Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 202: Rối loạn hết thảy




Số người có thể tỉnh táo nhìn thấu động tác võ thuật đẹp mắt của Cố Phi dù sao cũng là ít thôi, đại đa số mọi người vẫn bị một chiêu “Sớm ba chiều bốn” ấy làm cho mê hoặc. Nguyên một đám nhao nhao cả lên, bọn họ cứ ngỡ pháp thuật Cố Phi sẽ phóng tới dưới chân mình. Trong nháy mắt tình cảnh lập tức mất đi khống chế, đám lão đại bật dậy tránh né ra bốn hướng.

Nhóm cao thủ như Phiêu Lưu thì mang gương mặt miệt thị liếc mắt nhìn qua mấy tên lão đại đang hoảng sợ kia, chợt một tiếng “bùng” vang lên, ngay chính giữa quán rượu nổi lên một đám lửa lớn từ dưới nền đất, Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm thực sự bốc cháy.

Phạm vi của pháp thuật tuy lớn nhưng cũng không có khả năng bao phủ cả quán rượu, mà người chơi chạy trốn, tự nhiên cũng là từ trung tâm né sang hai bên, sẽ không có người chui nhủi vào chính giữa, một chiêu pháp thuật này đốt chẳng bao nhiêu người, chủ yếu chính là vài người cho rằng xem thấu thủ pháp của Cố Phi mà ngồi yên vô cùng đấy.

Kỳ thực bao gồm luôn cả pháp sự đệ nhất là Phiêu Lưu, cả bọn con gái Trọng Sinh Tử Tinh, cùng với đội trưởng dong binh đoàn Hắc Thủ là Hắc Sắc Thực Chỉ.

Mấy cô gái Trọng Sinh Tử Tinh đương nhiên biết rõ pháp thuật của Cố Phi đáng sợ, mà lần này bị đốt trúng, nhất thời kinh hãi muốn tránh nhưng đã chậm. Cho rằng mình nháy mắt sẽ mỗi người một nơi trở về sân nhà sống lại, nhưng không nghĩ rằng cuối cùng ai nấy đều bình yên lưu lại hiện trường, trong lòng tự nhiên đầy kinh ngạc.

Còn Phiêu Lưu thân làm pháp sư đệ nhất trong Thế giới Song Song, cư nhiên hoàn toàn không nhìn ra pháp thuật này là thi triển sao ra được, đang ngồi tự kiểm điểm bản thân mình một phen. Mà đội trưởng dong binh đoàn Độc Thủ, sau khi quan sát xem số lượng máu mình mất đi, bật cười một tiếng: “Pháp sư giết người trong nháy mắt ư?”

Bị trúng pháp thuật của Cố Phi tự nhiên không chỉ mấy người này, bao nhiêu kẻ có cái chân chậm chạp, lúc này nghe xong câu ấy của Hắc Sắc Thực Chỉ, phản ứng kịp, liền nhao nhao kiểm tra thương tổn của bản thân, nhất thời được mở rộng tầm mắt.

Sát thương của chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, thậm chí kém xa một gã pháp sư cấp 40 cởi truồng ném ra, tổn thương thế này cũng dám xưng là giết trong nháy mắt, đây khkông phải quá vô liêm sỉ à.

Cụm từ “giết trong nháy mắt” này là át chủ bài chính để Hữu Ca quảng cáo ở trên diễn đàn. Nhiều người đến đây như vậy là vì bị cụm từ ấy hấp dẫn. Bây giờ, sau khi tự mình trải qua lực sát thương của một pháp thuật từ Cố Phi, chợt cảm thấy mình bị lừa, trong phút chốc cả đám quần chúng kích động, chỉ vào Hữu Ca mắng to tên bịp bợm, có kẻ làm ồn đòi bồi thường tiền, có gã móc vũ khí ra muốn PK, trạng diện đột ngột rối loạn hết thảy.

Hết thảy mọi chuyện biến hoá đều nằm ngoài tầm kiểm soát của Hữu Ca, chứng kiến một đám người lăm le cầm trường đao, đoản đao, trường cung, đoản cung, pháp trượng, quyền trượng muốn giết chết hắn, không khỏi cũng hơi luống cuống, vội vàng đưa hai tay lên trấn an mọi người, liên tục nói: “Mọi người đừng nóng, có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói.”

“Còn có cái gì để nói!” Có người quát, “Thương tổn pháp thuật kia chúng tôi đều thấy rõ, đây là giết chết trong nháy mắt á? Tôi mắc ói!!!”

Những người bị pháp thuật của Cố Phi đánh trúng đã có chứng cứ chắc nịch chỉ trích Hữu Ca. Còn đám người may mắn thoát khỏi hiện trường lửa đốt, lúc này đang bận rộn hỏi thăm những người khác, vừa nghe thương tổn chiêu pháp thuật vừa nãy của Cố Phi xong, cảm xúc bất mãn lan tràn trong quán rượu, đảo mắt đã lan từ một bộ phận nhỏ sang đa số, đến hết toàn bộ sau đó cũng chỉ là chuyện trong hai ba phút đồng hồ.

Hữu Ca đương nhiên tin chắc thương tổn từ pháp thuật của Cố Phi tuyệt đối có thể xưng là “giết trong nháy mắt”, nhưng một chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm của Cố Phi tung ra lúc nãy bị người ta phỉ nhổ cũng là sự thật một trăm phần trăm. Bất quá thân là Vua tình báo Hữu Ca cũng đã hiểu rõ đây là chuyện gì trong chớp mắt.

Trong game online, thương tổn thấp đột nhiên biến thành cao thì sẽ không dễ dàng tí nào, nhưng sát thương cao mà muốn giảm xuống thấp đi ấy, thì phương pháp thực hiện được có quá nhiều. Hữu Ca vừa nghĩ vừa ngó Cố Phi, tuy rằng che mặt, nhưng hai mắt nháy nháy lồ lộ ở ngoài miếng vải đen kia, đã khiến Hữu Ca không tự chủ thầm kêu trong bụng: “Con bà nó, bị tính kế!”

“Anh hai của tôi ơi, đừng giỡn, sắp chết người rồi!” Hữu Ca vội vàng gửi tin nhắn riêng với Cố Phi.

“Người bạn gửi tạm thời không thể nhận được tin nhắn.” Thông báo của hệ thống trả lời.

“Bà mẹ nó, hắn đã có chuẩn bị rồi mới đến thật!” Hữu Ca phun máu.

Che mặt, vừa đi vào liền cố ý phóng một pháp thuật yếu xìu, ngay cả hòm thư tin nhắn riêng cũng tắt đi, người này tỏ rõ đã nhìn thấu kế hoạch của hắn hết rồi, bây giờ là cố tình qua đây quấy rối đấy.

Trong lòng Hữu Ca tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám lão đại đều mang vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống mình. Giống như lời hắn nói làm mọi người bỏ đi lòng nghi ngờ với mình: Những người ngồi ở đây đều là nhân vật lão đại hết cả, đắc tội với toàn bộ bọn họ, tôi ở thành Vân Đoan còn lăn lộn thế nào được?

“Chắc mình cũng phải trốn quá!” Hữu Ca lệ rơi đầy mặt, trong lòng chỉ có giọng nói này vang vọng. Ai nghĩ tới lúc này đột nhiên có người đứng ra nói chuyện: “Các vị, các vị. Bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng!”

Người lên tiếng là Hàn Gia Công Tử. Tuy nhiên những người đang ngồi ở đây là nhân vật bậc nào? Hàn Gia Công Tử trong mắt bọn họ một chút phân lượng cũng không có. Nói chuyện đương nhiên không ai thèm nghe.

Có gã lão đại chỉ thích phách lối đã chỉ thẳng mũi nói: “Mày là thằng nào? Mày là thằng nào hả?”

Trong lúc đó, Hữu Ca nhận được một tin nhắn riêng, chính là đến từ Hàn Gia Công Tử: “Giải quyết hết chuyện phiền phức này, có thể chia nhiều phần nhất đi?”

“Thừa lúc cháy nhà mà ăn cướp hả?” Cao thủ game online mà, nhắn tin còn nhanh hơn nói nhiều, Hữu Ca cũng chả khác đi đâu, phương diện này cũng thuộc về hàng đứng đầu, trả lời tin nhắn còn nhanh hơn thuấn di luôn.

Hàn Gia Công Tử lại không trả lời, chỉ cười cười nhìn hắn.

Hữu Ca không biết hắn lại suy nghĩ ra cái quỷ kế gì, bất đắc dĩ gật đầu với hắn.

“Khụ…” Hàn Gia Công Tử hắng giọng, “Yên tĩnh, yên tĩnh! Nghe tôi giải thích đã nào.” Hàn Gia Công Tử hô lên không nhanh không chậm với mấy lão đại làm ồn bên này.

“Còn có quái gì để giải thích.” Tiếp tục lại ồn ào.

“Đừng ồn nữa!” Hàn Gia Công Tử đột nhiên rống to một tiếng: “Người này không phải là pháp sư giết người trong nháy mắt mà chúng tôi muốn giới thiệu cho mọi người.” Hàn Gia Công Tử nói nhanh xong lời này.

Toàn trường lập tức yên tĩnh hoàn toàn, ngay cả Cố Phi cũng ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.

“Vậy hắn ta là ai?” Có người lên tiếng hỏi.

“Tôi làm sao biết được, không quen, kẻ quấy rối chăng?” Hàn Gia Công Tử vẻ mặt vô tội nói.

CMN! Đủ ác luôn! Hữu Ca trong lòng kêu to.

Nếu như Cố Phi chỉ là một pháp sư yếu ớt, thì các lão đại ở hiện trường hiển nhiên sẽ đem cảm xúc bất mãn đổ hết lên người Hữu Ca, nhưng lời Hàn Gia Công Tử nói ra vừa rồi, chuyện ban nãy biến thành hiểu lầm, nếu có người muốn tính sở vì cái Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm kia, bất luận thế nào cũng không tính trên đầu Hữu Ca được, điều ấy xác thực đã giải quyết vấn đề.

Ngay sau đó, chỉ sợ cũng không có ít lão đại muốn tìm kẻ quấy rối là Cố Phi tính sổ, thế thì dám chắc sẽ khiến Cố Phi lộ ra bản lĩnh sát thủ vốn có của mình. Chờ hắn vung tay giết chết vài gã, thế thì sự thật sẽ đánh bại tất cả hùng biện, mọi thứ đều trở nên đơn giản như cũ.

Chỉ là không biết vài tên nào đáng thương sẽ hy sinh biến thành quỷ. Hữu Ca nghĩ, vẻ mặt đồng cảm nhìn mọi người ở đây, nhìn về ai tức giận với Cố Phi tương đối gắt gao, e rằng gã ấy đảo mắt sẽ chết ở dưới kiếm của Cố Phi nữa.

Kế hoạch của Hàn Gia Công Tử cũng không hề phức tạp, không chỉ Hữu Ca hiểu thấu nhanh chóng, nháy mắt Cố Phi cũng đã thông. Kết quả lại là nhìn phía hai người rồi cười nhạt: “Tôi chết cũng sẽ không ra tay đâu.”

Hàn Gia Công Tử dửng dưng cười cười: “Vậy cậu liền chết đi!”

Vừa mới nói không quen, đảo mắt hai người đã trực tiếp nói chuyện với nhau, nhiều người ở đây đương nhiên không phải kẻ đần, lập tức có người hỏi: “Các người không phải không quen sao?”

“Đúng vậy! Không quen.” Hàn Gia Công Tử đáp.

“Vậy hai người đang nói thầm cái gì hả?” Có người hỏi.

“Mẹ mày!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Mày mới nói cái gì”? Tên vừa mới hỏi giận tím mặt.

“Anh vừa mới hỏi bọn tôi đang nói gì mà?” Hàn Gia Công Tử tiếp tục làm vẻ mặt vô tội.

Người hỏi nhất thời không có lời phản bác được, tình hình phát triển kế tiếp lại lần nữa nằm ngoài dự đoán của Hữu Ca.

