Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 155: Lưu đại toàn thành trưởng trấn




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Nghe Tiền Thiên La nói câu đó mọi người cùng nhìn gã.

Bạch Tuyết là thành chủ Đoan Dương thành, trên danh nghĩa quản lý Đoan Dương thành, nhưng Tiền gia không phải cục sét mặc người nắn.

Rốt cuộc Tiền Thiên La tiết lộ bí mật:

- Thành chủ Bạch Tuyết là... Ài, nhớ kỹ không được tùy tiện lộ tin này ra ngoài. Thành chủ Bạch Tuyết là nữ nhi của Quận Vương.

Trong Đoan Dương thành ít ai biết tin này, Tiền Thiên La biết chỉ do ngẫu nhiên.

Hồi trước Bạch Tuyết mới đến Đoan Dương thành đảm nhiệm chức thành chủ, tức là vào mười năm trước, Tiền gia gia tộc số một Đoan Dương thành mời thành chủ mới đến nhà dự tiệc. Nhưng thành chủ Bạch Tuyết không thèm nể Tiền gia, nàng từ chối thẳng.

Thành chủ Bạch Tuyết từ chối khiến Tiền Thiên La rất tức giận.

Tiền Thiên La vốn là cường giả Đạo Linh cảnh, lại là tộc trưởng của gia tộc số một Đoan Dương thành, Tiền gia. Gã tất nhiên tâm cao khí ngạo, đã buông dáng người mời Bạch Tuyết thế mà nàng không chút nể mặt, từ chối thẳng thừng không kèm lý do gì. Tiền Thiên La thấy rất mất mặt.

Tiền Thiên La muốn gây sự với thành chủ Bạch Tuyết, nhưng gã không phải loại người lỗ mãng, trước tiên đi Lam Khúc quận thành tìm một gia tộc lớn quan hệ sâu đậm với Tiền gia. Tiền Thiên La định dùng quan hệ này áp chế thành chủ Bạch Tuyết.

Ngươi lạnh lùng cao ngạo chứ gì? Ta cho ngươi tự mình đến Tiền gia xin lỗi.

Nhưng Tiền Thiên La đi Lam Khúc quận thành tính gây rối thành chủ Bạch Tuyết cuối cùng cụp đuôi chạy về. Nhiều trưởng lão Tiền gia còn khó hiểu hỏi tộc trưởng lo vụ đó sao rồi, nhưng không nghe Tiền Thiên La trả lời, chỉ nói bỏ qua, dặn dò người Tiền gia bất cứ lúc nào cũng không thể bất kính với thành chủ Bạch Tuyết.

Chớp mắt đã qua mười năm.

Người Tiền gia không đi gây sự với thành chủ Bạch Tuyết, mà Bạch Tuyết cũng không nhằm vào Tiền gia.

Mãi đến hôm nay Bạch Tuyết thành chủ một kiếm chém chết nhị trưởng lão Tiền gia Tiền Phong, khiến Tiền gia không ai bì nổi lên cơn lôi đình, lửa giận ngút trời.

Khi đám trưởng lão Tiền gia, Ngụy Lâu Hà nghe Tiền Thiên La nói ra tin tức này thì giật mình hóa đá.

Nữ nhi của Quận Vương?

Quận Vương là nhân vật gì? Đó là nhân vật cường đại khống chế nguyên Lam Khúc quận.

Lam Khúc quận lớn cỡ nào?

Thành phố như Đoan Dương thành, Đông Lâm thành có chừng mấy trăm cái trong Lam Khúc quận. Một đại vực Đông Lâm thành làm cường giả Tiên Thiên chạy một tháng mới đi hết, nguyên Thiên Nguyên đại lục có chín mươi chín địa vực quận thành như Lam Khúc quận.

Có thể nói Quận Vương của một quận thành là đại nhân vật trong Thiên Nguyên đại lục.

Gia tộc thành phố nho nhỏ sao có thể làm trái ý nữ nhi của Quận Vương?

Một trưởng lão Tiền gia cau mày nhỏ giọng nói:

- Có khi nào tộc trưởng lầm không? Thành chủ Bạch Tuyết họ Bạch, nhưng Quận Vương là họ Chu.

Nhiều người biết Quận Vương Lam Khúc quận họ Chu.

Tiền Thiên La xua tay nói với Ngụy Lâu Hà:

- Hừ! Vì điều này nên mới nói ít ai biết tin tức đó, thôi các ngươi đừng hỏi nhiều nữa, biết quá nhiều không hay. Chuyện này chấm dứt đi, Ngụy Lâu Hà, ngươi trở về đi.

Ngụy Lâu Hà rối rít nói:

- Vâng vâng!

Ngụy Lâu Hà đờ đẫn xoay người bước ra khỏi phòng.

