Càng Béo Anh Càng Yêu

Chương 45




Editor: thuthuy2203

Hai anh em đang trò chuyện đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo, ngay sau đó cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra, một phụ nữ trung niên mặc lễ phục màu đỏ rượu, tóc tai xộc xệch hướng Phương Cảnh Thâm kêu khóc

“ Bác sĩ Phương, cậu mau cứu con trai tôi! Cầu xin cậu cứu con trai tôi! Tôi chỉ có một đứa con trai này, van cầu cậu a...”

Phương Cảnh Xán bên cạnh hơi nhíu mày, Trầm phu nhân? Trầm Nham xảy ra chuyện gì vậy?

Phía sau y tá thở hồng hộc đuổi theo đỡ bà ấy, vẻ mặt vô cùng có lỗi “Bác sĩ Phương, thật xin lỗi, người nhà bệnh nhân có chút kích động tôi không ngăn kịp!”

Phương Cảnh Thâm trầm giọng hỏi “Sao lại thế này?”

Ý tá vội vàng giải thích “ Con trai vị phu nhân này xảy ra tai nạn xe cộ, vừa mới được đưa vào, vì đầu thương nặng cần làm phẫu thuật chúng tôi đã an bài bác sĩ Giang, nhưng mà bà ấy cố ý muốn anh đến phẫu thuật, mặc kệ chúng tôi khuyên như thế nào cũng không nghe...”

“Bác sĩ Phương, tôi biết y thuật cậu rất tốt tôi chỉ tin tưởng cậu, tôi muốn thầy thuốc giỏi nhất phẫu thuật cho con trai tôi như vậy mới có thể yên tâm, tôi quỳ xuống xin cậu...”

Phương Cảnh Thâm vội vàng đỡ bà lên “Vị phu nhân này, tôi vừa mới từ phỏng mổ ra lúc này trạng thái thật sự không thích hợp mổ chính, giáo sư Giang y thuật rất tốt lại là thầy giáo tôi, ông ấy so với tôi thích hợp hơn”

“Ừ...là thầy giáo của cậu?”

“Đúng vậy”

“So với y thuật của cậu tốt hơn sao? Cậu có thể bảo đảm con trai tôi nhất định không có việc gì không?”

Lời vừa dứt, phía cửa vang lên một giọng nói của cô gái trẻ “Bác gái, loại việc này bác sĩ Phương không thể cam đoan đâu?”

“Đây là chuyện nhà tôi không cần người ngoài như cô đến đây xen mồm! cô không phải chia tay với Thẩm Nham rồi hay sao?” Mẹ Trầm tức giận không thôi, trừng mắt nhìn người mới tới, tự tay đấm ngực mình khóc rống lên “Nhất định là bởi vì chuyện hai người chia tay làm hại tiểu Nham lái xe phân tâm, cô là loại đàn bà ngoan tâm, cô tại sao có thể nhẫn tâm đến vậy, tiểu Nham của chúng ta làm sao có chuyện có lỗi với cô! Làm bậy a, đáng thương đứa nhỏ của tôi, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, chuyện gì cũng không có ngay cả cảm cúm hay nóng sốt đều rất ít, con như thế nào lại nghĩ quẩn vậy, không nên cưới loại tang môn tinh này....”

một giờ trước bà gọi điện cho con trai bảo nó mang bạn gái về ăn cơm, kết quả con mình lại nói đã chia tay, bà hỏi đã xảy ra chuyện gì, nó cũng không nói nguyên nhân trực tiếp cúp máy. một tiếng sau bà nhận được điện thoại từ bệnh viện nói con trai bà xảy ra tai nạn xe cô, sinh mệnh đang bị đe dọa, bà sợ đến mức hồn phiêu phách tán thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, lúc này ba Trầm lại đang ở nước ngoài không kịp trở lại, bà đành phải gọi điện thoại cho Diệp Vi....

Mặc kệ lời mẹ Trầm vô cùng khó nghe vẻ mặt Diệp Vi thủy chung ôn hòa kiên nhẫn, ôn nhu khuyên nhủ bà “Bác gái, nếu bác cứ làm ầm ĩ như vậy, làm trễ nải thời gian tốt nhất cứu người, con bác thực sự không cứu được! Mặc kệ thế nào, bác trước tiên ký tên được không? Sau đó bác muốn mắng con như thế nào đều được!”

Mẹ Trầm đột nhiên hồi phục lại tinh thần, “Tôi kí, tôi đây lập tức ký...”

Vị y tá thấy thế tranh thủ thời gian cho bà ký giấy đồng ý phẫu thuật, sau đó đỡ bà đi ra ngoài

Diệp Vi vẫn chưa rời đi, vẻ mặt có lỗi “Bác sĩ Phương, Phương tổng, thật có lỗi đã quấy rầy hai người!”

Phương Cảnh Thâm hơi gật đầu “không có gì”

Diệp Vi đi rồi, vẻ mặt Phương Cảnh Xán dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Phương Cảnh Thâm hỏi “Nhận thức?”

“Xảy ra tai nạn xe cộ là Trầm Nham, là thanh mai trúc mã của Quả Quả, cô gái trẻ kia là vị hôn thê của Trầm Nham, từng là bạn cùng phòng đại học của Quả Quả. May mắn anh không đi phẫu thuật cho hắn ta, bằng không đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ không nói rõ” Phương Cảnh Xán nói xong lại thì thào “Chậc, không chỉ bị phụ nữ đá, còn xảy ra tai nạn xe cộ, cái này có tính là thiện ác đến cùng đều có quả báo không?”

*

Cùng lúc đó, tại Tiếu gia

“Mộ Bạch, con trở về rồi!” Nhìn thấy con trai trở về, vẻ mặt mẹ Tiếu giống như gặp được cứu tinh

Tiếu Mộ Bạch buông cặp xuống hỏi “Làm sao vậy mẹ?”

Vẻ mặt mẹ Tiếu lo lắng “Còn không phải Quả Quả sao, lúc chiều đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy về nhà, vừa trở về đã chạy vào phòng cơm chiều cũng không ăn, hỏi con bé xảy ra chuyện gì cũng không nói”

“Hôm nay không phải em ấy đến trường tham dự buổi lễ tốt nghiệp à? Lúc ra khỏi nhà còn vô cùng vui vẻ!” ba Tiếu hỏi

Tiếu Mộ Bạch tự nhiên đã đoán ra được chuyện gì, an ủi cha mẹ “không có việc gì, con đi xem sao”

Thùng thùng thùng - - Tiếu Mộ Bạch gõ vài cái lên cửa phòng “Quả Quả, ra ăn cơm”

“không ăn” Quả Quả bên trong đáp lại

“Làm sao vậy?” Tiếu Mộ Bạch hỏi

“không có khẩu vị, anh, anh không cần xen vào” Tuy rằng cùng Tống Kiêm Hà tán gẫu trong chộc lát không còn khó chấp nhận như lúc đầu, nhưng trong lòng vẫn còn tràn ngập phiền muonj, tức nhất là Phương Cảnh Xán đến bây giờ một cuộc điện thoại cũng không gọi tới

“anh làm cho em thêm hai món ăn?” Tiếu Mộ Bạch dò hỏi

Đầu tiên không có trả lời, một lát sau, bên trong truyền đến giọng nói Quả Quả “ Món ăn gì a?”

“Chính em chọn” Tiếu Mộ Bạch trả lời

một giây kế tiếp, Quả Quả xuất hiện ở cửa “Em đây muốn ăn Đinh gà xào cay cùng Ma Bà đậu hũ!”

“Có thể” Tiếu Mộ Bạch nhẹ nhàng thở ra, xem ra vấn đề không quá nghiêm trọng

Quả Quả vén tay áo lên, hướng về phòng bếp “anh, anh cho em thái rau nha!”

