Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 8




-Bị ký sinh trùng là sao thế?

An thắc mắc bệnh này là bệnh gì, ít nhất cô cũng phải biết mình đang mắc chứng gì trong người chứ.

Đột nhiên Thái nghiêm giọng, làm vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy làm cô cảm thấy lo lo.

-Anh nói em phải hết sức bình tĩnh nha.

An bắt đầu hơi lo lắng, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm vào mặt Thái chờ đợi, anh phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.

-Đó là giai đoạn đầu của ung thư, nhưng em đừng quá lo lắng nếu cố gắng điều trị thì cũng có cơ hội cứu sống.

Thái nói chuyện y như thật nhưng An cũng hơi nghi ngờ, biết đâu anh ta lại cố ý trêu ghẹo mình thì sao.

- Anh đúng là hư cấu, mẹ tôi cũng là bác sĩ đó nha, đau có một xíu mà bị ung thư thì chắc cả thế giới này chết hết rồi quá.

Cố gắng nói bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể nhưng An phải thừa nhận rằng mình cũng có chút lo sợ, thời buổi này đi đâu cũng nghe thấy bao nhiêu người chết vì ung thư, rồi dịch bệnh không có thuốc chữa này nọ nên chuyện này cũng không phải lá quá lạ lẫm.

Thái vẫn không thay đổi sắc mặt, giọng tỏ vẻ buồn buồn.

-Nếu em không tin thì có thể hỏi mẹ. Giai đoạn đầu vi rút sẽ ăn từ từ phần thành bụng khiến em bị đau và buồn nôn, sau đó nó sinh sản và phá hoại nội tạng trong cơ thể, lúc đó em sẽ không còn đau từng cơn như bây giờ mà là đau dữ dội, tế bào ung thư sẽ phát triển và đến một lúc nào đó sẽ….

-Anh nói dối, anh đừng nghĩ là bác sĩ rồi thích lừa ai là lừa..hức…hức…

Nghe Thái nói thuyết phục quá An đâm sợ rồi không kiềm được nước mắt cô khóc nấc lên. Cô chỉ mới là một cô gái chưa tốt nghiệp phổ thông, chưa khám phá được những điều thú vị ở thế giới bên ngoài làm sao có thể bị bệnh nan y được chứ.

Bỗng nhiên tiếng cười của Thái phát ra làm An ngưng bặt, hình như có gì đó không đúng, tại sao cô khóc thương tâm như vậy mà anh ta dám cười chứ.

-Anh đừng nói là nãy giờ anh đang giỡn nghe. An nhìn Thái nghi ngờ.

-Anh giỡn thôi, chứ thật ra không phải ung thư gì đâu.

Thái vừa nói vừa tủm tỉm cười làm An tức điên người, phải đơ mất mấy phút An mới nhận ra là nãy giờ mình bị lừa, tên đáng ghét này không chọc mình không chịu nổi hay sao á. Trời ơi chắc xấu hổ chết mất, An dùng hết sức ném thẳng cái gối vào người anh cho hả giận.

-ĐỒ ĐÁNG GHÉT, SUÝT NỮA LÀ TÔI ĐI TỰ TỬ RỒI BIẾT KHÔNG HẢ?

Thái đưa tay lên bịt tai lại, người thì nhỏ mà nội công thâm hậu thật, hét cả xóm đều nghe luôn mới ghê.

Thấy An giận Thái cũng không chọc ghẹo nữa, mặt anh nghiêm lại trông thật nghiêm túc. Anh đưa hai tay lên vai An rồi nói bằng giọng đầy cảm thông.

-Thái An, em có bíêt mình đang có thai không?

Câu hỏi của Thái như sét đánh ngang tai, chuyện này không thể nào xảy ra được. Cô chưa bao giờ thân mật với một người đàn ông nào thì làm sao có thai được chứ. Có khi nào tên anh rể này lại cố tình chơi mình nhưng nhìn anh ta nghiêm túc vậy mà.

-Anh đang xàm xí cái gì vậy hả? Tôi khuyên anh nên bỏ nghề đi nếu không cũng có ngày hại chết người.

Hai gò má ửng đỏ vì lo lắng của An làm Thái thoáng ngơ ngẩn, anh cố gắng giữ khuôn mặt điềm tĩnh nhất có thể để An tin tưởng.

-Em không thấy cơ thể mình có những triệu chứng lạ à? Em còn đi học mà mang thai thế này rất bất tiện, rồi ba mẹ biết có sao không?

An cố gắng nặn óc suy nghĩ nhưng cũng không ra được gì, có khi nào trên đời này có người có em bé mà không cần đến quan hệ không ta. Cô cau mày, toàn thân toát mồ hôi hột, mặt nhăn nhó rồi vò đầu bứt tóc cuối cùng cũng chịu thua.

