Cấm Nói

Chương 21: Chương 21





Sáng sớm Lâm Tranh đã chạy tới công ty, cậu đứng trong phòng làm việc rực rỡ sáng ngời trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Giảo ưu nhã cầm bình nước tưới cho chậu điếu lan, giọng nói lảnh lót: “Hôm đó em tới không phải lúc, nhằm ngay giai đoạn kết thúc đề án bọn người người không ra người quỷ không ra quỷ, đây mới đúng là bọn chị.”
Thảm thực vật xanh đang chờ chết trong phòng được xếp lại thật ngăn nắp, những chiếc lá héo rũ đã được tỉa đi, trên lá cây vẫn còn hạt nước chưa kịp bay mất.

Bàn làm việc đơn giản gọn gàng, nhân viên ăn mặc tươm tất sạch sẽ trông rất ra phong cách đẹp đẽ quý phái của tập đoàn Lâm thị.
Lâm Giảo vừa nói hết lời thì anh chàng đồng nghiệp nam trẻ tuổi tên Lý Phương Trí giơ hai tay lên chỉ quanh: “Cảnh đẹp này chỉ được giữ lại lâu nhất là ba ngày, ngắn thì tầm trưa là toang.

Lâm Tranh, em phải trân trọng nó.”
Lâm Tranh đến bàn làm việc của mình: “Anh chị đến đây từ mấy giờ thế? Em cứ tưởng là em đến sớm cơ.”
“Đến công ty sớm sau ngày nghỉ có thể chữa được hội chứng sau kì nghỉ.” Lâm Giảo xoa eo, tiện đà nhỏ giọng: “Em đừng bảo là bọn chị đến sớm, sáng nay lúc vào nhà để xe chị còn thấy Phong tổng đi ra đấy.

Sếp đi làm còn sớm hơn bọn chị nhiều.”
Đồng nghiệp bên cạnh nói: “Cậu nói sao đấy chứ, nếu tôi kiếm được nhiều tiền như sếp thì tôi còn dậy sớm hơn.”
“Chậc, kiếm tiền mà chỉ dậy sớm thôi thì ích gì, phải có đầu óc.

Người như chúng ta ấy à, sinh ra đã mang số làm công ăn lương.

Ấy mà Phong tổng cũng đâu có mang họ Lâm, sếp cũng đi làm công thôi mà.”
“Mang họ Lâm thì được gì? Tôi cũng họ Lâm đây này, Lâm thị có phần cho tôi chắc.” Lâm Giảo mỉa mai: “Trước đây tôi có tìm người hỏi thăm, tuy Phong tổng chỉ mới vào Lâm thị vài năm nhưng sếp được một tay chủ tịch dạy bảo đấy.

Chủ tịch Lâm là người thế nào? Khi không ông ấy lại đưa gia sản cho người ngoài chắc? Mấy người không ngẫm lại xem.”
Lý Phương Trí: “Chẳng biết có phải là người ngoài hay không, chỉ cần không công bố ra thì tức là danh không chánh ngôn không thuận.

Lâm thị vẫn còn một người thừa kế danh chính ngôn thuận đây mà? Nên tôi nghĩ Phong tổng chỉ là người chủ tịch mang về để giúp đỡ thôi, đằng nào người thừa kế cũng còn nhỏ, không chèo chống nổi cả gia nghiệp.”
“Giúp đỡ? Ha, nếu cậu có đủ bản lĩnh thì cậu có muốn đi tìm người khác giúp không? Huống hồ trong tay sếp có cổ phần Lâm thị.

Tôi thấy cậu ấm đó sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà sớm thôi.”
“Ban đầu chỉ là đuổi khỏi nhà, sau khi chủ tịch về trời thì Phong tổng có muốn mang họ Lâm hay không cũng chỉ là hai cách gọi.


Bây giờ sếp phải mượn chút ánh sáng của Lâm thị, ông cụ đi rồi thì thời thế cũng thay đổi thôi.”
Lời họ nói với nhau ngày một nhiều lên, càng nói càng quá đáng khiến Lâm Tranh kiềm lòng không đậu: “Phong Duật Minh không phải là con người ăn cháo đá bát.”
Lâm Giảo: “Cái này không phải là ăn cháo đá bát mà là lẽ thường tình.”
Lâm Tranh bực mình, nói: “Nếu không có Phong Duật Minh, sau khi chủ tịch xảy ra tai nạn xe cộ thì Lâm gia chỉ còn một cậu học sinh cấp ba khờ khạo không biết gì, Lâm thị không bị chia năm xẻ bảy ăn chia hết mới là lạ.”
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Lâm Tranh hơi chột dạ, cậu cà lăm: “Em… Chỉ là em thấy con người ta sống trên đời thì phải biết cảm ơn thôi.

