Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 497: Lâm Bảo Nhi ép hôn: Mê trảm!




Diệp Minh Minh không ngã chết, nhưng bị gãy hai chân, mấy chỗ khác cũng bị gãy mấy chiếc.

Diệp Thu cố ý đến muộn, anh muốn xem xem đám con cháu Diệp Gia đào tạo ra bao nhiêu năm này như thế nào.

Rất tiếc, kết quả đã làm anh ta thất vọng.

Anh biết đẩy Diệp Minh Minh từ tầng ba xuống sẽ không làm hắn ngã chết, vì Hoàng Hạc Lâu là một ngôi lầu nhỏ để ngắm trăng. Nên độ cao mỗi tầng đều rất thấp. Hơn nữa dưới đất lại là một mảng cây xanh, trên đất trồng không ít các lại cây, được các cây đó bảo vệ, dù có rơi xuống cũng không nguy hiểm về tính mạng.

Anh làm như vậy, là để áp đảo tinh thần đám phế vật không có tài cán lại ngông nghênh của Diệp Gia.

Diệp Thu không để tâm đến sự sống chết của hắn, anh đã từng nói, nếu có ai kéo chân ah, anh sẽ bóp chết người ấy không thương tiếc.

Nhưng lúc này anh vẫn cần sự trợ giúp và ủng hộ của Diệp Gia, có thể lấy được chút lực lượng và sự ủng hộ cũng có ích với anh. Không cần thiết vì đám phế vật này mà đẩy mình vào tình thế bất lợi.

Diệp Phù Trầm giờ đây là người nắm quyền thật sự của Diệp Gia, lần trước ở Tô Hàng Diệp Phù Trầm gặp phải sự đả kích của Lão Đầu Tử và Diệp Hổ, sau khi về liền đóng cửa không ra ngoài nữa, cũng không hỏi thêm việc của Diệp Gia nữa.

Mấy ngày nay Diệp Hổ đã đi khắp nơi liên lạc với đám con cháu nhà Diệp Gia nói về việc gặp mặt, Diệp Phù Trầm vừa không ủng hộ, cũng không phản đối, hoàn toàn xem như không biết. Xem ra, ông ấy đúng là đã để kệ rồi.

Thành cũng được, bại cũng xong, các người tự đi hành hạ nhau đi.

Không phản đối, cũng là một kiểu ủng hộ rồi. Diệp Thu khá hài lòng về thái độ của Diệp Phù Trầm. Anh không hi vọng tên bảo thủ đó vừa bắt đầu là đã ủng hộ mình. Giống như Diệp Minh Minh đã từng nói vậy, mình chỉ là người ngoài, không phải là Diệp Không Nhàn.

Có tư cách gì để đặt tính mạng của gia tộc Diệp Gia lên trên mình chứ? Giờ đây Diệp gia đang lắc lư trong gió bão, nếu có một lần chấn động nữa, có lẽ là rất khó có được cơ hội đứng lên một lần nữa.

Nhưng, Diệp Thu cũng biết, nếu như thật sự muốn đẩy Diệp Minh Minh xuống lầu dẫn đến cái chết, có lẽ là người đàn ông rộng lượng đến mấy cũng giữ cái nhìn thù địch với mình. Về sau rất nhiều việc cần phải có mấy nhân vật quan trọng của Diệp Gia đứng ra tỏ rõ thái độ. Đặc biệt là khi cần liên lạc với cựu bộ của Diệp Gia, càng cần ông ta đứng ra nói chuyện.

Mình, dù về tư cách hay là huyết thống, đều không đủ.

Có điều, việc Diệp Thu phải làm bây giờ là toàn lực kiến tạo một Diệp Gia hoàn toàn mới.

Hiệu của của chiêu giết chim dọa khỉ này của Diệp Thu rất có hiệu quả, không do dự gì đẩy Diệp Minh Minh xuống đất, đám công tử tiểu thư vô pháp vô thiên đó đã không dám coi thường anh nữa. Mặc dù khi họ nhìn thấy Diệp Hổ, cũng có nét sợ sệt.

Tất nhiên, bị người nói xấu và mắng nhiếc sau lưng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng những điều này đối với Diệp Thu đâu có ảnh hưởng gì đâu?

Mấy ngày này Diệp Thu đều đang gặp những người của Diệp Gia đến từ khắp nước, có người họ gần cũng có người họ xa. Những người này đều do Diệp Hổ, Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm giúp đỡ liên lạc.

Giống như những lời đồn đại ở bên ngoài, tập thể Diệp Gia là những người bệ dạc. Ngoài Diệp Khải Tuyền và Diệp Nhiễm mới làm cho Diệp Thu cảm thấy mình nhặt đươc jvàng, những người khác đều là loại người tầm thường. Nhưng may mà so với những anh chị em ở kinh thành thì nhiều dã tâm hơn.

Chính vì có dã tâm này, nên Diệp Thu quyết định giữ họ lại.

Đại cục quan của Diệp Khải Tuyền rất tốt, ba mươi năm mài kiếm, giờ đây cuối cùng đã đến cơ hội rồi. Diệp Thu giao cho anh ta nhiệm vụ gầy dựng lại sản nghiệp ở ngoài của Diệp Gia, không chỉ thế sản quyền cổ phiếu và khoáng sản cũng do anh ta chịu trách nhiệm.

Diệp Nhiễm đã từ chức công việc ở ngân hàng, Diệp Thu cho cô tiền ức để cô tự đầu tư.

Đống tiền này một bộ phận là lúc đầu lừa Đường Bố Y mà có, bộ phận khác là thu lợi từ khoáng sản và cổ phiếu.

"Trứng gà không đặt trong một cái rỏ, tôi chuẩn bị dùng tất cả tiền trong tay lập một công ty, công ty này chủ yếu phụ trách nghiệp vụ đầu tư trong ngoài nước. Có thể chọn hai loại thao tác ngắn hạn và dài hạn. Thao tác ngắn hạn tức là mua cổ phiếu tiềm lực, mua rẻ bán đắt, để sinh lời lãi. Đương nhiên, đây chỉ là một trong số đó. Chỉ cần trong tay có tiền, những cách kiếm tiền có rất nhiều."

"Còn thao tác dài hạn tức là trích tiền vào các doanh nghiệp có tố chất hoặc là mua lại các hàng nghề có tiềm lực, hoặc là lập lại các công ty sắp đứng trên bờ vực phá sản, sau đó đổi vỏ đưa lên thị trường. Hạn ngạch đầu tư của mục này khá lớn, quay vòng vốn chậm, nhưng thu lợi cũng tương đối nhiều. Hơn nữa thao tác dài hạn có sự thu lợi lâu dài, không giống như thao tác ngắn hạn chỉ có thể mua hoặc bán một lần."

"Ngoài ra, tôi kiến nghị thành lập một quỹ tư nhân ở nước ngoài. Người khống chế quỹ này tôi đã chọn xong rồi, là vị thầy giáo khi tôi thực tập ở phố Wall. Ông ấy là một người làm việc rất tuyệt với, chỉ là dính vào đám xã hội đen, nên bị người ta sợ hãi. Nếu như tôi có thể bảo vệ ông ta một cách an toàn, thì tôi nghĩ có khả năng mời được ông ấy đến giúp chúng ta. Tôi sẽ gửi tài liệu về ông ấy cho anh sau, anh có thể xem xem đáng để dùng hay không."

Diệp Nhiễm ngồi trước mặt Diệp Thu, vừa đưa tập tài liệu cho Diệp Thu, vừa giải thích.

Diệp Thu biết giết người, nhưng lại không biết kiếm tiền, nghe thấy những từ ngữ chuyên dùng đó, chỉ cảm thấy đầu to đùng ra.

Thế giới này có người toàn tài không? Không có.

Những nhân vật nam trong truyện tiểu thuyệt thiên văn địa lý gì cũng biết không thể tìm thấy trong đời sống hiện thực.

Diệp Thu biết giết người, biết đua xe, học thuộc "Âm dương thuật", còn có thể dùng một chiếc nhẫn để đọc được ký ức của người khác. Nhưng anh không biết tiếng nước ngoài, không hiểu gì về chính trị cao tầng, không biết kinh tế học và triết học, không biết kiến thức về kiến trúc và nghệ thuật trang trí.

Vì thế, Diệp Thu chỉ có thể là một nhân tài.

Đúng là không thể tưởng tượng là Diệp Gia lại có một người con gái xuất chúng thế này, năng khiếu đầu tư của Diệp Nhiễm làm cho những người chuyên ngành cũng phải kinh ngạc. Đưa cho cô 10 ức nhân dân tệ, Diệp Thu rất tin tưởng có thể kiếm được tiền.

Việc quan trọng hơn nữa là, Diệp Nhiễm còn là một cô gái đẹp.

Cô là con gái nhỏ của Diệp Vân Lam, lục thúc của Diệp Hổ, có lẽ được coi là em của mình nhỉ?

Diệp Thu xua tay, cười nói: "Em gái à, em không phải giải thích cho anh kỹ thế đâu. Về phương diện này, em chuyên nghiệp hơn anh. Anh đã giao cho em món tiền này, là đã rất tin tưởng vào em. Cứ làm theo kế hoạch của em đi. Đừng để cho một người ngoại đạo như anh đến chỉ đạo."

Quả nhiên, đôi lông mày của Diệp Nhiễm chau vào nhau, rồi hỏi: "Sao anh biết tôi là em gái anh? Nói không chừng anh còn không lớn tuổi bằng tôi đấy."

Phụ nữ có một đặc điểm rất nổi bật. Cô gái nhỏ thích trang điểm cho trưởng thành, thường thấy những đứa trẻ mấy tuổi đi dép cao gót của mẹ trên đường, thiếu niên mười mấy tuổi có một đôi chân nhỏ như dây điện chẳng làm cho người ta thấy gợi cảm gì hết, và một bộ ngực xẹp lép như sân bay. Nhưng những người phụ nữ có tuổi một chút lại thích đóng giả nai, mặc bộ quần áo màu sặc sỡ, nói chuyện thì chớp mắt trông thật ngây thơ, bện ai bên như cô nương thôn dã, khi nói chuyện với người khác nhất định phải thêm mấy từ à hả dạ vâng vào.

Diệp Nhiễm vẫn là phụ nữ trẻ, vì thế, cô rất có ý kiến với việc Diệp Thu gọi cô là em gái. Vì nhìn từ tướng mạo của Diệp Thu, tên đã trở thành nhân vật truyền kỳ của Yến Kinh đúng là trẻ một cách hơi quá đáng.

Nếu so với những người khác, đúng là người này đã trẻ hơn rất nhiều.

Ít nhất, Diệp Nhiễm cũng rất có thiện cảm với Diệp Thu.

Năng lực của Diệp Thu đã làm cô khuất phục, sứ mệnh xây dựng "một Diệp Gia mới" trên lưng Diệp Thu làm cho cô khâm phục. Còn nguyên do tranh luận với anh một điều thế này, đó là do tâm tư riêng của cô gây ra.

Nếu như mình và anh ta cứ giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, thì về sau đã trở thành quên miệng rồi, rất khó chữa.

Vừa vặn Diệp Thu gọi cô một tiếng "em gái", điều này đã trở thành cái cớ để cô kéo gần quan hệ giữa hai người.

Diệp Thu chưa kịp trả lời, chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên.

Tên hiển thị trên điện thoại là Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu nhìn sang Diệp Nhiễm, rồi ấn phím nghe trước mặt cô. Nghĩ bụng, quan hệ của mình và Nhiễm Đông Dạ không thể giấu những người thông minh.

Nghe nói con gái vừa mất đi lần đầu tiên, rất dễ bị rơi vào tình trạng không có cảm giác an toàn, mặc dù mỗi ngày Diệp Thu đều gọi điện cho cô, nhưng mấy ngày nay hơi bận, vì thế cũng không có thời gian gặp mặt cô.

"Đông Nhi, sao thế?" Diệp Thu dịu dàng cất tiếng hỏi.

"Diệp Thu, giờ em đang ở bệnh viện." Tình cảm của Nhiễm Đông Dạ vẫn còn ổn định, âm thanh rất rõ ràng.

"Bệnh viện gì? Sao thế?" Diệp Thu lo lắng hỏi, âm thanh cũng lớn hơn một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Bệnh viện khu Lam Thiên. Em không sao, là Song Hoài....Song Hoài bị xe tông." Nhiễm Đông Dạ nói một cách buồn bã.

"Được. Em đợi chút. Đừng lo lắng. Anh đi ngay bây giờ đây." Vừa nói Diệp Thu vừa làm một động tác tay với Diệp Nhiễm, sau đó cầm điện thoại nhanh chân bước ra ngoài.

Khi Diệp Thu lái xe chạy đến cổng bệnh viện khu Lam Thiên, đã gặp phải xe của Yến Thanh Phong.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau trong không trung, rồi lại rời ra nhanh chóng. Yến Kỷ Đạo làm một động tác tay mời, ngụ ý xe của Diệp Thu vào trước. Diệp Thu cũng là một động tác giống thế, ngụ ý mời anh ta trước. Khi hai người đang khách khí, một chiếc BWV đằng sau đã ấn còi thúc hai người họ đi mau, đừng chắn ngoài cổng.

Hai người lúc đó mới lái xe, một trước một sau vào bệnh viện.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau đi vào phòng cấp cứu trên tầng ba.

Khi Diệp Thu đi đến đó, thấy người quen cũ Lục Thiên đang cùng mấy người nữa đợi ở cửa. Những người đó nam có nữ có, hai người phụ nữ trung niên rất cao quý ngồi trên chiếc ghế trước cửa khóc lóc, mấy người đàn ông mặt uy nghiêm quần áo bất phàm cũng buồn rầu. Có lẽ đây là mẹ của Song Hoài.

Ở bên cạnh còn có mấy người lãnh đạo bệnh viện, cẩn thận đứng ở một bên, giả bộ đang rất cẩn thận thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân và trăm phương ngàn cách cứu chữa.

Còn có một đám cầm bút, xem ra giống như phóng viên, đang đứng ở đằng xa ngoài hành lang. Có lẽ là có người thấy Nhiễm Đông Dạ xuất hiện ở đây, nên vội chạy đến lấy tin.

Diệp Thu không nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ, có lẽ sự mất tích của cô có quan hệ với đám phóng viên này.

Diệp Thu không yên tâm sự an toàn của Nhiễm Đông Dạ, gọi điện cho cô một lần nữa. Nhiễm Đông Dạ nhấc máy rất nhanh, nói rằng mình đang ở tầng ba phòng 302, ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên, vì thế cô không tiện đứng ngoài cửa phòng bệnh nhân.

Khi Diệp Thu đẩy cánh cửa phòng làm việc của chủ nhiệm, thấy Nhiễm Đông Dạ dang buồn rầu ngồi trên sô pha, thấy Diệp Thu bước vào, Nhiễm Đông Dạ liền đón anh, kéo tay Diệp Thu nói: "Em cứ nghĩ rằng sự việc không đơn giản như thế. Đầu tiên là bị người ta lấy túi, rồi lại bị tai nạn xe....trong bụng Song Hoài còn có đứa bé, hi vọng không có việc gì. Nếu không thì, dù Song Hoài có tỉnh lại thì cũng không chịu nổi sự đau khổ này."

Diệp Thu vuốt đầu Nhiễm Đông Dạ đầy yêu thương, kéo cô ngồi xuống sô pha, ôm cô vào lòng. Nghĩ bụng, sự đấu tranh giữa đàn ông, vốn không nên kéo cả phụ nữ vào, chỉ là có những lúc, con người để đạt được mục đích của mình, cũng trở nên ích kỷ.

"Có lẽ không có chuyện gì đâu. Yến Gia nhất định sẽ nghĩ cách cứu Song Hoài. Vừa nãy ở cửa bệnh viện, anh nhìn thấy Yến Kỷ Đạo đi đến. Cha mẹ của Song Hoài cũng đến rồi....Họ nhất định sẽ mời được bác sĩ giỏi nhất. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, nghỉ ngơi một chút đi. Việc tìm hung thủ cứ giao cho bọn anh giải quyết là được rồi." Diệp Thu an ủi cô nói.

"Không được. Em phải đợi đến khi Song Hoài tỉnh lại, nhìn thấy cô ấy em mới yên tâm." Nhiễm Đông Dạ cố chấp lắc đầu.

Diệp Thu ôm Nhiễm Đông Dạ nói nhỏ nhẹ, đến tận nửa tiếng đồng hồ sau, mới có người ở ngoài ồn ào. Diệp Thu biết rằng có lẽ cuộc phẫu thuật đã hoàn thành, nên để Nhiễm Đông Dạ đợi ở phòng làm việc, mình ra nghe tin tức.

Nếu để đám phóng viên nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ ở bệnh viện,có lẽ ngày mai sẽ có một đám tin tức lộn xộn. Nào là nữ minh tinh đã xảy thai, nào là Nhiễm Đông Dạ đến bệnh viện là để căng ngực....Chỉ có điều bạn không làm được, chứ không có việc bọn khốn đó không nghĩ ra được.

Hai người bác sĩ mặc áo blue trắng bị một đám người vây xung quanh, hai người biết thân phận của đám người này không đơn giản, mặc dù lòng bất an, nhưng vẫn nỗ lực tỏ ra phong cách của bác sĩ, trấn tĩnh và đau khổ nói: "Mẹ an toàn rồi, đứa con quá nhỏ, hơn nữa chiếc xe đâm đúng vào vùng bụng...vì thế không giữ được đứa trẻ. Chúng tôi đã cố hết sức. Thật sự rất xin lỗi."

Mẹ của Triệu Song Hoài mặc dù tiếc thương đứa cháu ngoại chưa ra đời, nhưng nghe thấy con gái không sao, cũng là một tin tốt. Bà nói liền mấy câu cảm ơn, rồi muốn đi vào chăm con. Nhưng lại bị các bác sĩ cản lại, nói rằng bệnh nhân phải nghỉ ngơi bây giờ.

Sảy thai rồi?

Sắc mặt của Diệp Thu tím lại, có một cảm giác rất lạ.

Mặt Yến Thanh Phong như bụi vậy.

Người buồn nhất ở đây là anh ta, mặc dù đứa con này chẳng có chút quan hệ nào với anh ta hết.

Sinh, không phải là nguồn tài nguyên do anh ta cung cấp.

Chết, cũng không phải là do anh ta làm.

Nhưng giờ đây tất cả mọi người đều đặt mục tiêu nghi ngờ lên người anh ta.

Vừa nãy khi đến đâu anh ta đã chào người nhà Triệu Gia, mặc dù họ cũng đáp lại một tiếng, nhưng thái độ khác hẳn với hồi trước, lạnh lùng rất nhiều.

"Yến Thiếu, giờ đây phải làm sao? Tình hình này rất bất lợi với chúng ta." Lục Thiên nói cẩn thận ở bên cạnh.

Yến Thanh Phong nhìn anh ta, không trả lời câu hỏi đó, lúc này, anh ta thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Tên ngốc cũng có thể thấy được tình hình tệ hại của anh ta lúc này.

Thấy Diệp Thu đứng đằng sau đám người, anh ta bước từng bước lớn đến.

"Diệp Thiếu thủ đoạn được lắm. Thanh Phong lĩnh giáo rồi." Yến Thanh Phong cười lạnh lùng nói.

Diệp Thu khẽ thở dài, anh biết giờ nhất định Yến Thanh Phong đổ tất cả trách nhiệm lên đầu anh. Biết rằng mình có giải thích cũng vô dụng, chỉ càng làm tình hình tồi tệ thêm mà thôi, vì thế anh cười nói: "Nếu so sánh với chiêu đãi của Yến Thiếu ở Tô Hàng, thì thủ đoạn này thật sự là chưa thấm vào đâu."

Trong mắt Yến Thanh Phong ánh lên một tia lửa hận, rồi lắc lắc đầu, nói: "Diệp Thiếu nói thế là khách sáo rồi. Thủ đoạn có thể giành được lợi ích lớn nhất mới là thủ đoạn tốt nhất. So sánh hai bên, rõ ràng là Diệp Thiếu giỏi hơn rồi."

"Vậy thì tôi phải cảm ơn sự khen ngợi của Yến Thiếu rồi."

"Đừng khách sáo. Đời còn dài mà." Yến Thanh Phong xua xua tay, rồi để Lục Thiên lại bên này giúp đỡ, mình quay người bước vào thang máy.

Yến Thanh Phong biết rằng việc sảy thai của Triệu Song Hoài nói gì với mình, có lẽ gọi nó là họa cũng không quá đáng.

Anh ta chạy xe thẳng đến nhà cũ, hỏi người phụ trách trông lão gia: "Ông đang làm gì vậy? Tôi có việc gấp muốn gặp ông."

"Lão gia đang nghỉ ngơi, ông đã nói rồi, không gặp ai cả."

Người đặc hộ khó khăn nói.

Lòng Yến Thanh Phong nặng trĩu, biết rằng ông đã biết tin Song Hoài sảy thai.

Bộ quốc phòng gọi điện đến thông báo, nói rằng sự phòng ngự trụ sở của tiểu đội Tử La Lan cần phải thăng cấp, từ hệ thống phòng ngự đời I Hồng tinh đổi thành đời II Hồng tinh, gọi tiểu đội Tử La Lan gọi người đến tiếp nhận.

Diệp Thu biết trước mắt người phụ trách thăng cấp hệ thống là Giang Yến Tử, không để ai khác làm, tự mình đi đến ngoài trụ sở để tiếp đón.

Trước đó Diệp Thu rất áy náy với Giang Yến Tử, cảm thấy vì mình cô ấy mới phải đi đến một bộ phận nhàm chán. Đến khi anh đã có nhận thức về quyền hạn của mạng lưới bộ phận, Diệp Thu mới biết mình đã sai quá nhiều.

Địa vị chủ đạo trong chiến tranh tương lai là cuộc chiến tin tức. Mà cuộc chiến tin tức quy kết cho cùng cũng là chiến tranh mạng.

Thời cơ này thành lập một bộ phận mạng như vậy, tính quan trọng của nó không cần nói cũng biết.

Chiếc xe màu đen đừng lại trước mặt Diệp Thu, Giang Yến Tử là người đầu tiên bước xuống xe.

Diệp Thu thấy Giang Yến Tử mặng một bộ quân trang phẳng phiu, giống như trước mắt có một luồng sáng vậy.

Cảm giác mang đến cho người khác vẫn là thông minh và kiên nghị, cơ thể có những đường cong rõ nét, màu áo quân trang xanh da trời, ủng cao màu đen, làm cả người cô có một khí chất làm rung động lòng người.

Thật hi vọng người con gái đáng thương đáng kính này có thể bắt đầu lại từ đầu.

"Đến rồi." Diệp Thu mỉm cười nói với Giang Yến Tử. Theo thường lệ, anh phải xưng Giang Yến Tử là "chủ nhiệm Giang". Nhưng giữa hai người thâm tình không tồi, hơn nữa, Giang Yến Tử cũng từng làm đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan. Nếu xưng hô như vậy, càng làm cho hai người thấy xa lạ hơn.

"Ừ. Hệ thống phòng ngự của các tiểu đội đều phải nâng cấp. Hôm nay đến lượt tiểu đội Tử La Lan." Giang Yến Tử nói. Sau đó chỉ hai người đằng sau mình nói: "Họ là trợ thủ của tôi. Hệ thống phòng ngự của tiểu đội Tử La Lan sẽ do họ phụ trách nâng cấp."

Rồi lại chỉ một người con trai trẻ mặc quân phục như mình, nói: "Yến Khang.

Rồi lại chỉ một người con gái xinh xắn đang nháy mắt với Diệp Thu, nói: "Lâm Bảo Nhi."

Giang Yến Tử vốn là người rất lạnh lùng, dù khi giới thiệu hạ thủ của mình cô cũng rất đơn giản. Có thể dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giới thiệu, cô ấy sẽ không nói thừa một lời nào.

Diệp Thu đang nhìn thẳng vào hai người một nam một nữ ở đằng sau Giang Yến Tử, người con trai là Yến Khang đã rất quen thuộc, còn người con gái đang cười như hoa nở kia chính là Lâm Bảo Nhi một sau trở về.

Đừng nói nhé, Lâm Bảo Nhi mặt mày đẹp đẽ cơ thể phổng phao mặc một bộ quân phục màu xanh lên người rất mê hồn.

Giống như...giống như loại tiểu LOLI trong phim nước ngoài cố tình mặc bộ áo quân phục vậy.

Sao cô ấy lại về rồi? Diệp Thu ngơ ngác nghĩ.

Diệp Thu cười chào hai người, sau đó hướng dẫn hai người đi xuống trụ sở.

Lâm Bảo Nhi vốn tưởng mình sẽ làm cho Diệp Thu ngạc nhiên, không ngờ anh ta nhìn thấy mình lại chẳng có biểu cảm gì hết, làm cô rất tức tối. Thượng cấp ở trước mặt, cô cũng không tiện thể hiện, chờ một cơ hội có thể dạy cho Diệp Thu một bài học.

Dẫn họ đến phòng máy, Yến Khang và Lâm Bảo Nhi bắt đầu lấy máy tính tùy thân của mình ra và bận công việc. Diệp Thu và Giang Yến Tử đang đứng ở bên cạnh nhìn họ biểu diễn, vừa nói chuyện nhỏ.

Thấy ngón tay của Lâm Bảo Nhi gõ tanh tách trên bàn phím, trong lòng Diệp Thu thầm ngưỡng mộ. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là một cô gái ham chơi, giờ đây cũng đã trở thành trụ cột của quốc gia, sử dụng tài trí của mình làm việc ở cương vị quan trọng.

Diệp Thu giả bộ đứng đằng sau Yến Khang quan sát, rồi lại chầm chậm di chuyển sang đằng sau Lâm Bảo Nhi.

Lâm Bảo Nhi không quay đầu lại cũng biết người đằng sau cô là Diệp Thu, cười hì hì nói: "Diệp Thu, thấy em anh rất ngạc nhiên phải không?"

"Đúng thế. Chẳng phải em nói một năm sau mới về sao? Sao đã về sớm thế này rồi?"

"Hì hì, em là nhân tài ưu tú đấy, vì thế được tốt nghiệp sớm. Hơn nữa phải kiến tạo lại bộ phận mới, nên phải có người giúp đỡ. Vì vậy đã điều em và Yến đầu heo về đây."

"Thảo nào." Diệp Thu gật đầu.

Lâm Bảo Nhi cười ranh mãnh, rồi nói: "Diệp Thu, em đã nói với ông rồi, nói rằng có một bạn nam thích em đến cầu hôn."

"Thật sao?" Mặt Diệp Thu ngưng lại, hỏi.

Không ngờ việc anh lo lắng nhất đã xảy ra rồi, vốn anh còn tưởng Lâm Bảo Nhi nói đùa.

"Đương nhiên là thật rồi. Em làm sao dám nói dối với ông nội?" Mặt Lâm Bảo Nhi thật thà nói. Thực ra cô chưa hề nói với ông nội chuyện này, chỉ là muốn trừng phạt Diệp Thu vừa nãy không để ý đến cô, vì thế mới nói vậy.

Thấy bộ dạng sợ sệt của Diệp Thu, điều này càng kích thích Lâm Bảo Nhi phải biến chuyện này thành thật.

"Đây là chuyện trước kia anh đã hứa với em, anh sẽ không hối hận chứ?" Lâm Bảo Nhi quay người, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn vào Diệp Thu và nói.