Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 493: Em muốn làm người phụ nữ của anh: Mê trảm!




Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. (Nhanh như chim hồng gặp phải điều sợ hãi, đẹp đẽ như rồng uốn lượn)

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu thấy Lão Đầu Tử múa kiếm. Lão Đầu Tử lúc đó thật là làm cho người ta cảm thấy thiên hạ không còn gì đẹp hơn vậy nữa.

Về sau Lão Đầu Tử bèn rất ít khi dùng kiếm nữa, thậm chí giống như đang cố tình quên đi chuyện ông biết dùng kiếm vậy. Dù là khi chỉ điểm Diệp Thu, ông cũng chỉ động khẩu không động thủ, khi động tác của Diệp Thu làm không đúng, ông mới tùy ý rút ra một cành cây múa vài nhát.

Dù sao thì tuyệt chiêu của ông nhiều, nên Diệp Thu cũng không nhớ chuyện ông không sử dụng kiếm này. Bệnh quái dị của Lão Đầu Tử nhiều như vậy, nếu như ông ấy cứ không bình thường là anh lại nghĩ đi nghĩ lại trong óc, thì làm cho người ta mệt chết mất.

Vì vẫn ở trong sơn thôn suốt, cũng không có ai động thủ với Lão Đầu Tử, vì thế Diệp Thu thậm chí đã quên mất sự thật ông là cao thủ kiếm pháp.

Đương nhiên, bản thân Lão Đầu Tử cũng có chút trách nhiệm.

Ông đâu có trông giống một cao thủ cơ chứ?

Cả ngày mặc một chiếc áo bào dài rồi ngồi ở dưới gốc cây liễu ở đầu thôn đánh cờ với một người mù, cảnh đó thật là kỳ quái. Hơn nữa ông cứ ngồi là phải ngồi cả ngày, có khi đến cơm ăn cũng phải để Nhị Nha mang ra đó.

Nếu là mùa đông còn đỡ, cứ đến mùa xuân và hạ, cây liễu đó không biết ở đâu ra bao nhiêu là chin. Đám chim đó chẳng để ý xem ông có phải là cao thủ kiếm pháp hay không, chim có ái ố hỉ nộ, cũng có ăn uống vệ sinh, sau khi ăn no, rồi cứ thể xả xuống một đống phân.

Người mù không tránh được là chuyện bình thường, ông ta vốn đã đi lại không dễ dàng, mắt lại không nhìn thấy nữa, làm sao có thể thấy được chim ị vào lúc nào? Còn khi Diệp Không Nhàn cầm quân cờ, thì cũng quên hết vạn vật trên đời.

Thế là, đánh xong một ván, trên đầu và quần áo hai người đều đầy phân chim.

Người mù thông minh, còn đội một chiếc mũ da. Mỗi lần cháu ông ta đến đón ông ta về, mang chiếc mũ đó ra bờ sông giặt là sạch. Còn Diệp Không Nhàn không có cách nào tháo đầu ra giặt được, vì thế mỗi lần đi về đều hôi ầm cả người. Mùi hôi làm cho đám Diệp Thu bọn họ thật thật khủng khiếp, cứ nhìn thấy ông về, là ai nấy đều chạy ra ngoài.

Người thế này mà cũng là cao thủ được sao?

Làm nhiều quen tay. Câu này vẫn được mọi người coi là một chân lý thường thấy trong nhân gian. Vậy thì ngược lại, nếu không làm nhiều thì cũng chẳng quen tay được. Khi Diệp Thu hoài nghi có khi Lão Đầu Tử quên cả kiếm pháp rồi, thậm chí bản thân mình còn ngầm khổ luyện, nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ dùng kiếm đánh ngã Lão Đầu Tử, thì Lão Đầu Tử lại xuất ra một chiêu này.

Kiếm pháp của ông không chỉ không lạc hậu, mà còn tinh thông hơn mười năm về trước.

Vừa nãy Lão Đầu Tử vừa vung nhẹ nhàng kiếm lên thôi, mà cao thủ một thời như Đại Trà Hồ cũng đã rơi đầu.

Chẳng lẽ Đại Trà Hồ là cao thủ rởm, không đỡ được nhát kiếm đó?

Không thể nào.

Diệp Thu lắc đầu, với con mắt nhìn của anh, nhất định biết sự lợi hại của Đại Trà Hồ. Bản thân ông ta từ lúc đứng tĩnh cho đến khi khởi động còn nhanh hơn mình, hơn nữa, không để cho người ta nhìn ra một lỗ hổng nào.

Một bước đã nhanh, thì bước nào cũng nhanh.

Khi đánh cầu, nếu như bạn có thể bước nhanh hơn một bước, thì người khác khó mà đuổi được bạn. Vì thế những người giỏi đánh cầu khi đã bước nhanh hơn đối thủ một bước rồi, thì không ai có thể đuổi kịp anh ta được nữa.

Khi chiến đấu cũng vậy, cao thủ xuất chiêu, chỉ một cái chớp mắt là có thể phân thắng bại. Có tốc độ nhanh như của Đại Trà Hồ, thì thắng lợi nhất định giành trong tay rồi.

Diệp Thu biết rằng, nếu mình đánh với Đại Trà Hồ, dù cho giành được thắng lợi cũng phải trả giả đắt.

Nhưng Lão Đầu Tử hóa giải việc đó nhanh như vậy, dễ dàng đến độ làm cho con người ta kinh ngạc.

Nếu như không đoán sai, thì Lão Đầu Tử đã bước vào trình độ kiếm đạo rồi.

Nguyên nhân của việc 10 năm không rút kiếm là vì để quên kiếm, quên đi kiếm pháp, quên đi kiếm chiêu, quên đi công kích, quên đi tất cả những gì liên quan đến kiếm, sau đó để cho kiếm hòa vào thành một phần của cơ thể mình.

Lão Đầu Tử quả là thiên tài, ông ấy kiêu ngạo tự mãn thế, đúng là có lý của nó.

Nghĩ đến điều này, máu nóng trong lòng Diệp Thu cũng bắt đầu bừng lên.

Có một người thầy nổi tiếng như Lão Đầu Tử, ông ấy làm được, chẳng lẽ mình lại không làm được ư?

Nhất định mình sẽ làm được, cái mình cần chỉ là thời gian mà thôi.

"Lão Đầu Tử, kiếm pháp của ông thật là tinh thông." Diệp Thu cười nói. Xem ra ý khiêu chiến kiếm pháp với ông trong năm nay của anh đã bị vụt mất rồi. Ít nhất, trước khi bản thân mình bước vào kiếm đạo, khiêu chiến với ông ấy chỉ có con đường chết mà thôi.

Lão Đầu Tử không dễ dàng rút kiếm, nhưng cứ rút kiếm là thấy máu, dù người này là ai, thì ông cũng không nhân nhượng. Diệp Thu không muốn trở thành vật hi sinh cho thanh kiếm của ông lão kinh khủng này.

"Tàm tạm." Diệp Không Nhàn lạnh lùng nói. Ông nhìn thi thể của Đại Trà Hồ trên mặt đất, rồi nói: "Tìm ai đó mai táng cho ông ta đi."

"tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý xác chết này." Diệp Thu cười nói. Người của Yến Gia phái đến đều đã chết hết, lúc này, họ còn không kịp đổ trách nhiệm cho nhau, làm sao còn thời gian để đưa người đến thu dọn thi thể nữa?

Diệp Thu không gọi điện thông báo cho hội Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng, lần giết người này có liên quan đến cả sát thủ gen nữa, Diệp Thu không muốn để quá nhiều người nhúng tay vào chuyện này.

Không ngờ người nhà Yến Gia lại quan hệ được với đám sát thủ gen, nếu như có thể nối được sợi dây này, không chừng sẽ tìm được chỗ yếu của Yến gia.

Lúc này, những người mình mang từ Yến Kinh đến còn đáng tin hơn.

"Lấy chiếc găng tay tạo sét của ông ta." Diệp Không Nhàn cảm thán nói. Lại có một người quen thuộc nữa ra đi, thế gian này càng ngày càng chán rồi.

Diệp Thu gật đầu, rồi đi đến chỗ Đại Trà Hồ rút chiếc găng tay kì quặc của ông ta.

"Hóa ra đây là găng tay tạo sét, đúng là một cái tên hay." Diệp Thu sờ chất liệu cổ quái của chiếc găng tay, rồi thầm nghĩ.

"Chỉ là không biết nó có chỗ nào đặc biệt. Xem ra vẫn phải tự mình nghiên cứu mới được. Lão Đầu Tử này thật là, dù sao thì cũng là người quen, để người ta biểu diễn mấy chiêu rồi hãy kết liễu có phải hơn không? Vừa tình nghĩa vừa để mình học lỏm được mấy chiêu. Ôi.....Lão Đầu Tử này chẳng hiểu tình người gì hết. Hèn gì bị người ta đuổi ra khỏi Yến Kinh."

Nhân qua lưu danh, ưng qua lưu thanh. Bất cứ ai cũng không muốn mình chết mà chẳng ai biết. Diệp Không Nhàn bảo Diệp Thu giữ lại găng tay của Đại Trà Hồ, thực ra để kỷ niệm ông ta.

Mặc dù ông ta đã chết, nhưng một đồ vật ghi dấu ấn của ông ta vẫn ở lại trên thế gian này, và được người khác sử dụng, đây là một sự ghi nhớ tốt nhất.

Diệp Không Nhàn thấy Diệp Thu đã thu dọn xong, liền nói: "Đi thôi, việc ở đằng sau thì giao cho cậu rồi."

Diệp Thu nhìn đồng hồ, rồi nói: "Giờ đã là 11:20 rồi, còn 10 phút nữa là tàu chạy. Khi chúng ta đến được ga là tàu đã chạy rồi. Hay là chúng ta về viện điều trị ngủ một đêm nữa rồi mai hẵng đi?"

"Đi hôm nay." Lão Đầu Tử cố chấp nói.

"Nhưng khi đến được ga tàu nhất định là muộn rồi."

"Không thử thì làm sao biết?" Lão Đầu Tử lườm Diệp Thu rồi nói.

Diệp Thu chỉ đành buồn bã nhận chiếc xe Tiểu Bạch âm thầm dựng ở bên đường, rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình đưa Lão Đầu Tử đến ga tàu.

Vì Tiểu Bạch rất hận Diệp Không Nhàn nên cô không bao giờ xuất hiện trước mặt ông.

Diệp Thu biết, dù là mình chạy thục mạng, ở giữa đường không bị dừng lại chút nào cũng không làm cách nào đến được ga tàu chỉ trong 10 phút đồng hồ.

Nhưng Lão Đầu Tử cố chấp như vậy, anh cũng chỉ đành cố gằng hết sức thôi.

Vốn Diệp Thu định để cho Hàn Ấu lăng gọi điện cho bên ga tầu, bảo họ dừng tàu lại nửa tiếng.

Dù sao thì, dân tộc Trung Quốc là một dân tộc tốt. Nhân viên công tác của chính phủ Trung Quốc để tạo ấn tượng tốt cho người nước ngoài, sự việc để tàu hỏa hoặc là máy bay dừng ở chỗ cũ đến hơn nửa tiếng đồng hồ đã là chuyện hết sức thường thấy không có chút nào mới lạ.

Mặc dù Hàn Ấu Lăng không có quốc tịch nước ngoài, không được coi là bạn bè quốc tế, nhưng anh ta thuộc về người đặc quyền, bên ga tàu có lẽ sẽ nể mặt anh ta.

Nhưng nghĩ đến việc làm vậy sẽ lỡ mất việc của những người khác, Diệp Thu vẫn phủ quyết ý nghĩ này.

Quả nhiên, Diệp Thu chạy như bay cả quãng đường đến ga, cũng đã là 11:40, tàu đã chạy được 10 phút rồi.

"tôi biết tàu nhất định đã chạy rồi, đến cũng chỉ phí mà thôi, giờ về nghỉ ngơi thêm một đêm rồi mai đi, thế nào?" Diệp Thu buồn rầu hỏi.

Diệp Không Nhàn đẩy cửa xe, rồi nói: "Không về. Đã nói là hôm nay đi thì nhất định phải đi."

Diệp Thu trợn mắt lên, rồi đứng đằng sau hét: "Này, ông không định đuổi theo tàu đấy chư? Tôi biết tốc độ của ông nhanh, nhưng ông cũng không chắc sẽ đuổi được tàu đã chạy đến 10 phút chứ?"

Lão Đầu Tử thật là, việc như vậy mà cũng nghĩ ra được sao?

Diệp Không Nhàn quay đầu liếc Diệp Thu rồi lạnh lùng nói: "Mua vé của chuyến sau."

"Xùy........."

Diệp Thu chỉ đành hộ Lão Đầu Tử mua vé tàu của chuyến sau, sau đó hai người bèn chạy đến phòng chờ uống trà.

Vốn dĩ Diệp Thu rất thích việc nho nhã như uống trà, nhưng ngồi ở đó uống trà đến mấy tiếng đồng hồ liên tục, Diệp Thu làm sao chịu nổi.

Diệp Không Nhàn lại chẳng tỏ thái độ gì hết, trên mặt vẫn bình thàn, và rất đẹp trai, làm cho mấy người phụ nữ ở phòng chờ cứ nhìn ông suốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hơn nữa Lão Đầu Tử đã uống liên tục mấy ấm trà mà chẳng đi vệ sinh gì hết.

Đúng lúc này, một đám con gái trẻ lách cha lách chách đẩy cửa phòng trà đi vào.

Người con gái đi đầu đội một chiếc mũ bóng, mặc một chiếc quần bò mài, áo phông màu hồng bó sát người cổ chữ V, làm lộ ra một đám thịt trắng ở trước mặt. Vì giờ đã là đên khuya, trời lạnh, nên ở ngoài còn mặc một chiếc áo liền mũ màu trắng, trông rất thời thượng đáng yêu.

Cô gái thấy Diệp Không Nhàn đang ngồi ở góc, ngớ người ra, rồi sau đó dẫn đám bạn đến trước mặt Diệp Không Nhàn, còn trêu chọc nói: "Có mấy người thật đáng ghét, nhưng cứ bắt người ta phải gặp mặt, đúng là đen đủi."

Đám bạn đó của cô ta cũng đã nhìn thấy Diệp Không Nhàn, biết rằng Quả Đông vẫn bực mình vì chuyện lầm trước chủ động chạy đến nói chuyện với lão trung niên này bị chú ta cự tuyệt, nên ai nấy đều bịt miệng cười.

Nếu có Thiết Ngưu ở bên cạnh, thì sẽ không phát sinh ra hiểu lầm sau đó. Nhưng lần này lại là Diệp Thu.

Diệp Thu không biết lDiệp Thu đã được người ta bắt chuyện nhưng thẳng thừng từ chối, thấy đám con gái nhỏ đó cứ nhìn về phía mình, lại còn cười, bèn thấy rất nghi ngờ.

Sau khi nghe thấy lời Quả Đông nói, anh tưởng rằng cô ta đang nói mình kìa. Rồi anh nhìn lại từ đầu đến cuối cô một lượt, trong đầu vẫn chẳng thấy có chút ấn tượng nào về cô gái này hết.

Có lẽ do mình đã gặp quá nhiều con gái nên quên mất rồi. Diệp Thu nghĩ bụng.

Vừa đúng lúc Diệp Thu phải ngồi mấy tiếng ở đây, chán đến mức sắp mang bệnh rồi, trong lòng cũng muốn tìm việc gì đó để làm bièn chỉ Quả Đông nói: "Chúng ta có quen không?"

"Anh tưởng anh là ai chứ? Ai cần quen với anh?" Hai tay Quả Đông chống nạnh rồi nói.

Hừ, đàn ông có hai chân thì không dễ tìm, đàn ông có ba chân thì đầy trên phố, có hi hữu đâu cơ chứ?

Làm gì mà từ chối nhanh đến thế, dường như tất cả con gái trên thế giới này phải quen anh đó là một điều tất nhiên.

Bạn Diệp Thu đang rất tự tin sau khi nghe câu này của Quả Đông càng khẳng định một chuyện, họ nhất định quen nhau, hoặc là ai người đã phát sinh hiểu lầm nào đó.

Không thể ôm tất cả mĩ nữ ở thiên hạ vào lòng, nhưng cũng không cần thiết phải gây thù địch với một trong số đó mà.

Thế là bạn Diệp Thu bèn lo lắng hỏi: "có phải có hiểu nhầm gì không? Tôi thật sự không nhớ chúng ta đã gặp ở đâu."

Người đàn ông này thật là tự cảm nhận, rõ ràng là không quen mà anh ta còn đến làm trò.

Quả Đông càng bực hơn, nói: "Tôi đã nói là không quen, anh nghĩ tôi nói đùa à?"

"Vậy lúc vừa rồi cô nói gì với tôi thế?" Diệp Thu nhìn những người xung quanh cười mà như không nhìn vào mình, khó hiểu hỏi.

Dù sao thì, bị con gái cự tuyệt giữa chốn đông người thế này, chứ không phải là được người ta theo đuổi.

"Đương nhiên không phải rồi. Tôi nói là nói với chú ngồi đối diện với anh kìa. Cậu oắt con lông còn chưa mọc này thì biến ra một bên đi, bà cô này chẳng có hứng thú."

Phì......

Không hứng thú với mình, tức là có hứng thú với Lão Đầu Tử à?

Tự mình hiểu nhầm rồi, Diệp Thu chỉ muốn chui ngay dưới gầm bàn.

Còn Diệp Không Nhàn ngồi đối diện lại vẫn im re, nhởn nhơ uống trà nhìn ra đằng này, mắt cười mà như không nhìn rađằng này thấy Diệp Thu và Quả Đông đang đấu khẩu, như người ở trên nhìn xuống chẳng có liên quan gì đến mình vậy.

Ông già này, đúng là chẳng có nghĩa khí gì hết. Phiền phức là do ông gây ra, dù gì ông cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ, sao lại chẳng nói gì cả?

Thế là, Diệp Thu liền muốn báo thù Lão Đầu Tử.

Anh kinh ngạc nhìn Quả Đông, nói: "Chẳng lẽ, cô quen cha tôi ư?"

"Cha anh?" Lần này đến Quả Đông trố mắt ra rồi.

Người đàn ông này.....là con trai của người đàn ông kia ư? Ông chú trung niên đó đã có đứa con lớn thế này rồi?"

Sao lại thế?

"Đúng thế." Diệp Thu gật đầu. "Cha tôi không thích nói chuyện, có chỗ nào đắc tội, thì mong cô tha lỗi."

"Nhưng...hai người không..."

"Ha ha, cô định nói chúng tôi không giống cha con phải không? Nhiều người nói vậy lắm. Ông lấy mẹ tôi sớm, 19 tuổi đã có tôi rồi. Năm tôi hai tuổi mẹ đã qua đời, cha từ đó đã gà trống nuôi con, dạy dỗ tôi nên người." Diệp Thu buồn bã nói, đồng thời mắt anh cũng đầy tôn kính nhìn sang Lão Đầu Tử.

Thế là, vành mắt Quả Đông đã bắt đầu đỏ, khuôn mặt nhỏ của cô ta cũng hồng lên, vội xua tay nói: "Không sao, giữa chúng tôi chẳng qua chỉ có chút hiểu lầm thôi. Cha anh là người tốt, anh nhất định phải hiếu thảo với ông ấy."

"Ừm. Tôi nhất định sẽ làm như vậy." Diệp Thu gật đầu, nhưng lại thở dài một tiếng: "Ôi, chữ hiếu thật khó tròn. Tôi có thể cho ông một cuộc sống vô ưu vô lo, cơm ăn áo mặc đầy đủ, nhưng tôi không thể thấy ông thật sự vui lên. Mẹ tôi đã qua đời đến 20 năm rồi, tôi cũng lớn như thế này rồi, nhưng ông vẫn cô độc một mình. Tôi muốn tìm cho ông một người để bầu bạn...nhưng mỗi lần nói chuyện này với ông, ông đều bảo tôi cứ chờ cho duyên phận đến. Nhưng duyên phận này cũng chẳng biết còn phải đợi đến khi nào nữa...."

Gương mặt nhỏ của Quả Đông càng đỏ hơn, cô nói nhỏ: "Thế ông ấy thích mẫu hình con gái....à phụ nữ thế nào? Tôi quen rất nhiều dì, nói không chừng có thể giới thiệu cho ông ấy được đó."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi." Diệp Thu vui vẻ nói. "Nhưng....ông nói ông ấy muốn tìm một người trông giống với mẹ tôi cơ."

"Vậy mẹ anh trông thế nào?" Quả Đông hỏi một cách ngốc nghếch, không hề biết mình đã bị sập bẫy của Diệp Thu.

"Mẹ tôi...." Diệp Thu lại nhìn Quả Đông một lần nữa, rồi nói: "Tôi đã từng nhìn thấy ảnh của mẹ tôi, đó là lúc mẹ còn trẻ, hình như trông khá giống cô."

"Thật sao?" Quả Đông kinh ngạc.

"Ừm." Diệp Thu gật đầu rất khẳng định.

"Vậy tôi...."

"Ôi, chỉ tiếc cô còn trẻ quá. Nếu không thì, hai người...."

"Thực ra tình yêu, không liên quan gì đến tuổi tác hết."

Diệp Thu gật đầu liên tục. "Vậy cô đồng ý làm mẹ tôi ư?"

Phì!

Diệp Không Nhàn không thể ngồi im được nữa, cốc trà đang bưng lên miệng bắn phì ra ngoài.

"Diệp Thu, đừng nói linh tinh." Lão Đầu Tử cất giọng nói.

Mặt của Quả Đông ngay lập tức đỏ bừng lên, giống hệt như quả cà chua vậy, tính tình chua ngoa của cô lại bắt đầu bùng lên, cô chỉ Diệp Thu mắng: "Ai muốn làm mẹ anh hả? Tôi sao phải làm mẹ anh cơ chứ? Bổn tiểu thư vừa trẻ trung vừa đáng yêu thế này, tôi chẳng bao giờ thèm có một đứa con trai lớn như anh cơ.....tôi chẳng thèm quan tâm đến ông ta, sao tôi phải gả cho ông ta cơ chứ?"

Âm thanh của Quả Đông càng ngày càng yếu, sức lực phản bác của cô cũng ngày càng nhỏ, câu cuối cùng dường như đã đồng ý Diệp Thu vậy.

Hơn nữa vừa nói lại vừa liếc trộm sang Lão Đầu Tử, và mặt hiện lên rõ tình ý.

Khi con gái yêu, IQ cũng đi xuống theo đường thẳng đứng.

"Ha ha, có thể dần dần tìm hiểu mà. Tình cảm có thể dần xây dựng. Cha tôi phải về quê bây giờ, nếu như cô có thời gian có thể đến đó chơi. Ở đó sông núi rất đẹp, còn có nhiều động vật hoang dã, rất vui vẻ đấy."

"Thật sao?" Quả Đông xúc động, suýt nữa thì đã đồng ý trước mặt Diệp Thu.

Nhưng bạn cô ta rất thông minh, ngay lập tức chuyển đổi chủ đề.

Nha đầu ngốc này, xem ra rất thông minh đấy, suýt nữa thì lừa được cô ta rồi.

Mặc dù Quả Đông được bạn bè khuyên nhủ không đồng ý đi đến nhà Diệp Thu ngay, nhưng thái độ của cô với Diệp Không Nhàn vô cùng gần gũi thân thiết. Chạy đến bên cạnh ông và ngồi xuống, hỏi chuyện Lão Đầu Tử như một đưa trẻ hiếu ký. Dù Diệp Không Nhàn có nói những lời vừa rồi của Diệp Thu là lừa đảo, nhưng em gái Quả Đông vẫn cứ không tin, tưởng rằng Diệp Không Nhàn đang từ chối cô, và còn nhiệt tình, quyết tâm hơn nữa.

Diệp Thu ở bên cạnh thầm cười không dứt, đã gây được chút phiền phức với Lão Đầu Tử rồi.

Bình thường ông ấy toàn bảo mìn làm những việc không đâu, lần này xem ông ấy thoát thân làm sao.

Nhưng thấy dáng điệu của cô gái trước mặt, hình như rất thích Lão Đầu Tử vậy.

Mười mấy năm nay, cuộc sống tình cảm của Lão Đầu Tử là một màn trắng rỗng.

Nếu như họ thành đôi....Ý, thế thì lợi cho Lão Đầu Tử quá, trâu già mà ăn cỏ non.

Tận đến khi lên tàu hỏa, Diệp Không Nhàn cũng không thể dứt được cái đuôi Quả Đông. Điều phiền phức hơn nữa là, họ lại phải cùng ngồi một chuyến xe đến Đông Lĩnh.

"Nhớ Nhị Nha rồi phải không?" Lão Đầu Tử đứng ở cửa toa tàu, nhìn Diệp Thu hỏi.

"Ừm." Diệp Thu gật đầu.

"Cô ấy cũng nhớ cậu." Lão Đầu Tử nói. "Dù ở ngoài cậu có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng cậu cũng phải nhớ rằng, có một người phụ nữ đã đợi câu hai mươi năm, và sẽ đợi tiếp."

Lão Đầu Tử nói xong là quay người đi lên tàu, để lại một mình Diệp Thu đứng đó.

Đã chờ đọi hai mươi năm.

Và sẽ tiếp tục chờ đợi.

Nước mắt Diệp Thu đã tràn lên trên vành mắt.

Nhị Nha. Đợi anh.

Đến khi Diệp Thu đã tiễn Lão Đầu Tử đi, anh quay trở lại viện điều trị Tây Sơn, đã là hơn năm giờ sáng rồi.

Trời mùa xuân mau sáng, lúc này trời đã sắp sáng rồi.

Xe lái đến cổng viện điều trị, Tiểu Bạch đứng đợi ở bên đường. Thấy Diệp Thu an toàn trở về, Tiểu Bạch vốn lạnh lùng giờ đây cũng nở một nụ cười.

Diệp Thu đến giờ mới về, Tiểu Bạch lo anh lại một lần nữa gặp phải đối thủ mạnh, nên lo lắng cho anh.

Diệp Thu đẩy cánh cửa xe, Tiểu Bạch chui vào trong chỗ lái.

Diệp Thu đau lòng xoa tay lên mặt Tiểu Bạch, hỏi: "Mệt không?"

Tiểu Bạch vẫn không quen được với động tác thân mật của Diệp Thu, thấy Diệp Thu sờ lên mặt cô, mặc dù không phản kháng, nhưng biểu cảm của cô trở nên hết sức khác thường, hơn nữa cơ thể cô cũng căng thẳng hẳn lên.

Đến tận khi tay Diệp Thu rời khỏi mặt, cô mới làm một động tác tay, biểu thị mình không hề mệt.

"Con người đều có lúc mệt. Đến tôi còn mệt rồi, cô không mệt sao?" Diệp Thu cười hỏi. Biết rằng Tiểu Bạch vẫn không tìm thấy định vị về thân phận của cô, nên cũng không cưỡng ép.

Bản thân anh xem cô như một người phụ nữ, nhưng có lẽ đến chính cô cũng không thừa nhận sự thật này nữa rồi.

Đã biết bao năm qua đi, cô đã quen với thân phận này của mình.

Thầm bảo về anh từ phía sau, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Tiểu Bạch vẫn gật đầu, kiên quyết nói rằng mình không mệt.

"Đi thôi. Đi cùng với tôi, vào nghỉ ngơi trong viện điều trị." Diệp Thu nói. "Dù sao thì Lão Đầu Tử cũng đi rồi, cô cũng không cần phải sợ gặp ông ta nữa."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Vậy thế này được rồi, chúng ta ngủ ở đây một lúc nhé. Nào, tôi ôm cô ngủ." Diệp Thu nói, rồi giơ tay ra ôm vào người Tiểu Bạch.

Mặt Tiểu Bạch trắng bệch, cơ thể lùi về sau, giống như một con thỏ trắng gặp phải sói vậy.

"Không đồng ý sao? Vậy thì về ngủ cùng với tôi nhé." Diệp Thu cười nói, cũng không đồng ý cô ấy có đồng ý hay không, liền khởi động xe.

Sau khi Diệp Không Nhàn đi rồi, nơi họ ở thừa ra một phòng. Diệp Thu có thể ngủ ở phòng trước kia của Diệp Không Nhàn, để Tiểu Bạch ngủ ở phòng mình.

Diệp Thu biết rằng Tiẻu Bạch sợ bẩn, không đồng ý dùng đồ của người khác, vì thế hầu như cô đều ngủ trong xe chứ không đi khách sạn.

Căn phòng Lão Đầu Tử đã từng dùng, cô sẽ không dùng nữa.

Diệp Thu dắt Tiểu Bạch về phòng mình, ngụ ý bảo cô nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch làm một động tác tay hỏi anh đi đâu, Diệp Thu nói mình còn chút việc phải xử lý.

Thế là cô không đồng ý ngủ, muốn đi theo Diệp Thu.

Diệp Thu biết không nói được với côn, chỉ đành dắt Tiểu Bạch đi theo.

Diệp Thu cũng không nói gì, đi thẳng đến một khu vườn bên bờ hồ Tây.

Với sự mẫn cảm của Diệp Thu, nhất định biết rằng ngoài bệnh viện có không ít cọc theo dõi. Xem ra Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng cũng rất cảnh giác.

Giữa viện đặt một chiếc bàn, mấy chiếc ghế. Trên bàn có ít hoa quả điểm tâm, Hàn Ấu Lăng, Bối Khắc Tùng, Thiết Ngưu và còn có cả người Diệp Thu mang từ Yến Kinh đến đây để phụ trách hoạt động của khu vực này.

Thấy Diệp Thu vào, mấy người đều đứng dậy chào anh.

Diệp Thu nhìn trên bàn, rồi lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mọi người, cười nói: "Các vị vất vả rồi. Buổi tối không có ai đến quấy nhiễu phải không?"

Diệp Thu lo lắng sau khi mình rời đi lại bị người đánh vào tổ, vì thế đã dặn Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng đem mấy người đến bảo vệ bệnh viện này, rồi anh còn để Thiết Ngưu ở lại. Mặc dù Thiết Ngưu không phải là đối thủ của Tiểu Bạch, nhưng nếu anh ta thật sự muốn mạnh tay, thì cũng không phải tay vừa.

Có sự bố trí thế này, Diệp Thu mới yên tâm đi làm nhiệm vụ.

"Chúng tôi ngồi đây uống trà nói chuyện có gì là vất vả đâu? Diệp Thiếu mới thật sự là khổ rồi. Mọi việc đã giải quyết xong rồi ư?" Bối Khắc Tùng cười nói.

"Giải quyết xong rồi." Diệp Thu gật đầu.

"Đợi đến bây giờ cũng chẳng thấy nhân vật khả nghi nào xuất hiện hết. Cả viện điều trị đều là người của chúng ta, cả một dặm cũng đừng nghĩ đến việc sẽ vào được đây. Nếu như giờ vẫn chưa đến, thì có lẽ không đến nữa rồi." Hàn Ấu Lăng nhìn màu trời ở phía đông, cười nói.

"Vậy thì tốt rồi." Diệp Thu cười nió.

Chứng minh rằng người bên kia vẫn được coi là thông minh, mục tiêu của họ chỉ là mình và Lão Đầu Tử, nếu như khi mình đi đến giữa đường nhận được điện thoại ở nhà gặp nạn, chắc chắn sẽ lập tức quay đầu về, vậy chẳng phải kế hoạch giết người họ sắp xếp đằng trước đã vô ích rồi sao?

Diệp Thu đảo mắt nhìn mấy người rồi nói: "Trời sắp sáng rồi, bảo mấy huynh đệ ở phía ngoài về đi thôi, đỡ để người ta nhìn thấy ảnh hưởng lại không hay. Ngoài lỏng trong chặt, có lẽ không có việc gì nữa đâu. Mọi người cũng về ngủ đi."

Sau khi bảo mọi người vê, Diệp Thu cũng dắt Tiểu Bạch và Thiết Ngưu về chỗ ở của mình.

"Có tin gì của Yến Kỷ Đạo không?" Diệp Thu hỏi Lưu Chân đến báo cáo.

"Huynh đệ của chúng ta theo dõi ở ngoài khu ở của hắn suốt 24 tiếng đồng hồ. Sau khi thấy xe của hắn đi ra, đã cho huynh đệ đi theo rồi. Sau khi chặn chiếc xe lại, bên trong không có người chúng ta cần tìm. Sau khi nhận được lệnh của Diệp Thiếu, ngay lập tức tôi bèn để người đến bên trong khu ở của hắn tìm người, cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu hết....mong Diệp Thiếu trừng phạt." Mặt Lưu Chân lo lắng đứng trước Diệp Thu, thấp đầu nói.

Yến Kỷ Đạo chạy rồi, đây là điều nằm ngoài dự liệu của Diệp Thu.

Diệp Thu đã qua lại mấy lần với hắn, biết rằng trí thông minh của hắn vượt xa so với vẻ bề ngoài đơn giản.

Đây là một tên giảo hoạt như rắn, có lẽ hắn đã dự liệu trước được kết quả của buổi tối ngày hôm nay, nên nghĩ đường lui từ trước rồi.

Yến Kỷ Đạo, nhất định chúng ta phải gặp măt.

Diệp Thu xua xua tay, ngụ ý cho anh ta lui về, sau đó nhìn Tiểu Bạch và Thiết Ngưu nói: "Hai người đánh nhau thì được, nhưng không được phá tường nữa."

Tiểu Bạch lạnh mặt không nói gì, Thiết Ngưu xấu hổ gật đầu, ngốc nghếch nói: "Hì hì, sao lại thế được. Chúng tôi không đánh nhau đâu. Người đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ."

Tiểu Bạch sầm mặt, hiện ra ngay một dáng vẻ muốn giết người.

Diệp Thu xua xua tay, nói: "Hôm nay thì thôi đi. Mọi người đều mệt cả ngày rồi, về ngủ đi thôi. Về sau hai người muốn đánh gì thì đánh."

Nghe lời của Diệp Thu, Tiểu Bạch mới thu sát khí về.

Cô quay sang lườm Thiết Ngưu, sau đó về phòng mình.

Thiết Ngưu thở dài một hơi, trong lòng thầm nói: "Rõ ràng là con gái mà, tôi có nói dối đâu."

Không nằm ngoài dự liệu của mọi người, gia tộc đã nổi tiếng ở Tô Hàng, Liên Gia cuối cùng cũng đồng ý điều kiện có hơi nhục nhã của Diệp Thu.

Liên gia, đã xưng thần trước mặt Diệp Thu.

Mặc dù họ không đồng ý, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Diệp Thu giờ đây có thể nói là một tay che khuất bầu trời ở Tô Hàng, Bối Gia, Hàn Gia và cả Trầm Gia và Tống Gia đều có quan hệ mật thiết với anh, nếu như Liên Gia không đồng ý điều kiện này của anh, thì có lẽ sẽ bị đám hổ đói này ăn sạch sành sanh.

Giờ đây đến đàm phán với Diệp Thu vẫn là Liên Tranh Vanh, Liên Phong Duệ vốn là tứ công tử của Tô Hàng đã bị Liên Gia ruồng bỏ triệt để.

Liên Tranh Vanh thậm chí còn ám thị, Diệp Thu có thể đề ra yêu cầu xin lỗi với Liên Phong Duệ. Nhưng Diệp Thu cười và từ chối.

Để cho bọn chúng chó tự cắn nhau, Liên Phong Duệ giờ đây vẫn còn sống, vì anh ta có quan hệ mật thiết với thần súng mình muốn tìm và Quách Thành Chiếu, và người có thể liên hệ với Quách Thành Chiếu, chỉ có mình Liên Phong Duệ.

Sau khi Diệp Thu nói chuyện mật với Tống Ngụ Thư một buổi chiều, buổi tối hôm đó liền mời khách ở trên bàn rượu lớn Tô Hàng. Khách đến rất ít, nhưng đều là những nhân vật quan trọng nhất ở Tô Hàng.

Hàn Ấu Lăng của Hàn Gia, Bối Khắc Tùng của Bối Gia, Liên Tranh Vanh của Liên Gia, Trầm Mặc Nùng của Trầm Gia, và cả Tống Ngụ Thư Tống Ngụ Ngôn của Tống Gia.

Đương nhiên, còn có một nhân vật không quan trọng: Đường Quả. Đó là do cô mặt dày đánh đập và đòi đi theo Diệp Thu.

Trên bàn rượu, Diệp Thu đã công bố trước mọi người khi mình không ở Tô Hàng, mọi việc lớn nhỏ đều có thể thương lượng với Tống Ngụ Thư.

Biểu cảm trên mặt mọi người ngưng đọng một chút, nhưng vẫn cười và đồng ý.

Cũng có nghĩa là, từ tối nay, Tống Ngụ Thư sẽ là người đại diện của Diệp Thu ở Tô Hàng.

Hoàng Hậu của Tô Hàng, đúng là vua quyền lực ở đây.

Nhưng điều làm cho mọi người bất ngờ và khó lí giải là, tại sao không để Trầm Mặc Nùng vào vị trí này?

Đường Quả càng biểu thị thái độ bất mãn trên bàn rượu, cô đá sang chân Diệp Thu mấy phát dưới gầm bàn.

Cuộc sống về đêm của Tô Hàng càng làm say lòng người, những cửa hàng thịnh vượng và đông đúc, những đường phố đi bộ đầy người, và cả dòng xe dài dằng dặc ngút mắt.

Diệp Thu yên lặng lái xe, Trầm Mặc Nùng và Đường Quả ngồi ở đằng sau. Chỉ là Bảo Nhi không ở đây, nếu không, cảnh này giống hệt khi còn ở biệt thự Xanh, Diệp Thu đưa ba người con gái đi học.

"Hừ, có loại người có mới nới cũ đó, có niềm vui mới là quên đi tình yêu cũ ngay. Thấy con gái đẹp là mắt híp vào không mở ra được nữa...." Đường Quả bĩu môi, rồi nói những câu đầy bực tức đằng sau.

Diệp Thu để ai làm người đại diện ở Tô Hàng cô không hề để ý, nhưng để cho Tống Ngụ Thư làm, trong lòng cô không còn cân bằng nữa rồi.

Mặc dù cô đã nói đồng ý cùng chia xẻ Diệp Thu với Trầm Mặc Nùng, nhưng dòng nước màu mỡ này không chảy vào ruộng người khác, Trầm Mặc Nùng là người nhà.

Tại sao lại phải tìm Tống Ngụ Thư, chẳng lẽ chị Mặc Nùng không thông minh bằng cô ta sao?

Hừ, tên sói già bị sắc làm mờ mắt.

Diệp Thu cười nói: "Em nói con gái đẹp là chỉ ai thế?"

"Chỉ ai? Đương nhiên là chỉ hai chị em đó rồi. Người nhiều là chiếm ưu thế." Đường Quả ghen tức nói, chỉ muốn mình có thêm một người chị hay em nữa.

"Ý của em là Mặc Nùng không đẹp bằng họ ư" Diệp Thu nói đùa, khi tâm trạng tốt, đấu khẩu với Đường Quả cũng là một sự hưởng thụ.

Trong số những người con gái xung quanh mình, ngoài người từ đầu đến cuối đều đấu với mình là Đường Quả, những người khác đều dựa vào mình hết. Vì thế lắm khi cãi nhau với cô một chút cũng vui.

Đàn ông, đều là những tên háo sắc chỉ muốn ôm ấp người khác.

Loại người đê tiện.

"Hừ, đương nhiên không phải rồi. Họ có chỗ nào dám đọ với chị Mặc Nùng chứ?"

"Vậy nếu anh bị sắc đẹp làm cho mê muội, thì cũng phải bị Mặc Nùng làm cho mê muội mới đúng chứ, thế này em cũng không vừa ý sao?"

"Anh là loại có mới nới cũ. Đàn ông các anh chẳng phải đều thế sao?"

"Nhưng anh trước giờ đều không có gì với em mà." Diệp Thu tủi hổ nói.

"Anh..." Đường Quả đại tiểu thư cắn chặt răng, bị câu nói này của Diệp Thu làm cho cô dồn vào chỗ chết.

Hôm nay trên bàn cơm, cô đã nhận thấy rõ ràng quan hệ của Diệp Thu và hai chị em nhà Tống Gia không bình thường. Đặc biệt là Tống Ngụ Ngôn, những lời nói với anh ta vô cùng dịu dàng, và ánh mắt nhìn cũng rất quyến luyến, hơn nữa lại còn gắp thức ăn cho Diệp Thu luôn tay...

Chẳng nhìn thấy bà cô này ngồi ở bên cạnh anh ấy sao? Gắp thức ăn cho anh ấy còn phải để cô làm à?"

Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đã phát sinh quan hệ, hai cô gái đó chắc chắn cũng bị anh ta ăn rồi, sao lại chỉ lọt một mình mình?

Cúi thấp đầu nhìn bộ ngực của mình, mặc dù không lớn bằng chị Mặc Nùng và hai chị em nhà Tống Gia, nhưng cũng không nhỏ mà.

Tên Diệp Thu đáng chém này, lại dám bỏ qua sự tồn tại của Đường đại tiểu thư. Điều này đã làm cho Đường Quả không vui.

Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng vẫn ngồi yên lặng ở đằng sau, trong lòng thở phào. Người con gái này, đúng là chịu đựng được.

Theo lý thường mà nói, vì cô ấy mới là người buồn mới đúng.

Diệp Thu cười nói: "Mặc Nùng, em thấy thế nào?"

"Cô ấy là người hợp với vị trí này hơn em" Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng nói.

Diệp Thu yên tâm cười, người hiểu thì chỉ cần nhìn qua đã hiểu rồi, không cần phải nhiều lời, tất cả đều là ngầm hiểu.

"Ngày mai anh về Yến Kinh rồi." Diệp Thu nói.

"A? Ngày mai anh về rồi? Anh không đợi em về cùng sao?" Đường Quả vội vàng nói, hoàn toàn quên bẵng việc vừa rồi cô còn tức Diệp Thu.

"Anh đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi." Diệp Thu nói. Giờ đây anh vẫn còn là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan cơ, nếu rời đi lâu quá thì không có ảnh hưởng tốt với tiểu đội của anh.

Hơn nữa nguy cơ bên này cũng đã giải quyết xong rồi, cả Tô Hàng bản thân anh một tay che cả bầu trời, không có ai dám làm chuyện gì nữa, ở lại bên này cũng bằng thừa.

Anh muốn về quê ở một vài ngày, từ lúc Đường Quả và Lão Đầu Tử đến, anh không còn cơ hội chui vào phòng Trầm Mặc Nùng nữa. Giờ đây người đã ít rồi, Lão Đầu Tử đi rồi, Đường Quả phải vào viện trông Đường Bố Y, cơ hội của anh cũng nhiều hơn một chút. Nhưng Yến Kinh cũng có nhiều việc mình phải lo, lần này Yến gia đã phái người đến toàn quân đánh úp, cũng phải về xem tình hình của Yến Thanh Phong thế nào mới được.

"Hừ, em đã bảo anh từ chức về làm bên Đường Thị, anh muốn làm ở bộ phận nào em điều vào chỗ đó cho. Hoặc là anh đi làm ở chỗ bộ an bảo, chỗ đó nhàn hạ hơn, thời gian của anh cũng tự do, mà anh cứ không chịu." Đường Quả bực tức nói.

Diệp thu chỉ cười không lên tiếng, mặc dù Đường Quả suốt ngày cãi nhau với mình, nhưng trong lòng lại rất lương thiện, hơn nữa cũng rất biết nghĩ cho người khác.

Trưa ngày thứ hai, ngoài Đường Bố Y vẫn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, những người khác đều tập trung ở Trầm Gia ăn cơm trua. Diệp Thu lại nói ra việc mình phải về Yến Kinh trong mâm cơm, hơn nữa lại để Thiết Ngưu lại Tô Hàng.

Anh phải mang Tiểu Bạch đi làm việc khác, bên cạnh Đường Quả phải có một cao thủ bảo vệ như Thiết Ngưu, nếu không thì anh không yên tâm.

Sau khi Diệp Thu lái xe đến Yến Kinh, liền gọi điện cho Nhiễm Đông Dạ. Bởi lẽ sáng nay cô gọi điện cho Diệp Thu, Diệp Thu đã nói với cô rằng buổi chiều anh sẽ về, thế là cô bảo anh sau khi đến nơi gọi điện cho cô.

"Diệp Thu, anh về rồi ư?" Sau khi Nhiễm Đông Dạ nghe điện thoại liền vui vẻ nói.

"Ừ. Anh vừa về." Diệp Thu nói. Nghe tiếng của Nhiễm Đông Dạ, tâm trạng của Diệp Thu cũng biến đổi, vui vẻ hơn.

Lại nghĩ đến cô gái hát bài hát tình yêu cả một buổi tối cho mình trong mưa, trong lòng anh đột nhiên trở nên ấm áp.

Ông trời đã ban tặng cho mình sự hậu ái này, những gì mình được hưởng thật sự là quá nhiều quá nhiều.

"Được, giờ em đi đến nhà tìm anh, nửa tiếng nữa gặp." Nhiễm Đông Dạ cười hì hì, cô rất muốn gặp Diệp Thu.

Về đến căn phòng của mình, một thời gian đã không ai ở, khi đi anh quên không mở cửa, giờ trong phòng đầy mùi ẩm mốc.

Diệp Thu mở tất cả cửa sổ, rồi lại xịt nước thơm phòng, lúc này không khí mới bắt đầu dễ chịu.

Nghĩ đến việc một lúc nữa Nhiễm Đông Dạ sẽ đến, Diệp Thu vội vàng xắn tay áo lên thu dọn phòng, nếu không thì, đến khi Đông Nhi đến có lẽ sẽ giành làm việc này với anh.

Dù gì cô ấy cũng là một đại minh tình, chúng ta không thể xem cô ấy như một bảo mẫu, đúng không?

Căn phòng vừa dọn dẹp xong, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.

Diệp Thu mở cửa phòng, một tấm thân yêu kiều liền xòa vào lòng Diệp Thu.

"Diệp Thu, em nhớ anh rồi." Nhiẽm Đông Dạ cười khanh khách nói. Cô rất xấu hổ nói tình cảm của mình ra, vì thế chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu.

"Anh cũng nhớ em." Diệp Thu ôm chặt Nhiễm Đông Dạ vào lòng, ngử mùi hương trên người cô rồi nói.

"Ý?" Nhiễm Đông Dạ ngước mặt lên, bỏ cặp kính râm màu xanh xuống, nghi ngờ nhìn biểu cảm của Diệp Thu, nói: "Trước kia khi em nói câu này với anh, anh toàn không để ý đến em mà."

"Ha ha. Con người phải thay đổi mà." Diệp Thu xấu hổ cười đáp. Nguyên do của việc thay đổi này, cũng chính là do một tràng diễn thuyết của Tống Ngụ Ngôn đã thức tỉnh anh.

Mình dựa vào đâu mà cứ hưởng thụ vậy? Tình yêu là phải dâng hiến.

"Hì hì, đây là một thói quen tốt. Phải tiếp tục giữ lấy nó đấy nhé". Nhiễm Đông Dạ vui vẻ cười nói.

Cô luyến tiếc rời khỏi lòng Diệp Thu, lấy một chiếc đĩa từ trong cặp của mình ra, nói: "Có thứ hay cho anh xem nè."

"Đây là gì thế?" Diệp Thu cười hỏi.

"Album của em đấy. Đây chỉ là bản sơ thôi, em thu lại ở công ty đấy. Còn chính thức thu thì phải đến tận Hồng Kông cơ, em lấy đến cho anh nghe trước." Nhiễm Đông Dạ vui vẻ cười nói, sau đó chạy đến chiếc tủ ti vi cho đĩa vào trong đầu DVD.

Người con gái khi yêu, hi vọng chia tất cả niềm vui của mình thành hai mảnh. Một mảnh giữ cho mình, một mảnh tặng cho người yêu dấu.

Nhiễm Đông Dạ cũng nghĩ như vậy. Album mới vừa được định xong, cô đã gọi điện cho Diệp Thu. Nghe nói buổi chiều Diệp Thu về, bèn ngồi ở công ty đợi, làm việc gì cũng không có tâm trạng.

Chỉ muốn sớm hơn một chút, sớm hơn chút nữa, cho Diệp Thu nghe âm thanh mình dùng tâm hồn hát.

"Anh ấy nhất định sẽ vui lắm." Nhiễm Đông Dạ nói.

Diệp Thu cũng rất kỳ vọng vào Album mới của Nhiễm Đông Dạ, thế là ngồi xuống ghế sô pha chuẩn bị thưởng thức.

Nhiễm Đông Dạ cầm điều khiển chạy tới bên cạnh Diệp Thu rồi ngồi xuống, sau khi ấn nút điều khiển, bèn cười nhìn Diệp Thu, nói: "Anh không được cười em đấy nhé."

"Ừ, dù anh có cười cũng không để em biết đâu." Diệp Thu gật đầu.

"Cười thầm cũng không được. Nhất định anh phải thích nó mới được đấy." Nhiễm Đông Dạ véo tay Diệp Thu nói.

Album mới của cô không có MV, không có hình ảnh mà chỉ có âm thanh.

Nhưng cũng chính vì thế, làm cho âm thanh của Nhiễm Đông Dạ thêm thuần chất.

Tên của Album là "thay thế", đây là do Nhiễm Đông Dạ tự yêu cầu. Vẫn giữ chất giọng trầm đầy tình cảm của cô, cả 12 ca khúc trong album đều xoay quanh chủ đề thay thế.

Dùng lời của Lâm Tịch nói chính là một Album dành tặng người thứ ba trên toàn thế giới, là nỗi lòng và suy nghĩ của tát cả những người phụ nữ đến muộn một bước trong tình yêu, mặc dù là người thứ ba, nhưng họ cũng có quyền được yêu một cách vui vẻ.

Câu chuyện kể trong Album là về một cô gái xinh đẹp đã đến trễ một bước, sau đó bị cánh cửa tình yêu khép lại, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, sống cuộc sống lạnh mạnh, vui vẻ hát ca, và còn tin tưởng vào câu chuyện tình yêu.

Một Nhiễm Đông Dạ hát trong ti vi, còn một Nhiễm Đông Dạ khác đang hát trong lòng Diệp Thu.

Hai âm thanh lúc phân khai, lúc trộn lẫn vào nhau. Lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ.

Diệp Thu đã say từ lâu, say trong câu chuyện tình yêu đó.

Có một người con gái câu em yêu anh để biểu lộ tình yêu với người con trai mình yêu.

Có người con gái dùng một chiếc khăn len hoặc một chiếc khăn tay đầy ngụ ý để biểu lộ tình yêu với người con trai cô quý mến.

Những lời Nhiễm Đông Dạ chọn, cô đang dùng âm thanh của mình để chuyển đến Diệp Thu.

Lần này, Diệp Thu lại một lần nữa có một nhận thức mới với tiếng hát của Nhiễm Đông Dạ.

Anh nghe một cách cẩn thận, từng câu, từng chữ, thậm chí cả những tiếng thở nhỏ bé dường như đều như đang nói với anh "em yêu anh".

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh..................

Nghe đến cuối cùng, Diệp Thu đã quên mất lời ca, cũng bỏ qua lời ca, trong não anh chỉ hiện lên ba chữ: em yêu anh.

Đột nhiên Diệp Thu ôm chặt Nhiễm Đông Dạ đang nằm hát trên đùi mình, như một người điên hônn vào đầu cô, vào mặt cô, vào tai, vào mũi, vào môi, hôn tất cả những gì anh có thể hôn được.

Nhiễm Đông Dạ đờ người, sau đó cô cũng vòng tay ôm lấy cổ Diệp Thu, hai người bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt.

Đôi tay to của Diệp Thu điên cuồng sờ vào cơ thể của Nhiễm Đông Dạ, sờ vào bộ ngực của cô qua lớp áo. Sau đó anh thò hẳn tay vào trong.

"Diệp Thu. Em muốn làm người phụ nữ của anh. Hãy cho em làm người phụ nữ của anh." Nhiễm Đông Dạ không ngừng ôm chặt cơ thể Diệp Thu, âm thanh của cô nghe như tiếng khóc.