Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 247: Chân tướng rõ ràng (1)




Có vết xe đổ bị chắt ngón tay, Lữ Hải thế nào cũng không dám lừa dối Diệp Thu, cuống quít nói: "Bởi vì Trầm Nhi Lập mua chuộc tôi, hắn bảo tôi không công bố di chúc ra ngoài."

Kết quả này cũng là suy đoán của Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu hỏi tiếp: "Cái chết của Trầm lão gia tử có quan hệ gì với ông? Nếu mà Trầm Nhi Lập biết trong tay ông có di chúc, vì sao lại để ở đây?"

"Tôi xin thề..... tôi lấy nhân cách ra thề......"

"Đừng nói chuyện nhân cách với tôi, ông không đủ tư cách." Diệp Thu không khách khí cắt lời hắn.

"Tôi lấy danh dự của lão bà ra thề, Trầm lão gia tử mất không quan hệ gì đến tôi. Đây là chuyện nội bộ Trầm gia, rút cuộc có uẩn khúc gì... tôi không biết. Xin các người tin tưởng tôi. Về phần di chúc sao lại trong tay tôi, bởi vì lòng tham của tôi a, tôi muốn kiếm thêm tiền từ Trầm Nhi Lập, nhưng hiện tại hắn không có tiền, nói đợi đến khi thừa kế gia sản... sẽ đưa thêm, đến lúc đó tôi trả di chúc cho hắn." Lữ Hải vẻ mặt cầu xin, gấp gáp nói, con dao dính máu trong tay Diệp Thu khiến hắn khiếp đảm..

Trầm Mặc Nùng nhìn di chúc trong tay, long trăm mối cảm xúc, gia gia trước khi chết còn vất vả vì sự phồn thịnh của Trầm gia, thế mà những người ông muốn bảo vệ lại chẳng ai cảm kích.

Đối với bọn họ tốt, bọn họ nghĩ là đương nhiên, còn không tốt bọn họ chửi là chó má, một đám súc vật.

"Diệp Thu, buông hắn ra trước đi." Trầm Mặc Nùng nói: "Lần này, ông có đồng ý chứng minh bản di chúc này là hợp pháp hay không?"

"Đồng ý, vô cùng nguyện ý, xin hỏi...... tôi có thể đến bệnh viện được chưa?"

"Đương nhiên." Diệp Thu nhét con dao vào tay Lữ Hải, nói: "Lần sau gọt hoa quả cẩn thận vào, đừng để đứt tay như vậy nữa. Thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể tự phá hỏng, đó là bất hiếu."

"Tôi biết, tôi biết." Lữ Hải gật đầu như gà mổ thóc.

Trầm lão gia tử ở Tô Hàng đức cao vọng trọng, lại có giao tình khắp nơi, ngày an táng còn có bốn nhà Liên, Bối, Hàn, Quách cùng vô số người nổi danh trong giới thương nhân tham gia, trong lúc này toàn Tô Hàng đều oanh động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cực thịnh sẽ cực suy, Trầm lão gai tử qua đời, quan hệ do lão thành lập lúc sinh thời cũng biến mất, lão cũng không có quan hệ gì với con cháu của những người cùng vai vế với lão, mà con cháu họ sau này càng không nể mặt mũi Trầm gia, Trầm gia không có nhân vật nào đáng coi trọng, đó cũng là dự liệu của mọi người.

Lễ an táng của Trầm lão gia tử ngày thứ hai, hội nghị Trầm gia lại họp lần hai, khởi xướng là cháu gái của Trầm lão gia tử, Trầm Mặc Nùng. Hơn nữa để biểu thị cho sự trang trọng lần này, hội nghị Trầm gia sẽ tới lão trạch để cử hành.

"Nhi Hiền, Mặc Nùng rút cuộc là mời bọn ta tới đây làm gì?" Một lão nhân râu bạc, trên mặt lốm đốm tàn nhan nói.

