Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 49: Gả cho ba của bạn trai




Edit & Beta: SwaniSwania. .

Chương 49: Gả ba của bạn trai. (3)

Tạ Kỳ Phong học đại học nên ở luôn bên ngoài, thực ra là thuê gian phòng ở gần trường học, chờ Kiều Tuyên được gia đình nhả ra thì ở cùng nhau. Bùi Hồi đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn này mình sẽ không chờ được đến lúc Tạ Kỳ Phong về, mà khi cậu muốn mượn phòng bếp ở trong tòa nhà phụ thì lại bị người hầu đuổi ra ngoài.

Bọn họ ngược lại là không có bày ra tư thái vênh váo hung hăng, chỉ làm mặt lạnh, cung kính nói: "Tiểu thiếu gia đã phân phó, ngoại trừ đầu bếp thì bất kỳ người nào cũng đều không thể tiến vào sử dụng đồ đạc trong phòng bếp."

Tạ Kỳ Phong từ nhỏ đến lớn chính một người có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, chán ghét người khác đụng vào đồ vật của cậu ta, thà là đập nát hủy diệt đồ cũng sẽ không cho người khác đoạt lấy. Đồng thời cậu ta cũng rất ghét người khác xông vào không gian riêng tư của mình, mấy người hầu trước mắt này cũng đã làm rất nhiều năm, vô cùng thận trọng nghe lời Tạ Kỳ Phong. Bọn họ biết Tạ Kỳ Phong có thái độ khinh mạn với Bùi Hồi, cho nên cũng không muốn cung kính.

Bùi Hồi không muốn tranh luận cùng bọn họ, quay đầu đi tới tòa nhà chính tìm quản gia, tìm không thấy quản gia ngược lại là nhìn thấy một bà lão đầu bếp nữ. Bà lão đầu bếp đã làm ở biệt viện nhà họ Tạ hơn ba mươi năm, không có người thân, nhìn thấy Bùi Hồi thì lại rất yêu thích.

Thanh niên kia mặt mày xinh đẹp, rất được bà yêu thích. Quan trọng nhất là, xinh đẹp nhưng không có khí chất phấn son như nữ giới, trái lại thì càng lạnh lẽo giống hàn sơn (núi lạnh?), rõ ràng oai vệ trong sạch, lại ngoan ngoãn.

Bà lão đầu bếp hỏi cậu đến phòng ăn tòa nhà chính này muốn làm gì, Bùi Hồi nhận ra được thiện ý của bà liền thành thật nói cho bà biết, bắt đầu từ yêu cầu ác liệt của 'Mẹ chồng ác độc' Tạ tiên sinh. Cuối cùng, Bùi Hồi thở dài: "Con sẽ không nấu cơm đâu, sợ là làm Tạ tiên sinh thất vọng rồi." Ôi hai trăm vạn của cậu aiz.

Bà cười híp mắt, vẫy tay kêu Bùi Hồi quay lại, mở miệng để lộ hàm răng đã thiếu mất mấy cái nói rằng: "Ở nơi này của bà có công thức nước chấm độc nhất vô nhị, tiên sinh từ nhỏ đã rất yêu thích. Nếu như con học được công thức nước chấm này, dù cho không làm được mấy món ăn tiên sinh yêu cầu, thì hắn cũng sẽ không đuổi con đâu."

Bởi vì bà không chịu giao công thức nước chấm cho Tạ Tích, bà nói rằng phải chờ tới khi nửa kia của Tạ Tích xuất hiện, sẽ dạy cho Tạ phu nhân tương lai. Bà sống đến tám mươi mấy tuổi, cũng sắp phải đi, thực sự không chờ được Tạ phu nhân kia, vừa vặn thấy Bùi Hồi làm lòng bà nảy sinh yêu thích liền sửa lại ý nghĩ. Dù là Tạ phu nhân hay Tạ thiếu phu nhân cũng giống nhau mà, bà không phải loại người cổ hủ.

Cho nên nếu Bùi Hồi học được công thức nước chấm này, vậy cậu chính là người duy nhất trêи thế giới này biết công thức bí mật kia.

Chỉ là hiện nay nói tới, Bùi Hồi cũng không biết công thức nước chấm bà sắp dạy cho cậu trân quý bao nhiêu, cậu chân thành cảm ơn vị bà cũng biểu thị mình nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bà. Sau đó trở về phòng tìm trong túi xách rách nát ra mấy thứ đồ để làm lễ vật biếu tặng cho bà, cái túi xách kia vẫn dùng từ khi còn ở trong núi tới giờ cũng được mười mấy năm, lúc vừa tới còn bị Tạ Kỳ Phong ghét bỏ vô cùng, nói thẳng rằng nếu là có nhúm tro bụi nào rơi xuống từ túi rách này thì liền bắt cậu lăn đi.

Bùi Hồi không sợ, hiện tại Tạ Kỳ Phong rất cần cậu, coi như thật sự muốn đuổi cậu đi cũng sẽ suy xét đến tình huống hiện tại.

Bùi Hồi ôm mớ đồ vật trong lòng đi tìm vị đầu bếp già: "Bà, con đưa ít đồ cho người. Không đáng giá gì đâu, thế nhưng dùng để bồi bổ thân thể rất tốt, nhưng mà không thể ăn quá nhiều."

Bà lấy ra kính lão nhìn cẩn thận mấy thứ đồ vật dính bụi mà Bùi Hồi đưa tới, không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác không phải đồ vật có thể mua được. Nói chung tốt xấu gì cũng là một phen tâm ý của tiểu bối, bà vì vậy vui cười hớn hở nhận lấy, tùy ý để lên trêи tủ bếp. Sau đó liền lén lút lấy tờ giấy viết công thức bí mật đưa cho cậu: "Còn chưa ăn cơm đúng không? Cái này là đồ ăn vặt, cầm mà ăn."

Bùi Hồi: "Cảm ơn bà ạ."

Bà lão cười ha ha: "A, bà nhớ rằng con tên là gì nhỉ... Gọi là Kiều... Ai u, người đã già, trí nhớ không được tốt lắm."

"Không sao đâu bà." Bùi Hồi lặng lẽ lại bên cạnh bà nhỏ giọng nói bên tai: "Lúc không có người, bà gọi con là Lọ Đường đi, đó là nhũ danh của con."

"Lọ Đường? Tên rất hay." Nghe cũng rất ngọt, rất có phúc khí. Mấy vị người già toàn yêu thích người có phúc khí, lúc này bà hỏi: "Lọ Đường muốn gặp tiên sinh sao? Nếu là muốn, bà liền ưỡn cái mặt già nua này đi tìm tiên sinh nói một tiếng, nhưng mà cũng có thể hắn sẽ không đáp ứng."

"Không có chuyện gì." Bùi Hồi vùi đầu ăn miếng bánh phu thê, đối với việc gặp Tạ tiên sinh không hứng thú lắm. Cậu xua tay nói rằng: "Con muốn đi làm."

Lão đầu bếp nữ: "A? Vậy đang làm nghề gì?"

Bùi Hồi: "Giáo viên." Dừng một chút, cậu lại nói: "Hiện tại đang làm giáo viên ạ."

Lão đầu bếp nữ: "Ồ. Làm giáo viên rất tốt, học phú ngũ xa*, phẩm đức cao thượng, được người tôn kính. Rất tốt, một nghề nghiệp cao quý."

*Học phú ngũ xa: học khắp năm xe, ý nói học vấn rộng hiểu biết nhiều, đọc rất nhiều sách phải dùng năm cái xe mới chở hết sách đó được.

Bùi Hồi đem mấy cái bánh phu thê trong mâm ăn sạch sành sanh, giơ ngón tay cái lên khen bà: "Bà à, tay nghề của người quá tốt luôn." Quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, liền vội vàng đứng lên nói rằng: "Con phải đi làm rồi, nếu không sẽ đến muộn. Mấy thứ đồ con đưa người kia chớ ăn quá nhiều, mỗi lần lấy một chút bỏ vào trong nước pha uống là được."

Nói xong, cậu liền vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà chính, chạy hướng về phía đường có tuyết đọng đã được quét sạch sẽ. Nơi này là khu dân cư giàu có có tiếng của Hải Thành, đất rộng, đường xá chi chít, mà lại không có xe công cộng, bởi vì bọn họ đều có xe riêng. Bùi Hồi chạy đến chỗ không có ai, chú ý tránh né camera, xong rồi lập tức bắt đầu chạy vội.

Ngọn cây vang lên 'Bặc' một tiếng, một bóng người nhanh chóng phóng tới, căn bản chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ. Trong vòng mười phút chạy xong đoạn đường mười km, so với ghi chép kỷ lục của đương kiêm vô địch thế giới nhanh hơn gấp đôi không thôi.

Bùi Hồi đứng ở trạm xe buýt, nhẹ nhàng thở phào một cái, đợi năm phút đồng hồ bắt được một chiếc xe, lên xe rồi đổi liên tục hai chuyến mới có thể tới đại học Hải thành. Hai người Tạ Kỳ Phong và Kiều Tuyên chính là đang học đại học ở đây, mà Bùi Hồi tìm sư phụ nhờ đi cửa sau mới được nhận lời đến trường cấp ba Hải Thành làm chức giáo viên dạy võ thuật, phụ trách rèn luyện tố chất thân thể của học sinh lớp 12.

Ngay lúc cậu xuống xe đi về hướng cửa trường cao trung nằm trong khu đại học Hải Thành, thì có một tên công tử nhà giàu đang dẫn bạn gái tìm nhà nghỉ gần đây mướn phòng. Vừa vặn là tên công tử nhà giàu này không hợp với Tạ Kỳ Phong lắm, mà chuyện Tạ Kỳ Phong kiêu căng theo đuổi vị vương tử dương cầm của học viện âm nhạc, toàn bộ đại học Hải Thành đều có nghe nói qua.

