Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 3 - Chương 133: Không thể ngừng khinh bỉ




Ánh sáng trắng rút đi. Ba người này vừa hiện thân, liền tỏ ra hoàn toàn khác biệt với những người chơi khác.

Không có người chơi ngồi tù sẽ còn vẻ mặt như ánh mặt trời thế kia. Cho dù là Cố Phi giúp người làm niềm vui quên mình vì người ta như vầy, vào trong tù cũng sẽ không còn tươi cười rạng rỡ.

Ngược lại là ba người này, đi vào thấy trong tù không ít người, lập tức có hứng thú quan sát bốn phía.

Những người trong tù bây giờ đã chia ra làm hai phái.

Cố Phi nhân vật dẫn quân phái ưu thương, cũng là nhân vật đại biểu duy nhất, ngồi một mình ở bên trái phòng giam mà ngẩn người, đang suy nghĩ có nên logout trước hay không.

Tất cả mọi người khác là phái bất bình tức tối, ở dưới chân tường bên phải phòng giam làm thành một đoàn, người người đều thở hổn hển trợn mắt nhìn Cố Phi. Tin chắc rằng nếu như trong phòng giam không phải là khu an toàn, lúc này sợ rằng sớm đánh tới rồi.

Ba người vừa mới đến nhìn tình huống này đã biết Cố Phi là một người bị cho ra rìa. Nhưng vấn đề là ở trong trò chơi mọi người không quen biết lại đang sống chung trong tù chẳng qua chỉ mấy giờ như thế này, cơ bản sẽ không phát triển ra cái dạng mâu thuẫn tận lực bài xích người nào đó.

Suy nghĩ, ba người đã đi đến hướng gần nhiều người trước tiên.

“Chào mấy người anh em…” Một người dẫn đầu vui tươi hớn hở chào hỏi, ngồi tù mà tâm tình còn tốt như vậy, tuyệt đối hiếm thấy.

Mọi người dưới chân tường cũng thấy lạ về trạng thái tinh thần những người này, rối rít ngẩng đầu nhìn người ấy.

“Các anh có phải bị một tên cung tiễn thủ truy nã đưa vào hay không?” Một tên người chơi lên tiếng hỏi.

“Hả? Không phải đâu, chúng ta là tự tiến vào.” Ba người đối phương trả lời.

Mọi người cũng ngẩn ra.

Tự thú… Đây cũng là tương đối ít thấy, người bình thường nếu như quả thực muốn rửa giá trị PK đi, vậy thì mời vài người bạn cùng giúp đỡ làm nhiệm vụ, ba người biết điều như họ tự nguyện đến tự thú, vậy có khả năng rất trung thực không muốn đi PK rồi.

Ba người này cũng cười một tiếng, tất cả đều chỉ chỉ về Cố Phi góc bên kia: “Người kia…”

Người chơi dưới chân tường lập tức lại mồm năm miệng mười bắt đầu lên án, ban đầu còn nói nhỏ khe khẽ, dần dần cả đám người đều kích động, thanh âm càng ngày càng lớn, ngôn từ tục tĩu trong miệng càng ngày càng nhiều.

Cố Phi rốt cuộc không nhẫn nại được, dứt khoát từ trong góc tường đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.

“Mày muốn làm gì?” Mọi người trợn mắt nhìn Cố Phi. Mặc dù đã giao thủ cùng Cố Phi nên cũng biết ai lợi hại hơn, cơ bản đều là vừa thấy mặt liền bị giết.

Bất quá hiện tại là ở khu an toàn, Cố Phi mạnh nữa cũng không thể làm gì mọi người, lá gan bọn họ vẫn lớn lắm.

“Nói tới nói lui, không cần nói lời quá khó nghe, chú ý tố chất bản thân.” Cố Phi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống mà giáo huấn mấy người ngồi xổm góc tường nói năng thô tục.

“Móa! Mày quản được tao sao?” Mọi người thẳng cổ cãi lại.

Cố Phi dở khóc dở cười: “Anh nói đến người khác thì tôi không xen vào, nhưng anh đang nói tôi đấy thôi? Thật ra thì, chúng ta hẳn phải cùng nhau khiển trách tên cung tiễn thủ kia. Tôi cũng là bị tên kia ám toán, đồng mệnh tương liên với các người đấy!”

Lời này vừa nói ra nhất thời có hơn một nửa trong đám người có chút cảm xúc. Bọn họ là bị Ngự Thiên Thần Minh đưa vào trong tù, pháp sư trước mắt này coi như cũng chỉ là làm nhiệm vụ truy nã, lại không quan hệ gì với bọn họ.

Ngược lại.

Xét ở trên phương diện bị Ngự Thiên Thần Minh đưa vào tù mà nói, hắn và bọn họ đích xác mới hẳn là cùng một chiến tuyến.

Dẫu sao hai ngày gần đây cửa làm ăn này là Ngự Thiên Thần Minh làm việc chủ lực, tổng thể những người trong tù này đa số đều là khách hàng của Ngự Thiên Thần Minh.

Lúc này khách hàng của Cố Phi nhìn thấy một đống người đã bị lời Cố Phi nói làm lung lay, vội vàng lên tiếng ngăn trở: “Chớ mắc lừa, hai người bọn họ nhất định là một phe.”

Dưới sự suất lĩnh của Cố Phi, mọi người dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn chăm chú người kia, ngay cả ba người mới tới đều ở bên cạnh bênh vực: “Một phe? Một phe mà tống nhau vào tù à!”

“Ai mà biết được, nhất định là có nguyên nhân gì đấy!” Người nọ rêu rao.

Mọi người đáp lời bằng cách khịt mũi coi thường. Trong bụng Cố Phi than thở, nếu không thì đã không tồn tại câu nói: Chân lý thường thường nắm giữ trong tay của số ít rồi!

“Nhắc mới nhớ, các người thấy dáng vẻ của tên cung tiễn thủ kia không? Tôi bị thằng ranh kia đánh lén từ phía sau lưng, thấy không quá rõ ràng.” Cố Phi cầm Ngự Thiên Thần Minh khai đao, ý đồ muốn kéo lại lực chú ý của mọi người hoàn toàn.

Chiến lược ấy không thể nghi ngờ là thành công, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận Ngự Thiên Thần Minh. Không ngoài dự đoán của Cố Phi, lấy phong cách chiến đấu cung tiễn thủ của Ngự Thiên Thần Minh, đám khách hàng này có hơn phân nửa là chưa thấy được bóng người đã bị tống vào nhà tù rồi.

Mấy người còn lại cũng không thể bắt được cơ hội gần người, xa xa liền bị Ngự Thiên Thần Minh đánh lén bắt mình lại. Nhưng lại không có một người nào chân chính thấy rõ tướng mạo của Ngự Thiên Thần Minh.

“Thật là quá đê tiện, quá vô sỉ rồi!” Mọi người rối rít khiển trách mạnh mẽ.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Cố Phi vừa phụ họa vừa cười thầm. Mấy khách hàng kia của mình lúc này cũng không chen được lời. Ủ rủ cúi đầu ngồi xổm một bên, oán hận nhìn về Cố Phi.

Cố Phi cũng lười để ý bọn họ, ánh mắt chuyển hướng về ba người mới tới. Trong tù ánh sáng mờ tối, không tới khoảng cách nhất định, không thể nhìn rõ bọn họ. Không nghĩ tới vừa nhìn xem lập tức ngẩn ra, bật thốt lên: “Ngân Nguyệt!”

Trong ba người kia ở phía tay trái, không phải Ngân Nguyệt hội trưởng nghiệp đoàn Tiền Trần ở thành Nguyệt Dạ, còn có thể là ai?

Ba người vốn là đang mỉm cười quan sát Cố Phi. Rất hiển nhiên bọn họ cảm thấy hứng thú hơn một ít đối với Cố Phi. Một phòng đầy người này, tất cả đều là người PK thất bại sau đó mới bị đưa vào trong tù. Bất đồng chính là Cố Phi đã PK với một nhóm người trong số bọn họ trước đó.

Từ điểm dám làm nhiệm vụ truy nã này mà nói, Cố Phi là một nhân tài.

Về phần hắn cũng bị đánh bại đưa vào trong tù, ba người cũng nghe rõ: Hắn là bị cung tiễn thủ đánh lén cơ mà! Cung tiễn thủ PK pháp sư vốn là chiếm ưu thế, huống chi còn bị đánh lén, cái này ngược lại không thể nói Cố Phi tệ hay không.

Bất quá ba người làm sao cũng không nghĩ tới, người này đột nhiên quay đầu thấy rõ ba người về sau, lập tức liền kêu ra tên Ngân Nguyệt.

“Anh là...” Ngân Nguyệt nghi ngờ. Thân là một hội trưởng, người biết tên đó dĩ nhiên là rất nhiều, nhưng vấn đề đó là ở thành Nguyệt Dạ, mà nơi này là thành Vân Đoan, không nên có người bật thốt kêu lên tên của tên ấy như vậy.

Cố Phi lúc này cũng đã chỉnh lý lại tâm lý, nét mặt bình tĩnh: “Tôi đi qua thành Nguyệt Dạ, nghe nói qua anh, cũng đã gặp anh.”

“À!” Ba người bên kia đều lộ ra nét vẻ thoải mái, trong bụng Ngân Nguyệt vẫn còn hơi đắc ý: Điều này chẳng phải nói rõ ban đầu mình cũng là nhân vật phong vân một thời sao, người ta tới từ bên ngoài cũng chiêm ngưỡng nhân vật như mình vậy, hơn nữa đã gặp qua là không quên được, có thể đạt tới tình cảnh liếc một cái liền nhận ra.

Vừa ngây ngất, vừa cảm thấy có thêm thiện cảm với Cố Phi. “Anh là…” Vừa định hỏi tên Cố Phi, nhưng phát hiện đối phương đã không thấy.

Lại vừa cúi đầu, thấy Cố Phi đã ngồi xổm người xuống cùng đám người rác rưởi bị người ta PK chết trong mắt Ngân Nguyệt mà đi khinh bỉ cung tiễn thủ đê tiện trong miệng bọn họ rồi.

Ngân Nguyệt có chút mờ mịt. Người này hứng thú đối với đám bình dân này, còn lớn hơn cả với người đại nhân vật như mình sao chứ?

Suy nghĩ chút, Ngân Nguyệt cũng chen vào ngồi trong đám người, nói với mọi người: “Mọi người, cái tên cung tiễn thủ bắt nạt các anh tên gì? Chúng ta gặp nhau ở nơi này cũng là một hồi duyên phận, đi ra ngoài rồi tôi báo thù cho các anh.” Nói xong còn trưng cái vẻ mặt cười vui vẻ với Cố Phi.

Cười cười cái con em chú! Không nhìn ra ông đây không thèm để ý chú mày sao? Trong lòng Cố Phi suy nghĩ, dịch sang bên cạnh nửa bước. Thật giống như lúc muốn đi WC vậy mà lại có người muốn cùng bạn chen chúc một chỗ… nghĩ thôi cũng thấy ghét!

Ngân Nguyệt lại hiểu lầm tâm tư của Cố Phi, cho là Cố Phi sợ chen chúc tên đó không có chỗ. Tốt bụng cho tên đó chút vị trí. Nhất thời càng hài lòng hơn, mặt đầy tình cảm nồng nàn nhìn mọi người, chờ mọi người cho hắn câu trả lời.

“Anh là ai?” Có người đột nhiên chen vào phá hoại bầu không khí bằng một câu như vậy, lúc ấy Cố Phi lập tức cười ra tiếng.

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu Cố Phi đang cười cái gì. Cố Phi cũng liền vội vàng hồi phục lại tinh thần, thay Ngân Nguyệt giới thiệu cho mọi người: “Ngân Nguyệt, là người thành Nguyệt Dạ, có từng nghe qua nghiệp đoàn Tiền Trần chưa?”

“À…” Mọi người thống nhất phát ra chuỗi dài thanh âm.

Ngân Nguyệt. Độ nổi tiếng của cái tên ấy thậm chí không dưới pháp sư cận chiến 27149 chém Bất Tiếu 8 lần thời ban đầu.

Chỉ bất quá, pháp sư cận chiến thần bí là thân phận của anh ta; mà Ngân Nguyệt, thần bí chính là trang bị của hắn.

Bang chiến quy mô lớn lâu dài ở thành Nguyệt Dạ đã sớm lan tiếng đến trên diễn đàn rồi, song phương vừa tiến hành khẩu chiến, vừa trắng trợn thảo luận nghiên cứu trang bị của Ngân Nguyệt. Ngưởi ta đồn rằng người này có một thanh kiếm.

Trên thân kiếm ấy có thêm một kỹ năng, có thể giúp thành viên phe mình tiêm vào máu gà tập thể, trở nên mỗi người đều mạnh mẽ vô cùng. Mà tên kỹ năng này, truyền thuyết gọi là “Cả thành cùng mang giáp hoàng kim.”

