Càn Song Khôn Đối

Chương 17




Edit: Anh

Beta: Hiên

Hoa Thành hiện tại có chút khẩn trương, hắn vừa rồi không nghĩ nhiều mà nắm lấy tay ca ca, hiện giờ muốn thu trở lại cũng không được, cũng may ca ca cũng không bài xích. Hy vọng ca ca đừng nghĩ hắn là kẻ thích sàm sỡ, một Thiên Càn lại tuỳ tiện đi sờ tay Địa Khôn...

"Tay ca ca... ấm áp... rất mềm..."

Hoa Thành miệng đắng lưỡi khô, trầm giọng nói:

"Huynh muốn cược đại hay tiểu?"

Tạ Liên ngây người chớp mắt một cái mới phục hồi tinh thần lại từ thanh âm trầm thấp dễ nghe của hắn. Y liền trả lời theo phản xạ:

"Cược đại."

Hoa Thành nói:

"Tốt. Ta trước."

Vốn dĩ Hoa Thành hẳn là phải cầm lên chung xí ngầu của mình, nhưng tay hắn lúc này không thể nào nghe lời. Tay phải vẫn cứ dán trên tay Tạ Liên, tay trái nâng chung cược trên nhẹ nhàng lắc mấy cái rồi mở nắp. Bên trong là hai viên xí ngầu, một viên năm điểm, một viên sáu điểm.

Thả xong rồi hẳn là phải buông tay, nhưng tay Hoa Thành lại "không nghe lời", chỉ hơi hơi buông lỏng ra một chút, vẫn như cũ giữ ở nơi đó. Hắn nói với Tạ Liên:

"Là như vậy đó, ca ca thử xem."

Chỉ thấy Tạ Liên ngoan ngoãn gật đầu, đã bắt đầu nhẹ nhàng vuối ve trong lòng bàn tay mình. Hoa Thành có hơi không kiềm nổi bản thân, tay trái của hắn cũng đã vươn tới, phủ lên trên tay phải đang đè nặng nắp chung của Tạ Liên. Hắn thấp giọng nói:

"Là thế này."

Mu bàn tay của hai tay đều bị lòng bàn tay Hoa Thành bao lại khiến Tạ Liên nghe không được âm thanh xung quanh. Y chỉ biết da thịt chạm nhau, ôn nhu như ngọc... Đôi tay Hoa Thành mang theo hai bàn tay của y , không nhanh không chậm mà phe phẩy chung xí ngầu bằng gỗ đen.

Một cái, hai cái, ba cái.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Hai viên xúc xắc nhanh như chớp, ở bàn gỗ đen lăn lộn, triền miên chạm vào nhau, tiếng vang thanh thúy. Nhưng chấn động mỏng manh như thế lại làm lòng bàn tay và mu bàn tay Tạ Liên nổi lên một trận tê dại. Mà quỷ khí nhè nhẹ, theo cổ tay của y bò lên, khuếch tán khắp người y.

Tạ Liên trong lúc vô tình nâng mi mắt lên, nhìn lướt qua, phát hiện ánh mắt Hoa Thành vốn không nhìn vào chung xí ngầu mà vẫn luôn nhìn y chằm chằm không chớp mắt, khóe môi hơi mỉm. Tạ Liên cũng nhịn không được nhìn người trước mắt, mỉm cười mỉm cười, Hoa Thành ngay sau đó mở to hai mắt.

Ca ca, tin hương của huynh...

Lúc này, tin hương Tạ Liên cũng trở nên dày đặc, tuy rằng phía dưới chúng quỷ đều là Cùng Nghi không nhận thấy được, nhưng Sư Thanh Huyền phát hiện. Y hậu tri hậu giác phản ứng lại, giống như lời đồn vẫn luôn nói, Huyết Vũ Thám Hoa là Thiên Càn, xem ra thật đúng là... Thái Tử điện hạ bị ảnh hưởng tới rồi, vậy phải làm sao bây giờ...

Hoa Thành bị tin hương Tạ Liên vây quanh, cũng may hắn trước đó có dùng Thiên Càn Thanh Tâm đan. Nhưng Hoa Thành vẫn có chút mất hồn mất vía, hắn không nghĩ tới tin hương Thái Tử điện hạ lại mê người như thế.

Ca ca, ngươi biết không... Ai cũng nói Thiên Càn và Địa Khôn là trời đất tạo nên một đôi...

Xem Tạ Liên cõi lòng đầy hy vọng mà lắc chung mấy lần, Hoa Thành ôn nhu nói:

"Mở ra nhìn xem?"

Tạ Liên liền mở ra, chỉ thấy trên bàn là hai viên xúc xắc trăng trắng, là hai mặt ba điểm. Y nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói:

"Ngại quá, ta thua."

Hoa Thành lại nắm tay y, ôn nhu nói:

"Không quan trọng, bàn này không tính. Ta sẽ hướng dẫn huynh thử lại."

Truyền thuyết mỗi một vị Địa Khôn đều có thuộc về Thiên Càn của riêng mình.. Thiên Càn của ca ca... Sẽ là ai đây?

Tạ Liên cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, y trả lời:

"Được."

Nhanh như chớp, lại lắc hai viên. Lần này mở ra liền thấy lại là hai viên bốn điểm.

Hoa Thành hòa nhã nói:

"Thế nào, có phải lớn hơn một chút hay không?"

Tuy rằng cảm thấy có chút không hợp lí, nhưng Tạ Liên vẫn gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy... Lớn hơn một chút."

Hoa Thành nói:

"Làm rất tốt, chúng ta tiếp tục."

Tạ Liên cầm chung lên, lắc hai viên. Không ngoài dự tính, lúc này mở ra là hai mặt năm điểm.

Tạ Liên chậm rãi phát hiện, Hoa Thành đang cố tình chiếu cố y, cho y một cái bậc thang đi xuống. Vừa định lắc lần cuối cùng, đôi tay Hoa Thành lại hơi hơi sử dụng lực, ngừng động tác của Tạ Liên. Hắn nói:

"Chờ một chút. Vị ca ca này, ngươi hình như còn chưa nói, nếu thua thì sẽ thế nào?"

Tạ Liên ngây ngốc nhìn đối phương, y không hiểu được ý tứ của Hoa Thành. Giờ phút này đừng nói vận hành đại não, đôi tay y bị đối phương gắt gao cầm lấy, đã hoàn toàn khiến nhịp tim Tạ Liên bị chi phối. Y chỉ có thể si ngốc nhìn người trước mặt, khóe miệng mỉm cười với nam nhân tuấn mỹ.

Hoa Thành cười nói:

"Trên người huynh có cái gì?"

Tạ Liên ăn ngay nói thật nói:

"Ta... Lần này ra đây, trên người chỉ mang theo một cái màn thầu ăn dở."

Nghe vậy, Hoa Thành bật cười nói:

"Quyết định. Lấy cái màn thầu kia đi."

Hai người cùng nhớ tới đoạn thời gian trước, hai người mới gặp trên xe ngựa ở ngoại thôn Bồ Tề. Lúc ấy, Hoa Thành đói bụng lại không có nhà để về, Tạ Liên đã từng cho hắn một cái màn thầu. Chỉ có một cái màn thầu đều cho hắn hết, Hoa Thành không chịu nhận. Cuối cùng, Tạ Liên đem màn thầu chia làm hai nửa, hai người mỗi người một nửa, sóng vai ngồi ở trên đống cỏ khô ăn luôn. Phảng phất vẫn như ngày hôm qua...

Hoa Thành thấp giọng nói:

"Tiếp tục thôi. Lượt cuối cùng, đừng hồi hộp."

Tạ Liên nói:

"Ta không có hồi hộp..."

Hai người đan hai tay vào nhau, lắc vài cái. Tuy nói Tạ Liên thật là khôg hề hồi hộp, nhưng lòng bàn tay Hoa Thành nắm lấy mu bàn tay y, còn lòng bàn tay y cầm chung xí ngầu đã sớm toát một tầng mồ hôi nóng.

Rốt cuộc, hai người dừng động tác, tới thời khắc công bố thắng bại rồi. Tạ Liên nhẹ hít một hơi, trong lúc vô ý đem tin hương Hoa Thành hít vào. Tạ Liên có chút hoảng hốt, nhưng động tác trên tay vẫn còn tiếp tục, y mở nắp chung ra...

Hai mặt xí ngầu hướng lên đều sáu điểm.