Không khéo, tên công tử nhà giàu này cũng có quen biết Kiều Tuyên. Vốn là luôn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ Tạ Kỳ Phong, nhưng hắn không dám động vào nhà họ Tạ, nên muốn gây khó dễ cho Kiều Tuyên. Nhưng Tạ Kỳ Phong lại che chở Kiều Tuyên tốt vô cùng, ngày hôm nay hiếm lắm mới lạc đàn, hơn nữa còn ở khu cao trung gần khu này, nếu mà bị dạy dỗ thì chắc cậu ta cũng không dám đi nói với Tạ Kỳ Phong.

Vì vậy tên công tử nhà giàu này liền gọi một cú điện thoại nói cho đám hồ bằng cẩu hữu kia của mình biết, một đám người chạy về hướng cao trung bên này, ý đồ giáo huấn 'Kiều Tuyên' bất ngờ lạc đàn. Đối với việc này, Bùi Hồi vẫn còn chưa biết chuyện, cậu đang dạy một đám thanh thiếu niên lớp 12 làm nóng người.

Sau đó bà lão đầu bếp đem mấy thứ Bùi Hồi đưa bỏ vào tủ bếp phía dưới, rồi đứng dậy muốn đi ra bên ngoài tắm nắng. Chỉ là trước khi bà đi ra thì gọi một cô hầu gái thường xuyên làm trợ thủ phụ bà công việc nấu ăn, nữ hầu gái thong dong đi vào lau dọn phòng bếp, trước khi đi bà cũng căn dặn không cần tự tiện chạm vào những đồ vật khác.

Lúc nãy, nữ hầu gái này đứng ở bên ngoài đã nghe được bà lão đầu bếp muốn đem công thức nước chấm bí mật giao cho Bùi Hồi nên cảm thấy rất bất mãn, cô làm trợ thủ cho bà cũng gần một năm. Lúc thường nhẫn nhục chịu khó, mà bà lão đầu bếp này đặc biệt dông dài, hà khắc, cô đều nhịn xuống. Kết quả thì sao, bà tình nguyện đem công thức bí mật giao cho người khác chứ cũng không chịu dạy cho cô!

Cô bất bình tức giận nghĩ, chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút, gia thế tốt một chút mà thôi, kết quả còn không phải là một tên đồng tính luyến ái à? Một tên đàn ông đang yên đang lành lại đi làm đồng tính luyến ái, thực sự là buồn nôn. (thứ zô diên)

Nữ hầu gái dồn sức mở tủ bát ra, không cẩn thận làm rơi mấy thứ đồ bên trong. Cô định thần nhìn lại, phát hiện mấy thứ này đều là mấy thứ Bùi Hồi đưa cho bà lão đầu bếp, bẩn thỉu đen thùi lùi, vô cùng buồn nôn. Lộ ra vẻ thái độ ghét bỏ, con ngươi chuyển động, cười lạnh hai tiếng rồi tùy ý nhặt mấy thứ này lên ném vào trong túi rác sau đó mang đi. Dự là muốn vứt ra thùng rác lớn ở bên ngoài, chờ bị xe rác mang đi, chìm vào trong đống rác.

"Rõ ràng có tiền như vậy, vậy mà lúc cảm ơn người khác lại đưa đống đồ rách nát này. Thực sự là vừa keo kiệt vừa dối trá, mắt của bà ấy thực sự là bị mù."

Nhưng cũng thật là trùng hợp, lão quản gia sáng nay đi ra ngoài chọn mua vài dược liệu quý giá, dự định tiếp tục bồi dưỡng cho thân thể của Tạ Tích, tranh thủ đem căn bệnh hắn mắc từ trong bụng mẹ kia chữa khỏi. Vừa vặn gặp được nữ hầu gái đi ra vứt rác thải, vốn là cũng không muốn để ý tới, chỉ thấy cô gái kia mặt đầy phẫn nộ, lúc nhìn thấy ông thì ánh mắt lấp loé, mặt lộ vẻ chột dạ.

Lão quản gia liền dừng lại hỏi cô ta: "Bên trong đựng cái gì đấy?"

Nữ hầu gái cố gắng trấn định chính mình: "Chỉ là rác thải, một ít thứ bẩn thỉu, không có gì ngoài rác thải."

Lão quản gia đánh giá nữ hầu gái, hừ lạnh một tiếng, thấy cô ta là càng ngày càng chột dạ liền nói rằng: "Mở ra cho tôi xem một chút."

Nữ hầu gái căng thẳng chột dạ vô cùng, chậm rì mở ra túi rác để lão quản gia xem. Lão quản gia ló đầu liếc nhìn, quả nhiên là một đống đồ vật đen thùi lùi bẩn thỉu, nhíu nhíu mày, quả nhiên là không có thứ gì khác. Ông trách cứ: "Nếu là rác thải, thì cô chột dạ làm gì?"

Nữ hầu gái nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng làm mặt cười làm lành.

Lão quản gia đang muốn thu hồi ánh mắt, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một vệt màu xanh sẫm, hơi nhướng mày, đem khối gỗ màu xanh sẫm này cầm lên xem trái xem phải chốc lát. Sau đó tiến đến ngửi ngửi đồ trong túi, sắc mặt liền thay đổi, lập tức đi lại chỗ cái túi móc ra ít cỏ khô hạt màu đỏ, nhìn kỹ xong sắc mặt càng thay đổi lớn hơn. Tiếp tục tìm kiếm, tìm ra một khối màu đen, dường như là một miếng xương cốt, sờ soạng mấy lần thì khoảng chừng trong lòng có đáp án.

