Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 87: Sự Thật Sau Một Lời Hứa 12






Hoàng cung.
Nữ nhân chậm rãi bước từ vị trí bên cạnh Trương Viễn Hoài ra chính điện, nàng đứng dưới vị trí cữu ngũ chí tôn hành lễ, khăn lụa che mặt chậm rãi tháo xuống, lộ ra một nhan sắc diễm lệ nhưng cũng vì có đường nét xinh đẹp quá đổi quen thuộc đã khiến vài người phải rùng mình khiếp sợ.
Tô Tuệ nhìn Tiêu Thuận nở nụ cười như hoa, đôi mắt xinh đẹp trái lại chỉ chứa lãnh ý.

Tay Tiêu Thuận bất giác siết chặt lại, cảm xúc bắt đầu ồ ạt trào dâng.

Cùng lúc, nụ cười trên môi hoàng hậu nứt toạc.
Nàng là đại tiểu thư bị thất lạc của Tô gia danh giá nhất kinh thành, là nữ nhân từng có mối tình sâu đậm với vị hoàng tử tên Tiêu Thuận, hiện tại lại là ứng cử viên sáng giá nhất của vị trí Ngụy vương phi.

Nàng xuất hiện tại nơi này, hứa hẹn một màn gió tanh mưa máu.

Thế cờ đã định, Tô gia và Trương Viễn Hoài đều gây sức ép, Tiêu Thuận có muốn khước từ cũng bất lực.

Hắn cứng nhắc tuyên bố trước điện: "Ngụy vương anh minh thần võ có công với đại nghiệp Hoành Lạc, đại tiểu thư Tô Tuệ hiền thục đoan trang, nam tài nữ đức là phúc khí quốc gia.


Trẫm thay mặt thiên ý, ban hôn cho các khanh."
Nói xong câu này, hắn dường như mất hết sức lực.
Thượng triều xong, sau đó còn có tiệc thưởng trăng ở ngự hoa viên, lúc này Trương Viễn Hoài và Tô Tuệ vẫn ngồi gần nhau như đôi tình nhân thân mật, nhưng không ai biết mối quan hệ của họ chỉ là đồng minh.
Tô Tuệ thuở trước chưa nhận lại người thân chỉ là một nữ nhi nhân gian lạc quan vui vẻ, nàng cùng với Tiêu Thuận mười tuổi vẫn còn là một vị hoàng tử vô lo vô nghĩ tình cờ gặp nhau khi hắn lén xuất cung thăm thú.

Lần đầu gặp gỡ, không phải là nhất kiến chung tình hay kết bái huynh đệ như bao câu chuyện lãng mạng trong các thoại bản bán chạy, mà là đánh nhau một trận gà bay chó sủa, một phen ghi thù.

Hai đứa trẻ vô tư không bận tâm thân phận thẳng thắng chỉ vào mặt nhau thốt lên "Ta ghét ngươi", hai con người đơn thuần từ oan gia trở thành một nửa không thể thiếu.

Quá trình đó có bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu rung động thần kì cả hai đều khắc ghi trong cốt tủy.

Nhưng hiện tại một người không dám đối mặt, còn một người mỗi khi nhớ đến chỉ có hận thù bủa vây.
Ngày Tô Tuệ mang thai, Tiêu Thuận đề xuất xin rời khỏi hoàng cung lập vương phủ.

Nhưng tấu chương còn chưa đến tay hoàng đế, Tiêu Quân đã bị phế truất.

Một hồi phong ba, cuối cùng Tiêu Thuận cưới Cao Cẩn Du, lên ngôi thái tử, sau đó tại vị đến ngày nay.

Tiêu Thuận vì tranh quyền đoạt vị phụ nàng, mặc Cao Cẩn Du hại chết con nàng, ám toán nàng rơi vực liệt giường hơn hai năm.

Mối thù này không báo, nàng chết không yên lòng!
"Đa tạ ngài." Tô Tuệ dùng bộ dáng e thẹn nhìn Trương Viễn Hoài làm người khác nghĩ nàng yêu thích hắn dữ lắm, ai biết được lời thì thầm tưởng chừng như rất ngọt ngào lãng mạng trong cái hé môi của nàng chỉ là khách khí.

Trương Viễn Hoài cũng phối hợp diễn, tuy không có lố như nàng nhưng cũng nhìn ra sự ưng thuận, vẻ mặt một đường, lời nói một nẻo: "Chuyện lần này phải nhờ vào cô rồi."
Tô Tuệ yêu kiều che quạt, giọng nói lãnh đạm: "Ngài yên tâm, Tô gia là dòng tộc lâu đời nhất kinh thành, chuyện về vu thuật hiểu cũng không kém tộc nhân Xích Nguyệt.

Có điều tổ mẫu của ta đang vân du tứ hải, mặc dù sau khi nhận thư của ta thì đã xuất phát nhưng vẫn cần chút thời gian quay về và tìm hiểu bệnh tình của phu nhân."
"Ta biết."
Tô Tuệ: "..."

Trương Viễn Hoài: "..."
Hai người không ai nói lời gì nữa, không khí bắt đầu bế tắc rồi.