Hoa Thành nhướng mày, nói:

"Ồ, ta thua."

Nữ lang nhìn vào chung xí ngầu rồi giơ nó lên cao, nói:

"Chúc mừng vị công tử này đã thắng."

Tay Hoa Thành cuối cùng rời khỏi mu bàn tay Tạ Liên, Tạ Liên trong lòng lại bởi vì cảm giác ôn nhu kia biến mất, mà âm thầm dâng lên nỗi nuối tiếc. Hoa Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Liên, ý cười không hề biến mất, đôi mắt cũng không nâng một chút. Hắn giơ tay vung lên, Lang Thiên Thu lập tức đột nhiên rơi thật mạnh xuống dưới.

Tạ Liên đi qua đỡ Lang Thiên Thu dậy, chờ khi y lại quay đầu lại, Hoa Thành đã từ phía sau màn đỏ đi ra. Lúc trước trong hình dạng thiếu niên, Hoa Thành qua loa buộc mái tóc dài. Lúc này lại là hồng y thấp thoáng, tóc đen rối tung, bên trong yêu khí tuấn mỹ mọc lan tràn. Phía bên phải kết một sợi bím tóc, lấy hạt san hô đỏ đính lên, lại mang theo vài phần nghịch ngợm.

Bao cổ tay, ủng liên, đai lưng của Hoa Thành đều là bạc, bên hông mang một thanh loan đao dài mảnh khảnh, tất cả đều làm bằng bạc. Thân đao thon dài, người cũng thon dài. Hắn đúng trước màn đỏ, ôm cánh tay, vẻ mặt cười như không cười, nói:

"Ca ca, huynh thắng rồi."

Tạ Liên biết Hoa Thành cố ý nhường mình, y nói:

"Đệ đừng cười ta."

Hoa Thành từ từ giải thích:

"Tiền đặt cược kia của ca ca, có phải cũng nên nhận lại hay không?"

Tạ Liên hỏi:

"Tiền đặt cược?"

Hoa Thành nói:

"Mới vừa rồi ca ca là thật sự thắng ta, việc này không sai. Nhưng đừng quên huynh đã thua những ván trước."

Tạ Liên nhớ lại lúc nãy, xác thực ván đầu tiên Hoa Thành nói không tính, nhưng sau đó thì không... Hoa Thành nghiêng đầu, nói:

"Thế nào? Ca ca có thừa nhận không?"

Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Tạ Liên gật gật đầu, nói:

"Ta nhận."

Hoa Thành vung tay trái, nói:

"Vậy mau đem tiền đặt cược cho ta đi."

Do dự một lát, Tạ Liên luồn tay phải vào bên trong tay áo, sờ sờ lấy ra nửa cái màn thầu, có chút không thể nhìn thẳng mà nhìn thoáng qua, căng da đầu nói:

"Đệ nói... Là cái này sao?"

Hoa Thành cười ngâm ngâm mà tiếp nhận, đem nó giơ lên nhìn thoáng qua, cầm trong tay quơ quơ, nói:

"Tiền đặt cược, ta thu nhé."

Thấy hắn thật sự nhận, Tạ Liên không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, mới xấu hổ nói:

"Cái kia... lạnh rồi, còn có chút... cứng."

Hoa Thành nói:

"Không sao. Ta không ngại."

Hoa Thành cầm nửa cái màn thầu, cúi đầu tùy ý cắn một ngụm, ánh mắt lại nhìn về phía bên này. Thấy một màn như vậy, lòng bàn chân Tạ Liên hơi hơi tê lại, một trận ngượng ngùng mãnh liệt trào tới, y không thể nào tiếp tục ở lại nơi này. Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền cùng nhau túm lấy Lang Thiên Thu, bên tai ửng hồng bước nhanh ra khỏi sòng bạc quỷ.

Hoa Thành vừa ăn cá màn thầu lạnh, có thể là bởi vì nó nằm trong tay áo Tạ Liên đã lâu nên quấn quanh một tầng trà hương của Tạ Liên, ăn vào bụng ngược lại còn dẫn ra cơn khá của Thiên Càn. Nhìn bóng dáng Tạ Liên rời đi, Hoa Thành trong lòng thầm nói:

"Ca ca, ta ở cực lạc phường chờ huynh..."