Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 87: C87: Động tâm




Hôm nay Phượng Chỉ U cũng không buồn ngủ, cứ nằm đó trằn trọc.

Mà Túc Tử Thần lại vẫn luôn nằm ở nơi đó bất động, cũng không nói gì, đêm khuya cực kỳ yên tĩnh.

Buổi tối thường ngày, đều có đệ đệ nàng líu ríu nói chuyện, nhưng hôm nay... xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được chân chân thật thật, điều này làm cho Phượng Chỉ U cảm thấy rất không quen.

Chẳng qua nàng cũng không nói gì, nhắm hai mắt lại, cố ép chính mình đi vào giấc ngủ, chỉ cần sống qua đêm nay là tốt rồi.

Chỉ là......

Chuyện dường như không đơn giản như nàng nghĩ, cả quá trình đầu óc Phượng Chỉ U đều hỗn độn, ngủ cũng không yên.

Đến cuối cùng, khi nàng ngủ thiếp đi, có vẻ như tư thế nằm không thoải mái, nên đã đổi sang một tư thế khác, giống như thường ngày, ôm đệ đệ vào trong ngực.

Nhưng mà......

Phượng Chỉ U nhíu mày, có chuyện gì xảy ra, sao cảm giác ôm hơi khác?

Nàng mơ mơ màng màng, tay cũng sờ tới tờ lui, dường như đang tìm xem chỗ nào khác.

Nhưng nàng cũng không cảm nhận được mối nguy hiểm.

Phượng Chỉ U hơi di chuyển thân thể, lại nhận ra mình đang gối đầu trên khuỷu tay người ta?!

Trong nháy mắt, Phượng Chỉ U như bừng tỉnh, hai mắt cũng không tự giác mở lớn.

Khi nhìn thấy người bên cạnh vậy mà lại là Túc Tử Thần, sắc mặt nhất thời hơi hoảng hốt, nhưng thoáng cái đã tỉnh táo lại, ngồi bật dậy.

Nàng trừng mắt nhìn Túc Tử Thần bên cạnh đang chậm rãi mở hai mắt ra, nàng lắp bắp nói: "Ngươi... Sao ngươi lại lên giường của ta?!"


Đôi mắt sâu thẳm của Túc Tử Thần nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, trong chốc lát khóe miệng hắn nhếch lên: "Nàng nhìn xem đây là giường của ai."

Vẻ mặt Phượng Chỉ U cứng đờ, hắn có ý gì!

Nhưng vẫn theo bản năng nhìn sang một bên, lại phát hiện...... Kia là giường của mình?!

Nàng mơ mơ hồ hồ, lại nhìn chiếc giường mình đang ngồi, hai mắt nàng trừng lớn không thể tin nổi, trời ạ! Đây thật sự là giường của Túc Tử Thần?! Không thể nào!

Rõ ràng nàng không có triệu chứng mộng du mà, sao lại đang yên đang lành lại chạy tới giường của hắn nằm?!

Túc Tử Thần nhíu mày: "Lúc nãy nàng có đi ra ngoài một lúc, khi trở về đã mơ mơ màng màng lên nhầm giường, chẳng qua ta thấy nàng nằm xuống liền ngủ, nên cũng không dám động, sợ đánh thức nàng."

Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tình ý, nhưng Phượng Chỉ U đã quá mức xấu hổ, nên không nhận ra những thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, lúc này chỉ muốn xuống giường.

"Thật...... Thật ngại quá, ta không cố ý."

Nói xong, một chân của nàng cũng đã đặt xuống giường.

Nhưng Túc Tử Thần lại kéo cánh tay Phượng Chỉ U, mặc kệ suy nghĩ của nàng, trực tiếp kéo nàng ngã vào ngực mình.

Hai người bởi vì cái va chạm này mà thân thể cũng cứng ngắc theo.

Phượng Chỉ U kịp phản ứng, vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay của hắn lại cứng rắn như vậy, căn bản là đẩy không nổi.

"Ngươi...... Ngươi mau buông ta ra."

Túc Tử Thần cười khẽ ra tiếng, lúc này cũng không còn dáng vẻ giống chính nhân quân tử như ban ngày nữa, mà chăm chú nhìn Phượng Chỉ U, ý cười khóe miệng càng ngày càng sâu.

"Nàng nói không cố ý, nhưng tại sao sau khi nằm lên giường, lại ôm lấy ta?"

Phượng Chỉ U sửng sốt, nàng có ôm hắn à?!

Ặc... hình như nàng vừa nãy nàng có ôm người ta thật, còn nhận ra thân thể đó không phải của đệ đệ nàng.

Phượng Chỉ U xấu hổ không dám nhìn Túc Tử Thần: "Đó là... bởi vì ta tưởng ngươi là đệ đệ ta, mỗi tối ta đều ôm đệ ấy ngủ."

