Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 612




Vừa rồi ba cô nàng ở khu nhà màu lam đang ngồi nói chuyện với Tây Môn Thiển Ngữ, Tây Môn Thiển Ngữ nhận điện liền di ra bồn hoa bên này. Tiểu tinh quái Lâm Bảo Nhi này nghe thấy tiếng Diệp Thu, liền chạy tới nghe lén, vừa hay nghe được tin buổi gặp mặt.

"Diệp Thu, anh cũng rất muốn đua xe với bọn họ một lần đúng không?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thu, tự chủ trương nói.

Diệp Thu lắc đầu: "Không có, kỹ năng lái xe của anh không tốt, không dám so với bọn họ."

Diệp Thu không có nghĩ buổi tối ra ngoài điên cuồng cùng Lâm tiểu tinh quái này, hiện tại là lúc quan trọng, nếu mang theo người bên cạnh ra ngoài vui chơi mà sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn sẽ áy náy cả đời.

"Tên nhát gan này, anh lái xe rất tốt, chỉ là không muốn cùng người khác đua thôi." Lâm Bảo Nhi nổi giận đùng đùng mắng Diệp Thu.

Diệp Thu còn chưa kịp phản bác Lâm Bảo Nhi đã dở chiêu làm nũng, chạy tới ôm bả vai hắn, một phen nước mắt lưng tròng: "Ô ô, Diệp Thu, anh dẫn em ra ngoài chơi đi. Em biết anh tốt nhất, chuyện anh canh lén lên máy bay trốn em cũng không trách anh, chẳng lẽ anh không thấy áy náy sao? Cho dù bọn em không nói, anh cũng phải bù đắp a, lòng em thực sự rất bi thương. còn chị Mặc Nùng, chị Đường Đường, các chị ấy cũng thế....... anh chỉ cần đưa bọn em ra ngoài chơi một lát, chỉ một lát, anh nói xem chúng ta chơi xong về còn bi thương nữa không?"

Bị Lâm Bảo Nhi nói, Diệp Thu trong lòng đúng là vô cùng áy náy. Tuy rằng biết nha đầu kia nói cũng đa phần là diễn trò, vào Hồng Kong vài ngày, trừ lúc mang các nàng đến Walt Disney, thật ra cũng không đưa các nàng đi đâu. Thậm chí ngay cả cảnh đêm ở Hồng Kông cũng không được thưởng thức.

Cho dù là người bình thường đi vào Hồng Kong cũng phải xả láng đi mua sắm một phen, cái nàng đều là thiên kim tiểu thư lại phải suốt ngày ngồi ở nhà đợi mình về nói chuyện mấy câu, sau đó một ngày thế là hết.

Chuyện này đối với các nàng thật không công bằng.

Diệp Thu nhìn về phía Tây Môn Thiển Ngữ nói: "Tiện không?"

"Tiện, chúng ta cứ thế đến, bọn họ không nói gì đâu." Tây Môn Thiển Ngữ cười, nàng không ngờ Diệp Thu đồng ý tham gia cuộc hội họp này, nàng thầm nghĩ buổi tối mình không nên quá điên cuồng, phải thục nữ mới được."

"ừm, Gọi điện trước cho đám tiểu quỷ kia một chút, không được kêu mình là nữ vương, ai dám kêu, kẻ đó chết." Tây Môn Thiển Ngữ thầm nghĩ.

Diệp Thu nhìn nhìn, nói: "Cho các em nửa giờ trang điểm là ăn mặc, sau đó chúng ta ra ngoài ăn tối, cơm nước xong mới đi chơi."

Lâm Bảo Nhi hôn lên mặt Diệp Thu chụt một cái, sau đó vui vẻ chạy đi thay quần áo.

"Em cũng đi thay quần áo." Tây Môn Thiển Ngữ nói, cũng nhanh chóng chạy về phòng.

Diệp Thu nhìn Tây Môn Hướng Đông nói: "Chuyện an toàn có vấn đề gì không?"

"Tuy rằng gần đây các thế lực Hắc bang Hồng Kong đang tiến hành thay máu, bọn họ hoạt đồng cũng khó khống chế, nhưng ai cũng phải nể mặt mũi Tây Môn gia tộc. Nếu Diệp Thiểu còn lo lắng, vậy tôi sẽ cử người ở ngoài bí mật bảo vệ." Tây Môn Hướng Đông cười nói, vẻ mặt tự tin vô cùng.

Diệp Thu không xác định Tây Môn có biết chuyện Thiên Giới đã giải thích với mình không, nói: "Chuyện an toàn nhất định phải chú ý."

