Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 261: Không Mời Mà Đến




Nhân lúc đợi đèn đỏ, Triệu Dương hạ nửa cửa kính xe xuống và nói: “Cô yên tâm, nếu xảy ra chuyện phiền phức gì thì tôi sẽ không để liên lụy tới cô”.

Tô Linh liếc xéo anh và đáp: “Anh đừng tỏ ra kỳ quái với tôi như thế, không có lần sau đâu, sau này anh cũng không cần đón tôi tan làm nữa".

Triệu Dương cười tự giễu: “Sao vậy, sợ thân phận của tôi bị lộ khiến cô mất mặt à?"

Tô Linh không giải thích: “Anh có thể hiểu như vậy cũng được”.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây, cả hai người họ đều biết rằng nếu nói tiếp sẽ xảy ra một trận cãi vã.

Triệu Dương mỉm cười bất lực, từ khi hai người họ xác định mối quan hệ, dường như những cuộc tranh cãi còn nhiều hơn những lúc ngọt ngào.

Đủ mọi nguyên nhân tranh cãi, vì người vì vật.

Nói tóm lại, khi tiếp xúc ngày càng sâu, nhận thức và giá trị sống khác nhau sẽ khiến hai người phát sinh quan điểm bất đồng vì một số chuyện gì đó.

Giống như hai viên đá góc cạnh, một khi đã quyết định ở cạnh bên nhau thì chúng phải cọ xát và va chạm vào nhau, luôn có một trong hai viên đá phải được mài nhẵn trước.

Triệu Dương nghĩ rằng mình là viên đá được mài nhẵn trước đó.

Tô Linh hơi khó chịu với bầu không khí này, cô nói: “Anh cười cái gì?"

Đèn xanh đã sáng, Triệu Dương nhấn ga và đáp: “Tới đây đón cô tan làm mà cũng có thể khiến cô không vui, cô nói coi có nhàm chán không?"

Tô Linh cũng cảm thấy như vậy, nhưng không thể tìm ra mấu chốt của vấn đề: “Anh đang trách tôi ư?"

"Không trách cô mà trách tên Tô Hoa khốn nạn kia!"

"Tóm lại sau này anh đừng để ý đến nó nữa là được, tôi cũng rất ghét thằng ranh này”.

Triệu Dương không muốn tiếp tục chủ đề này: “Đúng rồi, tôi nói chuyện với người trong nhà rồi, phòng cũng đã dọn cho cô, giờ về thu xếp đồ đạc, ngày mai cô có thể dọn đến ở”.

Tô Linh hơi bối rối: “Nhanh vậy sao? Mẹ anh có hỏi gì không?"

Triệu Dương kể lại với cô về cách anh nói với mọi người trong nhà, sau đó dặn dò: "Đó là cách tôi giải thích, tóm lại cô đừng để lộ sơ hở là được”.

Tô Linh thở phào nhẹ nhõm: “À... Triệu Dương, tôi rất ít khi sinh hoạt chung một chỗ với người khác, nếu đến lúc đó...”

Cô không biết giải thích thế nào.

Tô Linh cũng biết tính tình của mình không tốt lắm, nhiều góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác biệt với Triệu Dương, huống hồ là nhà họ Triệu.

Thỉnh thoảng cãi nhau với Triệu Dương thì không sao, nhưng nếu có bất hòa với người nhà của Triệu Dương thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên hơi hối hận, không nên hấp tấp đồng ý đến nhà Triệu Dương.

Về mọi mặt, có quá nhiều thứ phải xem xét và đắn đo, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Triệu Dương an ủi: "Cô yên tâm, tôi đã nói với bọn họ rồi, công việc của cô bận rộn nên mọi người sẽ không phiền đến cô đâu”.

Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm lo âu.

...

Về đến nhà, Tô Linh lên tầng thu dọn đồ đạc, còn Triệu Dương chuẩn bị bữa tối.

Nấu xong, anh hét lớn: "Ăn tối thôi!"

Tô Linh thay bộ quần áo ở nhà, xỏ chân vào dép lê bước xuống: “Đói chết mất, sắp dọn xong đồ rồi, xem ra ngày mai phải tìm một công ty chuyển nhà thôi”.

Triệu Dương đưa bát cơm cho cô: “Phải tốn bao nhiêu tiền? Thôi vậy, mai tôi mượn xe là được”.

"Anh có thể mượn xe sao?"

"Chắc là được”.

Triệu Dương cũng không chắc lắm, thử hỏi xem sao, trước đây Vương Như Nguyệt là một nhà thầu xây dựng, hẳn là có rất nhiều tài nguyên, đối với cô mà nói thì việc mượn một chiếc xe chở hàng không phải là việc gì khó.

"Có cần tôi xin nghỉ để giúp anh không? Đồ của tôi hơi nhiều”.

"Không cần đâu, tôi gọi mấy người Từ Tam tới giúp là được rồi”.

Tô Linh cảm thấy kỳ lạ: “Đúng rồi, sao mấy ngày nay các anh nhàn rỗi vậy, không phải đi làm sao?"

Triệu Dương giải thích qua loa cho có lệ, chuyện anh bị cách chức tạm thời vẫn chưa thể nói với Tô Linh.

Không phải anh lo lắng, mà nếu Tô Linh biết anh bị công ty quản lý tòa nhà gây khó dễ như vậy, cộng thêm việc hai người sắp rời khỏi Đế Uyển thì chắc chắn đến tám chín phần là cô sẽ không để anh tiếp tục ở lại đây làm việc.