“Được”

Nhìn hai anh em, một trước một sau đi vào phòng bếp, cha mẹ Tiếu mới yên tâm trong lòng

Đồ ăn làm xong, tuy rằng Tiếu Mộ Bạch đã ăn bên ngoài rồi, vẫn quyết định ăn cùng cô một chút

“Cãi nhau?” Tiếu Mộ Bạch một bên đưa đĩa rau, một bên hỏi

“Vâng...nhưng mà không phải đại sự gì, mọi người đừng lo lắng em tự mình xử lý tốt” Quả Quả trả lời.

Mẹ Tiếu bên cạnh nghe thấy mở miệng nói “Mẹ xem a Xán thật sự đàng hoàng a, con đừng có khí dễ người ta”

Quả Quả nhếch mép một cái, tên kia mà thành thật?

đang muốn nói tiếp, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình di động, Quả Quả sắc mặt trầm một cái, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.

một lát sau, điện thoại lại vang lên một tin nhắn được gửi tới - - Trầm Nham xảy ra tai nạn giao thông, không thể cứu được, muốn gặp cậu lần cuối.

Quả Quả đọc xong đứng bật dậy, ghế tựa dưới người phát ra một vang chói tai

“Làm sao vậy?” Tiếu Mộ Bạch hỏi

“Em ra ngoài nghe điện thoại!”

Quả Quả nói xong vội vang đi ra ban công

“Diệp Vi,cậu đang chơi cái trò gì?”

“Cậu cho là tôi sẽ lấy việc này ra để đùa giỡn sao? Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố, lời đã nói tôi đã nói, đến hay không tùy cậu”

Diệp Vi nói xong, đùng cái tắt điện thoại.

Quả Quả ngơ ngác nhìn di động

một lát sau

“Con có việc đi ra ngoài một chút...”

Cuối cùng vẫn là ôm túi xách vội vàng rời khỏi nhà

“đi đâu a? Cơm mới ăn được một nửa.... nha đầu kia.... là a Xán gọi tới sao?”

*

Bệnh viện

Phương Cảnh Xán vốn là ôm tâm tình thản nhiên đi bộ, không nghĩ rằng lại có thể thấy vẻ mặt lo lắng chạy tới của Quả Quả

Gặp Phương Cảnh Xán lúc chạy đi còn hoan hoan hỉ hỉ, lúc này lại thất hồn lạc phách đứng đó, Phương Cảnh Thâm hỏi “Làm sao vậy? Người không chết, em cũng không cần phải khổ sở như vậy?”

Ánh mắt Phương Cảnh Xán dừng lại nơi nào đó dưới lầu, cả người như nụ hoa nhỏ bị bão táp tàn phá qua, lẩm bẩm nói “Em chỉ biết thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, lại đã quên rằng tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay là họa đã quên hẳn việc hắn ta có cơ hội dùng khổ nhục kế...”

Phương Cảnh Thâm nhíu mày “Quả Quả đến đây?”

nói xong, đưa mắt nhìn theo hướng Phương Cảnh Xán đang nhìn chằm chằm, quả nhiên là Quả Quả thở hồng hộc chạy đến, Trầm Nham đúng lúc được người ta đẩy ra khỏi phòng mổ.

Mẹ Trầm nhìn thấy cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui mừng chào đón “Quả Quả!”

Quả Quả nhìn nhìn lại bị đẩy mạnh vào phòng bệnh Trầm Nham “Dì Trầm, sao lại thế này? Người sao rồi?”

Mẹ Trầm lôi kéo tay cô “hiện tai không sao, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, thật sự làm cho ta sợ muốn chết!”

Quả Quả nhẹ nhàng thở hắt một hơi “Vậy là tốt rồi...”

Mẹ Trầm khó hiểu hỏi “Quả Quả, tại sao con biết được mà tới?”