Ngụy Lâu Hà biết không còn hy vọng báo thù.

Ngụy Lâu Hà không dám đắc tội thành chủ Bạch Tuyết, trưởng lão Tiền gia còn bị giết mà Tiền gia chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhận, Ngụy gia càng không thể nào đụng chạm thành chủ Bạch Tuyết. Chỉ riêng Cảnh Ngôn là Ngụy gia đã không đắc tội nổi.

Bây giờ Ngụy Lâu Hà phải nhanh chóng về gia tộc, khẩn cấp bày ra ứng đối cho sự việc sẽ xảy ra. Không cách nào giữ gìn hết sản nghiệp Ngụy gia, giữ được một chút đã là may.

Một ngày qua.

Hai ngày lại.

Một tuần đi.

Nửa tháng tới.

Đám võ giả Đoan Dương thành hóng chờ Tiền gia phản kích thành chủ, nhưng Tiền gia không có động tĩnh gì. Nửa tháng trước Tiền Phong chết trong trạch viện Ngụy gia dường như không liên quan gì đến Tiền gia.

Thế là sao?

Không lẽ Tiền gia bỏ qua không truy cứu chuyện này? Nhưng làm vậy hoàn toàn khác với phong cách của Tiền gia.

Có người tính đi Tiền gia tìm hiểu tin tức, nhân vật cao tầng gia tộc lớn thám thính Tiền gia, cuối cùng tay không trở về. Người Tiền gia giữ kín như bưng, thành viên bình thường im lặng không nói, dường như đã bị cao tầng Tiền gia nghiêm khắc dặn dò.

***

Hôm nay trong phủ thành chủ.

Thành chủ Bạch Tuyết nhìn Cảnh Ngôn, Lưu Hiểu Nguyệt đứng trước mặt mình.

Bạch Tuyết hỏi Lưu Hiểu Nguyệt:

- Ngươi tên Lưu Hiểu Nguyệt? Người Hắc Phong trấn?

Lưu Hiểu Nguyệt hơi cúi đầu đáp:

- Đúng vậy!

Vết thương của Lưu Hiểu Nguyệt đã lành lặn, hiệu quả của Hồi Xuân Đan rất tốt. Trong lòng Lưu Hiểu Nguyệt thấp thỏm lo sợ, nàng không ngờ được gặp thành chủ đại nhân của Đoan Dương thành.

Bạch Tuyết vẫn kiệm lời, nàng gật đầu, khóe môi cong lên:

- Ừm! Ngươi rất may mắn.

Bạch Tuyết liếc hướng Cảnh Ngôn.

Lưu Hiểu Nguyệt mấp máy môi không nói nên lời.

Vẻ mặt Cảnh Ngôn lúng túng, hắn nghe hiểu lời ngầm của Bạch Tuyết, nhưng giờ giải thích thì không tốt, không giải thích cũng không được.

Cảnh Ngôn buông xuôi nghĩ:

- Thôi mặc kệ nó đi.

Bạch Tuyết nói thêm:

- Ta phái người đưa các ngươi về Hắc Phong trấn.

Rầm rập rầm rập!

Bạch Tuyết dứt lời, một đội hộ vệ mặc giáp đen từ bên ngoài tiến vào.

Cảnh Ngôn nhìn đám hộ vệ mặc giáp, giật mình phát hiện một người dẫn đầu là cảnh giới Tiên Thiên. Hộ vệ mặc giáp của phủ thành chủ rất đông, nhưng ít có cảnh giới Tiên Thiên.

Bạch Tuyết dặn hộ vệ cảnh giới Tiên Thiên:

- Các ngươi hộ tống Cảnh Ngôn, Lưu Hiểu Nguyệt đi Hắc Phong trấn. Nhớ mang theo nhâm mệnh, Lưu Đại Toàn phụ thân của Lưu Hiểu Nguyệt trở thành trưởng trấn Hắc Phong trấn.

Hộ vệ mặc giáp lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Cảnh Ngôn, Lưu Hiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên:

- Trưởng trấn?

Thành chủ Bạch Tuyết không nói trước với hai người rằng phụ thân của Lưu Hiểu Nguyệt sẽ là trưởng trấn Hắc Phong trấn. Hiển nhiên thành chủ đã biết Cảnh Ngôn giết trưởng trấn Hắc Phong trấn cũ Cao Nham, giờ đang thiếu ghế.

Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên.

Lưu Đại Toàn đảm nhiệm chức trưởng trấn là việc tốt, tin tưởng khi gã nhận nhâm mệnh này biểu tình sẽ nhiều màu. Lưu Đại Toàn chắc đang nóng ruột nóng gan, lo lắng không biết phủ thành chủ Đoan Dương thành khi nào sẽ phái đội người đi diệt môn gã.