Đề tài này cũng được xào đi xào lại rất lâu. Cho tới một ngày Tiền Trần đã bị người ta đánh đổ toàn diện, kiếm của Ngân Nguyệt rốt cuộc mất đi ý nghĩa ngạo mạn của nó, mới dần dần dừng lại.

Về sau cũng lại chưa thấy qua Ngân Nguyệt có động tĩnh lớn gì, có tin nói, người ta đã chạy trốn lâu rồi.

Bây giờ xem ra người ta đồn là thật, nếu không tại sao mọi người lại ở trong nhà tù thành Vân Đoan thấy hắn?

Một tiếng “À” này của mọi người thật là kéo dài không thôi, “À” xong sau cũng chỉnh xong mạch suy nghĩ của mình không sai biệt gì rồi. Ngân Nguyệt đối với tiếng “À” này nhìn cũng rất đắc ý, coi như đây là do hắn đẩy mọi người lên cao trào vậy.

Việc lờn đã thành rồi Ngân Nguyệt.

Mang đầy sự đắc chí nhìn mọi người.

Mọi người cười nhìn lại, trong lòng đều nghĩ: “Con bà nó, chỉ là một chó nhà có tang, ánh mắt hắn còn dâm đãng thấy gớm như vậy!”

Mặc dù là bại tướng, nhưng Ngân Nguyệt bây giờ vẫn như cũ là một cao thủ, cho nên bản thân mới cảm giác hài lòng như vậy. Chỉ tiếc cũng không có ai quy định rằng cao thủ sẽ không bị khinh bỉ. Ngân Nguyệt bây giờ chính là một cao thủ bị khinh bỉ.

Mọi người thấy bề ngoài cả người hắn đều là trang bị hoa lệ, không tránh khỏi than thở: “Người này, ăn mặc ngược lại thật đúng là lả lơi!”

Ngân Nguyệt không biết suy nghĩ lúc này của mọi người. Còn đang nói: “Bây giờ tôi mới thành lập một dong binh đoàn. Mấy vị muốn báo thù sao? Tôi có thể giúp đó. Mọi người quen biết một hồi, cũng không thu chi phí các vị.”

Mọi người vừa nghe có người sẵn lòng ra mặt đi làm. Nếu đã miễn phí, ai lại không vui, lập tức rối rít cung cấp tình huống bọn họ nắm giữ về Ngự Thiên Thần Minh. Cố Phi vừa nghe, thỉnh thoảng chen miệng bổ sung một chút.

Cuối cùng Ngự Thiên Thần Minh bị mọi người miêu tả thành thân cao người mập, tô son trát phấn, bước chân đi không thẳng, trong ánh mắt chứa đầy thô bỉ.

Nếu như vầy mà Ngân Nguyệt thật đúng là có thể tìm tới Ngự Thiên Thần Minh, Cố Phi cũng không biết nói cái gì cho phải rồi. Đó chính là ý trời. Trời cao an bài lớn nhất, Ngự Thiên Thần Minh cậu liền bó tay chịu trói đi!

Thảo luận đang sôi nổi, mấy khách hàng bên kia của Cố Phi vẫn luôn bị lạnh nhạt thình lình đến một câu: “Lão đại Ngân Nguyệt, như vậy thù của mấy người chúng tôi, anh có phải cũng nên giúp đỡ báo thù một chút không?”

“Đương…” Ngân Nguyệt vừa muốn thuận thế nói đương nhiên, đột nhiên phản ứng kịp, kẻ thù của mấy tên đó không phải là Cố Phi sao? Người pháp sư này liếc một cái liền nhận ra Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt vẫn có thiện cảm rất nhiều. Vì vậy một tiếng đương liền ngừng lại trong miệng không có từ nhiên phát ra.

Cuối cùng trưng ra một bộ dáng thế ngoại cao nhân: “Mọi người gặpnhau một lúc trong nhà tù cũng đều là duyên phận, cái này, cái này… thực sự thật ngại xuống tay.”

Nói xong lại cười cười với Cố Phi, tâm trí muốn lôi kéo Cố Phi đã rất rõ ràng hết sức.

Mấy người kia khịt khịt mũi, cũng không nói cái gì nữa.

Ngân Nguyệt lập tức cảm thấy thông qua một đoạn nói chuyện kia đã kéo gần quan hệ của mình với Cố Phi, điềm nghiêm túc lại gần đây hỏi: “Anh bạn tên gọi là gì?”

“Thiên Lý Nhất Túy.” Cố Phi nói.

“Anh lúc nào đi qua thành Nguyệt Dạ, tôi dường như chưa từng thấy qua anh mà!” Ngân Nguyệt hỏi.

“Rất sớm. Anh là nhân vật lớn mà! Thấy được tôi cũng sẽ không nhớ được.” Cố Phi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nói thầm: bại tướng dưới tay, không có gì đáng giá nói đến. Anh đây chém qua chú mày hai lần, chú mày biết không?

Ngân Nguyệt gật đầu, tiếp tục nói: “Là như vầy, bây giờ tôi qua thành Vân Đoan chơi, lần này chuẩn bị phát triển một dong binh đoàn. Anh bạn có hứng thú đến đoàn của tôi không?”

“Xin lỗi, tôi đã có đoàn.” Cố Phi nói.

“Ồ, cái dong binh đoàn nào?” Ngân Nguyệt nói.

“Haiz, đội trưởng đần độn kia của chúng tôi không cho phép tiết lộ với người ngoài. Nói là muốn bảo trì cảm giác thần bí.” Cố Phi nói. Công Tử tinh anh đoàn là người khởi xướng thúc đẩy việc công hội Tiền Trần sụp đổ. Cố Phi cũng không biết Ngân Nguyệt hiểu rõ việc này từ đầu đến cuối hay không. Nhưng từ góc độ chính bản thân Công Tử tinh anh đoàn mà nói cũng đã rất dễ dàng bại lộ, bởi vì trong đoàn có hai đứa hết sức đặc biệt như Hàn Gia Công Tử và Kiếm Quỷ. Cố Phi nhớ một trận chiến ở thành Nguyệt Dạ, khi đó mấy người trong bọn họ cũng không có che mặt.

Về phần gọi Hàn Gia Công Tử đần độn, chỉ là một loại tâm lý phát tiết đơn giản thôi. Vừa nghĩ đến tên kia, Cố Phi đã theo bản năng muốn nghĩ cho cậu ta thêm cái tính từ vô. Chẳng qua Ngân Nguyệt lại hiểu lầm, cách xưng hô “đội trưởng đần độn” ấy khiến hắn ta cảm thấy Cố Phi mang lòng bất mãn với dong binh đoàn này, lập tức giọng cũng hơi chút căm giận bất bình mà cảm khái: “Còn có quy củ này nữa, thật quái dị quá!”

Cố Phi cười cười. Cũng không có tiếp chuyện với tên đó nữa, cuộc nói chuyện của hai người nhất thời không cách nào tiếp tục. Bên kia một khách hàng của Ngự Thiên Thần Minh lại gần đây nói: “Lão đại Ngân Nguyệt, anh cấp bao nhiêu thế? Chúng ta đều giám định không ra đó!”

Ngân Nguyệt đắc ý cười cười: “Cấp 40.”

Cố Phi nghe xong cả kinh, vội vàng cũng ném cái Giám Định Thuật đi lên người Ngân Nguyệt, quả nhiên biểu hiện giám định thất bại. Mặc dù trình độ Giám Định Thuật của Cố Phi không cao, nhưng cũng chỉ mắc kẹt vào vài thời điểm giám định trang bị loại người khác. Giám định chức nghiệp, đẳng cấp, các loại thuộc tính cơ bản vẫn là không thành vấn đề. Giám định thất bại, chỉ có thể có nghĩa là đẳng cấp của Ngân Nguyệt cao hơn hắn. Đúng như tên đó nói, cấp 40.

Từng trải qua trận đại chiến PK đầy mưa gió ở thành Nguyệt Dạ như vậy, không ngờ còn có thể giữ vững đẳng cấp cao thế kia, mọi người không tránh khỏi đều nhìn hắn ta với cặp mắt khác xưa. Nhưng Cố Phi cũng là biết rõ không có đơn giản như vậy. Người chơi không đi qua thành Nguyệt Dạ, là không hiểu được oán hận giữa hai thế lực lớn bên kia. Tiền Trần bị lật đổ, đẳng cấp Mang Mang Mãng Mãng bị giẫm một tháng còn tại 30, mà Ngân Nguyệt này làm thế nào vọt tới cấp 40 chứ? Lẽ nào đám người bên Vân Trung Mộ kia lại yêu tên đó à.

Nghĩ đến tận đây, Cố Phi cũng không nhịn được hỏi chút: “Đúng rồi, tôi nhớ anh còn có một người vợ, tên gọi rất dài…”

“Cổ sao! Đừng nói tới nữa.” Nét mặt Ngân Nguyệt mang đầy ý xúi quẩy.

“Làm sao vậy?” Cố Phi hỏi.

“Hồng nhan họa thủy. Hồng nhan họa thủy mà! Đừng nhắc tới nữa.” Ngân Nguyệt liên tục xua tay, nhưng không biết vì sao. Hắn nói chuyện âm lượng tựa hồ có chút cao, cao đến mức không chỉ một người Cố Phi nghe thấy.

Ngồi tù đó là chuyện hết sức khô khan, vừa nghe bên này hình như có chuyện cũ, tất cả mọi người đều lại gần đây, quấn quít muốn Ngân Nguyệt kể cho nghe.

Ngân Nguyệt tỏ ra rất không tình nguyện, rồi lại giả vờ không chịu nổi mọi người dây dưa, mau chóng thở dài nói: “Cô ả kia, lúc mới quen rất tốt, cùng nhau vui chơi, cùng nhau sáng lập công hội Tiền Trần, cùng nhau phát triển trở thành đệ nhất thành Nguyệt Dạ. Ai biết này sau liền dần dần bắt đầu thay đổi, theo mấy tên nhân phẩm chẳng ra gì trong công hội, kiêu ngạo ương ngạnh, rốt cuộc gây chuyện thị phi. Các cậu nói xem, người khác tôi còn có thể nhiều lời mấy câu, hoặc là đá ra công hội, tôi làm được gì cô ta? Còn không phải là phải đi theo phía sau cô ta thu dọn cục diện rối rắm cho cổ, cứ như vậy cũng bận rộn chết đi sống lại, cuối cùng vẫn là đắc tội hết toàn bộ người chơi thành Nguyệt Dạ. Chuyện sau đó, như các cậu đã biết đấy…”

“Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy.” Mọi người dồn dập cảm khái.

Cố Phi tỉnh bơ, lại hỏi câu: “Vậy cô ấy bây giờ sao rồi?”

“Tiền Trần bị lật đổ, không biết cô ta đi về đâu, gửi tin nhắn cũng không trả lời, ai biết được!” Ngân Nguyệt cười khổ.

“Vô tình vô nghĩa, vô tình vô nghĩa!” Mọi người dồn dập nói.

Ngân Nguyệt không nói gì nữa, thở dài một hơi, dẫn tới mọi người dồn rối rít qua đây an ủi, Cố Phi ở bên cạnh nhưng mặt lạnh thờ ơ.

Đối với người chơi xa lạ nơi thành Vân Đoan, câu chuyện của Ngân Nguyệt là đủ để lừa người. Nhưng mà, Cố Phi là người trực tiếp giúp một tay đóng cửa Tiền Trần, rất dễ dàng có thể phân biệt ra ai thật ai giả.

Mang Mang Mãng Mãng kiêu ngạo ương ngạnh không giả, chẳng qua loại tính nết này ở thành Nguyệt Dạ dễ dàng bắt gặp được, giống như đây chính là văn hóa phổ biến của chủ thành bọn họ. Ngân Nguyệt đem nguyên nhân khiến nhiều người ghét công hội Tiền Trần đổ lên đầu Mang Mãng Mãng và mấy tên “nhân phẩm chẳng ra gì”, hiển nhiên là đang nói phân một con chuột già làm hỏng cả nồi cháo. Có thể trên thực tế, Cố Phi gặp qua những thành viên Tiền Trần không có ai không kiêu ngạo.

Mà bản thân Ngân Nguyệt, nhìn như là một phần tử yêu hoà bình, thế nhưng Cố Phi nhớ được lần đầu tới lãnh truy nã kẻ có giá trị PK cao nhất trên bảng thành Nguyệt Dạ, không khéo chính là tên đó.

Nói đến hiện tại thôi, cả người Ngân Nguyệt ngay ngắn, đẳng cấp cũng 40, đã thế ngồi tù mà mặt mày vẫn hớn hở.

Mang Mang Mãng Mãng bên ngoài lại là bị người truy tìm truy giết, mới nãy thiếu chút nữa đã bị người ta dùng loạn côn đánh chết.

Mang Mang Mãng Mãng có thể là một trong những kẻ gây hoạ, chẳng qua chân chính vô tình vô nghĩa, thấy thế nào cũng là Ngân Nguyệt.

Khinh bỉ, không thể ngừng khinh bỉ!