Cảm Ơn Anh Vì Đã Không Yêu Em

Chương 5




Sau khi đi qua phòng vệ sinh tôi thấy Nhiên đang đứng đợi tôi.

“Đi thôi. Ba mẹ tớ mới gọi, nói họ về tới rồi.” Nhiên nói.

“Ừ đi.”

Chúng tôi xuống hầm lấy xe rồi chạy thẳng về nhà. Tôi bỏ lại Nhiên khá xa. Nhưng lại có một chiếc Ferrari 458 cũng màu cam đất định vượt qua tôi. Hừ, đừng khinh thường con cưng Toyota 86 của bà nhé, bà tốn một đống tiền để nâng cấp nó đấy nhé. Mua thì rẻ nhưng nâng cấp xong cũng chẳng kém siêu xe. Để tới biệt thự nhà Nhiên phải đi lên đèo. Thế là hai chiếc xe chẳng ai chịu thua nhau. Lúc tới khúc cua thì chiếc Ferrari ép xe tôi sát với hàng rào. Tôi nhanh chóng thắng,lùi xe, bẻ lái, đổi số và vượt qua chiếc Ferrari. Cổng nhà của Nhiên tự động mở cho tôi.

Kéttttt

Ba chiếc xe một chiếc chạy trước, hai chiếc đằng sau đi theo vào và dừng trước cửa nhà hơn 100m.

“Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Thật là! Hồi nãy mới nói thu bản mặt diêm vương và giờ lại như vậy. Mà sao anh ta cũng ở đây? Đừng nói là tảng băng trong truyền thuyết nha!

Tôi ngẩn đầu lên, đập vào mặt là một khuôn mặt khá nam tính. Có xương quai hàm rõ ràng. Kiểu tóc dễ nhìn, đôi môi mỏng. Ngoại trừ 2 hàng lông mày nhíu chặt. Tôi chưa trả lời thì Nhiên đã trả lời giúp tôi.

“Anh hai, đây là bạn em. Người mà hôm qua em nói. Hai người cứ nói chuyện đi ha. Em đi vô trước. A..ha...ha” Nhiên vừa nói vừa chạy vô nhà. Cái đồ phản bội mà! Tại sao lại quăng tôi ở đây với tảng băng này. Tuy nghĩ vậy, mặt tôi vẫn bình tĩnh.

“Anh còn không vô nhà? Tính đợi tiên nữ giáng trần à.” Nói xong tôi cũng cửa nhà thẳng tiến.

Tôi mở cửa vô nhà, nhưng bên trong lại tối. Có một bản nhạc nổi lên, đó là bài piano tôi luôn thích, “Kiss the rain - Yiruma”. Đột nhiên có hai bàn tay thô ráp che mắt tôi. Bản nhạc đã được thay bằng “Happy Birthday”. Hai bàn tay rồi cũng đã bỏ ra. Trước mặt tôi là Nhiên đang cầm chiếc bánh sinh nhật phủ bột trà xanh được cắm 17 ngọn nến. Đằng sau Nhiên là một người đàn ông và phụ nữ trung niên đang cầm tay nhau hạnh phúc. Chắc hai người là ba mẹ của Nhiên. Tôi chợt cảm thấy khoé mắt mình ươn ướt rồi quay ra đằng sau ôm “một cái gì đó”. Cái đó cũng không buông tôi ra.

Anh ôm chặt tôi. Trong khi tôi quá cảm động 17 năm nay, lần đầu tiên tôi có một sinh nhật đúng nghĩa.

“Ơ, sao tự nhiên bữa nay sướt mướt thế. Mau quay lại thổi nến đi!” Nhiên chọc ghẹo tôi nói.

Tôi cũng buông “cái đó” ra và thổi nến. Sau khi tôi thổi nến xong thì từ đằng sau có “tuyết” bay ra. Tôi vừa ước xong, thì ba mẹ của Nhiên bước lên và tặng quà. Rồi Nhiên cũng tặng tôi quà, anh của Nhiên cũng từ đằng sau đi lên tặng tôi quà. Nghĩ lại sự kiện tuyết bay rồi quà, đều lấy từ trong áo vest của anh, mồm tôi không khống chế được mà hỏi.

“Anh có túi thần kỳ của Doraemon à?” Mặt anh đen lại trong khi mọi người bao gồm người làm không kiềm chế mà cười phá lên.

“Hahaha, con là Diệu Huyền đúng không? Bác là mẹ Tĩnh Nhiên. Đây là chồng bác. Và anh trai của Tĩnh Nhiên, Thiên n. Bác có nghe Nhiên kể về cháu. Cháu nhận bác làm mẹ nuôi đi. Mau, nói mau đi.” Mẹ của Tĩnh Nhiên làm một hơi dài. Rồi muốn tôi gọi bác ấy là mẹ nuôi. Tiếng gọi mẹ ba ấy, đã bao năm không gọi rồi? Tôi rất xúc động rồi cũng ngài cũng gọi.

“Mẹ nuôi.” Tôi vừa nói xong thì mẹ nuôi cười híp cả mắt.

“Ơ, bà nó hay nhờ? Gọi mẹ nuôi sao không gọi ba nuôi.” Rồi ông cũng bắn cái ánh mắt khẩn cầu tới tôi.

“Dạ, ba nuôi.” Rồi 2 người cùng nhau cười đến nỗi không thấy tổ quốc. Cái này có phải là tướng phu thê không ta?

Bỗng chốc không khí trong gia đình cực kỳ vui vẻ. Trái tim của tôi theo đó cũng ấm áp hẳn lên. Sau bữa ăn cơm, với sự khẩn cầu của ba mẹ nuôi, tôi ơ lại một đêm. Lúc tôi, Nhiên, và Thiên n cùng lên lầu. Trước khi anh rẽ vào thư phòng thì nói tôi.

“Huyền, mai mốt ra đường đừng chạy xe như hôm nay.”

Lần đầu tiên có ai ngoài Nhiên quan tâm tới tôi.

Sinh nhật hôm nay thế nào nhỉ? Cực kỳ vui! Một sinh nhật tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi tắm trước, trong lúc Nhiên tắm thì tôi khui quà. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui khi khui quà! Tôi mở quà của ba mẹ nuôi trước. Ở bên trong là giấy tờ của một chiếc xe Audi R8 màu đỏ rực cháy. Trong thiệp viết:

“Ba mẹ mong con sẽ luôn nổi bật nhất và rực cháy trong cuộc đời của mình! Yêu con.”

Tôi lại mở quà của Nhiên. Ở bên trong là một cái hộp hình chữ nhật. Bên trên là một tờ giấy vừa khít chiếc hộp ghi:

“Tao với mày làm bạn mãi mãi nhé? Được không?”

Dưới dòng chữ là hai ô hình vuông được rạch sẵn. Bên phải ghi đương nhiên. Bên trái ghi không. Tôi lật tờ giấp phấp phới bên ô đương nhiên. Là một cái đồng hồ kiểu nữ, tượng trưng cho thời gian. Chúng ta sẽ mãi cùng nhau đi qua những ngày tháng vui buồn đau khổ của nhau. Tôi tò mò, nếu lật ô không bên trái sẽ là gì. Tôi lật lên chỉ có vỏn vẹn một hình vẽ ngón tay giữa… tôi cạn lời.

Giờ thì tới quà của tảng băng, món quà tôi tò mò nhất. Bên trong là sợi dây chuyền vàng hồng, có kim cương hình trái tim. Nghĩa là trái tim của em rất mỏng manh, hãy bảo vệ cẩn thận. Đây là sợi dây chuyền tôi thấy anh hỏi cô nhân viên trong cửa tiệm. Có điều, sợi dây chuyền kia màu bạc. Có một tấm thiệp nho nhỏ với chữ viết gà bới tượng trưng của con trai:

“Sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong 17 năm nay. Sau những cơn mưa trời lại sáng. Có lẽ tôi vẫn chưa quên được Triệu Chinh, nhưng thời gian sẽ làm nó trôi đi. Cũng có thể nó là một trong những thứ tôi phải đối diện trong cuộc đời này.