Bên trong túi rác có hai loại đồ vật, lão quản gia cũng không nhìn, tiếp nhận túi rác trong tay nữ hầu gái, mắt sáng như đuốc mà nhìn chăm chú cô ta nửa ngày: "Những thứ đồ này đều là của cô?"

Lúc này nữ hầu gái cũng không thể nói là đồ của bà lão đầu bếp, liền cắn chặc răng nói rằng: "Là của tôi! Người nhà của tôi tìm ra chút đồ vật ở quê nhà, không hiểu biết nhiều, tưởng là vật quý giá liền gửi lại đây để tôi xem một chút có thể bán được chút tiền nào không. Tôi nhìn cũng thấy vô dụng, liền muốn ném đi."

Lão quản gia suy tư một lúc nói: "Tôi nhớ rằng quê của cô ở...núi Ngõa Ốc?"

"Vâng, chính là ở rừng Mê Hồn thuộc núi Ngõa Ốc."

Mê Hồn ở núi Ngõa Ốc là một khu vực rừng rậm thần bí, nơi ấy biển rừng rậm rạp, một khi đi vào có khả năng sẽ mất tích, cho dù là người địa phương lão luyện nhất dẫn đường cũng không dám một mình tiến vào rừng Mê Hồn. Nên đến cả các phương tiện đi lại cùng với các loại máy móc hiện đại đến nơi đó đều sẽ không hoạt động được, chính là thả con chim bồ câu bay dò đường nó cũng không dám bay vào.

Nếu đúng như vậy, những thứ đồ này có lẻ thật là của cô ta.

Lão quản gia cao thâm khó dò liếc mắt nữ hầu, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Đi theo tôi gặp tiên sinh. Những thứ đồ này nếu thật là của cô, vậy số cô cũng may mắn được trời phù hộ rồi."

Nghe vậy, nữ hầu trợn mắt lên, tim đập như nổi trống, kém chút nữa vui mừng đến kêu thành tiếng. Cô ta rất nhanh đè xuống rít gào, đi theo phía lão quản gia đến tòa nhà chính lên lầu ba gặp Tạ Tích.

Lão quản gia dẫn đầu đi vào, lấy đồ vật ra nói với Tạ Tích: "Tiên sinh, khối gỗ màu xanh sẫm này là gỗ Kỳ Nam vân trắng hiếm thấy*, hơn nữa rất có thể là khối gỗ Kỳ Nam hoang dại hơn mấy trăm năm. Tôi nhìn khối gỗ Kỳ Nam này có ít nhất ba trăm khắc, giá trị không thể đo đếm được."

*Từ xa xưa, Kỳ Nam được xem là cống phẩm cao cấp của các triều đại vua chúa. Kỳ Nam là loại gỗ quý hiếm nhất trong các sản vật gỗ. Với hương thơm mạnh mẽ, Kỳ Nam còn là nguồn dược liệu quý cũng như là vật phẩm phong thuỷ cao cấp đối với con người.

Ngày nay, Kỳ Nam vô cùng quý hiếm, ít ai có thể sử dụng được vì giá thành của nó rất cao, từ vài tỷ đến hơn chục tỷ đồng 1kg Kỳ Nam.

Kỳ Nam là loại gỗ cực phẩm hơn cả trầm hương, nguồn gốc tinh xảo, yêu cầu được lấy ra từ cây trầm hương bị con kiến hoặc ong mật đào làm hang ở, kết hợp từ thạch mật, ong tương và nhựa cây thành bao tương đặc thù. Quanh năm suốt tháng thân cây bị móc sạch ruột gãy rớt vào trong nước hoặc là rớt chìm trong thỗ nhưởng, bao tương bên trong chân khuẩn không ngừng kết hợp cùng nhựa cây, trải qua trăm năm hoặc ngàn năm mới bị đào móc ra.

Chỉ có thể trùng hợp đào được, vì hiếm thấy và số lượng ít ỏi nên cực kỳ đắt giá, đặc biệt là Kỳ Nam vân trắng hoang dại này. Vì Kỳ Nam hiếm thấy cũng chia đẳng cấp, trong đó phẩm chất tốt nhất chính là Kỳ Nam trắng hiếm thấy này. Kỳ Nam hiến thấy không chỉ là hương liệu quý giá, càng là dược liệu có công dụng cực kỳ tốt.

Tóm lại so sánh với trầm hương còn có lời giải thích, bây giờ so với vàng còn quý hơn mười mấy lần. Từng có một người thương nhân Việt đem mảnh Kỳ Nam hoang dại có bảy mươi khắc do chính mình thu gom ra triển lãm cho người khác xem, giá cả gần tới 500 vạn. Khố gỗ trong tay lão quản gia này là Kỳ Nam hiếm thấy gần ba trăm khắc, nếu là đem đi bán, sợ là không ngừng ở 500 vạn.

