Cân Cả Thiên Hạ

Chương 410: Vô đề 3




Cách nơi Xuân Đức đang đứng hàng trăm tỷ dặm có một cô gái cùng một cái chuông màu đen đang cực tốc bỏ chạy, mỗi lần xé rách không gian na di là hàng vạn dặm. Xuyên qua bình chướng tiến vào Hỗn Loạn Ma Hãi cô gái kia mới chui vào bên trong một con tàu bằng xương cốt. 

Liên tục phun ra huyết cùng mảnh vỡ nội tạng cô gái kia thần sắc bây giờ vẫn còn sợ hãi đến tận cùng. Trong đầu nàng luôn có một ma âm nói duy nhất một câu " Ngươi phải chết ". Âm thanh kia lạnh lẽo đến linh hồn cũng đóng băng nếu không nhờ có cái chuông màu đen bên cạnh nàng thì nàng có lẽ đã chết từ lâu. 

" Người kia là ai lại đáng sợ đến như vậy? Không những thoát ra khỏi sự khống chế của vô cực chuông mà lại còn có thể tìm tới ta, may mắn có vô cực chuông bằng không ta chết rồi." 

Nàng lại nhìn tiểu chuông bên cạnh ánh sáng đã ảm đạm đi không ít thì đau lòng gần chết hỏi: 

" Ngươi có bị làm sao không? " 

Khí linh của chiếc chương kia hiện ra, thần tình nó mệt mỏi, cả người mờ nhạt. 

" Lần này chúng ta gây đại họa rồi, người kia không phải là chúng ta có thể đối phó, may mắn hắn không chủ tu linh hồn bằng không chúng ta không có khả năng chạy." 

Cô gái nghe vậy thì kinh hãi nói: " Không phải chuyên tu linh hồn, trời ạ, không tu linh hồn mà còn mạnh đến vậy. Phụt." Do quá kích động nàng lại phun ra một ngụm máu. 

Bình ổn khí huyết xong nàng nhìn khí linh tiểu chuông hỏi: 

" Chúng ta nên làm gì bây giờ? mà sao lúc trước ngươi lại không phát hiện ra hắn khủng bố mà còn mạo phạm hắn." 

Khí linh tiểu chuông cũng là một mặt đắng chát nói: 

" Ta nào biết hắn phong bế tu vi đi vào thế giới này nếu tên kia không phong bế tu thì thì cái thế giới này trực tiếp tan vỡ rồi. Bây giờ cũng không phải nói tới vấn đề này, nhanh đi vào tứ tôn thiên đế bằng không chúng ta chết chắc, ta sợ hắn đuổi tới nơi này." 

Cô gái kia trên mặt mới khôi phục lại tí huyết sắc trực tiếp mất màu, nàng cũng không dám nán lại mang theo thương thế chạy đi tới nơi kia. 

.......... 

Tạm thời mất đi dấu vết những con chuột kia Xuân Đức cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ cần trong cái thế giới này thì rất nhanh sẽ thấy được nhau, nếu không phải vì còn có điều cố kị thì hắn đã không áp chế thực lực của mình lại.

Buổi chiều hôm đó Xuân Đức đi tới một tòa thành lớn tên là Lôi thành, tìm tới một tửu lầu lớn nhất ở lôi thành này hắn đi vào bên trong. Người vào bên trong tửu lầu này không phú thì quý nên phục vụ nơi đây rất nhiệt tình, Xuân Đức được một cô gái tiếp đón. 

Xuân Đức ngồi vào một bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn cô gái hỏi: 

" Tiểu cô nương có biết nơi nào mua tin tức hay tìm người sao? " Hắn tiện thể đưa cho cô gái một túi nhỏ linh thạch. 

Cô gái cầm túi linh thạch mà ngỡ ngàng vì linh thạch bên trong nhiều quá, có cả vạn khối hạ phẩm linh thạch. Một tháng nàng làm nơi này cũng được có một khối, nhờ có chồng nàng là quản sự nơi đây mới được nhiều hơn một ít mà thôi. Bây giờ tự dưng có người đưa cho nàng một vạn làm cho nàng không biết làm sao. 