Tô Linh vẫn đang lo lắng: “Công việc của anh tính thế nào? Nếu thật sự chuyển về nhà cũ thì anh đến đây làm việc bằng cách nào? Hay là, tôi nhờ một người bạn tìm cho anh một công việc ở quận Giang Bắc. Không nói đến tiền lương, mà đi lại có thể thuận tiện hơn".

"Thôi vậy, tôi làm ở đây khá thoải mái, tạm thời không muốn đổi việc”.

Thấy anh cố chấp, Tô Linh không thuyết phục nữa.

Từ tận đáy lòng, cô rất muốn giúp Triệu Dương đổi công việc khác.

Không phải vì làm bảo vệ mất mặt thế nào, mà là với năng lực của anh thì rõ ràng anh có khả năng làm những công việc nổi bật hơn, tại sao anh vẫn cố chấp làm công việc này chứ?

Nếu nói trước đây cô ở Đế Uyển, Triệu Dương vẫn làm công việc này thì cô thấy còn hợp tình hợp lý.

Nhưng một khi chuyển về ở Giang Bắc, việc đi làm hàng ngày của anh sẽ mất hơn một giờ đồng hồ, anh còn kiên trì như vậy làm gì?

Tô Linh cũng biết rằng vấn đề này không thể nóng vội, để sau rồi nói vậy.

Triệu Dương thấy cô không nhắc đến nữa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng anh biết rõ, nếu là công việc do Tô Linh giới thiệu thì chắc chắn lúc làm sẽ thấy thoải mái hơn.

Có thể là vấn đề thể diện, từ đầu đến cuối anh vẫn không có cách nào để bình tĩnh tiếp nhận.

Dù sao anh cũng là đàn ông, chỉ tìm một công việc thôi mà, còn cần nhờ vả vào phụ nữ hay sao? Vậy thì anh sẽ thành cái gì?

Lúc hai người đang ăn thì bên ngoài có người bấm chuông cửa.

Triệu Dương mở cửa nhìn ra ngoài, vậy mà lại là dì Mai.

Phớt lờ lời chào hỏi của Triệu Dương, bà ta tự mình bước vào phòng: “Không mời mà đến thế này không quấy rầy các người chứ?"

Bà ta quét mắt nhìn quanh phòng một lượt, vẻ mặt đột nhiên trở nên tối sầm lại.

Với lời đánh tiếng của nhà họ Tô, bà ta tin rằng chắc chắn Triệu Dương sẽ không thuê nổi nhà ở Thiên Châu.

Hôm nay bà ta đến đây là muốn cho Tô Linh một con đường lui, tiếp tục giằng co căng thẳng không phải là cách hay.

Bà ta chèn ép bọn họ như vậy không phải để xua đuổi Tô Linh, mà là để đuổi Triệu Dương đi.

Nhưng mọi thứ trước mắt đã được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là đã chuẩn bị xong xuôi cho việc chuyển nhà, điều này khiến bà ta hơi bất ngờ, họ có thể chuyển đi đâu được chứ?

Tô Linh đặt bát đũa xuống và nói: "Sao dì lại đến đây?"

Dì Mai nhìn quanh và hỏi: "Xem bộ dạng này, có vẻ như bọn mày đã tìm được nơi ở mới rồi nhỉ?"

"Đương nhiên, bà cũng ra thông báo cuối cùng rồi mà, nếu ngày mai tôi không dọn đi thì sẽ bị đuổi đi, tôi đâu dám ở lại nữa chứ?"

"Chuyển đi đâu?"

Tô Linh bực mình đáp: "Liên quan gì đến bà?"

Dì Mai bỗng có một suy đoán: “Sao hả, chẳng lẽ mày muốn chuyển đến Giang Bắc sống cùng cậu ta sao?"

Tô Linh dứt khoát thừa nhận: “Không sai!"

Mặc dù đã có những suy đoán ngay từ đầu, nhưng có thể tiếp nhận được hay không thì lại là một chuyện khác.

Từ đầu đến cuối dì Mai không có cách nào liên tưởng Tô Linh với khu ổ chuột Giang Bắc, bẩn thỉu hỗn loạn là một khía cạnh, an toàn an ninh ở đó cũng không được đảm bảo.

Quan trọng nhất là để người phụ nữ nhà họ Tô chủ động đến tận cửa, Triệu Dương này có tài đức gì chứ?

Giọng điệu của dì Mai trầm xuống: “Mày có biết xấu hổ không hả?"

Tô Linh cũng cười khẩy: “Tôi không biết xấu hổ? Vợ chồng chung sống với nhau, Triệu Dương là người đàn ông của tôi, tôi về nhà anh ấy sống thì có gì phải xấu hổ chứ?"

Dì Mai hết sức tức giận: “Mày... mày!"

Có vẻ như bà ta biết giọng điệu của mình hơi khắt khe nên bình tĩnh nói: "Theo tao về nhà!"

Tô Linh chế giễu: “Về nhà, nhà nào?"

Dì Mai đáp như chuyện đương nhiên: "Về nhà họ Tô!"

"Muốn tôi về nhà họ Tô sao? Được thôi, Triệu Dương cũng phải về cùng tôi”.

"Tao nói không được là không được!"

Tô Linh dứt khoát nói: "Anh ấy không về thì tôi cũng sẽ không về”.

Ánh mắt dì Mai trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc thằng bảo vệ nhỏ nhoi này có gì tốt, lẽ nào mày vì hắn mà cắt đứt mối quan hệ với người nhà thật sao?"

Tô Linh khoanh tay không trả lời, nếu bà ta đã nói những lời khó nghe như vậy thì hai bên cũng chẳng còn gì để nói nữa.