Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 292: Ác ma đến từ địa ngục (2)




"Anh như vậy chỉ kiên định thêm lòng tin của tôi". Diệp Thu nhìn thấy ngoại trừ áo trong của mình không cẩn thận bị gã rạch, chỗ khác đều không việc gì, cũng yên lòng. Chỉ là tiếc cái áo do Khả Tâm mua.

Thanh Xà cũng không trả lời, lại một lần nữa vung móng tay sậm huơ qua Diệp Thu, ám khí như vậy thật đúng là khó lòng phòng bị. Diệp Thu trước đó cũng không chú ý đến móng tai dài của gã lại có diệu dụng như vậy.

Diệp Thu tay múa một chiêu Vịnh Xuân Quyền tránh một trảo của gã, sau đó dùng Niêm Tự quyết quấn tay trái Thanh Xà, lúc chế trụ gã khiến gã không thể rút tay về, ngón cái đột nhiên phát lực, chỉa vào ngón giữa của gã, dùng sức đẩy về trước, các đốt ngón tay gãy vang tiếng "rắc", ngón giữa của Thanh Xà cứ như vậy bị bẻ gãy.

Lại là một chiêu đồng dạng được sử ra, chặn công kích của tay phải Thanh Xà, lần nữa bắt lấy ngón áp út của gã, lại nhắm tới đầu ngón, ngón áp út cũng vang tiếng gãy. Diệp Thu với móng tay của Thanh Xà có chút cố kỵ, trong lòng liền muốn bẻ gãy từng ngón của gã.

Thanh Xà đau đến độ gào rú, tay phải muốn kéo tay trái về nhưng không thành, chỉ đành chịu đau đớn xuất cước một lần nữa.

Tốc độ Diệp Thu nhanh hơn so với gã, đưa một cước lên đạp vào bụng Thanh Xà, sau đó cả người Thanh Xà liền bay lên.

Loảng xoảng!

Thân thể sau khi va mạnh vào cọc gỗ trên đài quyền anh thì rơi xuống mềm nhũn.

Thanh Xà muốn đứng lên, không ngờ một mùi vị ngai ngái xông lên cổ họng, gã cố ngậm chặt miệng. Ngụm máu kia trào tới chỗ hàm răng liền bị ngăn cản, ủ một lúc lâu, lúc này mới lại nuốt ngụm máu kia xuống.

Chỉ là quá trình nuốt xuống như vậy, khiến Thanh Xà giống như chết qua một lần, loại tư vị này suốt đời khó quên.

Phương hướng ngã xuống đất vừa vặn hướng về mặt Yến Thanh Phong, thấy chủ tử gã cố gắng bảo trì phong độ nhưng ánh mắt nhìn gã lại sắc bén, Thanh Xà nhẹ nhàng thở dài. Dựa theo thương thế như vậy, hẳn là nên bước xuống.

Nhưng mà, hôm nay gã không bước xuống được.

Vuốn bụng có chút phình lên, Thanh Xà đưa tay từ trong lòng ngực lục lọi lấy ra một bình cao su chứa dịch thể màu vàng ra.

Dùng răng cắn nát nắp bình, sau đó đổ dịch thể này vào trong miệng.

"Tao vẫn cho hắn là loại nhu nhược. Không ngờ biểu hiện hôm nay của hắn thật đúng là khiến người ta thay đổi cách nhìn". Lạc Đà đứng ở dưới đài nhìn hành động của Thanh Xà, mang theo nụ cười nhạt nói.

"Không phải là nhiệm vụ của tổ chức mà tự tiện dùng Hoàng Kim số II, hắn còn muốn sống không vậy?" Cuồng khinh thường nói.

"Sống? Mày cảm thấy hắn còn có thể sống được sao?" Lạc Đà cười lắc đầu. "Cuồng, vận khí của mày thật tốt đấy".

"Hừ. Sớm muộn gì tao cũng sẽ khiêu chiến hắn". Cuồng hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Đà một cái, lãnh khốc nói.

Tao ngất, đây không phải là nói sảng sao?

Diệp Thu trợn to mắt nhìn Thanh Xà uống xong cái chai quái quỷ đó liền bừng bừng giống như không có việc gì, trong lòng hung hăng nguyền rủa gã.

Thứ kia là cái gì vậy chứ? Không phải là sau khi thể lực đại tăng, võ công cao hơn một giáp hoặc là đột phá gien thành người siêu cấp Saya đó chứ? Vậy còn đánh cái quái gì, mình tranh thủ kéo Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi chạy trốn cho rồi.

Hoàng kim số II thật ra là một dịch kích phát tiềm năng, là dược vật có thể khiến thần kinh đau đớn của người sử dụng tê liệt tạm thời. Nếu một người không sợ đau, vậy thương tổn không thể ảnh hướng năng lực chiến đấu của gã.

Hơn nữa loại vật này còn có tác dụng kích phát tiềm lực, có thể kích phát từng điểm từng giọt thực lực tiềm tàng trong cơ thể. Không cảm thấy đau đớn, thực lực lại có thể gia tăng, đây là tác dụng của loại dịch thể này.

Nhưng tác dụng phụ của loại dịch thể này cũng phi thường rõ ràng. Đó chính là sau khi chiến đấu toàn thân thoát lực. Hoặc là tàn phế xuống đời phải ngồi xe lăn, hoặc là chết thẳng cẳng.

Bình thường dược vật là khi nhân viên đặc cần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, đến lúc cuối cùng mới có thể sử dụng. Không ngờ Thanh Xà vì muốn đánh bại Diệp Thu, lại sử dụng cái này.

Ánh mắt của nữ đội trưởng tiểu đội Violet rốt cục có chút chú ý, trầm tư nhìn thoáng qua Thanh Xà trên đài, lại lục lọi. Từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc.

Nàng không hút, chỉ mặc nó cháy ở trong tay, giống như là tế điện.

"Chị Đường Đường, vậy không phải là ăn gian sao. Người ta vận động viên cũng không uống kích thích". Lâm Bảo Nhi tức giận bất bình hét lên.

Quá không biết xấu hổ, người xấu xí kia sao có thể như vậy chứ?

Đường Quả cũng âm thầm lo lắng, chỉ là ngay bây giờ nàng cũng thật sự không nghĩ ra cách gì. Nếu nói là hôn Diệp Thu một cái có thể khiến hắn lợi hại như ăn thuốc kích thích, nàng đã sớm nhào lên đài.

"Người tiểu đội Violet vẫn rất có cốt khí". Yến Thanh Phong cười và trêu ghẹo những người bên cạnh.

Không ai biết Thanh Xà là người của hắn, có ít người không biết. Gã nói như vậy, một mặt là muốn chứng minh Thanh Xà trung thành đối với mình. Có người hung hãn không sợ chết đứng ở dưới trướng mình. Đúng là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

Một khía cạnh khác, như vậy cũng sẽ đổ chuyện Thanh Xà làm lên trên người của tiểu đội Violet. Nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, cũng không có liên quan.

Mặc dù đối với Thanh Xà có chút không tốt, nhưng đã nói rõ, Thanh Xà là con cờ quan trọng nhất của gã nhưng đã bị Diệp Thu phá hủy.

Diệp Thu nhìn dường như không có cảm giác đau đớn gì, vừa rồi một cước hung ác kia của Thanh Xà đối với hắn không có bất cứ thương tổn gì, trong lòng cũng coi trọng hơn. Xem ra, chiến đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Lão đầu tử cả ngày giáo dục mình phải có biện pháp dự phòng, không thể ở trước khi trò chơi chưa kết thúc liền ngửa bài hết. Hơn nữa còn nói với hắn, cao thủ chân chính là ở sau khi chấm dứt trò chơi trong tay vẫn còn nắm một lá bài tẩy.

Mình cũng nỗ lực mà làm theo, bình thường không gặp được đối thủ nào quá mạnh, lúc đấu với tên điên liều mạng Trọng Kiếm Môn kia còn có thể lưu lại một tay, đặc biệt là dưới đài có nhưng người như Yến Thanh Phong, hắn càng không muốn bộc lộ ra thực lực chân chính của mình.

Hôm nay chẳng lẽ người siêu cấp Saya này còn muốn bức bách bản thân xuất ra toàn lực sao?

Thanh Xà giống như ăn diêu đầu hoàn, lượn tới lượn lui quanh Diệp Thu, tìm kiếm cơ hội một kích toi mạng. Thời gian của gã cũng không nhiều nếu dược tính qua đi, gã cũng chỉ có đợi bị làm thịt.

Diệp Thu thấy gã lượn qua lượn lại chóng mặt muốn chết, tăng tốc lao xuống, một chân nhảy lên, đá một cước lên ngực Thanh Xà, thân thể Thanh Xà liên tục lui về phía sau hai bước, nhưng người lại giống như không có việc gì, ngược lại còn thừa dịp Diệp Thu chưa đặt chân vững phát khởi phản kích.

A!

Thanh Xà phóng tới Diệp Thu hung hãn không sợ chết, cúi đầu, muốn lách qua Diệp Thu ôm lấy eo hắn.

Diệp Thu đâu chịu để gã tiếp cận, thân thể rất nhanh lui về sau, người cũng ngửa ra, hai tay chống ra sau, nâng chân phải cao lên, xuất một chiêu tuyệt hậu ngửa ra sau vẩy chân đá ra, nhắm về trước chỗ Thanh Xà sải bước chạy tới.

Không ngờ Thanh Xà chỉ hơi dừng lại, rồi tốc độ nhào tới Diệp Thu nằm trên mặt đất còn nhanh hơn.

Như vậy cũng không được sao?

Diệp Thu lần này quả thực kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng, lật nghiêng một cái, liền từ trên mặt đất lăn đến góc cao của sân quyền anh. Mà thân thể Thanh Xà hoàn toàn bổ tới chỗ Diệp Thu vừa mới nằm.

Sau hai lần công kích thành công phản ứng của đối phương cũng làm cho Diệp Thu hiểu tác dụng dược vật này, hóa ra là tạo ra tác dụng gây tê.

Vừa rồi nếu như bị gã bổ mạnh xuống, thân thể nhất định sẽ bị gã ôm lấy. Đến lúc đó muốn thoát khỏi gã nhất định phải trả một cái giá rất lớn.

Diệp Thu không thể chết được, càng không thể bị thương. Đặc biệt là ở tình huống tối hôm nay. Cho dù đánh bại Thanh Xà, mình cũng mệt gần chết, như vậy công kích của bọn chúng sau đó chắc hẳn sẽ càng thêm lăng lệ.

Mọi người thích vê quả hồng mềm, nếu như có thể đánh khiến bọn họ sợ, vậy động tác của bọn họ mới có thể dè dặt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu như nói vừa rồi động tác Diệp Thu còn có chút nhẹ nhàng, như vậy kế tiếp biểu hiện Diệp Thu tựa như ác ma đến từ địa ngục.

Không để cho Thanh Xà có cơ hội từ trên mặt đất đứng lên, thân thể nhảy lên cao, sau đó rơi mạnh xuống lưng gã.

Lúc dậm xuống thân thể của gã không cho gã đứng dậy, người trầm xuống, bắt lấy tay trái của gã hung hăng bẻ về phía bên phải.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, khi Diệp Thu buông tay trái Thanh Xà ra, cả cánh tay trái đã giống như cành liễu, một trận gió cũng có thể thổi tan nó.

Diệp Thu lại nâng tay phải của gã bẻ sang bên trái, lại răng rắc một tiếng, tay phải cũng bị gãy thành hai đoạn. Nằm mềm nhũn trên sàn, muốn động cũng không cách nào động.

Đường Quả đã sớm không đành lòng nhìn nữa, nhưng ánh mắt Lâm Bảo Nhi lại càng sáng ngời. khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giống như là lâm vào dạng điên cuồng như Diệp Thu vậy.

"Hay. Cuộc sống như thế mới có ý nghĩa chứ..."

Đường Quả nghe được lời của Lâm Bảo Nhi thì lạnh lẽo một trận, Lâm Bảo Nhi thiên tư thông minh cuộc sống không lo cả ngày cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ giả ngây giả dại thì chẳng tìm thấy được bất cứ chuyện kích thích gì để làm. Chẳng lẽ hôm nay biểu hiện Diệp Thu cũng đốt lên bản tính ác ma của nàng sao?

Nhưng mà, Diệp Thu trên đài quả thực là Diệp Thu sao? Là chàng trai ngốc nghếch khi lần đầu tiên gặp nhau vào trong chung cư xanh sao?

Dù là bầy quân nhân tinh anh trải qua huấn luyện dưới đài kia cũng nguyên một đám sắc mặt âm trầm, trong lòng tim đập thình thịch.

"Đủ rồi". Không biết có ai đó ở dưới đài hô.

Đủ rồi sao? Ánh mắt Diệp Thu lạnh như băng nhìn quét toàn trường. Con ngươi màu đen không mang theo bất cứ tình cảm nào.

Không đủ. Cái này còn lâu mới đủ.

Răng rắc!

Răng rắc!

Lại hai tiếng giòn vang truyền đến, đây là lúc Diệp Thu bẻ hai cái đùi Thanh Xà xéo nhau phát ra thanh âm.