Cân Cả Thiên Hạ

Chương 401: Vô đề 1




Tản ra niệm lực Xuân Đức rất nhanh tìm thấy con bé Kiều Kiều cùng tứ đệ của hắn. Cũng lười tới nơi gọi hai người bọn nó Xuân Đức trực tiếp truyền âm gọi hai người lại đây. Nhìn cô gái đi sau mình hắn chỉ một cái quán nước ven đường nói: 

" Uống chút nước đợi người tới." 

Xuân Đức lời ít ý nhiều, cô gái đi theo phía sau hắn tiến vào quán nước ven đường. Nhìn trong tay cái nhẫn không gian họa tiết rất đặc biệt hắn cảm giác cái nhẫn này rất không tầm thường nhưng không tầm thường chỗ nào thì hắn chịu. Đợi lúc nào Vô Địch tên kia có thời gian rảnh thì sẽ hỏi hắn một chút. 

Xuân Đức chỉ mới suy nghĩ một chút thì đã thấy Kiều kiều cùng lão tứ của hắn mang theo mấy người tới nơi đây. Đứng dậy đưa cho tiểu nhị vài viên linh thạch hạ phẩm, nhìn cô gái hắn bình thản nói: 

" Ngươi đã tới, chúng ta lên đường." 

Hai người cùng đi ra ngoài. Mấy người đến gần chạm mặt nhau thì Xuân Đức phát hiện cô gái đi theo phía sau hắn cùng với hai đứa em của hắn rất quen biết. Quả nhiên vừa đến gần thì nha đầu Kiều Kiều kia đã hô to gọi nhỏ. 

" Vũ Thư tỷ tỷ, sao tỷ lại đi cùng với tam ca vậy." 

Xuân Đức lúc này mới biết cô gái đi theo phía sau mình tên Vũ Thư, hắn cũng không có biểu hiện gì quá khích, chỉ là nhìn tứ đệ hắn nói: 

" Có ai muốn về nhà cùng ca không hay là ở đây chơi thêm vài ngày? " 

" Mới ra ngoài đi chơi được mấy hôm, muội không muốn về đầu." Kiều kiều phía sau vội la lên. 

Trương Thiên gật đầu nói: " Đệ cùng ca trở về? " 

Xuân Đức đánh mắt nhìn qua hai người đi cùng tứ đệ hắn, một nam một nữ thần tình cao ngạo, luôn dùng ánh mắt bề trên đánh giá người khác nhưng dù sao người ta cũng không đụng chạm gì tới hắn, hắn cũng lười cùng những kẻ này kéo lên quan hệ."

" Đi thôi." 

Một nam, một nữ kia thấy Xuân Đức xem hai người bọn họ như không tồn tại thì sắc mặt có chút lạnh, bọn họ cũng không phải là cái gì a miêu, a cẩu. Mà là con cháu dòng chính của một lục phẩm thế lực đỉnh tiêm so với Trương Gia còn mạnh hơn một chút. Bây giờ đã là môn nhân của một ngũ cấp tông môn địa vị trước kia đâu bằng nay vậy mà có người dám không nhìn bọn họ? 

Nữ nhân kia nhìn Xuân Đức có chút tức giận nói:

" Ngươi là tam ca của Trương Thiên nhưng ít ra cũng phải cho hai người bọn ta một ít mặt mũi chứ. Sao lại có thể làm như vậy, dù sao chúng ta đều là sư huynh, sư tỷ của hắn" 

Xuân Đức đi cũng không quay đầu lại nói: 

" Cứ xem như ta không tồn tại đi." 

Tên nam tử kia khuôn mặt đầy bất thiện từ không gian giới nhẫn lấy ra một cây trường kiếm nhắm thẳng về Xuân Đức đánh tới. 

" Dám không nhìn chúng ta phải cho ngươi biết cái gì là làm người thì phải tôn trọng cường giả." 

Người xung quanh thì vây lại xem náo nhiệt, bên trong Tù Long Thành đấu võ là chuyện thường tình miễn không chết người là được. Xuân Đức quay lại cũng chẳng thèm ý niệm vừa động tên sư huynh của tứ đệ hắn bỗng nhiên quần rớt mất, thành ra tên kia biến thành kiếm khách không quần. 

