Cận Vị Lai

Quyển 4 - Chương 3




~ Editor: Bê

~ Beta: Bê

“A.”

Nam nhân đưa tay cản luồng ánh sáng chiếu tới, vừa mới tỉnh lại nên mắt khó tránh khỏi không quen ánh sáng. “Chúng ta đang đi đâu?” Hắn hỏi.

“Cô Tuyết Kiến nói lương thực của chúng ta sắp hết rồi, cần phải bổ sung, vì thế phải tìm xem gần đây có cửa hàng hay siêu thị gì không.” Âm thanh trả lời nghe thật trong trẻo dễ thương, một nữ sinh thanh tú khoảng chừng 17, 18 tuổi xuất hiện trước mặt hắn.

“Như vậy….” Nam nhân nhìn về phía Tuyết Kiến, đối phương khẳng định gật đầu, “Đúng vậy.”

Nam sinh duy nhất còn đang ngủ lầm bầm quay đi chỗ khác.

Nam nhân nhìn về phía trước, theo khúc ngoặt, bảng hiệu có chữ “Siêu thị bách hóa chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.

…………………………………

“Siêu thị, siêu thị….. Quanh đây nơi nào có siêu thị…..”

Gian Đồng một bên tự lẩm bẩm một bên liên tục quan sát biển hiệu cửa hàng hai bên đường.

Một mình hắn đạp xe ở phía trước, Bạch và Tĩnh Nhân thì lại đạp xe song song phía sau. Rõ ràng vừa lúc nãy còn ồn ào kêu đói bụng, thế nhưng năng lượng so với người khác vẫn phải nói là dư thừa.

Một ngọn gió dịu êm khẽ vuốt qua khuôn mặt bọn họ.

Bạch lo lắng nhìn phía trước, ánh mắt mang theo tia dò xét, tựa hồ phát hiện cái gì.

“Làm sao vậy?” Tĩnh Nhân hỏi.

Dừng một lúc, Bạch mới trả lời: “Cậu không cảm thấy có chút kỳ quái sao?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Nơi này đường phố đối lập với thành phố trước kia của chúng ta quá mức sạch sẽ, kiến trúc hư hỏng cũng không nghiêm trọng, lợi hại nhất bất quá cũng chỉ là cửa bị đập vỡ mà thôi.”

Nghe Bạch nói xong, Tĩnh Nhân lại nhìn hai bên đường phố, quả nhiên như hắn nói, không nói đến chuyện có bao nhiêu thi thể, thế nhưng một cái đều không có. Vết máu cũng chỉ nhìn thấy lấm ta lấm tấm, thỉnh thoảng mới bắt gặp một ít máu thịt còn vương trên mặt đất. Đem ra so sánh thì, quả thực là quá mức sạch sẽ rồi.

“Còn có,” Bạch hít một hơi, “Trong không khí mùi máu tanh nhạt đến cơ hồ có thể không để ý đến, phần lớn đều là mùi cây cỏ cùng bùn đất. Đặc biệt, điều quan trọng nhất là……”

Phía trước Gian Đồng đột nhiên quay lại nói:

“Tĩnh Nhân! Cậu có phát hiện không? Ở đây số lượng tang thi quá ít.”

Chính là cái này!

Từ khi Bạch nói Tĩnh Nhân bắt đầu cảm thấy loại cảm giác kỳ quái không tên, bây giờ Tĩnh Nhân đã rõ loại cảm giác này đến từ đâu rồi. Đối với bọn họ khi vừa mới từ nơi đại nạn tang thi bùng nổ tới đây, ngoại trừ lúc trên bờ sông có mấy con tang thi tập kích, từ đó về sau xung quanh chỗ này ngay cả một con tập kích cũng không gặp được.

Cũng không phải Tĩnh Nhân hi vọng bị tang thi tấn công, chỉ có điều tình huống bọn họ bây giờ khác xa tình cảnh hỗn loạn trước kia, thật sự là rất dị thường, hết sức dị thường.

“Bạch chắc cũng thấy thế đi.” Đồng đem suy nghĩ của mình nói cho Tĩnh Nhân sau đó liên thấy vẻ mặt Bạch.

Bạch gật đầu, không nói gì.

“Rốt cuộc là tại sao? Phía sau vẻ dị thường này nhất định phải có nguyên nhân.” Tĩnh Nhân vô thức đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

“Cứ ở đây là suy đoán cũng vô ích. Chỉ có thể chú ý cẩn thận hơn thôi.” Gian đồng một tay đặt phía sau đầu, hơi ngửa đầu nhìn lên trời, “So với những chuyện đã xảy ra…..”

Ba người đạp xe đến một khúc ngoặt, Gian Đồng ở phía trước liếc mắt một cái liền thấy được một biển hiệu…….

“Siêu thị bách hóa!!”

Gian Đồng đạp mạnh mấy lần, nhanh chóng tăng tốc độ xe đạp, cứ như vũ bão mà phi đến.

…………………………………………

“Bạn học Xích Mộc, lần này phải nhờ cậu thủ bên ngoài rồi.”

Tuyết Kiến nói với nam sinh quầng mắt đen sì ở phía sau.

“Không thể cho tôi theo vào sao?” Hắn tiến lên trước hỏi.

Nữ sinh bên cạnh đẩy ra hắn đang muốn đến gần Tuyết Kiến, “Chúng ta đã thỏa thuận, việc này mỗi người thay phiên một lần, lần này chính là phiên của cậu, không có ngoại lệ.”

“Tôi cũng đâu có nói là tôi không làm.” Mắt thấy những người khác đều ném cho mình ánh mắt xem thường, hắn mau chóng đổi ý, “Chỉ là trông coi thôi sao, tôi làm được.”

“Vậy thì tốt.”

Nữ sinh nói xong liền kéo tay Tuyết Kiến cùng những người khác đi vào siêu thị.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đi vào, vẻ mặt của hắn đột nhiên biến thành căm phẫn, “Phi.” Hắn hướng mặt đất tàn nhẫn mà nhổ một ngụm nước bọt.