-Anh có phải bác sĩ không thế, nghĩ sao phán tôi có thai, muốn chết sao?

-Hay để anh chạy đi mua que thử cho em lúc đó sẽ biết anh có nói đúng hay không à.

-Không đời nào. Tôi chưa từng quan hệ làm sao có thai được chứ.

Nói xong An thấy ngượng ngùng kinh khủng, cô vội lấy hai tay che mặt lại. Mặc dù biết chuyện Thái nói hơi vô lý nhưng biểu hiện của mình cũng gần giống như người đang mang thai, với lại có nhiều chuyện bên y học mình đâu nắm rõ hết đâu.

Thái mỉm cười kéo tay An xuống, cô bé này quá sức đáng yêu khiến anh cứ muốn trêu chọc hoài, nhưng tức nước vỡ bờ, ngộ nhỡ cô bé giận thiệt không thèm nhìn mặt anh nữa là coi như xong,.

-Anh giỡn thôi, chứ em bị đau bụng do giun sán đó, ngốc ơi là ngốc. Tủ thuốc ở đâu anh đi lấy thuốc giảm đau cho.

-HẢ?????????? VẬY LÀ NÃY GIỜ ANH ĐÙA TÔI ĐÓ HẢ

-Trời ạ, hét gì mà to thế. Thái nhăn mặt , lẽ ra lúc nãy một lần là phải rút kinh nghiệm bịt tai lại mới đúng chứ.

-Đồ Thái giám đáng ghét, từ giờ trở đi tôi sẽ chẳng tin anh nữa đâu. Anh ra ngoài đi.

An tức giận đuổi Thái ra, anh xem cô là gì mà cứ suốt ngày đùa giỡn như thế chứ.

Phản ứng mạnh quá khiến cơn đau dồn dập tới, An ôm bụng nhăn nhó, nước mắt nước mũi tèm nhem. Thật ra không phải vì cô khóc vì đau mà vì tức giận tên đáng ghét nãy giờ trêu chọc cô thôi. Thái bẹo má cô mắng.

-Cái tội không chịu uống thuốc xổ giun định kỳ, để lâu thêm nữa cho nó sinh con đẻ cái trong bụng đến khi hết chỗ sống nó bò ra ngoài đầy phòng cho biết.

-Có cần phải hư cấu vậy không?

An cãi lại. Thật ra mẹ vẫn cho uống định kỳ nhưng đời An ghét nhất là uống thuốc, có cố gắng cách mấy cũng không tài nào nuốt trôi được nên mỗi lần như thế những viên thuốc tội nghiệp lại bị cho vào toilet hết.

-Tôi không có đùa cô đâu, tủ thuốc đâu?

-Cầu thang.

Thái ra lấy thuốc đem vô cho cô, nhà bác sĩ mà có bao giờ thiếu thuốc đâu. An cầm lấy thuốc, đập cho thật nát hòa chung với nước thêm một xíu đường mới uống được, rồi lột kẹo ăn ngon lành, thảo nào trong hộc tủ có đủ thứ loại kẹo thế kia.

-Ai đời con bác sĩ mà không biết uống thuốc, hèn gì giun nó bò đầy người.

-Chứ bộ con bác sĩ là phải biết uống thuốc hả? Bệnh vừa phải thôi.

Hai người đang cãi nhau thì Thùy An bưng cháo bước vào, vẻ mặt rất bực bội khi thấy họ nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng cũng ráng mỉm cười.

-Cháo đây, em ăn cho khỏe nha.

Rồi Thùy An kéo Thái đứng dậy, giả vờ để tách hai người đó ra.

-Anh chở em đến bệnh viện của mẹ xíu nha, em thấy chóng mặt quá.

-Nhưng Thái An đang bệnh sao ở nhà một mình được?

Thái lo lắng, tuy biết chẳng có gì nghiêm trọng nhưng dù gì có người ở nhà lỡ có chuyện gì còn xử lý được. An hiểu ý chị nên lên tiếng để anh yên tâm.

-Không sao đâu, anh Thái chở chị đi đi.

-Đi thôi anh.

Thùy An kéo giữ quá anh đành phải đi, vả lại bây giờ không đi cũng không được, Thái An cũng đã nói rồi anh ở lại cũng chẳng để làm gì.

-Vậy anh đi nha, nhớ ăn hết cháo đó.

Thái dặn dò xong rồi đưa Thùy An đến bệnh viện.

Ngồi bên ngoài chờ hai mẹ con nói chuyện với nhau, Thái lâu lâu lại tự mỉm cười một mình khi nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của cô bé Thái An, con nhỏ lắc xắc đó thì có gì thu hút mà anh lại muốn gặp đến thế chứ.