Mọi người xung quanh đều ồ lên kinh ngạc, tên kia cảm thấy ở dưới mát mát không kiềm được nhìn xuống, vừa nhìn xuống hắn kém chút nữa ngất đi quần của hắn bị tuột từ khi nào rồi bên dưới trống không một mảnh. Trong lúc thất thần không khống chế tốt phi hành, hắn đâm thẳng vào một bức tượng đá bên đường. 

Đám nam nhân bên đường lại một trận cười to. Còn mấy nữ nhân mặt mỏng thì xấu hổ quay đầu đi. 

Đi bên cạnh Xuân Đức, Trương Thiên dơ ngón tay cái lên nói: 

" Tam ca lợi hại." 

Xuân Đức cười hắc hắc nói: 

" Thấy ngươi không thích mấy con trùng đó nên ca giúp ngươi xử lý. Thế cô vợ nhỏ của đệ đâu sao không mang về? " 

Trương Thiên lúng túng nói: 

" Muội ấy về Nam La Tông rồi." 

Xuân Đức cười vỗ vai hắn nói: 

" Thảo nào không gia nhập Thiên Long Học Viện mà lại đến Nam La Tông." 

........ 

Ngồi vào trong chiến xa, Xuân Đức lại bắt đầu quá trình làm heo của mình, nằm yên một chỗ nhắm mắt lại,thi thoảng quay cựa quậy một chút. 

Kiều Kiều cùng Vũ Thư thì cùng nhau nói chuyện, còn lão tứ thì làm phu xe. Xuân Đức vừa nhắm mắt lại thì bắt đầu dùng niệm lực quan sát mấy thứ lấy được không lâu. Hắn trong lòng đang suy tính có nên chạy đi một chuyến bắt hai tên Tinh Quân Cảnh kia lại không? Sưu hồn bọn chúng để tìm lai lịch của cái giới chỉ này. 

Tự dưng hắn cảm thấy nếu bản thân mà tu luyện linh hồn thì tốt rồi, có thể từ nơi đây dễ dàng tóm cổ hai tên kia cách đây triệu dặm. Suy nghĩ một chút Xuân Đức vẫn là đi một chuyến tóm cổ hai tên kia rồi tính, hắn không tham mấy mấy món tài phú nho nhỏ nhưng một món tài phú to đùng thì hắn nhất định động tâm, chung quy hắn vẫn là linh hồn của con người, vẫn có thất tình lục dục. 

Để lại một cái huyễn thân nơi này, Xuân Đức trực tiếp dịch chuyển đi xa, thiên địa Ma Long đại lục này áp chế với hắn rất mạnh mẽ nên mỗi lần dịch chuyển cũng chỉ có vài trăm vạn dặm mà thôi, cũng phải vài cái hô hấp mới mò đến nơi hai Tinh Quân Cảnh kia đánh nhau. 

Nhưng lúc tới nơi thì đã không phải là hai Tinh Quân Cảnh nữa mà là 8 người hỗn chiến, 8 người đang tranh một cái hộp làm bằng Bất Tử Mộc, cùng một quả trứng có màu đỏ, phát ra ánh sáng yêu dị. 

Xuân Đức vừa xuất hiện nơi đây thì cả 8 người đều đồng thời quay lại nhìn hắn nhưng lúc thấy Xuân Đức thì cả đám cau mày, cau mày vì bọn họ nhìn không thấu tu vi của hắn. Một đại hàn tay cầm đại bổng hai mắt tỏa hung quang nhìn về phía Xuân Đức không khách khí nói: 

" Biết điều thì cút, không thì chết. " 

Đại hán này nhìn bặm trợn tính ra còn lương thiện chán, ngược lại 7 người khác không nói một lời liền dùng sát chiêu đánh về phía Xuân Đức. 

Từng đợt uy thế của vũ khí cao cấp đè ép khiến cho thiên địa nơi đây vặn vẹo. Đi kèm với đó là sát khí lạnh thấu xương. Xuân Đức nhìn công kích đánh tới vẫn bình thản như thường, nhìn uy thế to lớn thật nhưng kiểu công kích này chỉ gãi ngứa cho hắn mà thôi. 

Một tầng huyết sắc quang đoàn hiện lên cùng lúc đó một con cáo màu đỏ toàn thân không biết từ khi nào đã xuất hiện nằm trên vai Xuân Đức, không có va chạm kịch liệt tất cả các sát chiêu của đám Tinh Quân Cảnh đánh lên huyết sắc phòng ngự như muối bỏ biển không nổi lên tác dụng gì.