"Nhị thúc, Mặc Nùng mời mọi người đến, cũng không biết nó có chuyện gì."Trầm Nhi Hiền xin lỗi trưởng bối đứng bên cạnh, một bên âm thầm trách con gái không nói với mình, vô luận thế nào mình cũng đứng về phía nó, vậy mà luôn bị nó làm cho bị động.

"Nhị gia tam gia đều tới, nàng còn chưa đến..... biểu thúc, đây là phương pháp giáo dục lợi hại của chú a...."

"Trầm Lê, nói bậy gì đó, sao lại nói năng với biểu thúc như vậy? Nhưng mà Nhi Hiền anh có nên gọi điện cho Mặc Nùng hay không? Chúng ta chờ một chút cũng không sao, nhưng không thể để cho Nhị bá Tam bá đợi lâu. Đại bá vừa mất, nhị bá tam bá cũng mệt nhọc mấy ngày nay, muốn họ nghỉ ngơi mọt chút."

Trầm Nhi Lập vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện, đem tấm màng mỏng níu kéo giữa mình và vợ đâm thủng xong, hắn cũng chẳng có tâm tư lo đến. Tào Tuyết Cầm vẻ mặt đờ đẫn ở phía sau hắn, không biết là suy nghĩ cái gì, hai người vài ngày cũng không nói chuyện gì, sinh họa vợ chồng cũng đều là trên danh nghĩa.

Trầm Ngọc đi tới trước mắt Trầm Nhi Lập, cười nói: "Nhị thúc, làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"

"Không có việc gì." Trầm Nhi Lập có chút phiền nói, tuy rằng đã vạch trần vợ, nhưng người khác không rõ ràng lắm, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này nếu bị kẻ khác biết, chính mình cũng không dám ló mặt ra ngoài.

Không có thằng đàn ông nào dễ dàng tha thứ cho vợ mình làm ra loại chuyện này, không chỉ phản bội gia đình, mà còn bôi nhọ tôn nghiêm dòng họ.

"Nhị thúc, cháu nghĩ biểu tỷ gọi chúng ta tới lão trạch, chắc chắn là vì chuyện gia sản, cháu còn tưởng đường tỷ không quan tâm, không ngờ trong lòng còn sốt ruột hơn chúng ta, chú xem, Trầm gia gia vừa đi, mới hai ngày đã lộ bản chất." Trầm Ngọc vẻ mặt châm biếm nói, hắn căn bản quên chuyện còn chưa chôn cất Trầm lão gia tử, bọn họ một đám lao nhao đỏ mặt tranh chấp tài sản.

"Chuyện này cũng phải giải quyết, bây giờ họp cũng không ngạc nhiên gì." Trầm Nhi Lập nói, ánh mắt đảo trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Ngọc, hỏi: "Có việc?"

"He he, Nhị thúc thật thông minh, chuyện gì cũng không gạt được chú, là ba cháu bảo cháu đến hỏi chú, có hứng thú quản lý công ty Trầm thị không, nếu có cha con cháu nhất định thành thế chân vạc tương trợ."

Trầm Nhi Lập trong lòng vừa động, nhưng không rõ ràng, chính mình không biết quản lý công ty, ngày trước ra nước ngoài học chuyên ngành quản lí tài chính, nhưng ở đó đều tụ tập ăn chơi đàng điếm, có bao giờ chạm vào sách vở?

Mang theo chút ít tri thức, vài thứ tạp nham về, tuy rằng bỏ tiền mua được cái giấy chứng nhận kia, nhưng chỉ sợ mấy từ tiếng anh trên giấy chứng nhận kia, hắn cũng không nhận ra được đầy đủ. Trầm lão gia tử vốn có kỳ vọng lớn với hắn, tùy ý hỏi hắn vài vấn đề, liền thất vọng, cấm hắn làm việc trong trầm thị.

