Cẩm Y Chi Hạ

Chương 111




***Chân thành cảm ơn bạn Đậu đã hỗ trợ mình viết chương này, hấp dẫn quá mấy bạn ơi ủng hộ để bạn cố hết sức mấy chương cuối nha*****

Chợ cá sau cùng cũng kết thúc, Tạ Tiêu mang theo hai đầu cá tươi, còn kiếm lời được chút ngân lượng trở về. Dương Nhạc để dành điểm tâm cho hắn, lần nữa làm nóng cho hắn rồi bưng lên.

" Không chịu lòi đuôi sao?" Kim Hạ nhìn hắn ăn, thuận tay cũng xé miếng bánh ăn.

" Ngươi nghĩ hắn là ai, khả năng lòi đuôi thế nào?"

Nói thật, cùng thuyền đánh cá với Đổng Ba, lại không thể lộ ra sơ hở, Tạ Tiêu trong lòng vẫn là có chút cẩn trọng, cơ bản không thể nào mở miệng. May mà Đổng Ba mình đầy bụng tâm tư, chỉ hỏi sơ được gia cảnh nhà hắn, lại thấy hắn đánh cá rất thành thạo, thật không nhìn ra sơ hở nào.

"Tỷ ta vẫn tốt chứ?" Tạ Tiêu hỏi.

" Không hề gì, chỉ là ít nói đi, buổi sáng mang đồ ăn đến, tỷ ấy đều ăn. A Nhuệ cũng không tìm đường chết, đoán chừng tư tưởng đã thông suốt rồi..." Kim Hạ nhìn về phía Dương Nhạc, hiếu kỳ hỏi, " Đại Dương, ngươi làm thế nào khuyên được hắn?"

Dương Nhạc cười cười, Tạ Tiêu ở trước mặt, hắn không muốn nhiều lời, chỉ nói:

"Không có gì, khuyên chính là khuyên."

Kim Hạ dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn: " Ta nếu là bổ đầu Lục Phiến Môn thủ lĩnh, nhất định sẽ thăng chức tăng lương cho ngươi!" Nàng thế nào cũng không nghĩ đến Dương Nhạc lại thuyết phục A Nhuệ, mà chính hắn lại nguyện ý đi khuyên A Nhuệ, phần này lòng dạ, người bình thường làm sao có thể.

" Ngươi tranh thủ thời gian làm tổng bộ đầu, ta đang chờ đây."

Dương Nhạc cười nói.

Mấy ngày tiếp sau đó đều trôi qua trong yên bình, Tạ Tiêu bên kia từ đầu đến cuối đều không phát hiện được hành tung bất thường của Đổng Ba, cũng may hai người bắt cá cũng một mực bình an. Kỹ nghệ bắt cá của Tạ Tiêu ngày một thành thạo, mỗi ngày đều có thể bắt trên trăm cân cá tươi, bán được không ít tiền, khiến chủ chợ rất hài lòng.

Sầm Thọ nhất mực ghi nhớ gian phòng của Đổng Ba, vẫn nghĩ cách tìm hiểu trong phòng ẩn chứa đồ vật gì không, nhưng gian phòng này bám bụi, như vậy lần mò ở đây chắc chắn lưu lại vết tích, sẽ khiến Đổng Ba phát giác.

" Có thể thuê gian nhà sát vách phòng với Đổng Ba, rồi thuê đến thợ đá, để bọn họ vào trong viện khắc sư tử đá, sau đó lén lút từ sát vách đào đất tiến tới Đổng gia, đo lường tính toán phương hướng tốt, đào thông dưới đất một gian phòng. Thợ đá bên ngoài âm thanh ồn ào, có thể che giấu động tĩnh dưới đất." Kim Hạ chậm rãi nói.

"Chủ ý này hay!" Sầm Thọ vỗ bàn đứng dậy, " Ngươi sao lại không nói sớm, ta lập tức đi làm."

