Cẩm Y Vệ

Chương 973: Đánh Rắm




Vốn là Cố Hiến Thành là Tiến Sĩ khoa Canh Thìn năm Vạn Lịch thứ tám, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực là Tiến Sĩ khoa Đinh Sửu năm Vạn Lịch thứ năm, mà bọn Dư Mậu Học còn thâm niên hơn nhiều. Quan văn xuất thân chính đồ triều Minh chú trọng nhất là xuất thân thâm niên khoa cử, thâm niên Cố Hiến Thành là cạn nhất ở chỗ này, cho nên bất kể y vất vả bôn ba thế nào, trong giọng điệu mọi người cũng ra vẻ lão tiền bối với y.

Nhưng Cố Hiến Thành bị Tần Lâm đả kích trả thù thê thảm, cục diện lại khác. Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học lấy khí tiết thanh cao, mơ hồ kết giao ngang hàng, thái độ của Giang Đông Chi, Dương Khả Lập vô cùng khiêm tốn. Trong ánh mắt Lý Thực càng thêm nóng bỏng, hận đối tượng Tần Lâm đả kích trả thù không được là mình.

Thanh lưu quan văn Triều Đại Minh đều lấy tự ngược làm vinh, nếu không chịu vài trận đình trượng, vậy sẽ rất xấu hổ xưng là trung thần.

Chuyện này đúng như ý nguyện của Cố Hiến Thành, dáng vẻ y hào hùng khẳng khái có thể sánh ngang với Khuất Nguyên Khuất Đại Phu bên bờ Mịch La, Vu Các Bộ Vu Khiêm trên tường thành kinh sư. Y ưỡn ngực thẳng lưng sừng sững, vung ống tay áo, mắt nhìn chằm chằm về hướng ngọ môn phía Bắc:

- Tần tặc mượn quyền thế chấp chưởng Đông Xưởng, cho rằng giở thủ đoạn quyền mưu là có thể lấy tay che trời. Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, lớp người đọc sách thánh hiền chúng ta hành sự quang minh lỗi lạc, một mảnh lòng son có nhật nguyệt chiếu soi. Cho dù là địa lao Đông Xưởng âm u, thủ đoạn ưng khuyển tàn khốc, vẫn muôn thác không từ, không hề sợ hãi tên giặc này!

- Thúc Thời Thúc Thời, thật là can đảm như sắt đá!

Dư Mậu Học vô cùng cảm động đứng dậy, nắm thật chặt tay Cố Hiến Thành.

Dương Khả Lập tỏ ra vô cùng khâm phục:

- Ngọn lửa trung thành bừng cháy trong lòng Cố huynh, chẳng khác nào Khuất Đại Phu, Vu Các Bộ năm xưa!

- Cố huynh Cố huynh, huynh đã trở thành tấm gương cho chúng ta, quả thật là lòng thành có thể cảm động đến thiên địa!

Lý Thực cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời thầm hạ quyết tâm, tương lai đến phiên mình nhất định phải giả vờ bừng bừng chính khí còn hơn cả Cố Hiến Thành.

Trong lúc các vị chính nhân quân tử đang cảm động tới mức cao trào, một tràng tiếng ngáp vô cùng không đúng lúc truyền tới.

Cách đó không xa Sử Văn Bác đang giụi giụi mắt, đường hoàng vươn vai ưỡn ngực, ngáp thêm một tiếng kinh thiên động địa.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Trong lòng Cố Hiến Thành mắng vô số lần, bầu không khí thật tốt đã bị tên thô lỗ này phá hỏng, bèn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sử Văn Bác, ngươi có thể nhỏ giọng một chút hay không?

Sử Văn Bác tỏ ra oan ức:

- Các vị tiên sinh nói chuyện giống như đánh rắm, trong mười câu tiểu nhân chỉ nghe hiểu hai ba câu, bực mình quá chỉ muốn ngủ.

Cái gì mà đánh rắm! Đám quân tử oán hận y nói lời không sạch sẽ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy tên này là một hán tử thô lỗ, y không hiểu gì càng tốt, tránh cho nói nhăng nói càn trước mặt Tần Lâm.

Không ngờ Sử Văn Bác mở mắt ra to như chuông đồng, nhìn chằm chằm chư vị, lại nói:

- Mới vừa rồi dường như các tiên sinh nói cái gì Khuất Đại Phu, Vu Các Bộ, tiểu nhân có chỗ không hiểu. Khuất Đại Phu là gặp phải hôn quân gian thần, Vu Các Bộ là bị oan sau Đoạt môn chi biến. Tiểu nhân ngu độn, xin thỉnh giáo chư vị tiên sinh, đương kim thế gian ai là hôn quân ai là gian thần, ai đang mong đợi Đoạt môn chi biến?

Trời ơi! Từ Dư Mậu Học đến Cố Hiến Thành thảy đều mắt hoa đầu váng. Không phải là tên này không hiểu, thật ra y hiểu rất rõ ràng, hơn nữa bản lãnh thêu dệt dựng chuyện xuyên tạc tội danh còn cực kỳ lợi hại nữa là khác.

Không phải là thanh lưu không có tiền lệ mắng chửi Hoàng đế. Hải Thụy dâng thư mắng Gia Tĩnh tối tăm mày mặt, mắng Tể Phụ lại càng rất thường gặp. Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành đang ngồi có thể nói tiếng xấu đầy dẫy, mắng Trương Cư Chính không biết bao nhiêu lần. Tam Nguyên hội của Cố Hiến Thành cũng có phần, nói bọn họ mắng Vạn Lịch, mắng Thân Thời Hành sau lưng, tuyệt đối sẽ có người tin tưởng.

Về phần Đoạt môn chi biến càng lợi hại hơn, Minh Anh Tông thanh trừng Cảnh Thái Đế, huynh đệ tranh nhau. Trùng hợp là Vạn Lịch cũng có một đệ đệ là Lộ Vương, tuy nói bình thời bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng loại chuyện bóng gió như vậy trong lòng đế vương từ trước tới nay thà rằng tin là có còn hơn tin là không.

Lúc này Cố Hiến Thành mới biết Tần Lâm phái nhân vật như thế nào đến nhà y làm tọa ký, Sử Văn Bác cũng không phải là một kẻ vũ phu không hiểu biết gì, mà là ưng khuyển triều đình Đông Xưởng, kiện tướng tâm phúc của Tần Đốc Chủ.

Sử Văn Bác nở một nụ cười gằn, nhìn các vị sĩ lâm quân tử không có hảo ý. Nói giỡn sao, có thể làm tới vị trí Lĩnh Ban Đông Xưởng, tuyệt đối là hung ưng ác khuyển vô cùng lợi hại.

Nhất thời khí thế của bọn Dư Mậu Học giảm sút rất nhiều, bất quá vì tức tối bị Tần Lâm áp đảo như vậy cho nên ai nấy cố gắng chống đỡ, tiếp tục luận đàm trong nhà Cố Hiến Thành, hơn nữa còn muốn cố ý mắng Tần Lâm mấy câu.

Bất quá lời lẽ bọn họ trở nên cẩn thận rất nhiều, hết sức chú ý không để cho Sử Văn Bác nắm được sơ hở nào. Chuyện này khiến cho bọn họ nói chuyện với nhau cũng rất khó khăn, trước khi thốt mỗi câu ra khỏi miệng đều phải suy nghĩ thật nhiều, cho tới nói tới nói lui ấp a ấp úng, không được tự nhiên, không thoải mái.

Hơn nữa mắt của Sử Văn Bác trừng to giống như con nhị trong bài mạt chược, nhìn thẳng bọn họ chằm chằm. Các vị quân tử giống như bị dao nhọn kề sát bên lưng, dưới mông cũng như có chông nhọn đâm, có vẻ nhấp nhổm không yên.

Dần dần mất hứng, Dư Mậu Học cảm thấy mình đã tỏ rõ thái độ không khuất phục với Tần Lâm, cũng không cần phải nữa ở lại đây chịu khổ như vậy nữa, vì vậy y nhìn Cố Hiến Thành chắp tay một cái:

- Cố thế huynh, nhà ta có chuyện, xin cáo từ trước, chúng ta ngày tháng còn dài, hẹn khi khác vậy!

Mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, ở lại đây thật là khó chịu, may nhờ có Dư Mậu Học ra mặt, mọi người cũng nhân đó lục tục cáo từ rời đi.

Đám quan văn đã đi rồi, chỉ còn lại Cố Hiến Thành ngây người ra đó. Y nhìn sang Sử Văn Bác vẫn còn đang trợn mắt to như chuông đồng, trong lòng vừa tức tối vừa khổ sở. Hai người trợn mắt nhìn nhau, Cố Đại Giải Nguyên chỉ có thể hậm hực vô cùng.

-----------

Sau khi bọn Dư Mậu Học rời khỏi nhà Cố Hiến Thành, cũng không chia tay ai về nhà nấy, Dư Mậu Học trả tiền, mời chư vị đồng đạo ăn vịt quay Tiện Nghi phường một bữa.

Chọn chỗ ngồi trang nhã trên lầu hai, dặn dò tiểu nhị đôi câu, cẩn thận đóng cửa lại, các vị sĩ lâm quân tử ngồi xuống, lúc này mới thở phào một cái. Mới vừa rồi có rất nhiều chuyện không tiện nói, bây giờ rốt cục có thể nói cho sướng miệng rồi.

- Há đâu có lý như vậy!

Dư Mậu Học vỗ bàn một cái thật mạnh, gằn giọng nói:

- Tần tặc hại chúng ta như vậy, quả thật không thể nào nhịn được!

Dư Mậu Học vốn là kết thù với Trương Cư Chính, tự nhiên hận lây cả Tần Lâm có quan hệ mật thiết với Giang Lăng đảng. Thời gian trước y đạn hặc lão Thành Quốc Công Chu Hi Trung, yêu cầu hủy bỏ truy tặng vương vị của lão, trực tiếp chính diện giao phong với Tần Lâm, kết quả thất bại thê thảm. Cộng thêm chuyện ở nhà Cố Hiến Thành hôm nay, nhất thời thù mới hận cũ xông lên trong lòng, hận không được cắn một miếng thịt Tần Lâm cho hả dạ.

Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành cùng kêu lên:

- Tuyệt không thể ngồi yên mà nhìn, bằng không tà khí dâng cao, chính đạo tiêu ma, chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Rốt cuộc phải đối phó Tần Lâm thế nào đây?

Giang Đông Chi nói:

- Chư vị tiên sinh, Hình bộ Nghiêm Thiên Quan, Hộ bộ Vương Tư Đồ đều không đội trời chung với Tần tặc, lại có Hình bộ Khâu Thị Lang, cẩm y Lưu Đô Đốc cũng là người cùng phe chúng ta, không ngại mời bọn họ tới cùng thương nghị chuyện này.

Nói là làm, Lý Thực, Dương Khả Lập xung phong chạy đi mời Nghiêm Thanh, Vương Dụng Cấp, Khâu Tranh, Lưu Thủ Hữu.

Trừ Vương Dụng Cấp do dự từ chối, ba người còn lại không chút do dự chạy tới.

-----------

Hình Thượng Trí đang kể khổ trong nhà Lưu Thủ Hữu, Lưu Đô Đốc cười nói với y:

- Xem đi, không phải là có cơ hội xoay chuyển tình thế hay sao, Hình lão đệ ngồi chờ tin vui của ngu huynh đi.

Hình Thượng Trí vô cùng bội phục, ôi chao, gừng càng già càng cay, Lưu Đô Đốc thật sự tính toán không sai, quả nhiên người trong thanh lưu hạ thủ với Tần Lâm.

Nếu không vì Hình Thượng Trí là Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng, thế nào cũng không thể hòa mình với đám thanh lưu, thậm chí y cũng rất muốn đi theo.

Lưu Thủ Hữu không giống, y là hậu nhân thế gia danh thần, từ văn nhập võ chưởng Cẩm Y Vệ, bản thân cũng tự xưng sĩ đại phu, cho nên cũng chung sống với các văn thần không hiềm khích.

-----------

Rất nhanh bên trong nhã gian lớn nhất lầu hai Tiện Nghi phường lại tề tụ đông đủ, một vị Thượng Thư, hai vị Thị Lang, một cẩm y Đô Đốc, lại thêm năm sáu thanh lưu quân tử, mọi người ăn uống linh đình vô cùng vui vẻ.

Dần dần đi vào chính đề, các bên cũng hiểu được ý đối phương, đó chính là có cùng chung một địch nhân: Tần Lâm.

- Chư vị tiên sinh cứ yên tâm, Lưu mỗ thi sách truyền gia, từ trước đến giờ vẫn tự hào khí tiết, không phải là bọn tiểu nhân may mắn thăng tiến kia. Tương lai sẽ đồng tâm hiệp lực với các vị, cùng nhau phò quốc gia xã tắc.

Lưu Thủ Hữu vỗ ngực tỏ rõ thái độ, giọng điệu tỏ ý sẽ kết làm đồng minh với cựu đảng thanh lưu.

Lưu Đô Đốc cũng không phải kẻ ngu, giúp Hình Thượng Trí chiếm lại quyền khống chế Đông Xưởng đương nhiên là tốt, nhưng nếu mình có thể từ cẩm y Đô Đốc biến thành Đốc Chủ Đông Xưởng, như vậy không phải là tốt hơn sao!? Dù sao Tần Lâm đã mở ra tiền lệ võ thần chưởng Đông Xưởng, Lưu Thủ Hữu cảm thấy với tư cách của mình càng xứng đáng được vị trí kia hơn.

Các vị cựu đảng thanh lưu trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng nói:

- Lưu Đô Đốc danh thần thế gia, há có thể so sánh với kẻ vũ phu may mắn thăng tiến, Đô Đốc thật sự là người cùng phe chúng ta.

Hai bên cùng cười to lên, cùng nhau nâng chén uống.

Rầm rầm, thình lình có tiếng đập cửa nhã gian.

- Tiện Nghi phường làm gì vậy, không phải là đã dặn điếm tiểu nhị không được tới quấy rầy sao?

Dư Mậu Học có vẻ bất mãn.

Cửa bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười của Tần Lâm xuất hiện ở cửa. Lần này không phá cửa, bởi vì cửa nhã gian chẳng qua chỉ nhẹ nhàng khép lại, không có cài song.

- Ngươi, ngươi!

Dư Mậu Học quắc mắt một cái đứng lên, trợn mắt líu lưỡi.

Đang thương lượng đối phó Tần Lâm thế nào, chính chủ nhân đã tới, cũng thật quá đáng.

Lưu Thủ Hữu cảm thấy nên mình biểu hiện một chút, vượt qua đám người tiến ra, ngăn ở trước người Tần Lâm:

- Tần Đốc Chủ, ngươi tới làm gì?! Đừng tưởng rằng Đông Xưởng là có thể hoành hành bá đạo!

Lưu Đô Đốc đầu thò ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay, bọn cẩm y quan giáo theo tới được đám đường thượng quan Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân dẫn dắt ào ào kéo lên lầu hai, giằng co với đám sai dịch Đông Xưởng do Tần Lâm dẫn tới.

Ngươi có Đông Xưởng, ta có Cẩm Y Vệ, ai sợ ai!? Lưu Thủ Hữu ngẩng đầu, trong lòng rất là cao hứng, ngón này rất đẹp, hẳn bọn mọt sách như Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền cũng biết được thủ đoạn của bản Đô Đốc.

Ôi... Tần Lâm thở dài một tiếng, thương hại nhìn Lưu Thủ Hữu:

- Nếu không phải Lưu Đô Đốc chỉ biết ăn không ngồi rồi, bản đốc cần gì phải lao khổ như vậy, tự mình dẫn sai dịch Đông Xưởng tới bảo vệ chư vị tiên sinh đây?

Bảo vệ, bảo vệ gì chứ? Đám sĩ lâm thanh lưu đang ngồi ngơ ngác không hiểu vì sao, Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh ngồi chủ vị đối diện cửa liền vỗ bàn một cái thật mạnh, tức giận nói:

- Tần Đốc Chủ đừng vội ngậm máu phun người, chúng ta đọc sách thánh hiền, tu đắc hạo nhiên chính khí, tự nhiên tru tà ích dịch, đâu cần ngươi bảo vệ. Huống chi nơi này là dưới chân thiên tử, chính là đất lành, ngoại trừ Tần Đốc Chủ ngươi ra cũng không có tà ma ngoại đạo nào khác.

Bởi vì tâm tình kích động, lại nói một hơi xong những lời này, hô hấp Nghiêm Thanh trở nên dồn dập, ra sức thở hổn hển mấy hơi.

Chúng cựu đảng thanh lưu đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả cười ầm, cùng kêu lên khen Nghiêm lão Thượng Thư lời lẽ sắc bén, không thua gì Nễ Hành đánh trống thóa mạ Tào Tháo.

Nghiêm Thanh nhướng đôi mày bạc, vuốt chòm râu bạc mỉm cười không ngớt, trên gương mặt gầy gò lộ ra vẻ hồng hào không tương xứng với tuổi tác của lão.

Tần Lâm thấy vậy thoáng động trong lòng, chẳng lẽ lão già này…

- Nhường đường một chút.

Tần Lâm cười hì hì đẩy Lưu Thủ Hữu sững sờ ở cửa ra, đi vào nhã gian chắp tay thi lễ một vòng, sau đó cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Nghiêm Thanh:

- Nghiêm lão Thượng Thư quả nhiên tuổi cao phi thường, ngay cả chuyện trước đây không lâu cũng quên mất, ủa, trí nhớ giảm xuống phải nên uống thuốc!

Ngươi! Nghiêm Thanh vỗ bàn một cái, tức tối thổi râu trợn mắt

Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười, cũng không cho lão có cơ hội lên tiếng nói chuyện, tranh trước nói:

- Bạch Liên giáo hoành hành ngang ngược ở kinh sư, thời gian trước tám mươi mốt tên sai dịch Xưởng Vệ bị hại tuẫn chức, lúc ấy bệ hạ đã phân phái trách nhiệm trước triều. Bản đốc phòng thủ cung cấm kinh sư, Lưu Đô Đốc tập nã yêu phỉ Ma giáo, Tần mỗ không dám chậm trễ, dẫn dắt sai dịch Đông Xưởng tuần tra suốt đêm.

- Hôm nay kinh sư gió êm sóng lặng, nhưng Lưu Đô Đốc thủy chung không thể bắt được yếu phạm, cho nên Tần mỗ chỉ đành phải đem hết toàn lực mang sai dịch tới bảo vệ chư vị khỏi bị độc thủ Ma giáo.

Lưu Thủ Hữu nghe đến đó nhất thời trở nên vô cùng lúng túng, lúc trước phân chia nhiệm vụ Tần Lâm phòng thủ cung cấm kinh sư, y tập nã yêu phỉ Ma giáo, chính là trúng vào bẫy rập của Tần Lâm.

Bây giờ nhiệm vụ Tần Lâm phòng thủ kinh sư hoàn thành vô cùng mỹ mãn, phá được vụ án cung nhân Ngô Tán Nữ bị hại thuận lợi, chứng minh là vụ án giết người vì tình, không liên quan gì tới chức trách của Tần Lâm.