Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 199: Ngoại truyện (Phần 2)




Edit & beta: Rya

“Oa!” Đứng trước một tòa nhà phòng thí nghiệm mới, Ngụy Lệ cùng Tiểu Lệ đã lớn ở bên cạnh ngửa đầu đánh giá chừng nửa ngày, không khỏi cảm thán: “Từ nay về sau tôi sẽ làm việc ở đây sao?”

Căn cứ nông học số chín đã tiến hành hai năm xây dựng mở rộng, tổng cộng đã xây dựng bảy tòa nhà thí nghiệm mới, bởi vì không có nhiều nghiên cứu viên chuyển đến, hiện tại chỉ mở hai tòa nhà, nhưng mỗi tòa nhà thí nghiệm đều có quy mô không nhỏ.

“Chúng ta là nhóm nghiên cứu viên đầu tiên chuyển đến đây, có thể chọn một phòng thí nghiệm.” Nghiêm Tĩnh Thủy kéo hành lý của mình: “Nghe nói phòng thí nghiệm ở đây rất tốt.”

Hai người nhìn nhau, trong lòng có chút hưng phấn.

Từ Viện nghiên cứu nông học trung ương đến Căn cứ nông học số chín, bọn họ vẫn là nhóm đầu tiên, cũng có thể được coi là những người dẫn đầu, sự phát triển trong tương lai ở đây phụ thuộc vào thành quả tiếp theo.

“Các cậu tới rồi.” Âm thanh của Triệu Ly Nông từ phía sau truyền đến.

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy tay áo cô xắn cao, lộ ra cẳng tay, trên hai tay còn dính ướt, chắc là vừa mới rửa tay, trên người đi một đôi ủng đi mưa màu đen, đáy giày dính một lớp bùn dày màu vàng.

“Tiểu Triệu, mấy tháng rồi không gặp!” Ngụy Lệ chạy tới ôm lấy Triệu Ly Nông, mặt vừa đến gần liền bị đẩy ra, nhưng cô ấy không thèm để ý nói: “Tôi mang theo thịt gà khô, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!”

Triệu Ly Nông nghe tiếng gà gáy, liền im bặt.

Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh căn bản không thèm nhìn tới: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi chọn một phòng thí nghiệm.”

“Tôi đi đổi giày.” Triệu Ly Nông lập tức đổi chủ đề, sau khi đổi giày ở tủ giày trên lối vào tòa nhà thí nghiệm trước khi bước vào.

Nghiêm Tĩnh Thủy đợi bên cạnh cô, gửi cho cô một danh sách: “Chúng tôi đến đây lần này có mang theo một số dụng cụ thí nghiệm, tương đối lớn, chất trên đoàn tàu để vận chuyển, chiều nay ba giờ sẽ đến.”

Triệu Ly Nông mở ra xem, thấy tất cả đều là thiết bị thí nghiệm mà bây giờ bọn họ đang thiếu, cô cúi đầu cười, rất vui vẻ nói: “Ngày mai tôi sẽ bảo người đi lắp ráp, chuyển đến phòng thí nghiệm.”

Nghiêm Tĩnh Thủy cũng mang đến một số tin tức khác: “Mặc dù La gia đã xảy ra chuyện, nhưng sau khi điều tra, La Phiên Tuyết không liên quan đến việc đó, vì vậy cô ấy vẫn ở lại Viện nghiên cứu nông học trung ương, thân phận không thay đổi.”

Tuy nhiên, sát hạch nghiên cứu viên cao cấp đã được mở, lần này cô ta không được thăng chức, vì vậy phải tự mình tranh thủ, vẫn xin công tác bên ngoài căn cứ.



Sau khi chọn được phòng thí nghiệm, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ đã coi như hoàn toàn ổn định, tương lai sẽ ở đây phát triển.

Ngụy Lệ rất vui, khu vực này rộng rãi, rất thích hợp để cô ấy và đàn gà đi dạo, không giống như ở Căn cứ trung ương, luôn phải quan tâm đ ến sức chịu đựng tâm lý của người khác.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhận được nhiều lời phàn nàn từ nhiều sinh viên tại Căn cứ nông học số chín, báo rằng đàn gà của Ngụy Lệ đã ăn vụng cây trồng thí nghiệm của họ.

“Chỉ gặm mấy miếng thôi, không có ăn hết!” Ngụy Lệ cố phản bác.

“Gặm một miếng cũng không được! Đây là thành tích tương lai của sinh viên!”

Chu Thiên Lý rất bực mình: “Nếu gà của em mỗi ngày gặm một miếng, ngày mai bò của người khác đến cắn một miếng, sau đó heo đi qua giẫm một phát, bọn họ còn trồng trọt được gì nữa?! Thanh danh nghề chăn nuôi của chúng ta chính là bị những thứ này hủy hoại!”

Ngụy Lệ biết mình đuối lý, vùi đầu xin lỗi: “Viện trưởng, xin lỗi, sau này em sẽ kiềm chế Tiểu Lệ.”

“Được rồi, đừng để đàn gà em nuôi suốt ngày ra ngoài đi dạo, kẻo bị mắng.” Chu Thiên Lý vẻ mặt đau lòng xua tay, ý bảo cô ấy mau chóng rời đi.

Ngụy Lệ ôm Tiểu hoàng kê teo tóp vội vã chạy đi, nghĩ rằng lần sau khi ra ngoài đi dạo, sẽ phải buộc một sợi dây quanh cổ Tiểu Lệ.

Cô ấy vừa đi, Chu Thiên Lý ngồi xuống, bật quang não lên, nhìn lá thư khiếu nại vừa nhận được, lặng lẽ lau mồ hôi: Chuồng dê cần phải được nâng lên cao, năng lực nhảy cao của đàn dê được huấn luyện gần đây quá mạnh, trốn ra gặm mấy mẩu đất của sinh viên.

Ngụy Lệ đút hai tay vào túi quần, vác Tiểu hoàng kê trên vai, chậm rãi đi dọc theo con đường đi ra nông trường.

Bây giờ số lượng thủ vệ quân tuần tra Căn cứ nông học số chín đã tăng lên rất nhiều, sinh viên nông học trên đường cũng nhiều hơn, bọn họ tụm năm tụm ba đi chung với nhau, xe ba bánh cũng nhiều hơn, căng thẳng khi còn đi học năm đó đã giảm đi rất nhiều.

Ngụy Lệ lấy trong túi ra hai miếng thịt gà, tự mình ăn một miếng, miếng còn lại đưa cho Tiểu hoàng kê: “Gần đây Tiểu Triệu trồng được thực vật dị biến ăn được, chúng ta đi xem một chút.”

Bây giờ Căn cứ nông học số chín có một khu vực đặc biệt trồng thực vật dị biến, nằm dưới sự giám sát trọng điểm thủ vệ quân, chỉ có các nghiên cứu viên tham gia hạng mục mới có thể vào.

Hai ngày trước, Triệu Ly Nông muốn cô ấy đi qua xem, nên Ngụy Lệ xoay người mở cửa xe, lái đến khu vực thực vật dị biến, nhưng khi cô ấy đến cổng thì bị chặn lại vì không được phép đi vào.

Cô ấy cũng không ngại, đậu xe sang một bên, định xuống đi vài vòng.

Kết quả là vừa xuống xe, Ngụy Lệ đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe địa hình biển số quen thuộc đậu gần đó, cô ấy bước tới nhìn từ trên xuống dưới, xác định đó là xe của anh họ.

“Tại sao anh ấy lại rảnh rỗi đến Căn cứ nông học số chín?” Ngụy Lệ ngạc nhiên, trong hai năm qua, Dị sát đội đã bôn ba đi khắp nơi, hơn nữa quân khu bên kia có điều động, Diệp Trường Minh rất bận rộn, cô ấy hiếm khi gặp anh họ của mình.

Có gì quan trọng sao?

Khi đi về phía cổng, Ngụy Lệ đã gửi một tin nhắn cho Triệu Ly Nông, nói rằng mình đã đến.

Bên kia không trả lời, nhưng vài phút sau, Triệu Ly Nông đi ra từ khu vực thực vật dị biến, theo sau là Diệp Trường Minh, hai người một trước một sau, Ngụy Lệ vô thức nhìn họ chằm chằm, luôn cảm thấy bầu không khí quanh quẩn giữa hai người họ cùng với những người khác không giống nhau lắm.

“Anh họ, sao anh lại tới đây?” Ngụy Lệ hỏi thẳng: “Quân khu có chuyện gì sao?”

Nếu như Viện nghiên cứu có việc, cô ấy ngay lập tức có thể từ bên mẹ mình biết được.

Diệp Trường Minh liếc mắt qua Ngụy Lệ, một lần nữa rơi xuống Triệu Ly Nông trước mặt: “Đội số 0 được phân công đến Căn cứ nông học số chín, tạm thời tiếp quản khu vực thực vật dị biến.”

Ngụy Lệ không nghĩ nhiều nói: “Nơi này xác thực có chút nguy hiểm.”

Khu vực thực vật dị biến tập hợp các loại cây trồng dị biến, vừa bước vào đã thấy lúa dị biến tấn công người, thủ vệ quân đang dùng dây thừng ngăn lại, bên dưới có mấy nghiên cứu viên đang đo lường thổ nhưỡng.

“Ngoại trừ thực vật dị biến, về sau nơi này sẽ mở rộng, đưa động vật dị biến vào tiến hành quan sát.” Triệu Ly Nông duỗi tay chỉ ra: “Cậu có thể đi tìm hiểu nơi này trước.”

Chỉ một mực canh tác cây trồng, sẽ không thể khiến cho nông học tiến bộ, bọn họ cần phải tổng hợp lại, quan sát tiến triển của thực vật dị biến.

Chu viện trưởng, Ngụy Lệ và các nghiên cứu viên chuyên nghiệp khác sẽ chịu trách nhiệm về phương diện động vật dị biến.

Ngụy Lệ cẩn thận lắng nghe, cùng Triệu Ly Nông đi một vòng vào bên trong, cuối cùng cũng nói xong: “Chị trở về suy nghĩ một chút, cùng những người khác thảo luận xem nên bắt đầu kế hoạch tiếp theo như thế nào.”

“Được.” Triệu Ly Nông gật đầu: “Có gì thắc mắc thì nói cho em biết.”

Ngụy Lệ đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu nhìn lại, Triệu Ly Nông đang đứng trước một gốc thực vật dị biến, cúi đầu nghiêm túc viết gì đó vào sổ tay, Diệp Trường Minh đang đứng bên cạnh bảo vệ.

Trông có vẻ bình thường, nhưng có gì đó không ổn.

Ngụy Lệ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn: Anh họ của mình đã đứng quá gần Tiểu Triệu rồi! Vai gần như dán sát vào!

Không chỉ vậy, anh họ của còn giơ tay che ánh nắng chói chang phía trên cho Tiểu Triệu, để cho cô thuận lợi ghi chép!

Tiểu Triệu nhanh chóng chú ý đến hành động của anh họ, thậm chí còn quay mặt cười với anh họ!

Ngụy Lệ kinh ngạc đến quên cả nhìn đường, hai chân vấp vào nhau, lao về phía trước.

“Cẩn thận nhìn đường.”

Điền Tế Tiếu đi ngang qua và đỡ cô ấy dậy.

“Cám ơn.” Ngụy Lệ chạy đi, cô ấy phải quay về nói cho người khác biết phát hiện chấn động này!



“Em nhớ rõ thời gian anh nộp đơn là thứ hai tuần sau.” Triệu Ly Nông viết xong nét cuối cùng, gấp sổ lại, hỏi Diệp Trường Minh: “Sao anh lại tới sớm hơn?”

Diệp Trường Minh không trả lời vấn đề này, mà là từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền, ấn vào một chỗ nào đó của mặt dây chuyền, trong nháy mắt hiện ra một con dao mỏng, không dài, chỉ cỡ ngón tay cái, nhưng lưỡi dao lại phát sáng, chứng tỏ nó rất sắc bén.

Anh lại thu hồi con dao mỏng về, đưa cho Triệu Ly Nông, thấp giọng nói: “Quà tặng.”

Dây chuyền rất dễ mang theo, ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng lưỡi dao mỏng để lấy mẫu.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Minh, theo bản năng lặp lại: “Quà tặng?”

“Sinh nhật vui vẻ.” Diệp Trường Minh nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn về phía cô.

Triệu Ly Nông sửng sốt, lúc này mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật của mình, không phải ngày sinh do Triệu Phong Hòa ghi trên tư liệu, mà là ngày sinh ban đầu của cô: “Làm sao anh… biết?”

Diệp Trường Minh do dự một chút, nói: “Năm ngoái anh trở lại Uyên đảo, tìm được một chút tư liệu liên quan đến em.”

Thực vật dị biến trên Uyên đảo dường như đã yên tĩnh lại, trước khi bố trí nó thành khu vực cấm, anh đã quay lại nhìn một chút.

Thông tin không nhiều, trên một trang giấy mỏng, viết cẩn thận ngắn gọn thành tích của Triệu Ly Nông trong bảy năm ở trường học, còn có một số nhận xét của Triệu Khiên Minh, trên mỗi một chữ, anh đều khắc ghi vào nơi sâu nhất của tâm trí, giống như đối với cô trước đây có thể gần hơn một chút.

Diệp Trường Minh thậm chí có thể nhìn vào những chữ viết trên văn kiện này, tưởng tượng dáng vẻ của cô lúc trước ở trường học như thế nào, về mặt chuyên môn cô vẫn luôn xuất sắc và kiên nhẫn, được giáo sư của cô đánh giá rất cao.

Chỉ là anh quá tham lam, muốn tìm tới một chút dấu vết sinh hoạt trước kia của cô, muốn biết trạng thái hàng ngày của cô như thế nào.

Triệu Ly Nông cúi đầu nghịch lưỡi dao mỏng trên dây chuyền một lúc, nó rất tinh xảo, mặt sau còn khắc một con số đặc biệt, hẳn là do anh đặc biệt yêu cầu đặt hàng.

“Lần sau đừng đi Uyên đảo.” Cô đột nhiên nói.

“Xin lỗi.”

Diệp Trường Minh cho rằng cô không muốn anh tự đi tra cứu thông tin trong quá khứ, vội vàng tóm tắt nội dung tư liệu, giải thích nói: “Chỉ có một trang, liên quan đến thông tin riêng tư chỉ có ngày sinh của em.”

Văn kiện đó giống như một đánh giá về khả năng chuyên nghiệp của Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt lại không có vẻ không vui như anh tưởng tượng, ngược lại là hơi hơi cong lên: “Liên quan đến chuyện trước kia của em, anh có thể hỏi bất cứ lúc nào.”

Mặt trời chói chang, không biết có phải là quá nhiều ánh sáng hay không, nhưng Diệp Trường Minh lại cảm thấy trên mặt bốc lên hơi nóng, hầu kết lăn lộn: “Được không?”

“Được.” Triệu Ly Nông tiếp nhận sợi dây chuyền: “Muốn hỏi cái gì cũng được.”

Diệp Trường Minh liếc nhìn xung quanh, phương hướng chín giờ có một nhánh thủ vệ quân tuần tra, phương hướng năm giờ có một số nghiên cứu viên đang thảo luận điều gì đó, thực vật dị biến xao động ở khắp mọi nơi.

Nơi này không yên tĩnh.

Lẽ ra nên tìm một cơ hội chính thức, ở một nơi an toàn và yên tĩnh để hỏi, nhưng Diệp Trường Minh đã không thể kiềm chế bản thân khi nhìn thấy đôi mắt cười của Triệu Ly Nông, liền hỏi.

“Em đã từng thích ai chưa?”

Diệp đội trưởng nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Ly Nông, trong lòng có những suy nghĩ không đạo đức, coi như có tồn tại, đối phương hoặc là chết hoặc là đã già.

Sắc mặt Triệu Ly Nông trong phút chốc liền ngây ra, hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề như vậy, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Không có.”

Khi đó tâm tư luôn của cô chỉ tập trung vào việc hoàn thành các nhiệm vụ mà giáo sư giao, căn bản không có cơ hội để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

“Nhưng…”

Nụ cười rạng rỡ của Diệp Trường Minh rất nhanh đông cứng ở khóe môi.

Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hiện tại em hình có người mình thích.”

“Em…” Trái tim của Diệp đội trưởng ngừng nửa nhịp, sau đó lại bắt đầu đập kịch liệt, anh hắng giọng, xòe bàn tay hỏi: “Anh có thể biết là ai không?”

Triệu Ly Nông nắm lấy tay Diệp Trường Minh, dùng đầu ngón tay vuốt v e trong lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, cẩn thận chậm rãi viết ra ba từ mà anh quen thuộc nhất.

Thịch! Thịch Thịch!

Lúc này, trái tim của hai người dường như cùng chung một nhịp đập.