"Ca ca, ngươi bình tĩnh một chút, cái chủ ý này kỳ thật chỉ có một vấn đề." Kim Hạ ra hiệu hắn ngồi xuống trước, "Ta tính qua, thuê nhà ở Tân Hà Thành là khoảng ba tháng, tiền thuê nhà ít nhất phải hai, ba lượng bạc; Còn phải thuê thợ đá, chí ít hai người, tăng thêm vật liệu làm sư tử đá, mỗi ngày còn cơm nước, ít nhất phải có mười lăm lượng bạc mới có thể làm thành việc này."

"Đừng nói nữa." Sầm thọ nâng trán.

"Chúng ta căn bản không bỏ ra nổi số bạc lớn như vậy." Kim Hạ cuối cùng tổng kết: " Cho nên việc này nhất thời không xử lí được."

...... " Đại công tử có thể về sớm một chút mọi chuyện đã tốt hơn rồi."

" Đúng vậy..." Kim Hạ thở dài một cái.

*****

Những ngày qua liên tiếp ăn cá, Cái Thúc nhìn thấy bàn cơm cá mà than thở.

"Chúng ta ăn chút thịt có được không? Thịt băm, thịt vụn được chứ." Cái Thúc hỏi.

Kim Hạ cũng không muốn ăn cá nữa, nhưng bất quá cũng không nguyện ý dùng tiền mua thịt, nhìn Dương Nhạc đề xuất: " Đại Dương, chúng ta có thể làm cá viên, nấu canh cũng được."

" Kia không phải cá ướp hương vị không thôi sao?"

Kim Hạ nói tiếp: " Đúng rồi, còn có thể làm bánh cá."

Đang khi nói chuyện, Tạ Tiêu trở về mang theo hai đầu cá tươi, ống quần xắn lên cao, đem cá đưa cho Dương Nhạc, sau đó liền hướng Kim Hạ nói: " Hôm nay có chuyện này có điểm khả nghi"

Kim Hạ nhanh chóng mang ghế cho Tạ Tiêu ngồi: " Ca ca mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?"

" Hôm nay ở mặt sông, còn chưa bắt đầu tung lưới, đối diện xuất hiện một chiếc thuyền khác, trên thuyền treo đèn lồng, một sáng một tối, hai dài hai ngắn, ta xem xét liền thấy có điểm khả nghi, nhưng cũng chỉ có thể im lặng như không biết."

" Sau đó ở chợ cá, bán cá xong, Đổng Ba đem phần ngân lượng hắn kiếm được cho ta, nói hắn ngày mai có việc muốn dùng thuyền vận chuyển hàng, mai để ta nghỉ một chút, số ngân lượng kia xem như đền bù."

" Ngươi nhận bạc rồi sao?" Sầm Thọ hỏi

" Đương nhiên rồi, hắn đã nói như vậy, ta lại không nhận, chẳng phải khiến hắn sinh nghi sao."

" Hắn khẳng định là muốn dùng thuyền đi đón người bên chúng,vì vậy hắn mới khiến cho ngươi đi. Chúng ta làm chiếc thuyền đi theo hắn!" Ở trong biệt viện hẻo lánh này nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được đến thời điểm rắn xuất động, nàng xoa tay tỏa ra sát khí vô cùng hưng phấn, " Thời điểm thu lưới đến rồi!"

Trời chưa sáng liền phải đi đánh cá,những tháng ngày này cũng sắp kết thúc, Tạ Tiêu xoa tay hầm hè nói: " Ta đã làm chiếc thuyền, chúng ta có thể lấy ở cửa sông."

" Đại Dương, ngươi làm nhiều bánh một chút, để chúng ta mang theo người." Kim Hạ nói

Dương Nhạc nói: " Ta đi, ngươi cần đi."

" Không được, kỹ thuật bơi của ngươi đâu tốt bằng ta, cạnh ta còn có Tạ gia ca ca cùng Sầm nhị ca, nói không chừng chẳng đến phiên ta động thủ."

Thẩm phu nhân bên cạnh nhíu mày, hướng Kim Hạ nói: "Có hai người bọn họ là đủ rồi, ngươi không thể đi!"

"Dì...... Ta là bộ khoái, truy bắt cường đạo đó chính là bổn phận của ta." Kim Hạ nhanh chóng phân giải

"Không được, quá nguy hiểm, ngươi không thể đi!" Thẩm phu nhân khẩu khí chắc chắn, nhìn sang Cái Thúc nói: " Ngươi trông chừng Kim Hạ cẩn thận, nếu nó trốn ra ngoài, ta sẽ không thèm nhìn mặt ngươi nữa."

Cái Thúc mặt bốc khói cảm thấy vô cùng oan ức.

Kim Hạ không ngờ Thẩm phu nhân nghiêm túc như vậy, nhất thời hồi tưởng lại lúc ở bến phà Thẩm phu nhân cũng gay gắt kéo tay mình lại,chính là không cho mình đi đến nơi nguy hiểm, lời của Thẩm phu nhân gợi lại bên tai: "Không được,ta không thể để ngươi lại đi vào chỗ chết."

Kim Hạ nghi ngờ nhìn Thẩm phu nhân "Dì, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?"

Thẩm phu nhân nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới nói: "Ngươi gọi ta một tiếng dì, chính là để ta và ngươi có duyên phận này, ta không thể nhìn ngươi mạo hiểm mà mặc kệ"

" Ta biết người vì muốn tốt cho ta, thế nhưng... không nên như thế này, người nhìn xem, mẹ ta đối với ta rất tốt, cha ta với ta cũng rất tốt, bọn họ đều luôn nhắc nhở ta chú ý cẩn thận, nhưng bọn họ không phải cái gì cũng không cho ta làm."

" Đó là bởi vì vốn dĩ hai người họ không phải cha mẹ ruột của ngươi." Thẩm phu nhân thốt ra.

Lời vừa dứt, Kim Hạ chợt sửng sốt, xung quanh lặng im như tờ.

Thẩm phu nhân ngực phập phồng không ngừng, hiển nhiên tâm tình khuấy động, nhìn Kim Hạ như có rất nhiều lời muốn nói, lại không thể nói thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy trở về phòng.

"Người, người....Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Kim Hạ lấy lại tinh thần, trong lòng đầy bực bội " Cha mẹ ruột ta với chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì, bọn họ nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, bọn họ từng vì ta mà đau lòng, chẳng lẽ ta không hiểu được sao?"

Không ai tiếp lời, Tạ Tiêu, Sầm Thọ, đám người bao gồm Cái Thúc, Dương Nhạc ở trong đều không biết nên nói cái gì.

Kim Hạ đem lửa giận chuyển hướng đến Cái Thúc, đem lệnh bài Lục Phiến Môn, nặng nề một phách đặt lên bàn, " Thúc, chớ nói trước đó ta không nói với ngươi, ta chính là bộ khoái của Lục Phiến Môn, chức vụ tuy thấp nhưng tốt xấu cũng là người của triều đình. Người dám giam giữ ta, thì chính là đối nghịch với triều đình!"

" Nha đầu...."

Cái Thúc không biết làm thế nào mà nhìn nàng.

Kim Hạ ương ngạnh cổ nhìn Cái Thúc chằm chằm: " Cùng triều đình đối nghịch, sẽ không có quả ngon để ăn!"

"Nha đầu......" Cái thúc thở dài, "Ngồi xuống ngồi xuống, nhìn ngươi thật là bất lực, vành mắt lại đỏ lên, việc này cũng không phải không thể thương lượng."

Kim Hạ vành mắt đỏ dần, giọng nhỏ nghèn nghẹn: " Dì... sao lại có thể nói lời như vậy, cha mẹ ta đối tốt với ta như vậy, dì ấy cái gì cũng không hiểu!"

" Đúng đúng đúng, bà ấy nói như vậy cũng không đúng, nhưng bà ấy cũng là vì quan tâm ngươi nên mới nói như vậy." Cái Thúc an ủi nàng.

Thuần Vu Mẫn lặng lẽ đưa lên cho Kim Hạ chiếc khăn, đồng tình nhìn nàng.

Kim Hạ dùng khăn lau nước mắt, nhìn chằm chằm Cái Thúc: "Việc này, về tình về lý, với nước với nhà, thúc người phải giúp ta. Không thể để sắc đẹp làm mờ mắt."

Cái Thúc khó xử đi tới đi lui: "... Như vậy đi, ta sẽ nói chuyện cùng bà ấy, biết chừng có thể khiến bà ấy thay đổi chủ ý."

" Vậy người nhanh đi đi." Kim Hạ thúc giục.

" Ta cơm sáng còn chưa ăn xong đây, này...."

Kim Hạ đem Cái Thúc kéo dậy, đặt vào tay thúc cái bánh bao: " Thúc, tất cả trông cậy vào người!"

Cái Thúc không còn cách nào khác, đành phải hướng về phòng Thẩm phu nhân.

Kim Hạ nhảy dựng lên nhìn về Tạ Tiêu, Sầm Thọ. " Đi! Bây giờ chúng ta xuất phát."

"Điệu hổ ly sơn, cao tay!" Tạ Tiêu hướng ngón tay cái đến nàng.

" Cái gì mà hổ, thúc ta ở đó chắc chắn chẳng bao lâu sẽ bị phát giác.. Nhanh! Mau đi thôi."

Không kịp chờ Dương Nhạc nướng bánh xong, Kim Hạ cầm hai cái bánh bao, lén lén lút lút cùng Tạ Tiêu, Sầm Thọ rời đi.

*****

Cửa phòng dù không đóng, Cái Thúc vẫn đứng trước thềm cửa, cười hỏi: " Mới thấy nàng còn chưa ăn xong bữa sáng, có đói bụng không, ta làm thêm gì đó cho nàng ăn."

" Không cần." Thẩm phu nhân quay đầu, thấp thỏm hỏi: " Có phải vừa rồi ta nói sai rồi không?"

Cái Thúc rảo bước vào phòng, thở dài nói: " Là không nên nói như vậy, đứa nhỏ ấy hốc mắt đều đỏ lên"

Nghe vậy, Thẩm phu nhân càng thêm ảo não.

"Có chuyện này, ta sớm đã muốn hỏi nàng, từ khi gặp phải đứa nhỏ này ở Hàng Châu, nàng đối với nó không tầm thường, việc lớn việc nhỏ đều để tâm. Hôm nay còn nói ra lời bực bội đến vậy, chẳng lẽ muốn so đo sự quan tâm với cha mẹ nó? Rốt cuộc có ẩn tình gì?" Cái Thúc chậm rãi nói.

" Ta.." Thẩm phu nhân muốn nói lại thôi, " Việc này hiện tại ta không thể nói không phải vì không tin tưởng ngươi, mà là ta cần thời gian để xác thực thêm. Tóm lại, đứa trẻ này đối với ta rất quan trọng, ta không thể giương mắt nhìn nó xảy ra chuyện."

" Thực sự quan trọng đến vậy?"

" Đối với ta con bé như con gái ruột vậy" Thẩm phu nhân nói, " Cho nên ngươi nhất định phải giúp ta canh chừng nó, vạn lần đừng cho nó chạy đến chỗ giặc Oa giao thủ."

Cái Thúc ho nhẹ vài tiếng: "Cái này......Ta vừa rồi đến tìm nàng, con bé nhất định sớm đi rồi."

Thẩm phu nhân vội thốt lên: "Biết làm thế nào với đứa trẻ này... Nhỡ xảy ra chuyện thì sao."

Cái Thúc an ủi nàng nói: " Đứa nhỏ này nàng còn không nhìn ra sao, có chủ kiến lớn, hành động linh hoạt, lại nói bên cạnh còn có Tạ Tiêu và Sầm Thọ, xảy ra chuyện gì được chứ."

Thẩm phu nhân liếc nhìn Cái Thúc

" Nếu nàng vẫn lo lắng bây giờ ta liền đi tìm nó về, đem nha đầu kia gô cổ lại, lấy sợi dây thừng trói nó lại, từ nay bất kể nàng đi đâu đều có thể dắt theo nó."

Thẩm phu nhân sao không nghe ra ý tứ bên trong lời nói của Cái Thúc, cảm thấy loại chuyện này cũng không có khả năng làm khó Kim Hạ, thở dài nói: " Ra ngoài đi, ngươi không cần trước mặt ta nói mấy lời này nữa."

Cái Thúc ngừng nói, hỏi thăm dò: "Thật không cần ta đuổi theo?"

" Không cần"

*******

Đi ra khỏi thanh đến bãi sông, thì gặp một bãi cỏ lau,ngọn cây cũng không cao bằng một người, nhưng đủ để giấu một chiếc thuyền nhỏ

Trên boong thuyền, Tạ Tiêu không chút âu lo, ngủ từ lúc nào.

Sầm Thọ chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hai tai lại tập trung quan sát động tĩnh xung quanh, không buông tha kể cả là tiếng động nhỏ nhất.

Tựa đầu ở mạn thuyền bên trên, Kim Hạ gối đầu vào cỏ lau nhìn lên bầu trời, kiếm tìm sao Chức Nữ, lại tìm tìm sao Ngưu Lang, nghĩ đến thời điểm này Lục Dịch ở Sầm Cảng không biết đang làm gì, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, không khỏi im lặng thở dài.

Từ trong túi lấy ra vòng thạch Nhân duyên, nhẹ nhàng vuốt ve. Vì mang luôn mang theo bên người, nó lại còn là thạch rất đẹp,phản chiếu được ánh sao, nhìn có vẻ có linh tính....

" Ngươi, thật sự có thể cùng một lúc bảo vệ ta và Lục đại nhân sao?" Nàng nhìn nó thầm nghĩ " Ngươi nhất định phải có chút tác dụng, đây là đại sự, không thể gạt ta!"

Kim Hạ đem Nhân duyên thạch đặt ở lòng bàn tay, lải nhải ở trong lòng, dặn dò nó nửa ngày, Sầm Thọ nhắm mắt thi thoảng lườm nàng mấy cái, nàng đều không hay biết.

Đến giờ sửu canh ba, cách đó không xa truyền đến tiếng thuyền quạt nước, Sầm Thọ đánh thức Tạ Tiêu.

Tạ Tiêu trong nháy mắt tỉnh táo, nhanh chóng đẩy đám cỏ lau Diệp Vọng ra – Quả nhiên, đúng là thuyền của Đổng Ba, bởi vì trên thuyền có treo đèn lồng, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy gương mặt Đổng Ba.

Đợi thuyền Đổng Ba cách xa, Tạ Tiêu mới đem di tản đám cỏ lau ra, không hổ lớn lên cùng mặt nước, hắn chèo thuyền rất nhanh, thuyền bọn họ yên lặng theo sau Đổng Ba.

Một đoạn, thuyền Đổng Ba dừng lại, hắn giơ đèn lồng lên, lấy ống che áo che che, một dải sáng tối hiện lên hai dài hai ngắn. Một lát sau, nơi sau cũng có ánh đèn sáng hố ứng.

Hai thuyền tới gần nhau, không bao lâu liền dừng ở một chỗ, Đổng Ba cùng người trên thuyền trao đổi một số chuyện.

" Chúng ta xử lý thế nào? Bây giờ tiến lên bắt bọn họ?" Tạ Tiêu ngọ nguậy muốn động thủ.

" Không vội, chờ thêm chút nữa."

Sầm Thọ tỉnh táo quan sát.

Kim Hạ thị lực không theo kịp hai bọn họ, chỉ có thể đại khái nhìn thấy vài bóng người. Không bao lâu, hai thuyền tách nhau ra.

"Đừng quản Đổng Ba, mau tiến lên đuổi theo chiếc thuyền kia! Nhanh!" Kim Hạ thấp giọng gọi Tạ Tiêu.

Thuyền kia chạy xuôi dòng nước, chạy quá nhanh, khiến Tạ Tiêu phải đuổi gấp, cuối cùng không tránh được tiếng nước. Người trên thuyền hình như đã phát giác, quay đầu nhìn nhiều lần, rồi mới nhanh chóng chèo thuyền đi.

" Hắn phát hiện rồi, nhanh!"

Biết đã bị phát hiện, Sầm Thọ liền cầm một mái chèo khác, hướng xuống nước chèo mạnh, tiếng nước ầm ầm vang lên.

Không có mái chèo, Kim Hạ chỉ có thể ghé vào mép thuyền, liều mạng dùng tay gạt nước.

Rất nhanh hai thuyền cách nhau chỉ khoảng ba trượng, trên thuyền phía trước có người xoay người, giơ tay phải lên.

" Cẩn thận!" Sầm Thọ thất thanh.

Tạ Tiêu phán ứng rất nhanh, nghe được ám khí xé toạc màn gió, nâng mái chèo ngăn cản.

Sầm Thọ vận nội lực, đem mái chèo ném về thuyền phía trước, chính giữa lưng người kia. Lực đạo quá lớn, khiến người kia không chống đỡ được, té nhào vào trong thuyền. Tạ Tiêu chèo thuyền tới gần, Sầm Thọ phi người nhảy vào trong thuyền, thừa dịp người kia chưa đứng dậy, liền chế ngự hắn.

" Đừng để hắn quay người lại, coi trừng trong miệng có ám khí."

Kim Hạ cũng phòng qua trường hợp này, còn nhớ kỹ lần trước A Nhuệ chịu thiệt, tổn hại, bất lợi, vội vàng nhắc nhở Sầm Thọ.

Sầm Thọ lấy tay kìm ở cổ người kia, hơi dùng sức, người kia bị giữ cổ họng lập tức nôn ra một hơi, lại nghe được đinh đinh vài tiếng, quả nhiên từ miệng hắn rơi ra ba cái kim độc.

" Quả nhiên là ám khí độc!" Sầm Thọ nói.

Tạ Tiêu dẫn thuyền đến gần nhảy lên thuyền,nhìn thấy tên giặc Oa phun ra mấy kim nhỏ,nhớ tới chuyện lần trước,tức giận cực độ,dùng chân trấn áp người hắn:"Dám ám hại bọn ta!Nhà nươi chán sống rồi!"

Giặc Oa ngẩng đầu lên, trong miệng líu ríu nói chuỗi dài tiếng Đông Dương, lập tức khiến ba người trợn tròn mắt. Vốn định bắt Giặc Oa để moi manh mối, nhưng bọn họ cả ba người đều không biết tiếng Đông Dương, lần này thật có chút phiền toái.

Kim Hạ phiền não đẩy trán, quay sang hỏi Sầm Thọ: " Đại công tử nhà ngươi vừa nghe liền hiểu mấy lời này, ngươi hiểu được gì không?"

Sầm Thọ khó khăn lắc đầu.

" Việc này phải xử lí thế nào?" Tạ Tiêu hỏi.

Kim Hạ vung tay, quả quyết: " Đánh ngất xỉu, trước tiên trói hắn về rồi nói"

********

Cả bọn người trong biệt viện cũng không tìm ra người có thể hiểu được tiếng Đông Dương,tên giặc Oa bị trói đang ở đây, nói không ai hiểu hắn nói gì, lại còn lãng phí thức ăn cho hắn,thực sự là làm cho người ta đau đầu. Kim Hạ cùng Sầm Thọ bàn bạc nửa ngày, cuối cùng quyết định đem việc này bẩm báo tại đồn trú quân của Thích tướng quân. Thích tướng quân cùng giặc Oa đã giao chiến nhiều năm, trong quân trại chắc chắn có người hiểu được tiếng Đông Dương.

Hai người tức thì hướng về đồn trú quân mà đi, bị chặn lại ở ngoài doanh trại, thăm dò hỏi mới biết được là Thích tướng quân dẫn quân ta hướng về Đài Châu mà đi, ba ngày năm ngày nữa cũng chưa chắc trở về.

"Xin hỏi, bây giờ trong thành ai là chủ quản?" Sầm Thọ hỏi

"Có việc gì trong thành, các ngươi nên đi tới nha môn thì hơn."

Kim Hạ nói:"Nếu như là phát hiện tung tích của giặc Oa thì sao?Trong nha môn bộ đầu, sai dịch đều có hạn,sợ phiền phức nhiều việc,chỉ sợ sẽ không quản."

Quân sĩ trông coi doanh trại suy nghĩ trông chốc lát nói:"Các ngươi không ngại thì vào hướng Thích phu nhân bẩm báo, gặp ngài ấy rồi quyết định."

"Thích phu nhân?" Kim Hạ ngẩn ra:"Ca ca ngươi nghĩ xem phu nhân của Thích tướng quân có được không?Ngài ấy có thể quản chuyện của giặc Oa sao?"

Hướng một phu nhân của tướng quân mà bẩm báo, Sầm Thọ theo bản năng nhíu mày,cũng cảm thấy thật hoang đường.

Hình như sớm biết được phản ứng của bọn họ,tên quân sĩ cười cười nói:"Các ngươi chính là nên tin ta,trước mắt chuyện này người chủ quản cũng chỉ có Thích phu nhân mà thôi."

Kim Hạ cùng Sầm Thọ nửa tin nửa nghi ngờ,hướng quân sĩ dò hỏi nơi ở của Thích phu nhân, liền đi tìm,cũng may là ở gần doanh trại.

Đến nơi, sau khi gõ cửa hỏi thăm,một người nha hoàn ra mở cửa,ánh mắt không hề sợ hãi, từ trên xuống dưới nhìn bọn họ một lần,lúc này mới nhìn kỹ lệnh bài của Sầm Thọ và Kim Hạ...

"Là Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn...." Người nha hoàn nói:" Mời hai vị chờ chút,đợi ta trước tiên bẩm báo phu nhân

"Làm phiền tỷ tỷ." Kim Hạ hữu lễ nói

Cửa lại đóng, Kim Hạ cùng Sầm Thọ nhìn nhau lắc đầu:" Nhìn thấy không, đến nha hoàn mà ánh mắt cũng hào hùng như vậy,vị Thích phu nhân khẳng định không phải là người bình thường."

Sầm Thọ vẫn nhíu mày:"Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, chuyện giặc Oa này không phải là chuyện nhỏ, không biết ngài ấy có đối sách gì.Ta chỉ mong phu nhân mau chóng tìm cách bẩm báo cho Thích tướng quân biết."

"Ngươi thật là coi thường nữ nhân,sẽ chịu thiệt thòi, ca ca." Kim Hạ cười hì hì nói

Sầm Thọ không đáp lời, chỉ hừ một tiếng.

Chờ một hồi lâu,nha hoàn kia ới mở cửa,hướng bọn họ nói:"Phu nhân có mời,hai vì xin theo ta."

Chỗ này chính là nơi ở của Thích tướng quân tài Tân Hà thành này, là một chỗ ở đơn giản, bên ngoài là một cái sân nhỏ, có một lão ông dọn vườn, bên trong là những người nha hoàn khác mặc xiêm áo mẫu đơn đi đi lại lại trong phòng làm việc chăm chỉ,lạ một điều là trên thắt lưng của mọi người mang bên mình một đao kiếm, hàn khí bức người.

"Phu nhân, bọn họ đến rồi." Nha hoàn bẩm báo nói

Một nha hoàn khác trên tay cầm cây đao mài ngay trên bàn, nghe nói người đến liền giương mắt nhìn họ,lạnh nhạt nói:"Hai vị mời ngồi.Ta đi pha trà." Mặc cho là ai, là Lục Phiến Môn tìm đến cửa, đều sẽ không cho rằng là chuyện tốt,huống chi còn có vị Cẩm Y Vệ đi theo.

Nhìn trên bàn lưỡi đao sắc bén, Sầm Thọ cũng hậu tri hậu giác ý thức được, trước mắt thấy được Thích phu nhân không phải là người bình thường.

"Nghe nói Thích tướng quân trong trận đánh uyên ương rất là lợi hại,dùng những kỹ thuật nơi chiến trường của mình cùng vũ khí của mình chiến đấu." Kim Hạ rất có hứng thú mà nhìn trên bàn binh khí.

Thích phu nhân đang cầm trên tay một đao kiếm cho vào vỏ kiếm,nhìn về phía Kim Hạ khẽ mỉm cười:"Cô nương ở kinh thành,cũng biết đến trận đánh uyên ương sao?"

"Là thủ lĩnh nhà ta đối với kỹ thuật đánh trận uyên ương của Thích tướng quân cực kỳ tôn sùng,đã từng dạy cho bọn ta về bài học trên chiến trường của Thích tướng quân để mà học hỏi, thay đổi biến hóa khôn lường, có thể dễ đàng xông pha ở những trận ngũ hành nơi con hẻm nhỏ trong triều đình,còn có thể truy bắt tội phạm.Bọn ta đối với Thích tướng quân vô cùng khâm phục." Kim Hạ cười nói.

Sầm Thọ liếc mắt nhìn Kim Hạ, thầm than, đưa Kim Hạ đi theo quả thật đúng đắn.

Thích phu nhân quả nhiên sắc mặt đối với bọn họ cũng thư thả hơn nhiều,hỏi:" Nghe nói ngươi là bộ khoái Lục Phiến Môn, còn vị quan gia này là Cẩm Y Vệ, không biết lần này đến đây có chuyện gì quan trọng?"

"LÀ như vậy..."

Kim Hạ rất có trật tự mà đem toàn bộ sự tình, từ thành Hàng Châu gặp Đổng Ba, cùng lần lượt các ngày theo dõi hắn như thế nào, kể lại tường tận sự việc, Thích phu nhân nghe thấy cũng phải nhíu mày mà tập trung....

"Không biết ở chỗ Thích phu nhân,có thể có người hiểu được tiếng Đông Dương hay không, hay là có thể tìm được người hiểu được tiếng Đông Dương ở đâu không?"

Sầm Thọ đến cuối cùng mới hỏi

Thích phu nhân khẽ mỉm cười:" Ta có thể hiểu được tiếng Đông Dương, đưa ta tới thẩm vấn hắn."

Không chỉ Sầm Thọ mà ngay cả Kim Hạ đều cả kinh:" Phu nhân, người cũng hiểu được tiếng Đông Dương sao?" Kim Hạ ngạc nhiên nói.

"Ta theo sau tướng quân kháng giặc Oa đã nhiều năm, cùng người Đông Dương giao tiếp rất nhiều.Cái này gọi là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.Vì vậy ta đặc biệt đã mời các tiên sinh đến dạy ta tiếng Đông Dương." Thích phu nhân đứng dậy nói:"Hai vị ngồi chờ chốc lát,ta đi thay quần áo,liền cùng các ngươi đi một chuyến."

"Đa tạ phu nhân!"

Kim Hạ cùng Sầm Thọ vội vàng đứng dậy thi lễ.

Thích phu nhân nhanh chóng vào trong phòng mình, Kim Hạ nháy mắt nhìn theo Sầm Thọ:"Như thế nào?Ta đã bảo rằng vị phu nhân này là người không tầm thường mà?"

Một vị nữ nhân vì chồng kháng giặc Oa,chính mình đặc biệt đi học tiếng Đông Dương, xác thực không phải là nữ nhân tầm thường. Sầm Thọ không còn cách nào khác,chỉ có thể gật gật đầu.

"Đúng rồi, đại công tử nhà ngươi vì sao cũng hiểu được tiếng Đông Dương vậy?" Kim Hạ hiếu kỳ hỏi.

Sầm Thọ một mực tấm tắc khen:" Lão gia đối với công tử yêu cầu rất cao, ngoài tiếng Đông Dương, ngài ấy còn học tiếng Cao Ly, tiếng Mông Cổ."

Kim Hạ than thở:" May là ngài ấy thiên tư thông minh, nếu đổi lại là ta, khổ cũng khổ chết rồi."

Sầm Thọ trừng mắt nhìn Kim Hạ nói:" Đại công tử bây giờ không có ở đây, ngươi không cần phải nịnh nọt như vậy."

"Ca ca những lời này là sự thật ta chẳng phân biệt ai cả." Kim Hạ vẻ mặt chính nghĩa mà dạy dỗ hắn.

Sớm biết nàng lại nói như vậy, Sầm Thọ giơ tay yếu thế xin thua.