Phong Duật Minh có thể lên đến vị trí ngày hôm nay phải cảm ơn Lâm thị.

Sau khi chủ tịch gặp chuyện không may, Lâm thị không sụp đổ cũng phải mang ơn Phong Duật Minh.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn nhau rồi cùng buông tay xuống: “Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?”
Cả phòng cười vang.
Lâm Tranh thở phào, vừa nãy cậu suýt tưởng rằng họ định hỏi cậu là ai.
Lâm Tranh quay về chỗ ngồi, cậu chợt nhớ đến vẻ mệt mỏi của Phong Duật Minh do bị cảm sau khi về nhà hôm qua, chú ấy có mình đồng da sắt à? Tại sao lại không chịu cho mình nửa ngày nghỉ ngơi?
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phong Duật Minh: Chú hết cảm chưa?
Đó giờ Phong Duật Minh vẫn rất khỏe, hầu như không bệnh tật gì.

Cơn cảm nhẹ trong mùa hè oi bức không thể khiến anh bận lòng.

Tối qua đi ngủ anh vẫn chỉnh điều hòa xuống rất thấp, sáng nay có cuộc họp sáng, anh liên tục hắt xì trước mặt mười mấy quản lý cấp cao.

Sau đó anh kết thúc cuộc họp sớm rồi quay về phòng uống nước ấm.
Nhìn thấy tin nhắn từ Lâm Tranh, ngón tay Phong Duật Minh vẫn khựng lại trên màn hình rất lâu.
Cảm khiến suy nghĩ của Phong Duật Minh không được nhạy bén, anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế nhìn dòng chữ đó rồi tưởng tượng xem Lâm Tranh dưới lầu năm đang làm gì.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tranh cho đến những năm nhìn cậu trưởng thành, Phong Duật Minh hiểu rõ hơn bất kì ai rằng cậu có đủ vốn liếng và lý do để lựa chọn biến chất.

Sống buông thả và kiêu ngạo, quậy phá chơi bời như tất cả những cậu ấm không có ai dạy bảo đến nơi đến chốn.
Nhưng Lâm Tranh ngoan biết bao nhiêu, không có một đứa trẻ nào có thể ngoan như cậu.

Dù có những lúc cáu kỉnh và làm sai thì bản thân cậu đã kịp nhận ra và xin lỗi trước khi người ta kịp nổi giận.
Như lúc này đây, khi tất cả mọi người đều cho rằng Phong Duật Minh là sắt là thép chẳng có gì không làm được dù rằng anh bệnh đến nỗi không thể mở được cuộc họp sớm thì nửa tiếng sau anh vẫn phải xuất phát đến công trường tham gia buổi lễ khởi công.

Thư ký đã đặt sẵn những giấy tờ cần ký tên trên bàn anh, mười phút trước vừa gọi điện thoại nội bộ đến nói vẫn còn vài thứ nữa sẽ được mang đến ngay.
Anh phải hoạt động liên tục không được ngơi nghỉ dù chỉ là mười lăm phút, không chỉ người ngoài mà cả chính anh cũng yêu cầu bản thân mình phải như thế.
Thì chỉ có Lâm Tranh, người không thèm nhìn đến anh cả tối nhớ rõ anh đang bệnh.
Phong Duật Minh trả lời: Khỏi rồi.
Lâm Giảo đẩy ghế sang chỗ Lâm Tranh, cậu lập tức thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Lâm Giảo ghẹo: “Tán gẫu với bạn gái nhỏ hả em?”
Lâm Tranh nghiêm túc đáp: “Không ạ.”
Tất nhiên Lâm Giảo không tin, cô đặt tờ giấy lên bàn cậu: “Đây là những phần mềm bọn chị phát triển gần đây, em tải về máy đi rồi cẩn thận dùng thử xem.

Em nhớ ghi lại thật kỹ những chi tiết trải nghiệm khiến em khó chịu, dù chỉ là chút màu sắc của biểu tượng, trong quá trình sử dụng rồi gửi lại cho chị nhé.”
Lâm Tranh: “Dạ.”
Gần giữa trưa, em gái bên hành chính bảo mọi người xem thực đơn rồi chọn món để em ấy đặt thức ăn.

Lâm thị có căn tin nhân viên nhưng lại nằm khá xa bộ phận nghiên cứu phát triển, hơn nữa trước kia họ thường phải chạy deadline, uống ly nước thôi còn ngại lãng phí thời gian thì làm gì có chuyện sẵn lòng đứng chờ thang máy tốn hết cả thì giờ.

Nên họ dần có thói quen đặt thức ăn.
Lâm Giảo đưa thực đơn cho Lâm Tranh: “Bình thường bọn chị hay đặt quán này, đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, lượng thức ăn cũng nhiều.

Em chọn xong thì gửi vào nhóm.”
Lâm Tranh lật hết cả hai mặt xem rồi chọn một phần cơm cà ri với một phần cá hấp đỏ cùng súp sữa ngô
Lý Phương Trí: Em ăn hết nhiều món vậy hả?
Lâm Tranh: Em thấy hình đẹp nên muốn nếm thử.
Mọi người trong nhóm: ……
Đây là ba ngày dành cho bộ phận số năm nghỉ ngơi hồi sức nên bọn họ không cần phải vừa ăn vừa làm mà cả đám trốn trong phòng nghỉ vừa xem tin thời sự buổi trưa vừa tán dóc, cười nói chia sẻ đồ ăn cho nhau.

Lâm Tranh chia cá cho đồng nghiệp bên cạnh, nghe thấy tin tức TV nhắc đến Phong Duật Minh bèn ngẩng đầu lên, trên màn hình là nơi tổ chức buổi lễ khởi công.
Tin tức được ghi trước giờ phát sóng, chữ chạy phía dưới nói rõ buổi lễ khởi công được tổ chức vào một tiếng trước.

Mặt trời chói chang lơ lửng giữa trời, tất cả mọi người trong màn hình đều đầm đìa mồ hôi, chỉ có Phong Duật Minh đứng giữa không có một giọng mồ hôi nào, thỉnh thoảng lại che miệng hắt xì, mũi đỏ hồng.
Lâm Tranh mới ăn được hai miếng đã mất hết hào hứng nữa.
Cậu bỏ hộp cơm xuống chạy ra ngoài, sau khi đẩy cửa xoay lầu một ra, cơn nóng bên ngoài ập tới như thể cuốn phăng cả người cậu.
Lâm Tranh vừa đi vừa lấy điện thoại ra tìm hiệu thuốc gần đây, đây là khu công nghiệp được thiết kế đóng, tất cả cửa hàng ăn uống và siêu thị đều nằm bên ngoài.

Lâm Tranh phơi nắng giữa trời trưa nóng bức hơn mười mấy phút mới tìm thấy hiệu thuốc, cậu báo triệu chứng của Phong Duật Minh cho dược sĩ bán thuốc rồi cầm cả túi thuốc quay về tòa nhà.
Lâm Tranh gọi cho lão Tiền hỏi xem anh có đang ở công ty không.

Xe lão Tiền vừa vào đến tầng hầm, thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình bén ngó sang Phong Duật Minh bên ghế phụ lái rồi mới nhấc máy.
Lâm Tranh: “Vậy bác chờ cháu ở tầng hầm nhé, cháu xuống ngay.”
Lâm Tranh vào thang máy đi thẳng xuống tầng hầm, bước đến xe nhà mình rồi mở cửa ghế sau ra ngồi xuống.

Cậu đưa túi thuốc to tướng ra phía trước: “Phong Duật Minh, chú vẫn chưa uống thuốc phải không?”
Cơ thể Phong Duật Minh cứng lại, hơi chậm chạp nhận lấy chiếc túi nilon.
Lâm Tranh: “Trên hộp thuốc có đẩy đủ hướng dẫn sử dụng, còn nữa, người bán nói chú không nên chỉnh điều hòa quá thấp, phòng chú lạnh đông chết người đấy.”
Phong Duật Minh xoay lại nhìn hai má đỏ tươi do phơi nắng cùng với lớp mồ hôi mịn trên mũi Lâm Tranh, sự quan tâm này quá xa lạ với anh, huống chi là sự quan tâm đến từ cậu.
Lâm Tranh dặn dò xong, đang định xuống xe thì Phong Duật Minh đã nắm lấy cổ tay cậu.
Phong Duật Minh: “Ăn trưa chưa?”
Lâm Tranh sờ bụng, lúc nãy cậu chưa kịp ăn đã chạy đi rồi: “Vẫn chưa ạ.”
Cánh môi mỏng của Phong Duật Minh khẽ cong: “Chúng ta ăn cùng đi.”
Anh dẫn Lâm Tranh đến thang máy riêng đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc, vừa đi vừa bảo trợ lý gọi cơm.
Vào đến phòng làm việc, anh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao rồi cầm túi thuốc to ngồi xuống sô pha, mở hộp ra xem.
Lâm Tranh chắp hai tay sau lưng đi quanh phòng.

Văn phòng Phong Duật Minh đơn giản đến mức trống trải, phía trước cửa sổ sát sàn là khoảng trống rộng lớn có thể đặt vừa hai chiếc giường.
Lâm Tranh đứng giữa không gian trống rỗng nhìn Phong Duật Minh: “Chỗ này trống quá.

Nên đặt một ít đồ trang trí.”
Phong Duật Minh ngước lên, lời lên đến miệng lại bị anh nuốt vào.
Cậu đứng ngay đó thì làm sao trống được?

Trợ lý đưa cơm đến văn phòng, Phong Duật Minh vừa xách hộp cơm vừa gọi Lâm Tranh đến.
“Công việc thế nào? Có khó khăn gì không?”
Lâm Tranh: “Công việc quản lý giao cho cháu không khó khăn gì mấy, nhưng cần cẩn thận tỉ mỉ.”
Phong Duật Minh: “Với bằng cấp hiện nay thì cậu không thể hoàn thành được những công việc quan trọng dù có đúng chuyên ngành hay là không.

Nếu cậu thực tập ngành khác, có thể họ chỉ cho cậu những công việc chẳng cần đến bộ não như bưng trà rót nước, photo tài liệu linh tinh, nếu thế cậu sẽ không hòa nhập được với mọi người.

Bộ phận số năm thì khác, họ cần nghe rất nhiều ý kiến khách quan của người không có chuyên môn khi tiến hành thử nghiệm, họ cần có cậu tham gia vào.

Hơn nữa cơ cấu tổ chức của bộ phận số năm là hình thức quản lý song song, trừ một quản lý và một tổ trưởng thì không có cấp trên nào, môi trường đó rất dễ chịu với thực tập sinh.”
Hôm Lâm Tranh nói mình muốn thực tập, Phong Duật Minh đã tìm cho cậu một bộ phận trong thời gian rất ngắn.

Lâm Tranh cứ tưởng rằng anh chỉ chọn bừa một nơi, nào ngờ anh lại đắn đo nhiều như thế.
Lâm Tranh uống ngụm canh: “Ý chú là cháu phải tham gia vào nhiều hơn, còn nội dung công việc thì không quan trọng hả?”
Phong Duật Minh liếc nhìn cậu, đáy mắt là vẻ cười nhạo: “Bây giờ cậu có biết rõ đâu mới là nội dung công việc quan trọng không?”
Đuôi mắt Lâm Tranh nhướng lên, không phục nói: “Rồi cháu cũng sẽ biết thôi.”
Phong Duật Minh mím môi, ý cười nhàn nhạt đong đầy trong khóe mắt.
Lâm Tranh ăn khá no, cậu vuốt bụng nhìn quanh rồi chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Lúc trước chú hay ở lại công ty, chú ngủ ở đâu? Ngủ trên sô pha à?”
Phong Duật Minh dùng ánh mắt chỉ sang sau lưng giá sách: “Bên đó có phòng ngủ.”
Lâm Tranh ra sau giá sách, đẩy cửa phòng ra.

Đảo mắt nhìn căn phòng còn đơn giản hơn cả bên ngoài, một cái giường một cái tủ, không có nổi chiếc sô pha nhỏ.
Lâm Tranh chậc chậc lắc đầu quay về sô pha, nói với Phong Duật Minh: “Mấy ngày sắp tới chú về nhà ở đi, cứ ở đây rồi nhỡ đêm lại phát sốt thì phải làm sao?”
Phong Duật Minh nhướng mày, chưa có ai nói chuyện với anh bằng cái giọng nói, nghe như anh là một kẻ rất đáng thương ấy.
Thấy Phong Duật Minh không nói gì, Lâm Tranh ngồi xuống cạnh anh, chống má nhìn: “Hết bệnh mới có sức làm việc.”
Hai má Lâm Tranh trắng nõn, đôi mắt rõ hai màu đen trắng nhìn thẳng khiến lòng con người ta chợt dâng lên chút ngọt ngào len lỏi.

Môi mỏng bị ngón tay đang chống má che lại, cảm giác mềm mại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Phong Duật Minh ho khan, dời tầm mắt nói: “Được.”
Lâm Tranh cười đứng dậy: “Thế cháu xuống dưới đây, sáng nay tổ trưởng Lâm giao việc nhưng cháu vẫn chưa làm xong.”
— Hết chương 21 —.