Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 136: Thần giao cách cảm




Edit & beta: Rya

Chỉ mất nửa giờ để máy bay trực thăng cải tiến tiếp cận đất liền.

Sau khi Triệu Ly Nông trở về phòng, cố ý kiểm tra thời gian, đã qua hai mươi phút, cô đang ngồi ở bàn làm việc, định chờ tin tức từ trung tâm chỉ huy.

Tuy nhiên, ý định này chỉ quay một vòng trong đầu.

Một phút sau, Triệu Ly Nông lại bị cơn buồn ngủ bao trùm, trực tiếp ngủ thiếp đi trên bàn.

Trong giấc ngủ, cô ngửi thấy mùi băng tuyết, lại có ảo giác cảm nhận được ánh nắng ấm áp tắm trên cơ thể mình.

Gò má của cô úp vào cánh tay, lông mày chậm rãi nhíu lại, hiển nhiên là ngủ không được thoải mái.

Thỉnh thoảng thân thể khẽ run lên, cánh tay vô thức cử động, khớp khuỷu tay đập vào ly nước thủy tinh bên phải trên bàn khiến nó xê dịch một chút.



— Sương mù.

Triệu Ly Nông vừa mở mắt ra liền phát hiện xung quanh dày đặc sương trắng bồng bềnh, cơ hồ khó có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, gió biển thổi bay một ít sương mù dày đặc, tạo thành một khe hở, lộ ra một mảnh nhỏ của mặt biển xanh thẫm.

Cô nhìn xung quanh và cảm thấy có gì đó không ổn.

Quá cao.

Triệu Ly Nông dường như đang đứng trên một nơi rất cao, nhìn ra đại dương bao la được bao phủ bởi làn sương trắng.

Cô đang ở trên một máy bay trực thăng sao?

Triệu Ly Nông muốn nhìn xuống dưới chân mình, nhưng phát hiện ra bản thân không thể di chuyển, chỉ có thể xa xa nhìn mặt biển rộng lớn bị sương mù dày đặc bao quanh.

Những bông tuyết trắng xóa rì rào, từ trên không trung chậm rãi rơi xuống.

Cô chưa từng biết thị lực của mình lại có thể rõ ràng như vậy, rõ ràng là bông tuyết rơi ở phía xa, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ hình dạng.

Những bông tuyết rơi xuống kia dường như chậm lại, xuyên qua sương mù dày đặc, rơi xuống nước biển xanh thẳm, trong nháy mắt tan chảy, hòa vào nước biển.

Hình ảnh xa lạ và rõ ràng như vậy thì thật kỳ lạ, nhưng Triệu Ly Nông không cách nào thay đổi nó, như thể cô bị cưỡng chế giam cầm trong một thùng chứa, không thể di chuyển được.

Cô chỉ có thể yên lặng nhìn xuống phía dưới, theo một trận gió biển thổi qua, một phần sương trắng dày đặc tan biến, mặt biển xanh thẳm dần dần mở rộng thành một dải trong vắt.

Khi Triệu Ly Nông nhìn rõ mặt biển, trái tim không khỏi đập loạn nhịp, cũng nhanh chóng chìm xuống.

Xa xa, hai bộ quần áo bảo hộ lênh đênh trên biển.

Cách đây không lâu khi các thủ vệ quân chuẩn bị thử nghiệm đổ bộ lên đất liền, bọn họ đã mặc trên người bộ quần áo bảo hộ có kiểu dáng như vậy.

Cô thậm chí có thể nhìn thấy một khuôn mặt bên xuyên thấu qua chiếc mũ bảo hộ trong đó, chính là thủ vệ quân ban đầu xuất hiện trên màn hình quang não.

Bộ quần áo bảo hộ màu trắng phồng lên bồng bềnh trên biển, giống như một con thuyền lạc lối, vĩnh viễn không bao giờ trở về nhà.

Nhưng mà vào đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên từ trong nước biển trồi lên, đầu tiên là khoát tay lên một bộ quần áo bảo hộ khác, sau đó nắm bộ quần áo bảo hộ màu trắng đó thành một khối, đẩy nó sang một bên.

Một cái đầu người trồi lên khỏi mặt nước, hai tay anh ta ra sức vùng, liên tục đưa tay về phía bên phải, ra sức đẩy thủ vệ quân còn đang mặc đồ bảo hộ về phía trước.

Triệu Ly Nông nhìn xuống mặt biển, cô nhìn thấy rõ thủ vệ quân cởi bỏ quần áo bảo hộ đang đẩy một thủ vệ quân khác, mấy lần sặc nước suýt chìm xuống đáy biển, cuối cùng lại vùng vẫy được, tiếp tục đẩy người bạn đồng hành của anh ta, đến gần ca nô.

Ca nô đang dựa vào đất liền, càng đi về hướng này, anh ta chịu ảnh hưởng của năng lượng bức xạ càng nghiêm trọng, máu tươi từ mũi chảy xuống quần áo bảo hộ màu trắng của đồng bạn, bị nước biển hòa loãng, dần dần biến mất.

Hai mắt của anh ta đỏ ngầu, máu từ tròng trắng mắt lan tràn đến lan vào giữa, nhãn cầu đã lờ mờ nhô ra ngoài, mất đi quần áo bảo hộ chống đỡ, thân thể đang chịu tác động gấp mấy lần của năng lượng bức xạ xung kích.

Hai người còn cách ca nô một khoảng cách, với thể lực của thủ vệ quân này, e rằng còn chưa tới gần, cơ thể đã không thể chịu được bức xạ cao áp.

Nhưng mà, khi gần tới đất liền, cao nô bỗng nhiên lay động kịch liệt mấy lần, cùng lúc đó, lại có một bộ quần áo bảo hộ màu trắng rách nát từ dưới biển nổi lên.

Một thủ vệ quân cả người ướt sũng đột nhiên từ dưới trồi lên, cô ta quỳ trên ca nô, bật chìa khóa khởi động máy rồi dùng sức đẩy cần gạt về phía trước, sau đó ca nô trong nháy mắt lao ra ngoài, dây thừng trực tiếp bị đứt, toàn thân cô ta thì gục trên tay lái không ngừng nôn ra máu.

Thủ vệ quân hoàn toàn dựa vào ý chí của mình kiên cường chống đỡ mà ngẩng đầu lên, khi cô ta phát hiện đồng đội của mình ở dưới nước, cắn răng điều chỉnh tay lái, khi đến gần bọn họ thì dừng lại ở vị trí trung lập.

Một trên một dưới hai người đều không có quần áo bảo hộ, gần như sắp hôn mê giãy dụa đẩy người đồng đội kia lên ca nô, mấy lần đều thất bại, thời gian tựa như đứng yên, trở nên vô cùng chậm chạp.

Cuối cùng, thủ vệ quân ngâm mình trong nước đá đã tức giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực để nâng đồng đội của mình lên trên ca nô, còn bản thân thì lại chìm xuống dưới.

May mắn thay, thủ vệ quân phía trên đã đưa tay ra và tóm lấy cô ta, phải mất rất nhiều nỗ lực mới có thể kéo cô ta lên.

Trong những giây phút tỉnh táo cuối cùng, thủ vệ quân lại lần nữa khởi động ca nô.

Ca nô bắt đầu lao về phía trước với tốc độ rất nhanh, nhưng cả ba người đều rơi vào trạng thái hôn mê, không ai điều khiển được tay lái.

Triệu Ly Nông nhìn chiếc ca nô mất phương hướng đang di chuyển trên mặt biển, trong lòng không giấu được sự nôn nóng.

“Rắc!”

Có tiếng thủy tinh rơi xuống đất giòn vang làm cô giật mình tỉnh giấc.

Triệu Ly Nông vội vàng mở mắt ra, đứng thẳng dậy, phát hiện mình còn ở trong phòng, thần sắc ngẩn ra trong chốc lát.

Cô quay đầu nhìn xuống đất, lúc này mới nhận ra một cốc nước thủy tinh trên bàn đã rơi xuống, chắc là lúc ngủ gật cô đã sơ ý dùng khuỷu tay đẩy nó xuống.

Triệu Ly Nông ngẩn người dựa vào trên ghế, liếc nhìn thời gian trên đầu, cách thời điểm trước khi ngủ chỉ có hơn 20 phút.

Là mơ sao?

Tuy nhiên, hình ảnh về giấc mơ kia vẫn hiện rõ mồn một trong đầu, thậm chí cô còn nhớ thủ vệ quân đã lái tàu cao tốc bởi vì cố sức kéo đồng đội của mình từ dưới nước lên, cổ và tay đã nổi đầy gân xanh.

“Đốc đốc.”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Triệu Ly Nông ngồi trên ghế ngẩn ra một lúc, khi cửa bị gõ lần thứ hai, cô mới chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa.

Màn hình video cho thấy có hai người đứng ngoài cửa, một người là Nghiêm Thắng Biến và người kia là La Phiên Tuyết.

Triệu Ly Nông dùng hai tay che mặt, dùng sức xoa một cái, sau khi buông ra mới cảm thấy tỉnh táo một chút, lúc này mới mở cửa phòng: “Nghiêm tổ trưởng.”

“Trung tâm chỉ huy nói nhận được tin tức.” Nghiêm Thắng Biến đứng ở bên ngoài, ôn nhu như thường lệ nói: “Khoảng năm phút nữa, máy bay trực thăng có thể chở thủ vệ quân trở về, chúng ta đi lên boong tàu xem một chút đi.”

Trạm tín hiệu tạm thời hỏng, trực thăng cải tiến chỉ có thể rời khỏi khu vực năng lượng bức xạ mới có thể liên lạc được với trung tâm chỉ huy.

Triệu Ly Nông quay người cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, theo bọn họ đi vào thang máy, khi cửa vừa đóng lại, cô thăm dò hỏi: “Có ba người được cứu rồi à?”

Đội ngũ đi thăm dò lần này có bốn thủ vệ quân, người cố gắng xông vào Căn cứ số ba lúc trước, trước khi mất tín hiệu, mọi người đã thấy anh ta hy sinh như thế nào.

“Tín hiệu không ổn định, bên kia vẫn chưa kịp nói gì.” Nghiêm Thắng Biến nói: “Bọn họ rất nhanh sẽ trở lại, sẽ sớm biết kết quả.”

Cửa thang máy vừa mở ra, ông ta đã đi ra ngoài trước.

Sau khi Triệu Ly Nông mặc áo khoác lông vào, lúc này mới theo bọn họ đi lên boong tàu.

Hai nhánh Dị sát đội và Tân dị sát đội mới đi vòng quanh trên boong tàu, Chu Thiên Lý nhìn thấy ba người họ thì lập tức bước tới.

Ông cũng đã biết tin tức từ trực thăng bên kia truyền tới, quay đầu lại nói với ba vị đội trưởng một tiếng, đoàn người liền đứng trên boong tàu chờ đợi.

Vài phút sau, một máy bay trực thăng màu đen xuất hiện trên biển và bay thẳng về phía họ.

Khi máy bay trực thăng hạ cánh, gió nổi lên trên boong, nhưng nhanh chóng ngừng lại.

“Hắt xì!”

Triệu Ly Nông sống lưng phát lạnh, mũi ngứa ngáy, đột nhiên hắt xì một cái. Cô đứng ở bên cạnh, sụt sịt mũi, nghi ngờ rằng mình ngủ trên bàn hai mươi phút đã bị cảm lạnh.

Khoang cửa của máy bay trực thăng mở ra, hai người bên trong khiêng cáng cứu thương đưa thủ vệ quân xuống, đội ngũ y tế chờ đợi đã lâu nhanh chóng tiến lên trợ giúp.

“Có bao nhiêu người được cứu?” Chu Thiên Lý cao giọng hỏi.

“Ba người, thời điểm khi chúng tôi tới đó, bọn họ đã ngồi trên ca nô chạy trốn.” Nhân viên cứu hộ vừa khiêng thủ vệ quân bị thương vừa nói.

Khi Triệu Ly Nông ở trong trung tâm chỉ huy, cô chỉ nhìn thấy thủ vệ quân cầm camera và bóng lưng của người thủ vệ quân đã hy sinh trên màn hình quang não, còn hai người khác từ đầu đến cuối cô chưa từng nhìn thấy.

Giờ khắc này, cô nhìn chằm chằm vào những gương mặt quen thuộc trên cáng cứu thương, hình dạng ống quần của nữ thủ vệ quân bị những chiếc đinh nhọn trên ca nô nhô ra cắt đứt, giống hệt như những gì cô đã thấy trong giấc mơ.

Triệu Ly Nông tiến lên một bước: “Khi các anh đến, bọn họ vẫn còn tỉnh à?”

Nhân viên cứu hộ không biết Triệu Ly Nông, nhưng hơn nửa đoán được cô là nghiên cứu viên vừa mới đến, vì vậy cuối cùng giải thích: “Không, tất cả ba người đều đang hôn mê.”

Khớp nhau…

Giấc mơ kia, tựa hồ là cái nhìn của thực vật dị biến cấp S ở Căn cứ số ba.

Triệu Ly Nông kiềm chế sự dâng trào đột ngột trong lòng, buộc mình phải tỉnh táo suy nghĩ: Cô dường như có khả năng thần giao cách cảm với thực vật dị biến.