Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 31




Chương 31 Quay về thôn trong đêm tối

Ba tỷ đệ bọn họ tân tân khổ khổ bắt cua non hơn phân nửa tháng cũng không kiếm được quá bốn năm lượng bạc. Vậy mà đến cả bốn thang thuốc cũng không mua nổi. Diệp Cẩm chỉ cảm thấy bất khả tư nghị.


Tiểu hỏa kế nghe Diệp Cẩm la lên lại càng thêm hoảng sợ.

"Ngươi. . . . . . . . . Các ngươi không thể mua nổi sao?" Nhìn thấy Diệp Cẩm ngại thuốc quá măc, hắn ngay lập tức liền thấy sốt ruột. Mấy loại dược liệu này đều đã được trộn lẫn vào nhau, hiện tại nếu như bọn họ không lấy nữa, ngày mai không phải lão bản sẽ gϊếŧ chết hắn luôn hay sao!

Hắn thật muốn khóc mà.

Hiện tại tiểu hỏa kế đã không thoải mái như hồi nãy, hắn đem hai người Diệp Cẩm và Tiêu Duyên cẩn thận xem xét tỉ mỉ lại lần nữa.

Y phục này, khí chất này, không hề giống nhà nghèo chút nào nha. Không lẽ nào hắn thật sự nhìn nhầm?

Tiêu Duyên thập phần hiểu rõ tình cảnh trong nhà Diệp Cẩm, khi hắn ra khỏi cửa đã cố ý mang theo một ít bạc chính là sợ Diệp Cẩm không đủ bạc.

Hắn móc bạc từ trong túi ra đặt ở trên quầy hàng, thuận tiện cầm lấy bốn thang thuốc đang để ở trên quầy:" Đi thôi." Xoay người nhin Diệp Cẩm nói.


Tiểu hỏa nhìn thấy bạc cuối cùng cũng thả lỏng tâm tư lập tức vui vẻ ra mặt.

Lại cảm thấy trong lời nói vừa nãy có chút thất lễ, vì vậy liên tục giải thích:" Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lúc nãy . . . . . . . . . thật sự là xấu hổ, ta nhất thời lo lắng, hai vị ngàn vạn lần đừng chê bai." Hắn cúi đầu, đỏ mặt gãi gãi đầu.

Diệp Cẩm lại theo bản năng nhíu nhíu mày.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Duyên muốn nói rồi lại thôi xiết chặt những đồng tiền trong tay cuối cùng vẫn là lựa chọn không nói lời nào cùng Tiêu Duyên đi ra khỏi Đồng Nhân Đường.

Sau khi hai người bước ra khỏi cửa tiệm thuốc vẫn luôn im lặng không nói gì mãi cho đến khi đi khỏi Thu Thủy trấn, xuôi theo đường lớn lảo đảo lắc lư đi về phía Diệp gia thôn, Tiêu Duyên mới lên tiếng mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh giữa hai người trong lúc đó.


"Ngươi mới vừa đến nơi này một tháng, có thể vẫn chưa biết dược liệu ở nơi này vẫn luôn quý giá. Hiện tại không có chiến tranh coi như đã tốt rồi. Đợi cho đến lúc đánh giặc so với hiện tại càng đắt thêm mấy phần. Vì vậy mới vừa rồi . . . . . . . . . " Hắn dừng một lát, quay đầu lại nhìn nàng, cười trêu ghẹo:" Tên tiểu hỏa kế kia cũng không có ý bắt nạt ngươi."

Bên tai truyền đến giọng cười trầm thấp, Diệp Cẩm có chút quẫn bách, nàng ngượng ngùng nói:" Ta mới không có vậy . . . . . . ." Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra liền bị nuốt xuống.

Trên thực tế lúc nãy nàng thật sự cảm thấy tên tiểu hỏa kế bốc thuốc kia trong lòng có tâm tư muốn bắt chẹt hai người bọn họ, ai ngờ dược liệu kia thật sự quá quý như vậy. Nàng thế nào cũng không dám tin được.

Vừa rồi Diệp Cẩm còn oán giận mình là đầu heo nữa, không nên vừa tới nơi liền nói với người ta bản thân từ trong thôn rất xa chạy tới đây, đây không phải rõ ràng là tự đào hố để cho người khác hãm hại à? Ngay cả tên tiểu hóa kế kia cũng nói nhìn hai người xem ra giống như là người thật sự ử trong trấn.
Có điều không hề nghĩ tới là giá cả này lại coi như là quá tiện nghi rồi.