Túc Tử Thần nhíu mày: "Cứ cho là như vậy, thế tại sao khi nàng nằm xuống lại gối đầy lên khuỷu tay ta?"

Phượng Chỉ U nghẹn họng nhìn trân trối, nàng từ trước đến nay vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay lại bị tảng băng Túc Tử Thần làm cho nghẹn lời.

Nàng xấu hổ không dám nhìn Túc Tử Thần, ánh mắt cũng có chút né tránh: "Ta... ta không biết."

Nàng nghẹn một hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ như vậy, nhưng nghĩ tới bây giờ đang ở nằm trong lòng hắn, sắc mặt càng thêm thẹn thùng, giãy dụa muốn đứng lên.

Nhưng Túc Tử Thần lại không cho nàng cơ hội phản kháng, hai cánh tay cứng như thép hung hăng giam nàng trong ngực đồng thời, cũng chú ý không làm cho nàng bị áp bức khó chịu.

"U nhi, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nằm lên giường của ta, nàng biết không?"

Vẻ mặt Phượng Chỉ U sững sờ, thậm chí cũng quên cả giãy dụa, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi nói gì cơ!"


Ý cười nơi khóe miệng Túc Tử Thần càng ngày càng sâu: "Ta nói, nàng đã lên giường của ta không chỉ một lần đâu, U nhi, nếu đã thích ta, sao còn muốn giấu diếm như thế."

"Ta......"

Thích cái đầu ngươi! Bây giờ nàng đã triệt để hết đường chối cãi!

Cô thật sự háo sắc như vậy sao? Chuyên môn nửa đêm chạy lên giường người ta?

Không đúng nha, tính cách Túc Tử Thần lạnh lùng như vậy, chuyện gì cũng không quan tâm, trước kia cho dù là nàng, hắn cũng không cho nàng chạm vào một góc áo hắn, nhưng giờ là chuyện gì xảy ra?

Hắn lại còn đang ôm nàng, còn nói nàng thường xuyên leo lên giường hắn nằm?

Cái này...... cái này......

Khóe miệng Túc Tử Thần đã rộng tới màng tai rồi, hắn nâng một tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong nháy mắt, thân thể hai người khẽ run lên, như có một dòng diện chạy qua, toàn thân tê dại.

Phượng Chỉ U đỏ mặt lúc ta lúng túng, nàng vội quay mặt đi, không cho hắn chạm vào: "Ngươi mau buông ta ra, ta không cố ý, sau này ta sẽ không làm thế nữa."

Tim nàng đập thình thịch, khoảng cách giữa hai người còn gần như thế, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn càng thêm rối loạn.

Túc Tử Thần cũng lúng túng không kém, hắn cũng không biết tại sao mình đột nhiên làm như thế.

Ôm chặt lấy nàng, không cho nàng rời đi.

Ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, Túc Tử Thần cũng không định buông nàng ra: "Đến cũng đã đến rồi, lại vội rời đi làm gì? Sợ ta ăn nàng sao?"

Lời nói ra lại làm cho hai người hoàn toàn sững sờ.

Phượng Chỉ U kinh ngạc không tin nổi, không ngờ hắn mà cũng có thể nói ra lời như vậy.

Ánh mắt Túc Tử Thần lóe lên: "Xin lỗi."

Hắn mang theo vẻ mặt quân tử nói lời xin lỗi, nhưng lại làm hành động lưu manh ôm chặt nàng không buông, hiển nhiên đã làm cho Phượng Chỉ U trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được cái gì.

Nàng khẽ hít sâu một hơi: "Mau buông ta ra."


Túc Tử Thần vẫn bất động, mà đôi mắt luôn không có cảm xúc kia, lúc này lại lộ vài phần cố chấp, làm cho trái tim Phượng Chỉ U trong nháy mắt thêm loạn nhịp.

Chẳng qua còn chưa đợi nàng suy nghĩ quá nhiều, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Túc Tử Thần truyền đến bên tai: "Nếu ta không buông, nàng sẽ làm gì?"

Nếu ta không buông, nàng sẽ làm gì?

Nếu ta không buông, nàng sẽ làm gì?

Nếu ta không buông, nàng sẽ làm gì?

Lời này ở trong đầu của nàng không ngừng lặp đi lặp lại.

Làm cho tâm trạng của nàng cũng hoảng hốt theo.

Phượng Chỉ U cố gắng hết sức làm cho mình bình tĩnh lại: "Tử Thần, ngươi đang làm gì vậy."

Nàng cứ nhìn hắn như vậy, vẻ e thẹn trong mắt cũng biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Giữa hai người bọn họ, không nên như vậy.

Nhưng Túc Tử Thần lại cố chấp không định buông ra.

"U nhi, ở bên nhau thời gian dài như vậy, nàng thật sự cảm thấy ta sẽ không động tâm?"

Vẻ mặt Phượng Chỉ U trì trệ: "Ngươi......"

Chỉ thốt ra được một chữ như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì.