Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 194: Thống Khoái Hết Giận (1)




Nghe được tiếng động rất nhỏ sau nhỏ bình phong, Lý Tư sắc mặt khẽ biến, thấy thế Vân Khanh cũng sốt ruột đứng lên, hắn mặc dù cũng sốt ruột, nhưng đã từng trải qua sóng gió, ổn định tinh thần hỏi: "Gặp chuyện không may không chỉ có thương thuyền vừa rời bến của Thẩm gia?"

Người nọ lắc đầu, chỉ là sắc mặt vẫn là có chút không tốt, nói: "Thật không phải gặp chuyện không may, chỉ là bởi vì xuất hiện hải tặc, thuỷ quân đem toàn bộ mặt biển đều phong tỏa, thuyền của lão gia hiện tại bị vây ở cảng Thần Châu."

"Sao có thể bị vây ở cảng Thần Châu?" Lý Tư không hiểu rõ hỏi: "Thương thuyền cùng hải tặc có quan hệ gì?" Theo lý mà nói, thuỷ quân phong tỏa mặt biển, thương thuyền vẫn có thể an toàn ra khơi.

"Không may là thương thuyền kia và thuyền hải tặc xuất cảng cùng lúc, bên cạnh cũng có nhiều thương thuyền xuất bến, chiến thuyền hải tặc kia bị vây bắt, hải tặc trên thuyền ẩn trốn vào trong nước, quan phủ sợ có hải tặc đục nước béo cò mà trà trộn vào trong thương thuyền, vì thế lệnh cho thương thuyền ở xung quanh toàn bộ cập bờ, tiến hành kiểm tra thuyền viên và hàng hóa." Người nọ là được phái trở về trước báo tin, để tránh người trong Thẩm phủ lo lắng.

Lý Tư lúc này mới yên tâm, quan phủ điều tra, làm theo phép công đồng thời lại đút chút bạc, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, sợ là sợ ở trên thuyền tra ra hải tặc, đến lúc đó liên lụy không ít, bất quá, vẫn là câu nói kia, có bạc hành sự luôn dễ dàng.

Vân Khanh ở phía sau bình phong nghe xong, cuối cùng cũng yên lòng, may là gặp chuyện không chỉ có thuyền của phụ thân. Không trách nàng lại có loại cảm giác may mắn trong lòng, mỗi người khi biết được người thân gặp chuyện không may mà vẫn bình an, đều có loại cảm thụ như vậy.

Mấy ngày nay nàng cảm thấy tâm thần không yên, sợ phụ thân ở trên biển xảy ra chuyện gì, nay đã tới cảng Thần Châu, vậy là tốt rồi, Thần Châu cách cảng Dương Châu cũng nửa tháng lộ trình, mặt biển có thủy quân trấn thủ, hải tặc cũng không dám lộng hành.

Nàng không nhớ được kiếp trước phụ thân có trải qua sự việc này hay không, lúc đó nàng luôn ngây ngốc ở trong nhà, đối với tin tức bên ngoài biết được rất ít, chỉ có chờ người mang tin của cha trở về mà thôi.

Vân Khanh cố gắng nhớ lại, nàng luôn nhớ kĩ từng sự kiện, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, nàng phát hiện trí nhớ của kiếp trước sẽ ngày càng mơ hồ, trừ việc luôn khiến nàng đau lòng, những mảng kí ức khác đều dần mờ nhạt.

Đợi phu tử vừa tuyên bố tan học, Vân Khanh định bụng khi trở về nhà sẽ lấy giấy bút ghi lại, ai ngờ mới ra đến cổng thư viện, lại thấy trong khoảng tường phía đối diện, một thân ảnh đen tuyền thẳng tắp đứng ở trước cửa, tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên, nhưng ánh mắt lại dừng trên người nàng.

Vân Khanh kinh ngạc, nhưng vẫn thoải mái mở miệng nói: "Huynh có chuyện gì sao?"

An Sơ Dương dáng người cao lớn, tay dài chân dài đứng đó như một cây thương thẳng tắp, sắc nhọn lại vững chắc, hắn cúi đầu nhìn nàng: "Đang nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?"

Lúc này có không ít đệ tử tan học, mặc dù hai người bọn họ trong lúc đó không có gì, nhưng giữa ban ngày ban mặt đứng nói chuyện với nhau, sẽ trở thành đề tài cho những kẻ thích buôn chuyện bàn tán, huống chi An Sơ Dương được cả thành Dương Châu biết đến, là ân nhân cứu mạng của Thẩm Vân Khanh nàng.