Lại nói đến chuyện chiến tranh không phải cuối cùng vẫn là bách tính bình thường chịu tội, giá cả loại dược liệu này tăng cao không biết ai có thể mua nổi? Bọn họ cực cực khổ khổ cả nửa tháng thật vất vả mới qua được cuộc sống bình thường, kết quả sinh bệnh một trận bốc hai thang thuốc bỗng chốc trở lại như trước kia. Nửa tháng cực khổ này coi như là dã tràng kéo xe cát, chưa kể đến những người ngay từ ban đầu vốn không có tiền phỏng chừng chỉ có thể để bênh chết.

"Tiêu Duyên đại ca, số tiền đó trước tiên coi như là ta mượn nợ của ngươi, đợi có tiền ta sẽ trả lại cho ngươi."

Diệp Cẩm cưỡng ép bản thân thu hồi lại sự thương cảm trách trời thương dân, nàng không phải là chúa cứu thế, không quản được nhiều chuyện của người khác. Nàng nghĩ tới Tiêu Duyên bỏ ra sau lượng giúp nàng mua thuốc. Đây cũng không phải là số tiền nhỏ, cũng không biết đến khi nào nàng mới có thể kiếm đủ để trả lại.
Tiêu Duyên cũng không nói gì dù sao hắn cũng không hề thiếu tiền. Kỳ thật hắn muốn nói với nàng không cần trả lại chỉ là nhất định Diệp Cẩm sẽ không đồng ý.

Bây giờ trời đã trở nên tối hoàn toàn, hai bên đường núi đen sững sờ phía trước giống như một tầng sương mù tăm tối.

Thời tiết tháng mười một dần trở nên lạnh đi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn. Lúc này ngồi ở trên xe trâu hai bên cũng không có gì để che chắn, gió thổi tới bên người có chút tê buốt lạnh thấu xương.

Diệp Cẩm vội vã đi ra ngoài, bởi vì lúc chiều làm việc đổ mồ hôi nàng đã cởi lớp áσ ɭóŧ bên ngoài vì thế lúc này ăn mặc rất mỏng manh, đông cứng nàng tới phát run, tay chân đều lạnh lẽo như băng đá. Nàng đưa tay lên miệng hà hơi phù phù cũng không thể làm cho bản thân ấm áp lên thêm một chút nào.
Lúc đó Tiêu Duyên đột nhiên dừng xe trâu lại.

Diệp Cẩm bỗng chốc ngây người:" Làm sao vậy, Tiêu đại ca?" Nàng quay đầu qua nhìn hắn, xung quanh tối đen như mực khiến nàng càng không có cảm giác an toàn.

Tiêu Duyên ở trong bóng tối loạt xoạt vài tiếng đang tự cởϊ áσ khoác ngoài của mình xuống, xoay người đưa cho Diệp Cẩm:' Mặc vào."

Diệp Cẩm sững sờ trong phút chốc.

Thấy nàng không cử động, Tiêu Duyên từ chỗ ngồi ở trước xe trâu đứng lên, xoay người đem áo khoác ngoài mình mở ra trực tiếp khoác lên người Diệp Cẩm. Một cỗ hơi thở tràn ngập hương thơm của nam nhân trong nháy mắt bao vây xung quanh mũi Diệp Cẩm.

Hai gò má Diệp Cẩm vô ý thức trở nên ửng hồng, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại.

"Không thể được, Tiêu Duyên đại ca." Chính hắn còn phải ngồi ở phía trước, khẳng định so với nàng càng lạnh hơn, bản thân sao có thể mặc y phục của hắn? Diệp Cẩm vội vã muốn đưa tay cởi ra ai ngờ hai vai bị Tiêu Duyên đè lại, hai tay lạnh lẽo giữa không trung chạm phải, Diệp Cẩm hoảng hốt rút tay về, hai má càng thêm đỏ rực.
Bầu không khí xung quanh trở nên mỏng manh hơn, tràn ngập một cỗ hương vị khác biệt.

Tiêu Duyên cũng có chút lúng túng, chẳng qua mặc dù là như vậy hắn vẫn rất kiên trì:" Ngươi không cần lo lắng, ta là đại nam nhân hơn nữa hằng năm đều luyện võ, thân thể khỏe mạnh hơn." Hắn vỗ vỗ trên khuôn ngực rắn chắc của bản thân cười cười trêu chọc:" Bất quá nếu như ngươi không mặc, đợi đến khi trở về, đoán chừng trong nhà ngươi không chỉ có một mình Song Căn thúc sinh bệnh."

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian5 ngày trướcCập nhật5 ngày trướcLượt đọc10Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook