Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 359: Bắt gian dâm (2)




Khách sạn cũng không muốn làm to chuyện này, đó là đòn đả kích trí mạng tới danh dự của khách sạn. Vì thế để một người lại trông chừng bọn họ, đề phòng bọn họ lại động thủ. Những người khác đều lui ra ngoài. Xảy ra chuyện thế này, Vạn Minh Vân cũng rất xấu hổ. Nhưng sự việc vẫn cần phải giải quyết. một lúc sau nói: "Trương Triển, chuyện này, dượng có trách nhiệm, dượng xin lỗi con."

"Lời ông nói không phải là nói nhảm sao? Lẽ nào là lỗi của tôi? Đúng, đúng là lỗi của tôi, là tôi đưa bạn gái tới trước mặt ông để ông làm" Trương Triển không chịu được chửi ầm lên. Sự tôn trọng với hậu thuẫn cường lực Vạn Minh Vân cũng biến mất dạng.

"Trương Triển, con còn trẻ, một cô gái….. là cái gì? Làm cho tốt sau này dượng sẽ không xử tệ với con, đợi khi con trèo lên cao rồi, muốn cô gái thế nào chẳng được?" Vạn Minh Vân lời nói thấm thía nói.

Trương Triển nghĩ ngợi, đúng là như vậy.

Thấy thảm trạng Vạn Minh Vân hai mắt sưng đỏ, mũi còn chảy máu. Thầm nghĩ mình đã quá kích động rồi không. Sự việc làm quá lớn, hình như cũng khong có lợi cho mình.

Nhưng quay lại nhìn cơ thể Sở Sở khóa trên giường và cà vạt khăn lông vứt trên đất, nghĩ tới cô gái của mình chơi đùa cùng dượng. Tức giận trong lòng này sao có thể kìm nén được, lại hận một nỗi không thể đấm cho mấy đấm mới bỏ qua.

Bạn Trương Triển lúc này mới hiểu rõ, thì ra người đàn ông bị hắn mắng là tên mập đáng chết là thân thích của Trương Triển, nhìn cô gái trên giường, thầm nghĩ, mẹ kiếp chơi cũng hơi quá khích rồi.

Một nữ hầu hai chồng, mẹ nói đúng là mất sức. "Trương Triển, con xem con, lại hồ đồ rồi. Con cũng nhìn thấy rồi, dượng bị con đánh thành thế này, dượng có nói lời nào không? Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện. Không cần kích động, nếu không, đối với con với dượng đều không có lợi" Vạn Minh Vân vẫn kìm nén được, thấy sắc mặt Trương Triển giận dữ, vội vàng khuyên giải.

"Vạn Minh Vân, tên khốn kiếp, chúng ta còn gì mà nói?" Trương Triển lớn tiếng mắng.

Vạn Minh Vân chau mày, nói: "Một tiện nữ mà thôi, cần gì phải làm ra như thế? Con muốn con gái? Được, ngày mai dượng tìm cho con mười mấy hai mươi cô. Con gái đứng đầy đường, chỉ cần có tiền, con gái thế nào dượng cũng có thể tìm cho con. Nhưng còn công việc? chức phó chủ nhiệm đó con không cần nữa sao?"

Vạn Minh Vân thấy vẻ mặt Trương Triển do dự, tiếp tục dụ dỗ nói: "Dượng đang giúp con giành chức chủ nhiệm của bộ phận bảo an, lẽ nào con cũng không muốn?"

"Chủ nhiệm bộ phận bảo an? Hừ , ông có thể đấu qua được người họ Đường?" Trương Triển cười nhạt, hắn cho rằng Vạn Minh Vân dùng lời lẽ tới xoa dịu hắn,

"Ban đầu là vì dượng đứng về phía họ Đường, cho nên không tiện tranh. Bây giờ, quan hệ của dượng và phó chủ tịch Vương không tệ, hắn đồng ý sẽ giúp dượng tranh thử. Hơn nữa không được sẽ điều con tới bộ phận nghiệp vụ. Ở đó còn mạnh hơn bộ phận bảo an? Con trai phó chủ tịch Vương không phải cũng đã vào bộ phận nghiệp vụ sao, con có thể quan hệ tốt với hắn, sau này còn sợ không có gái sao?

Trương Triển rõ ràng có chút động lòng, nhưng lại không muốn chịu thua như vậy. Nhất thời không biết nói gì. Sở Sở đường hoàng từ trên giường ngồi dậy, cũng mặc kệ chăn quấn quanh tuột xuống lộ ra nửa bộ ngực bị người ta nhìn thấy, cười nhạt nói: "Bàn bạc xong chưa? Vậy còn tôi? Cũng phải có kết quả hợp lý chứ?"

"Cô vẫn làm thư ký, ồn cái gì?" Vạn Minh Vân trừng mắt với Sở Sở một cái, mắng.

"Ơ, lại rống lên với tôi rồi, vừa nãy lúc vào người tôi nói những gì? Vạn Minh Vân, tôi mặc kệ các người thương lượng thế nào, tôi muốn làm trợ lý tổng giám đốc. Nếu không, tôi sẽ nói chuyện xấu của các người ra ngoài. Ai cũng đừng mong sống yên ổn" Ánh mắt Sở Sở sắc bén nhìn tới, mắng.

Lúc nói chuyện, lại bò khỏi giường, tìm điện thoại trong túi, sau đó chụp ảnh mình và đám người Vạn Minh Vân và Trương Triển. Định dùng làm chứng cứ uy hiếp.

Trương Triển đi tới cướp lấy, Sở Sở thét to: "Nếu ngươi dám cướp, tôi sẽ chạy người trần ra ngoài. Tôi xem sau này các người còn mặt mũi nào đứng trong Đường Thị?"

Sắc mặt Vạn Minh Vân lạnh lùng, cuối cũng tạm thời đồng ý yêu cầu của Sở Sở trước đã.

Sự việc tạm thời hòa giải rồi, một tin vốn làm cho long trời lở đất bị lấp liếm đi.

Vạn Minh Vân bị thương trầm trọng, hơn nữa đều là vết thương trên mặt, không khác gì hủy mặt lắm, cho nên xin nghỉ không tới công ty.

Sở Sở đầu rơi máu chảy, trên mặt cũng vết thương chồng chất, cũng xin nghỉ nửa tháng.

Trương Triển tiếp tục tới công ty làm việc, vốn vẫn muốn chịu nhịn, đợi Diệp Thu bị đuổi xuống, cố gắng ngồi lên chức chủ nhiệm bộ phận bảo an. Lúc tới, lại luôn cảm thấy không khí của bộ phận bảo an có chút không ổn.

Lúc hắn tới công ty, thấy đám nhân viên túm năm tụm ba nhỏ tiếng cười nói. Lúc hắn đi vào trong, bàn luận của họ liền dừng lại.

Có lúc hắn chào người quen, trên mặt những người này mặc dù nhiệt tình, nhưng khinh thường trong ánh mắt lại hiện rõ ra ngoài, hoàn toàn không thể che giấu.

Trương Triển chột dạ, cũng không dám hỏi thăm người khác. Chỉ đành gọi Lý Quân tâm phúc tới văn phòng làm việc của mình.

Sau khi quăng cho Lý Quân một điếu thuốc, Trương Triển hỏi: "Lý Quân, gần đây công ty có động tỉnh gì không?"

"Ha ha, không có động tĩnh gì" Lý Quân cười ha ha nói.

"Lý Quân, có chuyện gì cậu đừng giấu tôi. Cả ngày tôi thấy mọi người tụ tập to nhỏ, đang nói gì thế?"

Lý Quân ngẩng đầu nhìn Trương Triển một cái, cười nói: "Cũng không nói gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi".

"Lý Quân, có phải cậu muốn biến khỏi Đường Thị không?" Trương Triển tức giận mắng. Người này cứ một mực pha trò khiến hắn mất đi kiên nhẫn.

"Ơ, phó chủ nhiệm Trương, cho dù trong lòng bực tức, cũng không thể nổi giận với tôi. Chuyện bạn gái anh … không liên quan gì tới tôi. Hay là tôi nhắc nhở anh trước, nếu không, anh có thể bắt giam dâm được"

"Lý Quân,…mẹ kiếp" Trương Triển giận sôi máu, phun một ngụm máu tươi trên bàn.

Dưới sự thao túng của Diệp Thu, Trương Triển cuối cùng không chịu được áp lực của những lời đồn đại, đã rời khỏi Đường Thị. Điều khiến hắn không ngờ tới là, Vạn Minh Vân cũng mất chức giám đốc tập đoàn, bị Đường Thị khai trừ.

Sau khi đóng cửa văn phòng, Diệp Thu gọi điện thoại cho trợ lý chủ tịch Lôi Vũ.

Lôi Vũ nghe thấy Diệp Thu tự giới thiệu, nhiệt tình nói: "Chủ nhiệm Diệp, sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế? Tôi rất bất ngờ đó".

"Cấp bậc của cô cao hơn nhiều so với tôi" Diệp Thu cười nói.

"Hì, tôi chỉ là chân chạy cho chủ tịch thôi. Anh thì khác" Lời Lôi Vũ có thâm ý nói.

Diệp Thu im lặng một chút, hỏi: "Nghe nói giám đốc Vạn Minh Vân từ chức khỏi công ty rồi?"

"Ha ha, không phải là từ chức, là bị chủ tịch Đường đuổi đi" Lôi Vũ không hề giấu diếm trả lời.

"Đuổi đi rồi? Hắn không phải là người chủ tịch lôi kéo sao?" Vẻ mặt Diệp Thu nghiêm trọng hỏi. Chính vì nguyên nhân này, Diệp Thu mới lo lắng kế hoạch của mình có ảnh hưởng tới ván cờ của Đường Quả không?

"Đúng vậy, trước là vậy. Nhưng gần đây hắn lại quá gần gũi với phó chủ tịch Vương. Đường chủ tịch không có thiện cảm với loại cỏ leo này, vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đuổi hắn đi. Không ngờ có người gửi tới một xấp ảnh….."

"Ảnh? Ảnh gì thế?" Diệp Thu tò mò hỏi.

"Ha ha, nội dung bức ảnh tôi không nói nữa, nhưng, là một cô gái tên Sở Sở gửi tới. Chắc anh biết cô ta chứ? Sau khi Đường chủ tịch có được những bức ảnh kia, liền gọi Vạn Minh Vân tới văn phòng, ngày thứ hai Vạn Minh Vân chủ động gửi đơn từ chức tới chủ tịch Đường".

Lôi Vũ biết một chút về quan hệ của Đường Quả và Diệp Thu, cho nên nói chuyện với hắn không giấu diếm gì. Nếu hắn thật sự cùng với chủ tịch Đường, sau này, ai biết được Đường Thị có do hắn định đoạt hau không?

Sở Sở gửi ảnh tới? Lẽ nào giao dịch của cô với Vạn Minh Vân không đàm thỏa sao?

Lôi Vũ cười ha ha bên kia nói: "Diệp Thu, chủ tịch Đường biết chuyện này là do anh ở sau thao túng, vẫn luôn rất cảm kích anh. Anh đã tặng cho chủ tịch Đường mọt món quà lớn đó".

Diệp Thu gượng cười. Lúc đầu hắn chỉ muốn loại bỏ khối u Trương Triển ra khỏi Đường Thị, thuận lợi cho mình phát triển công việc. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, lại giúp Đường Quả giải quyết một chuyện một chuyện phiền lòng.

Lẽ nào đó là thần giao cách cảm?

Bịch

Bịch

"Tiếp nào" Tử La Lan thấy Cuồng ngã trên đât, lạnh lùng nói.

Áo da quần da màu đen bó sát người, bao trọn cả thân hình đường cong lả lướt lại. Tay đeo găng tay da màu đen lộ ra các đốt ngón tay, loại găng tay này có thể bảo vệ cổ tay. Lại có thể sử dụng chỗ đốt ngón tay tấn công người khác hung ác nhất. Dưới chân là một đôi giày da cũng màu đen, cơ thể Cuồng đã bị gót giày nhọn chọc thủng vài lỗ nhỏ.

Ánh mắt lạnh lùng, nhìn thuộc hạ của mình trên đất, giống như nhìn một con heo sống bị đưa tới lò sát sinh, không có chút tình cảm đồng loại nào.

Cuồng lau máu ở miệng, rống lên một tiếng. Lại bò từ đất đứng lên, điên cuồng nhào tới Tử La Lan. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cơ thể Tử La Lan cũng nhanh chóng nhảy lên, một dáng người xinh đẹp lộn vòng trong không trung, một chân đá trúng Cuồng. Người đàn ông vừa từ đất bò dậy lại ngã mạnh xuống, cơ thể rơi trên sàn màu bạc làm từ sắt thép, phát ra tiếng bịch.

"Ngươi không có óc sao? Giết người là một kỹ thuật, chỉ cậy mạnh thì có ích gì? Nếu cậu vẫn lỗ mãng không có cái nhìn đại cục như vậy, cả đời cậu không phải là đối thủ trong máu Tu La" Giọng Tử La Lan lạnh lùng nói. Lời nói sắc như dao đâm vào tim Cuồng, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất thở dốc từng nhịp.

"Kéo hắn lên" Tử La lan sai bảo một tiếng, lập tức có hai người chạy tới mang hắn tới phòng y tế.