Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 110: Một Phần Ác Ý Vạn Phần Đậm Sâu 19






"Buông An ra!"
Tằng An bộ dạng yếu đuối rơi nước mắt không dứt: "Ta chỉ muốn cầu xin hắn đừng chia cắt chúng ta nữa, chỉ là không ngờ thành kiến quá sâu, chưa nói được ba câu đã động tay với ta, khụ, khụ."
Sau đó là một chuỗi ho dài khổ sở.

Lục hoàng tử vừa thấy bộ dạng uất ức thiệt thòi của Tằng An đã xót xa khôn cùng, hắn ra chưa giải thích thì cơn tam bành cũng đủ trướng to.

Vì vậy thực hư không màn, một kiếm phẫn nộ chỉa vào ngực Trương Viễn Hoài rét lạnh, dưới cái nhìn khó tin của hắn mà tàn nhẫn đâm xuống.

Máu tươi ứa ra, niềm đau vỡ trận, hắn chết lặng.

Tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này?
Trong lúc hắn bi thương tột độ nhìn lục hoàng tử, Thượng Tích vừa mới xuất hiện và Tằng An đang nằm dưới đất cùng lúc siết chặt nắm đấm, ánh mắt kìm chế điên tiết dõi theo hắn.

Thật ra nếu như lúc này hắn chịu ngoảnh lại, chịu đón nhận sự mách bảo của linh cảm thì có khi bi kịch chẳng phải lớn như vậy.


Đáng tiếc là chẳng có "nếu như."
Tại sao em mãi không chịu nhận ra ai mới là người yêu em?
Nhân lúc Trương Viễn Hoài thất thần, lục hoàng tử không chút thương xót mà thẳng tay rút kiếm một cái phựt làm máu văng tung tóe, bắn cả lên khuôn mặt sững sờ của hắn.

Lục hoàng tử vừa mới chán ghét đẩy hắn ngã ra đất, vậy mà thoắt cái sắc mặt biến thành đau lòng quay sang ân cần bế Tăng An lên, sau đó hùng hổ bỏ đi.

"Ha ha." Hắn giữ nguyên tư thế bị đẩy ngã bỗng nhiên bật cười, dáng vẻ bi thương khó tả.
"Viễn Hoài!"
Trương Viễn Hoài ngất lịm trong lòng Vĩnh Tề.
...
Hoa anh đào nở rộ, cả nước quốc tang.

Trong khi Trương Viễn Hoài tạm thời không thể vượt qua được hiện thực tàn khốc mê sảng tận ba ngày hai đêm thì Vĩnh Hiếu hoàng đế băng hà, cùng lúc Vĩnh Hưng xảy ra chuyện.

Sáng sớm, khi hắn thoát khỏi cơn mê tỉnh dậy, trời đất đảo lộn đến khó tin.

Hóa ra ngày đó sau khi nghe kết quả vũ hội không tìm được Vĩnh Hưng, vì hắn bị bắt cóc.

Kẻ chủ mưu vậy mà lại là Tằng Duyệt, à nhầm Tào Duyệt.

Tào Duyệt vốn xuất thân lưu manh, vì nhan sắc có phần tương tự Tằng phu nhân nên mới được chọn giả mạo Tằng thiếu tiến cung, phụ mẫu ruột của ả đều là dân giang hồ bốc đồng.

Vĩnh Hưng lần trước vạch trần thân phận khiến ả nhục nhã, vì vậy ả mang hận, ngày ngày đều mong được trả thù.

Một kế hoạch sơ sài được dựng lên, đầu tiên dụ dỗ hắn bằng một bức thư liên quan đến Đàm Hiên, sau đó giăng lưới chờ sẵn ở điểm hẹn, hắn vừa đến liền bắt lấy.

Tất nhiên, Vĩnh Hưng không phải là kẻ dễ dụ, Đàm Hiên cũng chẳng phải người sẽ vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà bị đánh lạc hướng, bỏ Vĩnh Hưng một mình.


Sở dĩ kế hoạch của bọn ngu đó có thể thành công là nhờ sự nhúng tay của lục hoàng tử và Tằng An.

Vĩnh Hưng trong tay họ chẳng những bị đánh đập hành hạ bằng các loại dụng hình man rợ, hắn còn phải liên tục đối mặt với các loại sỉ nhục đồi bại, đỉnh điểm khiến hắn bị ám ảnh tâm lí nặng nề là khoảnh khắc xuân dược phát huy tác dụng, Tào Duyệt không một mảnh vải chơi đùa hắn như giẻ rách trong lòng bàn tay.

Đợi đến khi Đàm Hiên tìm thấy, trong mắt hắn đã không còn tiêu cự...
Từ khi được cứu về, hắn không ăn không uống, cả ngày thất thần, chẳng quan tâm ai nói gì kể cả mẹ ruột, đối với Đàm Hiên phản ứng kịch liệt.

Thời điểm Trương Viễn Hoài tâm trạng không tốt đi tìm hắn, hắn nửa nằm trên giường chỉ nhìn Trương Viễn Hoài một cái rồi không để ý nữa.

"Ta và ngươi đúng là bằng hữu tốt nhỉ? Ta vừa bị người ta hãm hại, ngươi đồng thời xảy ra bất trắc." Hắn ngồi xuống đối diện Vĩnh Hưng thong thả nói.

Trương Viễn Hoài nhẫn tâm nhắc lại nổi đau của Vĩnh Hưng nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc, chẳng nhìn ra được trong mắt hắn chứa thái độ gì ngoài một mảng đen u tối: "Ta biết lúc nhỏ trước khi được phụ hoàng ngươi phát hiện, hoàng hậu nương nương vì sợ Tiêu gia không chấp nhận ngươi nên đã chọn lưu lạc bên ngoài.

Hai mẹ con ngươi sống không dễ dàng, người phụ nữ bà ấy tin tưởng giao ngươi nhờ chăm sóc giở trò đồi bại với ngươi, vì vậy từ đó ngươi không thể thân mật với nữ nhân được."
"Ah, aaa!!!" Rõ ràng thần trí Vĩnh Hưng rất tỉnh táo, nhưng bởi vì càng tỉnh táo mới sâu sắc cảm thụ sự thống khổ của bản thân.

Hắn nghe Trương Viễn Hoài nói đến đây liền đau khổ ôm chặt đầu, kích động hét lên những tiếng chói tai không thành câu.

Trương Viễn Hoài ngược lại không phản ứng, vô cảm nói tiếp: "Năm ta bảy tuổi, mẹ ta bỏ nhà đi theo tiếng gọi con tim trở thành tiểu tam chen chân vào gia đình của người khác.

Cha ta là một tên cặn bã vũ phu, vài hôm sau đã tìm về cho ta một người mẹ kế.

Bà ta là một người đàn bà lăng loàn lẳng lơ, những lúc cha ta cờ bạc rượu chè bên ngoài, bà ta sẽ mang đàn ông về gian dâm trước mặt ta.

Ta sợ bà ta, sợ mọi biểu cảm và cử chỉ tỏ ra ân cần của bà ta, sợ cả ánh mắt theo thời gian nhìn ta ngày càng nóng bỏng ghê tởm đó."
Vĩnh Hưng dừng la, trong cổ họng kìm nén những âm thanh nghẹn ngào, hắn bắt đầu chú ý sắc mặt Trương Viễn Hoài nhưng Trương Viễn Hoài không nhìn hắn mà ánh mắt dừng ở điểm hư vô, bình thản kể tiếp: "Ta năm mười ba tuổi, bất kham khó bảo, là một thằng quỷ nhỏ mất dạy, chán ghét cả thế giới này.

Nhưng ngươi biết không? Ta rất biết ơn sự bốc đồng của mình năm đó, vì nhờ vậy ta đã gặp được ánh sáng của đời mình."
Khung cảnh thơ mộng như tranh hiện ra trước mắt hắn, hắn bình thản đối diện giấc mộng hảo huyền, vết son không bao giờ phai của đời mình.


Trương Viễn Hoài mười ba tuổi chui lỗ chó đột nhập vào nhà người ta, hành động xấu hổ như vậy, không hiểu sao trong kí ức của hắn lại có thể lộng lẫy thế kia? - Ah, chắc vì điểm cuối của khung cảnh là thiếu niên mười sáu tuổi dưới tán bạch quả cũng đang hướng mắt về hắn.

Trần Huy Ninh mười sáu tuổi trước sự xuất hiện đột ngột của vị khách không mời mà đến không hề tỏ ra bất ngờ hay hoảng sợ, y tĩnh lặng tựa mặt nước mùa thu, lại cứng rắn, rực rỡ chói mắt như hóa thân của viên kim cương xinh đẹp, có thể bình thản đối mặt với mọi sóng gió, áp lực dù là "cơn sóng Viễn Hoài" có hơi bé.

Khoảnh khắc đó nhóc con Viễn Hoài tin rằng không có gì có thể khiến thiếu niên thanh tú này thay đổi sắc mặt.

Nhưng Trương Viễn Hoài sai rồi, ngay sau màn chào hỏi hách dịch hùng hổ của mình, thiếu niên hắn tưởng chừng không bao giờ cười cứ thế mà hé môi nở nụ cười.

"Mày tên gì? Ba mẹ mày làm gì mà sao có thể sống trong căn nhà to như vậy được?" Hắn chống nạnh ưỡn bụng làm to, giọng điệu hết sức thiếu đòn.

Trần Huy Ninh không trách hắn mất lịch sự, cứ thế đáp lời cùng với nụ cười ấm áp như gió xuân: "Vĩnh Thương."
Thật ra khoảnh khắc nói ra câu đó, mắt Trần Huy Ninh không hề có dao động, điều đó chứng tỏ y không thực sự vui đến nỗi muốn cười, nhưng dù vậy nụ cười của y vẫn làm Viễn Hoài bé nhỏ xuyến xao.

Đóa hoa băng lãnh thanh khiết tưởng chừng không bao giờ nở lại ở trước mắt hắn, vậy mà lần đầu gặp gỡ đã khai hoa.

Bởi vì dễ dàng đạt được mới cảm thấy khó tin, bởi vì quá đổi bất thường nên mới sâu sắc ấn tượng, cuối cùng cứ thế lưu lại rung động đầu đời mà chính hắn cũng chẳng hay.

"Ah..." Trương Viễn Hoài thản thốt, tức tốc che đi đôi má ửng hồng.

Viễn Hoài Vĩnh Thương - Hoài Thương Vĩnh Viễn?
"Nhờ người ấy, cái tên này đối với ta dường như không có châm chọc, chói tai đến vậy."
Hắn nghĩ đến ngày tháng đeo bám y, cùng y vui đùa, thỉnh thoảng ghẹo y hai tiếng "thầy Thương", thường xuyên nghe y mắng mình ngốc mà bất giác mỉm cười, hơi nước đã đọng lại trên đôi mắt phiếm hồng..