Quả Quả nhìn Diệp Vi bên cạnh nói “Diệp Vi gọi điện cho con nói Trầm Nham không ổn, muốn gặp con lần cuối”

Mẹ Trầm nghe xong, tức giận không kiềm chế được trừng mắt nhìn hung thủ “ Người phụ nữ ác độc này, cô tại sao có thể rủa con tôi chết!”

Diệp Vi vẻ mặt vô tội “Vừa rồi quả thật rất nguy hiểm a, may mắn bây giờ cứu lại được mà thôi, cháu có nói sai gì đâu?”

Quả Quả cũng không cùng cô ta nói nhiều, hướng mẹ Trầm nói “Dì Trầm, nếu người đã không sao, con đi trước”

Mẹ Trầm vội vàng giữ chặt tay cô “Quả Quả, con có thể ở lại chăm sóc tiểu Nham được không, nó vừa rồi lúc hôn mê luôn gọi tên con! Còn nữa, tiểu Nam cùng người phụ nữ này đã chia tay!”

Trầm Nham và Diệp Vi đã chia tay? Quả Quả vô thức liếc mắt nhìn Diệp Vi một cái

Lúc này y tá kêu một tiếng “Người nhà bệnh nhân, vào đây một chút!”

“Đến đây, đến đây” Mẹ Trầm không nhiều lời, vội vàng chạy vào phòng bệnh

Ngay từ đầu nhìn thấy Quả Quả đến, bà còn tồn tại một tia hi vọng sau khi biết con bé đến đây vì nghĩ con trai mình không qua khỏi, bà không muốn hiểu cũng phải hiểu

Ai, con trai mình làm ra chuyện tình khốn khiếp như vậy bây giờ cô nương nhà người ta lại có mối lương duyên tốt hơn, làm sao có thể quay đầu.

Sau khi mẹ Trầm rời đi, Diệp Vi nhún nhún vai tỏ ra tư thế phóng khoáng “Đúng vậy, tôi đã chia tay, cậu nếu muốn cùng anh ấy tái hợp lại đại khái không cần để ý đến tôi”

Quả Quả cười nói “Cảm ơn, nhưng tôi không giống như một số người thích nhặt lại đồ người khác đã dùng qua”

“Cậu”

Quả Quả nói xong, đột nhiên chăm chú nhìn Diệp Vi

Quả Quả ngừng một lát, như vừa nghĩ ra cái gì đó “ Ngược lại cậu, lại đột nhiên chia tay cùng Trầm Nham, lại cố ý gạt tôi đến nơi này còn vô cùng tự nhiên khuyên nhủ tôi cùng Trầm Nham tái hợp, sẽ không phải coi trọng của tôi thứ gì chứ?”

Thần sắc Diệp Vi khẽ biến “A, buồn cười! Cậu có đồ vật gì đáng giá khiến tôi coi trọng?”

Của cậu? Cậu cho là cậu còn có thể giam giữ bao lâu? Tiếu Quả Quả, được, tôi cho cậu đắc ý vài ngày đi!

Trốn trong góc phòng, Phương Cảnh Xán cắn cắn ngón tay “Vợ, anh không phải là này nọ a..”

“Quả thật” Phương Cảnh Thâm gật đầu phụ họa, sau đó hỏi “Quả Quả đi rồi, còn không đuổi theo sao?”

Phương Cảnh Xán thở dài “ Em hiện tại tâm tình hoảng hoạn, em cần lẳng lặng...”

“đã quên không nói cho em biết một việc, tình nhân cãi nhau nếu càng kéo dài thời gian càng không dễ dàng hòa hảo” Phương Cảnh Thâm vẻ mặt tỉnh bơ nói

“Mẹ nó, anh thế nào không nói sớm hơn!” Phương Cảnh Xán “ Sưu” một tiếng sau đó chạy vọt ra ngoài

anh tuy là đuổi theo sau nhưng mà lại ở phía sau chậm chạp không dám lộ diện, thẳng cho tới khi cứ trơ mắt như vậy nhìn cô đi ra khỏi bệnh viên...

đang ủ rũ cúi đầu đứng ở đại sảnh, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc - -

“Cũng biết là anh”

Phương Cảnh Xán chợt ngẩng đầu, không thể tin được cô gái đang đứng trước mặt mình, bắt đầu nói năng lộn xộn “Em, em không phải đi rồi sao? Làm sao em biết là anh...”

Quả Quả “ Ngửi thấy trên người anh...”

Phương Cảnh Xán “Vị cặn bã?”

Quả Quả thực mau cho hắn quỳ, bất đắc dĩ nói “Đừng nói loạn phía sau được không, là vị kẹo đường...”

Phương Cảnh Xán lúc này mới cúi đầu nhìn áo mình, trên người anh còn mặc bộ âu phục kia không đổi, mặt trên áo dính đầy kẹo đường, là lúc trước Quả Quả đập lên

“Nga...” Phương Cảnh Xán lầu bầu một tiếng

Quả Quả nhìn anh, hỏi “anh không có gì muốn nói với em à?”

Phương Cảnh Xán mấp máy môi “không có”

Quả Quả lại hỏi “thật không có?”

Phương Cảnh Xán lắc đầu “thật không có!”

“Em đi đây!” Quả Quả quay đầu bước đi

Phương Cảnh Xán nóng nảy, vội vàng kéo tay cô lại, thốt lên “Em còn thích Trầm Nham sao?”

Người này, quả nhiên trong lòng vẫn luôn ở...

Quả Quả cả giận nói “Nếu bạn gái trước của anh sắp chết, muốn gặp mặt anh lần cuối, anh có đi không? Đây không phải là vẫn còn vương vấn tình cảm, chỉ là chuyện bình thường của con người mà thôi!”

Phương Cảnh Xán trầm mặc thật lâu, sau đó trả lời “anh không có bạn gái trước “

“...” Quả Quả thiếu chút nữa bị anh làm cho tức chết “ Em nói là nếu!”

“không có nếu! Quá khứ không có, tương lai lại càng không, đời này anh chỉ có em!” Phương Cảnh Xán nói tới đây, vẻ mặt bắt đầu suy sụp tinh thần “Quả Quả, anh không phải là không tin em, anh chỉ là không tin chính anh, anh không biết trong lòng em đối với người đàn ông yêu ba tháng vẫn lừa gạt em có thắng được lãng tử quay đầu thanh mai trúc mã thành tâm ăn năn hối hận...”

Quả Quả kích động nói “anh ở trong lòng em, anh chính là anh, em sẽ không đem anh cùng ai so sánh, tại sao lại có thắng thua ở đây? Người khác là lãng tử quay đầu, thành tâm ăn năn theo em có quan hệ gì?”

Vừa dứt lời, đối lại đôi mắt Phương Cảnh Xán sặc sỡ lóa mắt

“Nàng dâu..”

Quả Quả tức giận nói “Ai là nàng dâu của anh! Chuyện anh gạt em vẫn chưa xong đâu, em còn đang tức giận!’

Phương Cảnh Xán lại cúi đầu trở về

Hai người trầm mặc một lúc lâu

“Phương Cảnh Xán...”

“Ừ”

“Em hỏi nhé, anh thật sự thích em sao? anh nếu tìm được một người phụ nữ phù hợp với thẩm mỹ của anh, cũng không phải sẽ không tìm thấy...”

Phương Cảnh Xán vội vàng đánh gãy lời cô “anh đương nhiên thích em, so với tưởng tượng của em còn thích hơn nhiều! anh thích em, không phải vì em bắp đùi cường tráng, cũng không phải vì em cánh tay thịt đô đô, càng không phải vì cái bụng mềm nhũn vô cùng mê người của em, anh thừa nhận anh trông mặt bắt hình dong, nhưng thời khắc anh yêu em, em hiện tại trong lòng anh đã không phải là người!”