Lại lấy thêm cái khác, lão quản gia chỉ từng cái mà nói rằng: "Đây là sen chỉ vàng, cũng là dược liệu rất đắt giá, có thể so với hoàng kim. Còn có cái đầu lâu này, tôi nghi là —— xương cốt của hổ."

Tạ Tích ngước mắt, nhìn về phía lão quản gia. Người sau liền vội vàng nói: "Nhìn dáng dấp hẳn không phải là săn được trong mấy chục năm, phải hơn trăm năm." Hổ cốt cũng là dược liệu đắt giá ít ỏi, chỉ là bây giờ cấm săn giết lão hổ nên vị thuốc này bị trục xuất khỏi sách thuốc. Dù sao hiện tại cũng có mấy cái dược liệu tiện nghi khác có thể thay thế xương hổ.

Mặc dù xương hổ này cho bọn họ cũng vô dụng, nhưng đúng là hiếm thấy.

Lão quản gia lưu ý chính là những dược liệu quý giá ít ỏi như này, trong nhà nữ hầu kia còn có bao nhiêu, dùng cách nào thu được, lấy được từ nơi nào. Ông muốn biết mấy cái này chỉ vì mấy thứ đồ này rất cần thiết cho Tạ Tích, ví dụ như khối Kỳ Nam vân trắng hoang dại mấy trăm năm hiếm thấy này, thật sự chỉ có thể gặp không thể cầu.

Tạ Tích: "Xác định là của nữ hầu kia?"

Lão quản gia trầm ngâm chốc lát nói: "Có chút chỗ đáng ngờ."

Tạ Tích nắm khối Kỳ Nam hiếm thấy này, ngửi ngửi vị. Còn chưa trải qua bào chế, mùi vị có chút tanh, nhưng xác thực là là đồ thật không thể nghi ngờ. Hắn đùa nghịch mớ dược liệu trêи bàn, có vẻ hơi hờ hững: "Nói tôi nghe một chút."

Lão quản gia liền đem nghi ngờ của ông nói ra, cũng nói rằng: "Quê nhà cô ta ở rừng Mê Hồn, nơi đó có biển rừng rậm rạp, dược liệu khẳng định là không ít. Nhưng là vì sao cô ta hoang mang hoảng loạn, biểu hiện chột dạ, tôi cũng hoài nghi." Kỳ thực ông nghiêng về phía hoài nghi, mà biển rừng thần bí, thật sự không nói chắc là có mấy loại dược liệu có tiền cũng không thể mua này.

"Những thứ đồ này không phải cô ta, nhưng cô ta biết là của ai." Tạ Tích ngẩng đầu lên, đạm thanh nói: "Đi hỏi một chút."

Lão quản gia: "Vâng."

Nữ hầu gái vẫn luôn nhận những thứ đó là của nàng, cho đến khi lão quản gia xem lại camera, từ trong đó thấy đồ vật trước hết là ở trong tay bà lão đầu bếp, cô ta mới thừa nhận là chính mình lấy từ trong tủ. Cô chính là muốn báo thù bà lão đầu bếp, nên mới muốn đem đồ vật ném đi.

"Ném đi?!" Lão quản gia gầm nhẹ: "Cô biết mấy thứ này trị giá bao nhiêu tiền không?"

Nữ hầu gái sợ hết hồn: "Không phải chỉ là đống rác thải sao?"

Lão quản gia cười lạnh: "Đống 'Rác thải' này giá trị ít nhất từ ngàn vạn trở lên, hơn nữa có những món vô giá. Chỉ cần thả ra chút lời nói, còn có nhiều người muốn đến cướp."

Nghe vậy, nữ hầu gái hối hận đến xanh cả ruột, nhưng đã chậm. Lão quản gia lúc này đuổi việc cô, sau đó đi tìm bà lão đầu bếp hỏi rõ đống đồ này từ đâu mà có. Thì ra đến giờ phút này ông còn không biết đồ vật là do Bùi Hồi đưa, bởi vì lúc Bùi Hồi đưa đồ đứng ở góc chết, không bị ghi hình lại.

Vận mệnh cũng có thể thật khúc chiết như vậy...

Bà lão đầu bếp khỏe mạnh cả đời, ai ngờ lúc đi ra ngoài tắm nắng thì bị té lộn mèo một cái liền hôn mê, lão quản gia đưa bà đến bệnh viện, tuy rằng tạm thời thoát được nguy hiểm nhưng không thể tỉnh lại ngay. Ông đành bất đắc dĩ, thu xếp xong chuyện ở bệnh viện rồi trở về tiếp tục kiểm tra và dò hỏi những người hầu đã ra vào tòa nhà chính, hỏi bọn họ bà lão đầu bếp thường xuyên gặp mặt nói chuyện với ai nhất.

Mà những lúc Bùi Hồi đến tìm bà đều lựa những lúc không có người, cho dù có gặp phải người cũng sẽ cố gắng tránh mặt. Đối với cậu mà nói, ra vào biệt viện họ Tạ tự nhiên, không có gì khó khăn. Cậu nếu không muốn để cho người ta nhận ra được, tất nhiên sẽ không có ai phát hiện.

Lão quản gia mặt đầy tiếc nuối đem mọi chuyện báo cho Tạ Tích, hắn cũng không có phản ứng, không thất vọng. Hắn đã có thói quen, luôn giữ được bình tĩnh, chỉ nói rằng: "Xem lại video giám sát thử đi, sáng nay bà ấy mới được nhận dược liệu, có thể thấy người cho là người ở trong biệt viện. Chỉ cần ở trong đây, thì sẽ có thể tìm được. Yên tâm đi."

Lão quản gia: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Lớp Bùi Hồi phụ trách chính là lớp thuộc trường cấp ba trọng điểm ở Hải Thành, tố chất thân thể của học sinh bang này thật là vô dụng, mới có chạy vòng quanh sân luyện tập 400 mét xong đều ngồi chồm hỗm trêи đất thở mạnh, sống chết không chịu chạy nữa.

Bùi Hồi ở thính phòng nhìn bọn họ, học sinh bang này đều có gia cảnh rất tốt, học tập cũng đều đứng đầu ở top 200 Hải Thành, mỗi người đều có ngạo khí. Chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, Bùi Hồi nghiêng đầu nhìn qua, thấy là thầy giáo Lý dạy thể ɖu͙ƈ cùng trường.

Thầy Lý đưa cho cậu một lon Coca, "Dạy không được tốt sao?"

Bùi Hồi: "Vẫn được." Ngược lại chỉ bảo đảm bọn học sinh có thể thông qua kì thi thể ɖu͙ƈ là được, tất cả tinh lực của bọn họ chủ yếu vẫn nên tập trung ở chuyện học tập tri thức.

Thầy Lý cười cười, không có tiếp lời, uyển chuyển mà nói rằng: "Có người ở ngoài trường học tìm cậu."

Bùi Hồi: "Tôi ở Hải Thành không có quen biết ai, sao lại có người tìm?"

Thầy giáo Lý: "Tôi mới đầu cũng tưởng mấy người đó là nhân sĩ xã hội đến gây phiền phức, nhìn qua bọn họ không có ý gì tốt. Sau đó xác nhận lại, bọn họ là sinh viên của đại học Hải Thành, còn có thẻ học sinh."

"Đại học Hải Thành?" Bùi Hồi đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trêи quần, nhảy lên bục diễn thuyết dậm chân và vỗ tay hai lần, đem tất cả học sinh đều tụ lại đây. "Các em có muốn đi xem một đám người kéo bè kéo phái đánh nhau không?"

Bọn học sinh hai mặt nhìn nhau, mặc dù không rõ vì sao nhưng dường như ngửi được mùi drama. Lớp trưởng la lớn: "Bao nhiêu người đấu với bao nhiêu người vậy ạ?"

Bùi Hồi quay đầu nhìn Thầy giáo Lý, Thầy giáo Lý chần chờ nói: "Đại khái là hai mươi mấy người?"

Các bạn học 'Wow' một tiếng, đều nóng lòng muốn thử, có chút hưng phấn. Nhưng ủy viên học tập nói rằng: "Thầy à, thầy là muốn chúng em tham dự đánh nhau hay là đi xem? Nếu như bị phát hiện, chúng em đều sẽ bị trường học đình chỉ. Hơn nữa chúng em cũng không ra được, cổng trường đóng chặt, chưa đến giờ tan trường thì cổng sẽ không mở đâu."

Bùi Hồi cân nhắc nói: "Một người đánh với hai mươi mấy người, hẳn là sẽ không liên lụy đến các em."

"Em đi! Thầy à, không lẻ ý thầy là một mình thầy đánh với hai mươi mấy tên nhân sĩ xã hội hả?"

Các bạn học tỏ vẻ không tin, nếu nói thầy bọn họ là thầy giáo dạy võ thuật hệ đại học thì bọn họ còn tin. Dù sao mấy thầy giáo võ thuật trong đại học kia đa số thực sự tập võ từ nhỏ, cũng được nhận huy chương to nhỏ chức quán quân võ thuật toàn nước, tất cả đều thật sự là người tài. Mà giáo viên thể ɖu͙ƈ cấp ba đều từ trong lớp học thể giáo đi ra, tố chất thân thể so với người thường có tốt hơn, nhưng một người đánh với hai mươi mấy người kia thì sợ là không được.

"Thầy đừng có vì sĩ diện mà nói dối như vậy chứ."

"Nhưng mà thầy ơi, thầy coi chính mình là cao thủ võ lâm thật ạ? Cứ coi như là giáo sư võ thuật, cũng không thể một mình chọi với hai mươi mấy người đâu."

Bùi Hồi: "Không tin thì chúng ta cùng đánh cược."

"Đánh cược cái gì đây?"

"Thầy dẫn bọn em đến xem, nếu là sự thật, các em liền phải cho thầy mặt mũi lúc lên lớp, hoàn hoàn chỉnh chỉnh không được lười biếng mà chạy xong một ngàn mét."

Lớp trưởng hoài nghi hỏi: "Nè thầy, thầy sẽ không bố trí thuê người đánh phụ để lừa gạt bọn em chứ?"

Bùi Hồi ôm cánh tay: "Có đi xem hay không?"

Lớp trưởng: "Đi chứ, đi thì đi, còn sợ không nhìn ra được có cái âm mưu gì sao?"

Bùi Hồi gật đầu: "Được. Tất cả mọi người chạy ra phía sau núi đi, xếp hàng chỉnh tề chạy tới." Sau đó liền nói với thầy Lý: "Thầy Lý, làm phiền thầy mang đám kia tới mảnh đất trông phía sau núi."

Thầy Lý: "Cậu thật sự có thể đánh được?"

Bùi Hồi: "Ừm."

Thầy Lý: "Cũng được, dù gì có tôi đi theo còn có thể báo cảnh sát." Nói xong, hắn liền chạy đến cửa trường học bắt chuyện với hai mươi mấy người muốn giáo huấn Bùi Hồi rồi dẫn bọn chúng ra mảnh đất trống phía sau núi.

Bùi Hồi dẫn cả lớp đến phía sau núi, kỳ thực chính là một cái sườn núi nhỏ. Một bức tường được xây tách trường học cùng sườn núi nhỏ ra, phía sau sườn núi nhỏ có miếng đất trống. Bùi Hồi: "Các em đứng ở bên trong bức tường xem, hẳn là có thể thấy rỏ nhỉ?"

Trêи bức tường vốn có một cái cửa nhỏ, thường xuyên có học sinh cạy cửa sắt chạy ra ngoài, quãng thời gian trước giám thị mới vừa xây bít cửa sắt lại, trong góc còn có thật nhiều miếng gạch. Bọn học sinh phiền muộn đem gạch xếp xuống rồi sau đó đứng lên trêи, chỉ lộ ra nửa cái đầu, quả thật là có thể thấy được khung cảnh mảnh đất trống bên ngoài.

Lớp trưởng hỏi: "Vậy thầy làm sao đi ra ngoài đây?"

Bùi Hồi: "Bay ra ngoài." Vừa dứt lời, đạp lên mặt tường hai bước, leo lên trêи rồi nhảy xuống đất, động tác ngắn gọn vô cùng đẹp, so với chạy còn đẹp trai khốc liệt hơn.

Các bạn học ồ lên một hồi lâu, "Thầy đẹp trai quá đi!!!!"

Bùi Hồi phất tay một cái, "Chú ý giấu tốt chính mình đi." Sau đó cậu chờ Thầy Lý dẫn đám người kia tới, kết quả từ xa xa mà chỉ nhìn thấy hai mươi mấy người trẻ tuổi, chẳng thấy thân ảnh của thầy Lý đâu.

Mãi đến tận khi phía sau truyền đến tiếng nói của thầy Lý, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hắn liền thật sự chỉ đi thông báo một tiếng, căn bản không nghĩ tới việc tham gia cuộc chiến, làm rùa rụt cổ đứng trong đám học sinh. Bọn học sinh lườm nguýt hắn, hắn nói năng hùng hồn: "Thầy Bùi nói muốn một người đánh nhau với đám kéo bè kéo phái này, thầy đi chính là sỉ nhục thầy ấy."

Lúc nãy Lưu Dương đang mang bạn gái đi thuê phòng kết quả phát hiện phú nhị đại 'Bùi Hồi', hắn cùng Tạ Kỳ Phong không hợp nhau, chủ yếu vẫn là luôn bất hòa. Nhóm sinh viên tuổi trẻ phú nhị đại của đại học Hải Thành chia làm hai phe khác nhau, một là phe là Tạ Kỳ Phong dẫn đầu, một phe khác thì do Cố Thư dẫn đầu. Cố Thư cùng Tạ Kỳ Phong luôn đối chọi, tại trong nội dung nguyên bản của bộ phim Cố Thư là nam phụ, mới đầu liền vì tướng mạo 'Bùi Hồi' giống Kiều Tuyên nên chú ý tới cậu.

'Bùi Hồi' này là 'Bùi Hồi' của nguyên bản phim.

Cố Thư lợi dụng việc làm tổn thương 'Bùi Hồi' mục đích là để trả thù Tạ Kỳ Phong, chỉ là sau đó cũng chậm rãi sinh ra tình ý.

Bùi Hồi chắp tay sau lưng, rũ mắt suy tư, từ trong trí nhớ nhớ lại nội dung bộ phim. Cậu nhớ trong nội dung nguyên bản, 'Bùi Hồi' rất hâm mộ Kiều Tuyên, vì vậy lén lút chạy đến đại học Hải Thành, kết quả bị Lưu Dương cùng mấy tên phú nhị đại bắt gặp, nên cậu bị cưỡng ép mang đi, nói là muốn nếm thử tư vị. Khi đó, 'Bùi Hồi' thiếu chút nữa là bị cưỡng ɖâʍ, may là Cố Thư đúng lúc xuất hiện cứu cậu ta.