Trầm Nhi Lập nhìn Trầm Ngọc, nghĩ thầm, bọn họ khẳng định có ý đồ với vị trí này, hỏi như vậy chỉ sợ không phải để ra sức vì mình, mà vì lợi ích thu được mà ra sức a.

Mình và anh cả quan hệ không tốt, quan hệ giữa Trầm Mặc Nùng và vợ lại càng như nước lửa, dựa theo luật thừa kế, cổ phần trong công ty của mình cũng chiếm tỷ lệ khá lớn. Vô luận ai ra mặt giúp, đều có thể khiến hắn đoạt được vị trí nắm quyền Trầm thị.

Trầm ngâm một phen, Trầm Nhi Lập nói: "Ta muốn ngồi trên vị trí đó, nhưng lại tự biết mình không có tài năng kinh doanh, chính là nên đề cử một người tài lên làm chủ tịch đi a."

Trầm Ngọc quả nhiên mặt mày rạng rỡ, nói: "Nhị thúc quá khách khí, tài năng của Nhị thúc chúng ta đều biết, chỉ là nhị thúc thái (vợ chú hai) thích nhàn nhã rong chơi, nếu không vị trí này không ai ngồi hợp hơn nhị thúc." (híc bọn tung của này xưng hô mệt quá, để nguyên bản cho dễ.)

"Đứng vuốt mông ngựa nữa, có chuyện gì nói thẳng ra." Trầm Nhi Lập cười nói, rất ít người khen hắn có tài năng.

"Là thế này, vốn cha cháu bảo cháu đến hỏi ý kiến Nhị thúc một chút, nếu như Nhị thúc muốn ngồi vào vị trí kia, cha con cháu tất nhiên ủng hộ. Nhưng Nhị thúc không thèm để ý vị trí đó... Nhị thúc chú xem cha cháu thế nào? Tuy rằng năng lực thua chú, nhưng được cái cẩn trọng." Trầm Ngọc híp mắt cười nói.

Cha Trầm Ngọc là con trai của nhị đề Trầm lão gia tử, cũng là đường thúc của Trầm Nhi Lập, Trầm Nhi HIền thoái vị, chính là không có tâm tư ngồi ở vị trí kia, hắn cũng danh chính ngôn thuận, hơn nữa thủ đoạn quan hệ của hắn cao, sợ là trong tay nắm không ít phiếu mới dám công nhiên để cho con trai đi mua chuộc người ta a.

Trầm Nhi Lập làm bộ do dự, trong lòng tuy rằng đã có đáp án, nhưng không muốn lộ ra ngoài.

Trầm Ngọc kinh nghiệm không nhiều, thấy Trầm Nhi Lập do dự tưởng hắn không muốn giúp cha mình. Hắn trong tay cầm cổ phần như bom nổ chậm, không biết là trợ giúp mình nổ địch nhân, hay là giúp địch nhân nổ lại mình. Liền vội vã nói: "Nhị thúc yên tâm, chỉ cần cha cháu lên vị trí này, chuyện gì đều có thể thương lượng lại."

Trầm Nhi Lập chờ chính là những lời này, tuy rằng không có năng lực nắm công ty trong tay, thế nhưng vẫn có thể gây ảnh hưởng, có lẽ hắn đã nhìn thấu cục diện, liền nói: "Được rồi, lòng ta kì thực cũng muốn giúp cha cháu, năng lực và nhân phẩm của hắn đều tin tưởng được."

"Cảm ơn Nhị thúc." Trầm Ngọc vui vẻ nói.

'Khách khí cái gì." Trầm Nhi Lập khoát tay, đang muốn đem tin tức tốt nói cho vợ, lại nhớ tới đứa con trong bụng nàng, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, trong họng như hóc xương cá rất khó chịu.