Tôi nghĩ hôm nay trời sẽ có bão. Hôm nay tôi lại được nhận thư từ “phụ huynh”! Một năm chỉ gửi quà đúng dịp sinh nhật. Năm nay lại gửi tận hai lần! Trời sập! Trời sập! Quà như thường lệ, quần áo và trang sức. Nhưng bức thư khá là khó hiểu.

“Con đợi ba mẹ thêm vài năm nữa thôi! Ba mẹ sẽ về với con! Yêu.”

Vài năm nữa là bao nhiêu? Chữ “vài” là số nhiều. Chắc phải 2 năm? 5 năm? Hay là 10 năm? Tôi bỉu môi.

Mặc kệ họ, dù gì thì hôm nay tôi có hẹn đi garage tôi hay đi để bảo hành chiếc 86 (Toyota 86 từ mấy chap trước), thuận tiện nâng cấp luôn con cưng mới. Nên sáng hôm nay, Thiên Ân sẽ chở Nhiên qua nhà tôi. Nhiên sẽ lái chiếc 86 và tôi lái chiếc mới đi garage. Trong khi bảo hành, kiểm tra 86 tôi và Nhiên sẽ đi salon và spa.

Đừng nói tôi tiêu xài hoang phí nha. Tiền này cũng là tiền tôi bán game và website cho những công ty. Tiền của họ thì tôi để trong một nhà bank nào đó. Đương nhiên là vẫn lấy ra xài. Họ cũng chỉ cho tôi được tiền, chứ đâu có cho tình cảm. Nói chung sinh vào nhà giàu cũng chỉ được như vậy. Tiền. Vậy thì ngu gì mà không xài tiền? Đời người sống được bao nhiêu? Chết cũng đâu có mang tiền theo được? Xài tiền nhưng vẫn giữ cho mình đường lùi là được. Tháng nào tôi cũng sẽ trích 25% trong tài khoản tiêu xài vào thẻ tiết kiệm. Đời người ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?

Còn về game, tôi có hai người cậu bên ngoại quan tâm tôi nhất hơn dòng họ nội thân thích một trăm năm không liên lạc kia. Cậu lớn là người dạy tôi cách lập trình. Cậu út là chủ của garage xe. Hai người đối xử cũng không tệ với tôi.

Tôi đang nghĩ tới lịch trình ngày hôm nay thì chuông cửa reo. Chắc Nhiên đã tới. Không ngoài dự đoán là Nhiên. Khi tôi vừa ra Thiên Ân chỉ gật đầu rồi phóng xe đi.

“Nhiên, tảng băng đó mà chảy chắc trời sập.” Tôi nói.

“Ảnh là anh mình mà chưa bao giờ thấy ảnh cười! Tin không?”

“Ừ, không tin.” Ngu mới tin! Chẳng lẽ lúc tốt nghiệp, chụp ảnh gia đình cũng không cười?

“Bà nó! Không tin bà lột da mi! Nói, tin!”

“ Y da cô nương à. Tin, chứ sao không tin. Hôm nay bà dì tới hay sao mà nóng thế!”

“Bà dì cái đầu mi! Nóng 40 độ C còn bị lôi ra đường! Hỏi có nóng không? Đi, lẹ lên!” Nhiên nóng nảy hối thúc. Không hề giống với tạo hình thiếu nữ hôm nay của cô.

Tóc dài ngang vai có băng đô hình nơ trên đầu. Nhiên mặc cái đầm màu xanh dương, kẻ sọc dài trắng, dài tới đầu gối, cổ tròn, và không tay. Nhìn có chút tinh nghịch.

Tôi thì buộc tóc đuôi ngựa hơi xoăn phần đuôi. Mặc một cái áo crop top ôm dáng màu đen, quần short jean màu sáng cạp cao. Ngay eo thắt một chiếc áo sơ mi đỏ, đen.

Tôi quăng chiếc chìa khoá 86 cho Nhiên. Rồi cũng leo lên chiếc R8 của mình. Dòng xe R8 này của tôi thuộc loại Spyder, nên nó là mui trần. Tôi nhường cho Nhiên chạy trước rồi cũng chạy theo sau. Tới một cây đèn đỏ Nhiên đã cao chạy bay xa, tôi thì phải dừng lại. Trong lúc chờ đợi tôi nhìn xung quanh. Nhưng khi nhìn sang bên trái là một chiếc Ferrari 458 màu cam đất quen quen. Với cái não cá vàng của tôi thì khó mà nhớ được.

Tôi cũng không hành hạ bản thân mình phải nhớ. Vừa nhìn đèn đỏ tay tôi cũng gõ nhịp trên vô lăng. Chợt có một tiếng huýt sáo từ bên trái. Khi tôi nhìn qua thì cửa sổ ghế phụ đã mở, một cái đầu bất chợt lòi ra làm tôi giật cả mình. Một chàng trai dễ nhìn nói.

“Cô em đi chơi không? Chậc, chậc bộ ngực với khuôn mặt bốc lửa thật.”

Vào lúc đèn chuẩn bị xanh, thì tôi đã bắt đầu đạp ga cho xe rít gào. Rồi cũng tiện thể quay sang bên trái nói vài câu.

“Xin lỗi, bà dây không thích bao trai! Đi xe trai bao mà đòi cua gái!” Đèn vừa xanh tôi đã phóng một cái vèo. Ai biết được nó đang điên, xuống đập mình một trận không phải nhan sắc sẽ thành môi răng lẫn lộn sao?

Chạy một lúc thì cũng tới garage. Tôi liền quăng chìa khoá xe sang cho một anh chàng làm ở đây, rồi đi thẳng vô trong chỗ nâng cấp xe. Bên trong là một người nằm dưới sàn đất, bên trên đương nhiên là con cưng của tôi, 86.

“Cậu út!” Tôi vừa la lên thì cậu cũng buông đồ trong tay xuống và chui ra.

“Lúa tới rồi à?” Cậu út còn khá trẻ. Chỉ hơn tôi 10 tuổi. Cậu cũng rất ngây ngô. Tới nỗi khiến người ta không nhịn được mà cười.

“Phụttt. Hahaha lúa. Tớ tới đây cả chục lần nhưng không thể nào quen với cái tên này nỗi!”

“Ngậm cái mồm lại đi!” Tôi nói.

“Ừ, hồi nhỏ lúa ngơ lắm. Cứ như hai lúa vậy. Nên cậu với anh là cậu lớn đặt là lúa luôn.” Nói tới đây cậu cũng vừa gãi đầu vừa cười nói. Mắt híp lại thành một đường thẳng, nhìn cực kỳ ngây thơ.

Nhiên thì lại cười ầm lên. Tôi chỉ còn cách đổi chủ đề.

“Cậu, 86 sao rồi?”

“Không sao, chỉ cần thay nhớt rồi kiểm tra một vài thứ là xong. Hết cỡ 30 phút. Con còn muốn nâng cấp chiếc R8 phải không? Chắc khoản 1 tuần sau cháu quay lại lấy xe. Hôm bữa sinh nhật con cậu chưa tặng quà. Coi như cậu nâng cấp chiếc R8 làm quà cho cháu.Ủa, mà tiền đâu mà con rinh luôn R8 về vậy?”

“Con làm gì có tiền mua. Là ba mẹ nuôi, cũng là ba mẹ của Nhiên, tặng con quà sinh nhật.” Nói tới đây tôi thấy cậu út lộ ra vẻ buồn bã.

“Cậu thay mặt mẹ con xin lỗi. Chị đã không chăm sóc con. Nếu ông bà ngoại còn sống, con cũng sẽ…”

“Không sao đâu cậu. Chỉ cần cậu, cậu lớn, Nhiên, và ba mẹ nuôi bên con là được rồi.” Tôi vội vàng cắt lời cậu.

“Thôi, cậu cứ từ từ kiểm tra 86 đi. Con đưa chiếc R8 cho An Thành rồi. Chắc giờ cậu ấy đang đánh giá với kiểm tra nó. Cậu cho con mượn xe đi. Con với Nhiên đi chơi một chút.”

“Ừm cháu đi chiếc Nissan GTR đi. Cậu mới tút lại bề ngoài với cải tiến máy một chút. Đi rồi cho cậu biết nó như thế nào. Chìa khoá trong tủ, chiếc xe đậu ở trong gara số 3. Cậu mới làm xong tối hôm qua.”

Tôi gật đầu rồi đi sang bên phòng nghỉ lấy chìa khoá, lôi cái người nửa bước cũng không muốn rời phòng máy lạnh. Sang gara số 3, tôi liền xuýt xoa. Bề ngoài cực kỳ “ chiến”, chẳng khác nào một chiếc xe đua thực thụ. Khởi động máy cực kỳ êm, rịn ga một cái máy lại gầm. Tôi và Nhiên liền phóng tới tiệm tóc.

“Hello hai đứa, mấy tháng nay lặng đi đâu thế? Anh tưởng đâu mấy đứa theo trai luôn rồi chứ.” Anh chủ tiệm tóc chọc ghẹo nói. Tôi và Nhiên là khách quen của salon này.

“Xí, hai đứa em mà theo trai thì phải tới thường xuyên chứ đâu có lặng 3 tháng.” Nhiên bỉu môi nói.

“Ừ, ừ hôm nay muốn làm gì?”

“Em muốn cắt tóc bob, với nhuộm nâu sô cô la! Nhưng mà đậm để giống tự nhiên. Chứ không em lại bị gọi phụ huynh.” Nhiên nói.

“Em thì như mọi khi. Tỉa đuôi tóc một tí. Dưỡng tóc, với uốn đuôi.”

“Ok mấy đứa.”

Khoảng 3 tiếng sau tôi và Nhiên mới ra khỏi tiệm tóc. Rồi lại chạy tới spa. Tôi và Nhiên đưa cho tiếp tân thẻ thành viên. Nói dịch vụ như mọi khi rồi đi vào phòng chờ. Không lâu sau đã có người dẫn tôi và Nhiên đi.

Tới lúc chúng tôi đi ra với khuôn mặt căng mịn thì đã 3h chiều. Nghĩ lại chưa đi ăn trưa chúng tôi lại chạy tới một quán ăn rồiđi xung quanh tìm đồ ăn vặt. Xong xuôi đã 5h chiều. Tôi và Nhiên lại cấp tốc chạy về garage. Đương nhiên cuộc sống chưa bao giờ thiếu oan gia. Khi tôi dừng xe trước đèn đỏ. Nhìn sang bên trái vẫn là chiếc Ferrari sáng nay. Lần này cũng là một cái đầu đen lòi ra. Khiến Nhiên giật cả mình.

“Êi, cô em hồi sáng. Em nói tôi được bao nuôi mà sao sáng em chạy một chiếc, chiều lại chạy chiếc nhìn còn hăng hơn. Vậy ai mới là người bị bao nuôi?” Giọng lớ lớ nói. Có vẻ mới từ nước ngoài về.

“Bao nuôi cái đầu anh! Cả nhà anh mới bao nuôi! Cái tên trong xe bên ghế tài mới bao nuôi anh!” Tôi tức giận la hét.

“Thời nay thật là kì lạ, sao toàn trai yêu nhau! Lộn, phải là sao trai toàn bao nuôi nhau!” Nhiên tiếp lời cực kỳ ăn ý.

Chủ nhân chiếc xe Ferrari đã mất kiên nhẫn. Vượt luôn đèn đỏ. Sau khi tôi và Nhiên nhìn bảng số xe. Hai đứa lại quay đầu nhìn nhau nói.

“Hình như...chiếc..đó...là anh.. cậu.. đúng không?” Tôi vừa nói xong Nhiên đã gật đầu như mổ thóc.

“Vậy tụi mình...sắp được đi ngao du mười tám tầng địa ngục miễn phí phải không?” Nhiên lại mổ thóc.

“Cậu mới chửi có 1 lần, tớ chửi tới 2 lần lận!” Thật là khóc không ra nước mắt mà.

Tôi tới garage lấy xe 86. Xong lại chở Nhiên về tới nhà. Đó là lần mà tôi và Nhiên cảm thấy chúng tôi có thần linh giao cảm với nhau nhất. Trong lòng hai đứa đều thầm chúc may mắn cho nhau.

Lời tác giả: Muốn khai trương một bộ dịp tết cho chị em, mà không biết có nên không. Rất có cảm hứng. Nói chung để suy nghĩ đã.(0~0)