Thấy nàng không mở miệng, An Sơ Dương ánh mắt ảm đạm, Thẩm Vân Khanh tính cách rất kỳ quái, kỳ quái đến mức hắn cảm thấy có chút phức tạp, nhịn không được muốn chú ý nàng, rồi lại phát hiện nàng cùng nữ tử bình thường không có gì khác biệt.

"Đây là ta cho người làm cho ngươi, về sau có thể dùng để phòng thân." An Sơ Dương lấy ra một cái vòng tay màu xanh, đưa tới trước mặt nàng.

Chiếc vòng có màu vàng ngà, kiểu dáng được thiết kế theo phong cách cổ xưa, xung quanh chạm khắc một số hình vẽ thoạt nhìn có vẻ cổ điển, lại lộ ra tính cách khiêm cung nội liễm(khiêm tốn) của nữ tử thế gia, một đầu khảm hai hạt châu, kiểu dáng cũng không tệ.

An Sơ Dương ấn xuống một viên ngọc châu, bên trong lộ ra vài cây ngân châm có ngân quang lóng lánh: "Nếu gặp loại người như lão Nhị lão Tam, ngươi có thể nhân lúc tiếp cận phóng ra ngân châm, không cần lại dùng mảnh sứ vỡ."

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay được của Vân Khanh nắm lại đang từ từ hồi phục, một bàn tay trơn bóng như ngọc có vẻ như thường được chăm sóc, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên tay nàng, phản chiếu lại màu sắc bắt mắt trên móng tay, ánh vào trong mắt hắn giống như một kiệt tác nghệ thuật.

Đây là một đôi tay được chăm sóc cực kì tốt, chỉ vừa thấy thế, hắn liền sinh ra một loại khát vọng, muốn đi kiểm tra, cảm thụ cái loại xúc cảm này, thân thể liền nhớ lại cảm giác được ôm nàng lúc đó, ôn hương nhuyễn ngọc, mềm mại tinh tế.

Khi đó nàng té xỉu, hắn xem qua lòng bàn tay nàng có hai vết cắt thật sâu, vết thương như sâu đến xương, cùng tay nàng một chút cũng không xứng.

Vân Khanh bị ánh mắt của hắn có chút khác thường nhìn, nàng có thể đoán được hắn đến đây với nguyên nhân vừa nói, vết thương nặng trên lòng bàn tay cũng dần liền da, chỉ có hai cái sẹo nhợt nhạt, nay mỗi ngày được thoa thuốc, không lâu sau sẽ biến mất.

Nhưng trong ánh mắt của An Sơ Dương lại bao hàm gì đó, nàng cảm thấy có điểm lạ, ngón tay hơi hơi hướng trong người thu lại, che ở dưới ống tay áo, Vân Khanh khách khí nói: "Cám ơn hảo ý của huynh, vật của huynh ta không thể nhận."

Cảm giác đã có càng nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hai người bọn họ, Vân Khanh không muốn cùng hắn có thêm đề tài để bàn tán, số lần nàng nổi danh ở Dương Châu cũng đủ nhiều rồi, nếu nhiều hơn mấy chuyện nữa, cho dù không phải chuyện xấu, nhưng một nữ tử lại liên tiếp có những lời đồn đãi, cũng không phải chuyện tốt. Vì thế cười yếu ớt hành lễ xong liền xoay người rời đi.

An Sơ Dương không có mở miệng nói chuyện khác, nhìn Vân Khanh lên xe ngựa rời đi, ánh mắt cuối xuống trên chiếc vòng tay trong tay mình, bỗng nhiên phát lực, đem vòng tay dùng sức bóp nát.

Về đến nhà, Vân Khanh trước thay bộ quần áo, kêu Lưu Thúy mài mực, chuẩn bị cố nhớ đem chuyện tình kiếp trước ghi lại, lại nghe thấy tiếng nhộn nhạo bên ngoài.

Một lát sau, Tuyết Lan liền tiến vào đưa tin: "Tiểu thư, lão gia đã trở lại, đang ở trong viện của phu nhân, cũng cho mời người đi qua." Trải qua một đoạn thời gian bị chỉnh, Tuyết Lan nay thành thật hơn, trừ việc thích biểu hiện mình, những hành động khác lại rất thành thật. Vân Khanh sẽ không vì những chuyện đã xảy ra liền vô duyên vô cớ đem Tuyết Lan phán định tội danh, nhưng nếu Tuyết Lan vẫn không an phận như trước, nàng không ngại hảo hảo thu thập nàng ta.

Nghe được Thẩm Mậu đã trở lại, Vân Khanh buông bút lông cừu, cho Nã Thanh thay giúp một bộ xiêm y, rồi mới đi về phía sân của Tạ thị.

Vừa vào nhà, chợt nghe có tiếng cười khắp phòng, Tạ thị cùng Thẩm Mậu một tay ôm một đứa trẻ, Thẩm Mậu ra biển ba tháng, làn da trắng lúc đầu đã có chút đen lại, nhưng vẫn là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, không mất đi phong thái của một thương nhân thành công tuổi trung niên.

Thấy cảnh này Vân Khanh yên tâm, hiển nhiên Thẩm Mậu lúc này đây chắc hẳn sẽ không trở lại với ‘Vương Mi’ hay ‘cái gì Mi’ nữa.

"Vân Khanh, con xem, cha mang về cho con cái gì nè." Thẩm Mậu mở ra một cái hộp dài hai thước (1 thước = 1/3 mét) khắc hoa sơn thiếp màu đen bằng gỗ trên bàn, lại lấy ra cái hộp vuông màu trắng có khắc hoa bách hợp đặt ở trong lòng bàn tay: "Đây là đồ chơi đang lưu hành của các cô gái ở nước ngoài, con xem thích không?"

Hắn đem đứa nhỏ đưa cho bà vú ôm, liền vươn tay đem hộp mở ra, bên trong lộ ra một không gian như một căn phòng có vũ đài màu xanh lá cây, bên trong còn có một mảnh gương nhỏ, trên gương có hai cái hình tròn, hai tiểu cô nương mặc cái váy siêu ngắn, hai cánh tay duỗi thẳng hướng lên trên, đứng thàng tư thế thẳng tắp, dáng người tinh tế, tư thái như đang khiêu vũ.

Đem hai cái cô gái đặt ở hai chỗ khác nhau trên vòng tròn, sau đó Thẩm Mậu ở phía sau hộp dùng sức xoay vài vòng, một tràn thanh âm dễ nghe liền theo đó mà phát ra, hai cô gái theo tiếng nhạc bắt đầu xoay quanh, khiêu vũ, thoạt nhìn giống như một người tí hon đang sống.

Trong phòng mọi người đều chăm chú nhìn món đồ chơi mới lạ này, Thu di nương lại gần cúi đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Người đang đánh đàn ở đâu?"

"Đây không phải là có người đánh đàn, là bên trong có cơ quan, sắp xếp hợp lý, lợi dụng mảnh đạn dài ngắn chuyển động mà phát ra âm thanh." Thẩm Mậu vui tươi hớn hở giới thiệu nói.

Thu di nương tay nắm lại khen: "Thật sự thật thần kỳ!"

Một phòng mọi người đều gật đầu đồng ý, Mặc ca nhi, Hiên ca nhi còn cùng tiếng nhạc, hai tay nhỏ bé bổ nhào a bổ nhào, trong miệng y y nha nha, như đang ca hát.

Vân Khanh cũng cười cực kỳ vui vẻ, những việc này kiếp trước nàng từng thấy qua, cha mỗi lần thấy có đồ chơi mới xuất hiện, đều mua cho nàng, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Nàng vui vẻ nhất là không khí trong phủ hôm nay, làm cho nàng cảm giác thật ấm áp, tuy rằng không phải trăm phần trăm hoàn mỹ, đôi lúc cũng sẽ có chút chuyện phát sinh, nhưng là so với lúc trước, đã tốt hơn nhiều lắm, nàng hy vọng có thể càng ngày càng tốt lên.

Sau khi trò chuyện một lúc, vì Thẩm Mậu vừa trở về, tuy nói tinh thần không tệ, nhưng cuộc sống trên biển vẫn tương đối mệt mỏi, Tạ thị liền đuổi tất cả mọi người đi xuống, Vân Khanh cũng quay trở về Nhạn các.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, mấy đám mây trắng đang phiêu bạc, ánh chiều tà chiếu vào trên thân người, ấm áp sinh ra vài phần lười biếng, nếu có thể mãi như vậy, thật tốt.

Thẩm Mậu trở về nghỉ ngơi không được vài ngày, liền muốn quản lý chuyện buôn bán ở khắp nơi, gia đại nghiệp đại, một tia lơi lỏng cũng không thể, trên thương trường bằng hữu cũng phải siêng năng kết giao, mới có thể nảy sinh tình hữu hảo.