Khi về phòng Trầm Mặc Nùng mở cửa sau, ngồi ra ban công đọc sách, Diệp Thu đi vào thuận tay đóng cửa phòng.

"Có thể có nguy hiểm hay không? Nếu cảm thấy không an toàn, em đi nói với Bảo Nhi." Trầm Mặc Nùng gập lại cuốn Mỗi tuần một nhân vật vất lên bàn trà, quay sang nhìn Diệp Thu hỏi.

Diệp Thu đứng sau Trầm Mặc Nùng, ôm thân thể nàng, vùi mặt vào sau gáy, tham lam hít lấy mùi hương như hoa lan trên thân thể nàng, nói: "Bảo Nhi nói đúng, anh cũng áy náy với bọn em nhiều lắm, có thể làm cho bọn em chút gì, lòng anh cũng thoải mái hơn một chút."

Trầm Mặc Nùng bắt lấy đôi tay đang vuốt ve bộ ngực mình của Diệp Thu, hô hấp có chút dồn dập nói: "Anh và Đường Quả.... có phải đã?"

Có người nói, trải qua một lần nếm trái cấm, nam nữ đều rất dễ động xuân tâm, ngược lại xử nữ và xử nam, năng lực chịu đựng lại cao hơn một chút.

Cũng không biết sao lại thế, Trầm Mặc Nùng chưa bao giờ thấy mình là nữ nhân có ham muốn dục vọng cao, nhưng vừa bị Diệp Thu ôm lấy, bộ ngực bị vuốt ve vài cai, liền giống như điện giật, thân thể mềm nhũn ra.

Sợ Diệp Thu phát hiện dị thường của thân thể mình, chỉ có thể bắt lấy tay hắn, không cho hắn tiếp tục làm xằng.

Nghĩ lại, bọn họ cũng đã lâu không hưởng thụ lại cảm giác mê hồn kia.

Biết với trí thông mình của Trầm Mặc Nùng, sớm muộn chuyện này cũng bị nàng phát hiện, Diệp Thu cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: "Đúng thế, lúc trước anh không hiểu tại sao thân thể cũng không khống chế nổi, là nàng cứu anh, chờ khi anh tỉnh táo lại.... bọn anh đã ở cùng một chỗ."

Diệp Thu xấu hổ cười, nói: "Nói như vậy có phải vô trách nhiệm hay không? Anh lúc ấy thực sự không biết xảy ra chuyện gì, cũng không phải là mượn cớ để trốn tránh trách nhiệm."

Trầm Mặc Nùng không cơ tâm tư ghen tị, ngược lại có cảm giác như mình được đại xá, nàng vẫn cảm thấy mình đã giành bạn trai với Đường Quả, như vậy khiến nàng khi đối mặt với Đường Quả luôn áy náy không ngớt.

Hiện tại Diệp Thu và Đường Quả đã tới mức này, nàng trái lại thấy thoải mái hơn, cười nói: "Cũng không cần tự trách, tâm tư của Quả Quả với anh, anh hẳn là biết, chỉ cần về sau đối tốt với nàng là được, phụ nữ không cần lãng mạn cũng không cần hứa hẹn, chỉ cần cả đời bình an bên người mình yêu là được rồi."

Quả Quả vốn từ nhỏ không có mẹ, cho nên tính tình có chút khác thương, nó không biết thể hiện tình cảm, tâm tư lại lương thiện, lại luôn không làm nổi chuyện tốt, cho nên có thời gian phải bảo ban nó."

"Em không biết hai người lúc đó trải qua cái gì, nhưng lần này gặp thấy Quả Quả thây đổi nhiều, chẳng lẽ anh không phát hiện ra? Nó so với trước kia trầm lắng hơn, không thẳng thắn như trước, có lẽ đây là biểu hiện đã trưởng thành.... nhưng bình thường cũng ít cười, nhiều khi ngồi ngây ngốc một mình, chắc trong lòng đang có suy nghĩ khó giải."

Diệp Thu gật đầu, nói: "Anh hiểu, anh cũng muốn nói chuyện với nàng, nhưng mấy ngày bận việc, cũng không biết mở miệng thế nào, đợi cơ hội thích hợp, anh sẽ nói chuyện với nàng."

Diệp Thu nghĩ hắn không biết mở miệng nói chuyện với Đường Quả thế nào, mới có thể làm cho nàng tự nhiên sau khi có quan hệ kia với mình, vả lại trách nhiệm chủ yếu là về phía hắn.

Diệp Thu trong lòng vẫn luôn kiểm điểm mình, cân nhắc biện pháp giải quyết. Cho dù như vậy, Diệp Thu trải qua cảnh này nhiều, cũng không khó thích ứng như trước, hiểu được cái gì cần từ bỏ, cái gì phải quý trọng.

Nghĩ đến bộ dạng Đường Quả rầu rĩ không nói không cười, Diệp thu liền thấy trong lòng một trận quặn đau.

"Mình thích nàng, cái này không có giả." Diệp Thu thầm nghĩ.

Diệp Thu ghé vào vai Trầm Mặc Nùng, hô hấp cùng cử chỉ của nàng cũng mất tự nhiên lên, tuy rằng lúc trước ở cùng Lam Khả Tâm cũng có chút mệt, nhưng mùi hương cơ thể nàng như thuốc kích thích cực mạnh, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

"Em chặn tay anh làm gì thế?" Diệp Thu muốn thò tay và trong áo Trầm Mặc Nùng, không ngờ bị nàng nắm chặt lấy.

"Không được làm bậy." Trầm Mặc Nùng cười, khuôn mặt bóng loáng như phủ một tầng phớt hồng, liếc xéo Diệp Thu một cái.

Diệp Thu lại cố vài lần, Trầm Mặc Nùng vẫn không buông tay, Diệp Thu liền cách quần áo xoa nắn bộ ngực lớn của nàng, tuy rằng không thoải mái bằng sờ trực tiếp, nhưng nhớ tới bộ ngực sau khi khỏa thân của nàng, trong lòng vẫn thấy kích thích( ts mọi thời điểm ~.~)

"Anh......." Trầm Mặc Nùng hừ khẽ.

"Anh nói nó cũng không nghe." Diệp Thu nói, sau đó cúi đầu thổi một hơi vào vành tai Trầm Mặc Nùng.

"Diệp Thu, bây giờ là ban ngày." Trầm Mặc Nùng muốn từ chối, nhưng hai tay không có chút khí lực, ngay cả bàn tay đang nắm tay Diệp Thu cũng buông lỏng ra, khiến cho cặp ma trảo kia luồn vào bên trong cấm địa của mình.

"Ban ngày? Che màn lại là thành buổi tối rồi." Diệp Thu hôn một cái lên cổ Trầm Mặc Nùng, chạy tới vén bức màn lại, sau đó chạy lại vùi đầu vào ngực Trầm Mặc Nùng.

Hai người không còn cố kị gì, trong nháy mắt cơ thể hòa vào nhau.

Quần áo còn chưa kịp cởi hết, trên thân Trầm Mặc Nùng quần áo âu phục màu bạc còn chưa cởi, dưới chân còn đi đôi giầy cao gót, váy cuốn đến eo, quần lót lột xuống dưới, cứ như vậy bị Diệp Thu đẩy ra ghế, sau đó tiến vào thân thể.

Trầm Mặc Nùng càng cố nén thanh âm rên rỉ, nhưng Diệp Thu trùng kích quá mạnh, khoái cảm đánh liên miên vào như thủy triều, khiến tiếng kêu vang vọng khắp căn phòng.

Trầm Mặc Nùng xấu hổ vô cùng, cũng không biết thân thể mình sao lại có nhiều nước đến vậy, khi lần thủy triều thứ hai, nàng rốt cuộc không kìm được mà hét lên. Thành âm kiều mị vô cùng, nếu Diệp Thu không phải sợ thời gian không đủ, nhất định chinh phạt nàng lần thứ ba.

Đường Quả thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Bảo Nhi ghé lỗ tai vào cửa phòng chị Mặc Nùng không biết đang làm cái gì.

Đường Quả lén lút đến sau lưng nàng, hỏi: "Bảo Nhi, em làm gì thế?"

"A?"Lâm Bảo Nhi kinh hô lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, tay bưng lấy miệng.

"Em không làm gì." Lâm Bảo Nhi sắc mặt cổ quái giải thích, chạy nhanh về phòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đường Quả nghi hoặc nhìn Lâm Bảo Nhi chạy về phòng, sau đó đem lỗ tai dán vào cửa phòng Trầm Mặc Nùng, bên trong im ắng, cái gì cũng không nghe được.

"Sao lại có biểu tình kia chứ?" Đường Quả kì quái nghĩ

Vốn còn muốn vào xem Trầm Mặc Nùng trang điểm mặc quần áo thế nào, nhưng lo lắng thái độ vừa rồi của Lâm Bảo Nhi, Đường Quả bước nhanh về phòng Lâm Bảo Nhi.