Trong đám người đã có những kẻ nóng lòng muốn ra tay xử Cố Phi, nhưng Ngân Nguyệt vốn không nói năng gì đột ngột đứng dậy, không hề hoang mang mà nói: “Các vị đừng vội ra tay, người vẫn ở tại chỗ, muốn chạy cũng chạy không thoát. Đừng quên chúng ta ngày hôm này dùng 100 đồng vàng đến đây không phải để đánh nhau, vẫn là xin Hữu Ca mời người pháp sư giết người trong nháy mắt kia ra đây trước đã!” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm không có ý tốt về phía đám người Hữu Ca.

Nói trắng ra, cách Cố Phi lên sân khấu mang hàm ý hết sức rõ ràng, xem dáng vẻ đám người này chính là muốn giới thiệu gã pháp sư kia đấy. Ai nghĩ xảy ra chuyện ngang xương này, Hàn Gia Công Tử đột nhiên tỏ thái độ không quen với người nọ. Chuyện phát triển quá nhanh, đại đa số người ở đây còn chưa kịp chuyển hướng, mà Ngân Nguyệt vẫn thờ ơ lạnh nhạt, coi như là biết rõ lai lịch Cố Phi, hắn sẽ không giống những người khác đặt lực chú ý ở hết người này, rồi tí lại người khác. Hắn luôn luôn nhìn chằm chằm Cố Phi.

Mới vừa rồi cuộc đối thoại của Cố Phi và Hàn Gia Công Tử, hắn nghiêm túc chú ý lắng nghe chút cũng nghe ra đại khái, lập tức suy đoán giữa đám bọn họ đang có mâu thuẫn. Mà Cố Phi không muốn đứng ra nhận mình là pháp sư giết người trong nháy mắt, nên Hàn Gia Công Tử thẳng thắn thừa nhận không biết người này, nếu như lúc này bọn họ không giao ra được một pháp sư giết người trong nháy mắt, thì việc này vẫn sẽ thành trò lừa đảo.

Chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ bị toàn bộ lão đại tại thành Vân Đoan liên thủ truy giết, quả thực sướng chết. Không nghĩ tới cơ hội báo thù tới nhanh như vậy mà. Ngân Nguyệt nghĩ thầm, khóe miệng hắn nhịn không được nhếch lên vui vẻ.

Hữu Ca nghe rõ từng câu từng chữ, nhìn hết thảy ở trong mắt, kể cả nụ cười độc ác lộ ra từ đáy lòng kia của Ngân Nguyệt. Trong lòng không khỏi căng thẳng.

Đúng như lời Hàn Gia Công Tử đã nói, tên Ngân Nguyệt này là loại người âm hiểm. Dù biết rõ Công Tử tinh anh đoàn là kẻ thù lớn với hắn, biểu hiện bên ngoài lại không thay đổi chút nào. Bây giờ vớ được cơ hội, lập tức nhảy ra cắn hung ác một ngụm. Một ngụm này thực đúng là trúng chỗ hiểm, nếu hiện tại không giao ra được một pháp sư có khả năng giết người nháy mắt, mấy đại cao thủ có thể trở thành đầu đề giật tít trên trang diễn đài rồi. Một đời anh minh cũng bị huỷ hoại trong chốc lát, đường đường là cao thủ truyền kỳ trong giới game online, giờ đây đều trở thành kẻ lừa đảo.

Hiện giờ, chỉ có thể trông ngóng Cố Phi có thể ra tay trợ giúp mọi người một phen. Hữu Ca nghĩ, đã nhìn về phía Cố Phi.

Cố Phi đương nhiên biết rõ thiệt hơn trong chuyện này, tuy rằng trong lòng xác thực không muốn mình trở thành bảng hiệu đi kiếm tiền, nhưng lúc này mưu đồ của Ngân Nguyệt quá rõ ràng, thời điểm như vầy không thể làm cho lũ đê tiện này thực hiện được âm mưu. Cân nhắc xong xuôi, đang chuẩn bị giết Ngân Nguyệt trong một chiêu trước, chứng minh mình là pháp sư giết người trong nháy mắt, chuyện khác sau lại tính.

