Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 104: Dọn Dẹp Tàn Cục




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Xôn xao!

Các võ giả cao cấp không xông hướng Cảnh Ngôn kinh hoàng giải tán, dốc hết nguyên khí chạy như điên, hận phụ mẫu sao sinh thiếu hai chân.

Quá đáng sợ!

Võ giả trẻ tuổi này quá mạnh!

Đám thành viên Thiên Lang bang chạy tứ tán thầm nghĩ Cảnh Ngôn là cường giả Tiên Thiên cảnh đáng sợ.

Nếu không phải Tiên Thiên cảnh thì không thể nào giơ tay đã giết ba vị đương gia Thiên Lang bang của họ, chỉ một thoáng giây đã đánh chết bảy, tám võ giả cao cấp.

Nguyên Thiên Lang trại rơi vào hỗn loạn.

Lý quản gia đưa Cảnh Ngôn, Lưu Đại Toàn vào Thiên Lang trại đã thừa dịp loạn chạy mất.

Cảnh Ngôn thu về Lưu Quang kiếm, nhìn sang Lưu Đại Toàn xoe tròn mắt:

- Lưu gia chủ kêu người của mình đến dọn dẹp tàn cục đi.

Thân thể mập mạp khẽ run, Lưu Đại Toàn tỉnh táo lại liên tục gật đầu to:

- A... ừ.

Mãi đến lúc này Lưu Đại Toàn vẫn không tin cảnh tượng trông thấy.

Thiên Lang bang hoành hành Hắc Phong trấn mấy chục năm cứ thế bị tiêu diệt?

Lưu Đại Toàn nhìn bốn phía hỗn độn, xác chết đầy đất, gã vực dậy tinh thần sải bước mang theo hai hộ vệ Võ Đạo cửu trọng thiên rời đi.

Thiên Lang bang kinh doanh trong Hắc Phong trấn mấy chục năm, chắc chắn có bảo khố mà bang phái cất chứa tài nguyên, giờ việc làm đầu tiên là khống chế bảo khố, kiểm kê tài nguyên bên trong, rồi tiếp nhận sản nghiệp của Thiên Lang bang.

Thành viên Thiên Lang bang nếu chưa làm chuyện xấu, không giết người vô tội thì có thể chiêu mộ lại.

Bây giờ không cần lo thiếu người, ở nơi như Hắc Phong trấn miễn có đủ tài nguyên thì muốn chiêu mộ bao nhiêu võ giả chẳng được.

Lưu Đại Toàn có năng lực đó, gã không mất bao lâu đã sắp xếp tất cả công tác gọn gàng ngăn nắp. Lưu Đại Toàn kéo thân thể mệt thở hồng hộc chạy tới trước mặt Cảnh Ngôn.

Đầu óc Lưu Đại Toàn tỉnh táo kể lại số lượng các loại tài nguyên thanh lý trong bảo khố của Thiên Lang bang:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, đã kiểm kê tài nguyên của Thiên Lang bang xong.

Những tài nguyên này có các loại vũ khí, một phần thân thể các linh thú, một số khoáng thạch, linh thảo, còn có nhiều linh thạch hiện có, các loại tạp vật. ngoài ra trên người ba vị đương gia Thiên Lang bang, Ngụy Trùng Dương chủ quản Ngụy gia có một số thẻ vàng linh thạch. Số lượng linh thạch trong thẻ vàng cộng lại cỡ mười sáu vạn.

Lưu Đại Toàn tiếp tục báo cáo:

- Trừ những cái này ra Thiên Lang bang còn khống chế ba mạch khoáng linh thạch sản suất không kém, có ba sản nghiệp buôn bán trong Hắc Phong trấn. Ta đã phái người đi tiếp nhận ba mạch khoáng linh thạch, ba cửa hàng trong Hắc Phong trấn.

- Mấy việc này ngươi thấy làm được thì làm, ta lấy mớ thẻ vàng linh thạch này.

Cảnh Ngôn cất thẻ vàng linh thạch mười sáu vạn, một số vũ khí thượng phẩm, bao gồm mấy chục vạn khối linh thạch có sẵn và ít linh thạch cực phẩm. Dù sao hắn có tu di giới chỉ lấy từ sát thủ Ám Dạ, có thể tùy thân mang theo nhiều tài nguyên.

Còn về sản nghiệp của Thiên Lang bang, Cảnh Ngôn không ham hố thứ không thể mang theo. Cảnh Ngôn không thể nào lâu dài ở lại đây, coi như cho Lưu Đại Toàn chiếm lợi.