Diệp Thu mở cửa chiếc BMWs của Trầm Mặc Nùng ra, dưới sự chỉ dẫn của nàng mới tìm được lão trạch Trầm gia, nhìn phòng ốc lấp ló sau rặng cây rậm rạp, nói: "Tôi vốn tưởng lão trạch của Trầm gia đã hoang phế, không ngờ vẫn bảo tồn tốt như vậy. Nếu vậy sao không ở tiếp? Ở chỗ này so với ở trong thành phố còn thoải mái hơn nhiều."

"Anh không thấy phòng ở đây chẳng ra gì sao?" Trầm Mặc Nùng chỉ vào bảng hiệu và hoành phi trước đại môn nói.

"Bên này cũng có vài người Trầm gia ở, chỉ là họ ở thiên phòng, chính phòng không có ai ở, còn có từ đường của Trầm gia cũng ở đây. Tổ tiên Trầm gia đều thờ phụng ở đây, tro cốt của gia gia cũng sẽ đưa tới đây, chúng tôi bình thường đến bái tế."

Diệp Thu gật đầu nói: "Chúng ta tới hình như có chút chậm, sợ có người mắng cô."

"Nếu như bọn họ không thích một người, vô luận anh làm chuyện gì bọn họ đều thấy không vừa mắt." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, sau đó lấy ra một túi hồ sơ, mang Diệp Thu đi tới đại môn.

"Bên này cũng có vài người Trầm gia ở, chỉ là họ ở thiên phòng, chính phòng không có ai ở, còn có từ đường của Trầm gia cũng ở đây. Tổ tiên Trầm gia đều thờ phụng ở đây, tro cốt của gia gia cũng sẽ đưa tới đây, chúng tôi bình thường đến bái tế."

Diệp Thu gật đầu nói: "Chúng ta tới hình như có chút chậm, sợ có người mắng cô."

"Nếu như bọn họ không thích một người, vô luận anh làm chuyện gì bọn họ đều thấy không vừa mắt." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, sau đó lấy ra một túi hồ sơ, mang Diệp Thu đi tới đại môn.

Quả nhiên, hai người còn chưa đến cửa đã nghe không ít người chỉ trích Trầm Mặc Nùng, Trầm Nhi Hiền nỗ lực đứng giải thích, thế nhưng vô ích, tất cả đều biết vị trí chủ tịch của hắn đã bị triệt bỏ, không ai không nghe hắn nói nữa.

Trầm Mặc Nùng vào cửa tiếng ồn ào không những không biến mất mà còn thêm ầm ĩ, nội dung càng ngày càng khó tiêu.

"Yêu, chính chủ cuối cùng cũng tới, nghe nói là đại nhân vật thường xuất hiện phút cuối, biểu tỷ chả lẽ nghĩ mình là chủ gia tộc?"

"Nhị gia tam gia đang đợi mỗi vãn bối như cô, cũng không biết trước đây tại sao có người khen cô hiểu biết lễ nghĩa."

"Nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh hơi bị thấp xuống, xem ra là đương tỷ cũng không ngoại lệ a..... xem kia, cùng với gã kia như hình với bóng nha, hội nghị của Trầm gia cũng mang hắn tới, thắm thiết thật khiến người ta ao ước......"

Trầm Mặc Nùng đối với tiếng bàn luận của họ cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới trước phòng khách mà giữa chiếc ghế chỉ có Trầm gia gia chủ mới có tư cách ngồi rồi ngồi xuống, không để ý đến tiếng ồn ào của mọi người, con mắt sắc bén quét qua một vòng, sau đó nhìn thoáng qua Tào Tuyết Cầm, lúc này mới nói: "Gia gia mất, Trầm gia vẫn cứ tiếp tục suy yếu, tôi đã đáp ứng gia gia khiến cho Trầm gia huy hoàng, thì nhất định phải làm được, các người có thể đổi cổ phần ra tiền mặt hoặc tiếp tục chia tiền lời, nhưng công ty của Trầm gia nhất định chủ tịch phải là tôi."