiệt vẫn là Thái An, bởi cô ta là người ích kỷ chẳng muốn ai có được hạnh phúc mà mình không có được. Nhưng tình yêu mà, cho dù trong tâm trí vẫn luôn nhắc nhở rằng phải giữ khoảng cách với An nhưng con tim lúc nào cũng hướng về phía cô, chỉ cần được nhìn thấy cô thì bao nhiêu muộn phiền sẽ theo gió tan biến hết.

Anh yêu nụ cười của cô, nó khiến trái tim anh tan chảy, khi cô cười cả thế giới như mỉm cười cùng với cô.

Anh yêu những giọt nước mắt của cô, nó trong veo như những viên pha lê nhưng lại chứa đựng cả một nghị lực sau những lần rơi nước mắt.

Anh yêu cái cách cô yêu thương người khác, nó là cả một sự chân thành không toan tính, không vụ lợi, chỉ cần nơi nào có cô thì nơi đó sẽ trở nên ấm áp lạ thường.

Anh yêu cả sự yếu đuối của cô, những lần khóc đến cạn nước mắt, những lần đau đến tim vỡ vụn, những lần muốn trốn chạy hiện thực, anh muốn ôm lấy đôi vai ấy để có thể khóc cùng cô, anh ước gì mình có thể gánh tất cả nỗi đau mà cô đang chịu chỉ để cô thấy nhẹ lòng hơn.

Anh yêu những lúc cô giận hờn, có chút trẻ con khiến người khác không thể không dỗ dành.

Anh yêu tất cả những thứ thuộc về cô và tình yêu trong anh cứ càng đong đầy theo thời gian. Nhưng anh sợ lắm, anh sợ mình sẽ chẳng thể nào mang lại hạnh phúc cho cô nhưng bản thân lại không đủ can đảm rời xa cô.

Bên cạnh cô, anh nhận được nhiều thứ mà mình chưa từng có. Nhưng đổi lại cô được gì khi ở bên cạnh anh? Có chăng chỉ là những tổn thương ngày càng nhiều từ chị gái mình mà thôi. Nếu như anh không thể khiến cô có được hạnh phúc trọn vẹn thì thà rằng anh buông tay mình ra để có thể nhìn thấy cô hạnh phúc bên cạnh người có đủ khả năng ấy.