Nhìn biểu hiện đờ đẫn của nàng Xuân Đức xua tay nói: 

" Không biết thì thôi,ta cũng không lấy lại linh thạch, tiểu cô nương người lấy cho ta ít rượu là được." 

Cô gái kia lúc này mới hồi thần lại lắc đầu nói: 

" Không phải đại nhân, là ta thất thố. Việc này ta không biết rõ lắm nhưng phu quân ta thì biết rất rõ đợi ta gọi hắn đến." 

Nói xong cô gái chạy thật nhanh đi tìm phu quân nàng. Không bao lâu sau một trung niên béo ú lê cái thân hình quả bóng đi tới, khuôn mặt hắn tươi cười như hoa cúc, hắn cung kính nói: 

" Để đại nhân chờ lâu, đại nhân cần gì có thể hỏi tiểu nhân, tiểu nhân sẽ hết lòng phục vụ ngài." 

Xuân Đức ánh mắt không mang theo chút cảm tình nào quét qua tên trung niên, tên trung niên tí nữa thì không có chết đứng, trên đầu hắn lấm tấm mồ hôi. 

" Chắc đã nghe phu nhân của ngươi nói qua rồi ta cũng không muốn nhắc lại. Giúp ta tìm một cái Gia Cát gia tộc ở Nam Phương Vực Quần này hoặc là thông tin đến cái gia tộc kia. Đây là một ít linh thạch cho người, xong việc có thêm." 

Xuân Đức lại lấy ra một túi không gian đựng linh thạch ném qua cho tên trung niên kia. Tên trung niên nắm lấy cái túi thử dò xét một chút, khi nhìn thấy số lượng linh thạch kia hắn tí nữa chết đứng tại chỗ, bên trong phải mấy chục triệu linh thạch, có hạ phẩm cũng có cực phẩm. 

Hắn run giọng nói: " Đại nhân không cần nhiều như vậy đâu, thực sự cái này nhiều quá rồi." 

Xuân Đức nhìn hắn một cái nói: " Nhận tiền làm việc đừng để ta nhắc lại." 

" Vâng, vâng đại nhân ta đi làm ngay đây, đại nhân có thể ở lại chỗ chúng ta một thời gian, việc này tiểu nhân cũng cần một chút thời gian."-- Tên mập lăn cái thân thể béo ục ịch kia. 

Người ở bên trong tửu lầu thấy một màn này thì không khỏi kinh ngạc, đánh giá Xuân Đức cũng cao hơn một bậc. 

.......... 

Đi ra bên ngoài tên béo chủ quản liền tìm người đến liên tục phân phó xuống đi làm việc. Vuốt vuốt mồ hôi trên trán hắn thầm than. 

" Vị đại nhân kia ra tay đúng thật là rộng lượng nhưng tính khí có chút lạnh." 

Ở bên cạnh hắn cô gái kia hỏi: " Phu quân, vị đại nhân kia giờ nên làm sao đối đãi." 

Tên béo kia vui vẻ nhìn cô gái nói: " Lão bà à người đúng là phúc duyên của ta, chỉ cần làm việc tốt cho vị đại nhân kia thì ắt hẳn không thiếu được chỗ tốt của chúng ta. Bảo phục vụ khác lưu ý vị đại nhân kia, nếu vị đại nhân kia có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng không cần xin chỉ thị của ta." 

" Vâng, phu quân."--- Cô gái gật đầu sau đó nhanh chân đi vào bên trong. 

Khi cô gái đi vào bên trong thì bên cạnh tên trung niên béo ú xuất hiện một cô gái khuynh quốc khuynh thành nhìn hắn híp mắt cười nói: 

" Vương mập có đồ tốt mà không chia cho bản cô nương sao? " 

Thấy cô gái này tên trung niên lập tức như biến thành con cún con vẩy đuôi, hắn nịnh nọt nói: " Tiểu nhân làm sao dám, chỉ là vị đại nhân kia cũng mới đưa cho tiểu nhân mà thôi, có cho trăm cái lá gan tiểu vương cũng không dám quên đại tiểu thư." 

" Vậy thì nhanh lên lấy ra đây, theo lệ cũ ta 8 ngươi 2."-- Cô gái kia không khách khí nói.