'Bùi Hồi' cảm động đến rơi nước mắt đối với Cố Thư, lại không biết tất cả những chuyện Lưu Dương làm là do hắn (Cố Thư) bày mưu đặt kế, nhưng mà lúc đó Cố Thư ở đây. Hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là nghĩ tung ra bức ảnh muốn uy hϊế͙p͙ 'Bùi Hồi', nếu không phải trùng hợp nhìn thấy Tạ Kỳ Phong, hắn cũng sẽ không lâm thời đổi ý cứu 'Bùi Hồi'.

Những thứ này đều là nội dung nguyên bản, tình huống, địa điểm đều không giống nhau, đến cả nhân số cũng nhiều hơn gần gấp ba so với kiếp trước. Bùi Hồi suy tư, chẳng lẽ vận mệnh vô cùng không ưa cậu? Nếu không gây trắc trở cũng sẽ làm tăng độ khó gấp bội.

Lưu Dương vừa thấy Bùi Hồi, đến gần rồi nhìn, hai mắt sáng ngời, người này so với người lần trước đến dạ hội càng xinh đẹp hơn, quả thực làm cho người ta muốn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc xin tha. Trong lòng hắn ngứa ngáy, những người khác cũng không tốt hơn tí nào, vốn là muốn đánh một trận cho hả giận, hiện tại vừa nhìn thấy tất cả đều t*ng trùng xông lên não.

"Anh Lưu, không bằng chúng ta mang cậu ta đi, nếm thử người của Tạ Kỳ Phong cũng rất có tư vị."

Lưu Dương có chút do dự, hắn vẫn có chút kiêng kỵ Tạ Kỳ Phong.

Những người khác giật giây hắn: "Anh Lưu, sợ cái gì chứ? Tạ Kỳ Phong chỉ là vui đùa với cậu ta một chút, nếu thật sự yêu thích sẽ còn làm huyên náo để mọi người đều biết? Hắn không biết mình gây thù với rất nhiều người sao? Nếu quả thật là yêu, đã sớm giấu kín đi không để bất kì người nào khác biết."

Lưu Dương vốn là hạ quyết tâm, thế nhưng dò xét nhìn qua thấy nụ cười tựa như không cười của Bùi Hồi, si mê với gương mặt rõ ràng oai lệ nhưng lại cực kỳ xinh đẹp kia, háo sắc đến không sợ trời đất: "Được." Hắn tiến lên, đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt Bùi Hồi, tàn bạo nhắc nhở: "Kiều Tuyên, ngày hôm nay cậu liền bé ngoan để chúng tôi chơi đủ. Nếu như cậu dám đem sự tình kể ra, chúng tôi liền phá hủy cậu, đem video, ảnh chụp, để người cả nước đều biết được bộ dạng thật của cậu."

Đám học sinh trốn ở sau tường nhìn lén đều tức giận không thôi, bọn họ mặc dù so với người bình thường chưa trải đời nhiều, nhưng là vẫn tuân thủ luật pháp. Từ trong miệng người khác nghe được, so với chính mình tận mắt nghe được cái loại chuyện này, tâm tình không giống nhau như vậy.

"Cặn bã!"

"Cưỡng ——?! Thật muốn đánh chết bọn chúng!"

"Mặc kệ, nếu như là thầy Bùi không đánh được, chúng ta liền xông lên."

"Mẹ nó, tên kia cũng không nhìn lại bộ dáng xấu xí của mình đi? Muốn làm thầy Bùi cũng chỉ có thể là tôi làm chứ!" Người nói lời này chính là ủy viên học tập, mặt cô bé đầy phẫn nộ.

Ủy viên học tập là là một cô bé sắp thành niên.

Những người còn lại bao gồm cả thầy Lý đều yên lặng nhìn về phía cô bé ủy viên học tập đang phẫn nộ bóp cổ tay không thôi, sau đó quay đầu lại xem gương mặt của Bùi Hồi. Ừm... Rơi vào trầm mặc rồi.

Bùi Hồi tựa như cười mà không cười, thành thục cái loại thủ đoạn này, rất nhanh phát triển thành nghiệp vụ. Quả nhiên là cặn bã, nên trở về bếp lò mà đúc lại. Cậu giơ tay lên nắm chặt cái tay Lưu Dương đưa qua, dùng sức véo một cái. 'A' một tiếng, đứt đoạn mất.

Lưu Dương phát ra tiếng kêu thảm, sau một phút bị một cước đạp bay ra xa 5 - 6 mét, đem mật đều phun ra ngoài, nửa ngày không đứng lên nổi.

P/s: mọi người yên tâm là bộ này hong có lôi gì đâu nha, cả 'Bùi Hồi' và Bùi Hồi xuyên vào đều không bị ai đụng chạm (tất nhiên ngoại trừ công Tạ Tích =)))) Sau này sẽ có phần ngoại truyện kể về 'Bùi Hồi' trong câu truyện nguyên bản. Chương sau công quân ra trận vả mặt đám cặn bã kia:))))

Từ cổ trang sang hiện đang, t còn đang bối rối mấy cái nhân xưng, mọi người có sửa gì thì cứ bình luận góp ý/ chỉ điểm t nhéee:3