Sau một hồi trầm mặt xem mấy người trong cung khanh khanh ta ta, Tô Tuệ ra tín hiệu với Trương Viễn Hoài, lên tiếng trước: "Ta đi về."
Hôm nay nàng chỉ muốn một màn xuất hiện hoành tráng dọa đôi cẩu nam nữ kia sợ té đái thôi, mục đích đạt được rồi, nàng chẳng còn hứng thú ở lại, ngày tháng sau này không thiếu trò chơi chết bọn chúng, không phải vội.

Trương Viễn Hoài: "..." Tùy hứng vậy má?
Nghĩ là vậy, nhưng hắn vẫn giữ phong thái điềm nhiên nói: "Cô xuất hiện quá đột ngột khiến Cao Cẩn Du trở tay không kịp, nhưng sau lần này ả ta sẽ cật lực để mắt, cô phải cẩn thận."
Hắn không muốn đồng minh của mình chưa làm được mịa gì đã lãnh cơm hộp đâu.

Trương Viễn Hoài nói xong câu này, Tô Tuệ khẽ chớp mắt đáp ứng, sau đó nàng liền ho khụ khụ tỏ ra không khỏe, hai người họ lập tức khó xử xin cáo lui trước.

Thành công diễn cảnh tương thân tương ái ra khỏi thành, Trương Viễn Hoài và Tô Tuệ đến khuôn mặt xuất chúng của đối phương cũng không thèm nhìn lâu thêm chút liền phũ phàng chia nhau ra hai đường.

Tuy nhiên tách nhau không được bao lâu, xe ngựa lao về hướng vương phủ phải dừng lại bởi vì tình báo của Đại Lợi: "Không xong rồi, Tô tiểu thư đang bị tập kích!"
Trương Viễn Hoài nhìn đêm đã qua quá nửa thoắt cái xám mặt, hắn siết chặt nắm đấm, nộ khí phừng phừng leo lên con ngựa của hộ vệ, ra lệnh đổi hướng cứu viện.

Không ngờ đám người tàn độc đó lại năng suất quá, tình huống bất ngờ thế mà cũng tập hợp nhân lực diệt trừ hậu hoạn sớm như vậy, hại hắn thật sự phải thất hứa với Từ Thụy Y.

Trương Viễn Hoài nghiến răng: "Tụi bây tới số rồi."
Khi đoàn ngựa của Trương Viễn Hoài mang theo cuồng phong kéo đến, người của Tô Tuệ quả nhiên sắp hết sức chống đỡ.

Nhuyễn kiếm lóe lên sát ý chém xuống người nàng, nàng xuất trâm dài phóng xuyên tim hắn, tưởng chừng thoát chết, ngay sau đó hai thanh kiếm đồng loạt ép tới khiến nàng chỉ có thể chật vật không ngừng thoái lui.

Lại bị một hắc y nhân tập kích từ phía sau, Tô Tuệ không khỏi trúng một chém trên tay, hai mũi kiếm dứt khoát đâm tới, nàng không cam tâm giương mắt nhìn.

"Hự." Hộ vệ của Trương Viễn Hoài vượt lên trước, cứu nàng thoát chết trong gang tấc.

Nhanh như chớp, những tên thích khách khác cũng bị tinh binh của hắn khống chế.


"Là kẻ nào sai khiến các ngươi?" Tô Tuệ lạnh lẽo hỏi.

Thích khách lắp bắp, giả vờ đấu tranh một hồi khai ra một cái tên: "Từ,...!Từ Thụy Y!"
Tô Tuệ cau mày, những người khác thần sắc nghiêm trọng.

"Áh!" Tì nữ hộ thân của Tô Tuệ bản thân là một người biết võ bỗng nhiên hét lên thất thố.

Ngay trước đôi mắt khiếp sợ của nàng, đầu thích khách lăn xuống đất, mắt hắn trợn trắng chết trong khoảnh khắc.

Trương Viễn Hoài vừa rồi nghe tới tên y liền cướp đao của hộ vệ thẳng thừng chém một phát đứt đầu tên thích khách kia, bấy giờ hắn lại dời đao qua tên bên cạnh, bộ dạng hung thần ác sát không dung thứ bất cứ ai dối trá: "Kẻ nào đứng sau các ngươi?"
Tên thích khách run cầm cập, do dự: "Từ, Từ-- Á!"
Đầu hắn rơi xuống, máu tươi bắn lên mặt tên thích khách phía sau.

Trương Viễn Hoài nhìn tên thứ ba, gằng giọng: "Ai?"
"Người của-- Á." Keng Tên thích khách vốn định khai ra, nhưng còn chưa kịp nói xong, một mũi tên độc phóng tới suýt cướp mạng hắn.

Trương Viễn Hoài đỡ mũi tên cho thích khách kia như đã phát giác từ trước, hắn phóng sát ý đến hướng nó vừa xuất phát, ngay lập tức bên kia vang lên tiếng ẩu đả.

Lát sau, hộ vệ của hắn áp giải ra một nam nhân có dáng vẻ tinh anh.

Hắn đã sớm hoài nghi bọn người đó trong thời gian ngắn làm sao tập hợp được một đội thích khách nhanh đến thế? Còn nữa, nếu là hắn, hắn sẽ không manh động cho người của mình ra tay, vì vậy thuê một đám đánh thuê không biết gì là tốt nhất, chẳng may ám sát không thành, thuận tiện có thể giá họa cho Từ Thụy Y - người đang có động cơ nhất càng nhất cữ lưỡng tiện hay sao?
Ha, dám vu oan nam nhân của ông, mấy người chán sống rồi?.