Đang có dự định thế, Hàn Gia Công Tử lại đột nhiên nói chuyện lần thứ hai, dưới tình huống đầy nguy hiểm thế, Công Tử vẫn mang dáng vẻ ung dung không đổi như trước, không hề hoang mang nói ra: “Các vị, pháp sư giết người nháy mắt, kỳ thực mọi người sớm đã gặp rồi, chính là một vị ở đây, một trong năm kẻ mạnh của Thế giới Song Song, đứng đầu bảng pháp sư, Phiêu Lưu!” Hàn Gia Công Tử nói, tay đã chỉ hướng bên bàn Phiêu Lưu ngồi thẳng tắp thờ ơ nhìn biến hoá trong sân.

“Ồ…” Hữu Ca trong lòng bừng tỉnh.

Giờ mới biết câu “vậy cậu liền chết đi!”của Hàn Gia Công Tử với Cố Phi cũng không phải là hù dọa, càng không phải nói lẫy, mà là lời nói thật. Người này đã sớm tính toán đưa Phiêu Lưu ra thành phương án rồi.

Có điều, Phiêu Lưu có thể giết trong nháy mắt sao? Tuy rằng hắn có vầng sáng một trong năm kẻ mạnh đứng đầu, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn chưa thấy Phiêu Lưu ra tay bao giờ. Hiện nay đẳng cấp người chơi chênh lệch rất nhỏ, có thể giết trong nháy mắt không, kỳ thực là so về trang bị và độ thuần thục pháp thuật chủ yếu. Mà cấp bậc của Phiêu Lưu cứ khư khư cao hơn mọi người một cấp, Hữu Ca không có cách để giảm định ra trang bị của hắn là thế nào.

Mà Phiêu Lưu bất thình lình bị nêu tên cũng bất ngờ một phen, ngây ngốc kinh ngạc nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.

Nhất thời tình hình trong quán rượu trở nên tĩnh lặng, mặt Hàn Gia Công Tử treo nụ cười, ra sức giới thiệu với mọi người: “Tên Phiêu Lưu thì dám chắc mọi người không xa lạ gì rồi? Cho tới nay đều là đứng đầu bảng pháp sư, lần này giá lâm thành Vân Đoan chúng ta, tôi nghĩ ở đây rất nhiều người có thể cũng không biết điều này đi? Nhân vật số một như vậy, mọi người cảm thấy số tiền mình tốn ngày hôm nay không đáng giá ư?”

“Nói láo, nói láo, hắn là pháp sư giết người trong nháy mắt cái mẹ gì!” Ngự Thiên Thần Minh xưa nay cũng là vẫn hay nói đạo lý, nhưng dù sao bản tính xúc động làm theo cảm xúc của độ tuổi thiếu niên vẫn lớn hơn lý tính, lúc này kẻ thù Phiêu Lưu luôn bị cậu ta cho thành đối thủ của mình bị đưa lên địa vị cao như vậy, trong lòng tức giận, không quan tâm gì hết liền hô hào.

Hàn Gia Công Tử vẫn không gấp, nói về phía mà Vô Thệ Chi Kiếm ngồi: “Hội trưởng Vô Thệ, chút nữa mau dẫn đứa con hoang nhà các anh về dạy dỗ lại một phen đi, thằng nhóc này từ trước giờ toàn không hợp mắt Phiêu Lưu, biết rõ Phiêu Lưu đến thành Vân Đoan, thế mà không giới thiệu cho anh, thực quá đáng trách rồi.”

Chuyện quan hệ giữa hai pháp sư nổi danh trong giới game online không hài hoà, người chơi già đời đều nghe thoáng loáng sơ qua, nay nhìn Ngự Thiên Thần Minh chẳng qua chỉ là một thiếu niên còn trẻ lông cánh không đủ, cách nói này của Hàn Gia Công Tử dễ dàng được mọi người tiếp nhận.

Ngự Thiên Thần Minh đang còn kêu to “nói láo, nói láo” đây này, mọi người đang ngồi đây đều dùng loại ánh mắt “cưng chiều” cười tủm tỉm nhìn cậu ta, hoàn toàn đã coi hắn thành một đứa trẻ đang cáu giận.

Bầu không khí trong sân lần nữa trở về yên bình vốn có, Hữu Ca chưa thể tin nổi mà nhìn lại tất cả một lần. Moá! Thật cứ vậy giải quyết rồi à?