Hiện Cảnh Ngôn có thẻ vàng hơn hai mươi vạn linh thạch, mấy vạn linh thạch có sẵn, cộng thêm gần hai mươi khối linh thạch cực phẩm.

Lần này đến Hắc Phong trấn giúp đỡ Lưu Đại Toàn đem lại thu hoạch không nhỏ cho Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn tạm dừng nói:

- Lưu gia chủ, sản nghiệp của Thiên Lang bang giao cho Lưu gia chủ.

Nghe Cảnh Ngôn nói câu đó mắt Lưu Đại Toàn sáng rực, nhưng chỉ giây lát gã nhíu chặt mày.

Lưu Đại Toàn nhìn ra được Cảnh Ngôn thiếu gia hình như muốn tặng sản nghiệp của Thiên Lang bang cho gã. Đương nhiên Lưu Đại Toàn muốn nhận lấy, nếu gã có được những sản nghiệp này thì địa vị của Lưu gia trong Hắc Phong trấn sẽ lên như diều gặp gió.

Nhưng Lưu Đại Toàn là một người thông minh, gã biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội.

Lưu Đại Toàn không có thực lực quản lý nhiều sản nghiệp này, nếu gã nhận thì không lâu sau sẽ bị đám sói đói ăn không chừa mẩu xương.

Lưu Đại Toàn ngẫm nghĩ giây lát, nghiêm túc nhìn Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, ta chỉ có thể hết lòng quản lý những sản nghiệp này giùm thiếu gia chứ không thể nhận lấy. Ta có một số võ giả thuộc hạ xem như lực lượng không yếu, nhưng nếu ta thu nhận sản nghiệp thuộc về Thiên Lang bang e rằng sẽ không sống được mấy tháng.

Cảnh Ngôn hơi cau mày, hắn không suy nghĩ mấy vấn đề này. Điều Lưu Đại Toàn nói đúng là sự thật, thực lực của Lưu gia còn quá yếu.

Thiên Lang bang có thể khống chế nhiều sản nghiệp như vậy là vì Thiên Lang bang có thực lực đó, ba vị đương gia đều có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, võ giả cao cấp dưới tay thì nhiều cỡ mấy chục người.

Võ giả dưới tay Lưu Đại Toàn cộng lại võ giả cấp thấp, trung cấp, cao cấp mới được hai mươi người, lực lượng này quá yếu.

Lưu Đại Toàn nhếch môi cười nói:

- Cảnh Ngôn thiếu gia giao những sản nghiệp này cho ta thì không cần tốn công sức nữa. Mỗi cách một thời gian ta sẽ phái người đưa tiền lời sản nghiệp đến Cảnh gia Đông Lâm thành. He he, chỉ cần có uy danh của Cảnh Ngôn thiếu gia và Cảnh gia thì đám tiểu nhân vật không dám nhúng tay bậy.

Bụng lớn bao nhiêu thì ăn cơm bấy nhiêu, nếu không có lượng cơm ăn dù đầy bàn đều là sơn trân hải vị cũng không thể ăn bậy, sơ sẩy một cái sẽ trướng nứt bụng.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Cũng được. Lưu gia chủ, còn có một việc. Ta từ Đông Lâm thành đến đây vì muốn vào Tội Ác Hiệp Cốc trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm. Nhưng ta rất xa lạ với Nguyệt Hoa Sâm Lâm, chưa từng đến, không biết Lưu gia chủ có biết ai quen thuộc Nguyệt Hoa Sâm Lâm không? Ta cần người dẫn đường cho mình.

Rắc rối của Lưu gia đã giải quyết, Cảnh Ngôn không muốn lãng phí thời gian ở lại đây, tốt nhất là đêm nay liền vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Lưu Đại Toàn sửng sốt:

- Nguyệt Hoa Sâm Lâm? Tội Ác Hiệp Cốc?

Nguyệt Hoa Sâm Lâm vốn là chốn rất nguy hiểm, Tội Ác Hiệp Cốc càng khủng bố hơn. Nơi đó khá sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm, Lưu Đại Toàn chưa đi Tội Ác Hiệp Cốc bao giờ nhưng gã ở trong Hắc Phong trấn nhiều năm, có nghe một số võ giả nói đến Tội Ác Hiệp Cốc.

Mỗi ngày có nhiều võ giả chết ở chốn khủng bố đó.

Lòng Lưu Đại Toàn toát ra khí lạnh, nhưng rất nhanh gã nhớ đến thực lực khủng bố của Cảnh Ngôn, thế là thoải mái hẳn ra.