Quả Quả “...” nói xem chừng rất hay, nhưng nghe thế nào thấy kì cục vậy?

Phương Cảnh Xán tiếp tục thao thao bất tuyệt “Vợ, anh đối với em tấm lòng có trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi xét, bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bất kể là nghèo túng hay giàu có, bất kể là khỏe mạnh hay bệnh tật, bất kể là em béo hay gầy, cho dù em gầy đến 80 cân anh cũng nguyện ý canh giữ bên cạnh em, yêu thương em, tôn trọng em, bảo vệ em...Cho dù sông cạn đá mòn, vĩnh vĩnh sống cùng trời đất...”

Quả Quả nghe được những lời này nổi hết da gà, không thể nhịn được nữa hô ngừng “không khác lắm, được rồi a!”

Phương Cảnh Xán thấy sắc mặt cô hòa hoãn đi rất nhiều, không ngừng xin lỗi “Quả Quả, anh biết lỗi rồi, thật ra ngay từ lần đầu tiên thấy em, anh đã thích em béo, còn rất thành thật nói cho em biết dù em béo đến 200 cân anh cũng không để ý, nhưng hiển nhiên em cũng không tin, đương nhiên, khi đó anh cũng có tâm tư riêng, cố ý không giải thích rõ với em, lo lắng sau khi em biết chân tướng sẽ cảm thấy anh thích em vì lý do nông cạn tục tằng. Sau đó, anh lại bị đẩy càng cao, lại không dám nói cho em biết chân tướng. không dám thừa nhận chính mình thật ra bất quá cũng chỉ là loại đàn ông nông cạn tục tằng chỉ biết nhìn mặt...”

“anh muốn một người thưởng thức em, một người đàn ông thích em, cũng không phải thánh nhân! anh vô duyên vô cớ lại không có tư vĩ đại thích, ngược lại sẽ khiến cho em cảm thấy rất không an toàn có biết không? Em lo lắng cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ biến thành Trầm Nham thứ hai, bởi vì cho dù tình yêu cuồng nhiệt bên trong ngươi có thể nhịn chịu của ta những khuyết điểm này, như vậy làm tình cảm mãnh liệt thối lui đâu? Ngươi xem rồi ta như vậy tròn đồng dáng người còn có thể thủy chung giống như một sao? Em nhiều lần muốn giảm béo nhưng mỗi lần đều bị anh quấy rối thất bại...” Quả Quả trừng mắt liếc anh một cái, sau đó tiếp tục oán giận “Nhớ rõ lần đó ở trường học, em đạp xe chở anh không? Em cả đoạn đường đều hít hơi nín thở không muốn cho eo mình có vẻ quá mập, anh cố tình lại thích sờ tới sờ lui, quả thật anh khiến cho em phiền chết...”

Phương Cảnh Xán mắc cỡ nói “anh thích nhất là thắt lưng của em, mềm mại rất thoải mái! Toàn thân cao thấp của em mọi chỗ anh đều thích!”

Quả Quả “...”

Phương Cảnh Xán trầm tư một hồi sau đó nói với cô “Quả Quả, anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách có thể chứng minh anh yêu em!”

“Cách gì?” Quả Quả theo bản năng cảm thấy đây không phải cách làm đángtin cậy

Phương Cảnh Xán vẻ mặt giống như đang bị cắt thịt cứa gan “Quả Quả, em giảm béo đi!”

“...gì?”

“ Như vậy có thể chứng minh mặc kệ em béo hay gầy, anh đều sẽ yêu em” Phương Cảnh Xán hiên ngang lẫm liệt nói

Quả Quả đỡ trán “thật sự là ăn không xong với anh! Cái này ngược người lại ngược mình, quả thật giống bệnh thần kinh được không?”

Phương Cảnh Xán nghe thấy lời này, cả người giống như khải tử hoàn sinh, vô cùng cảm động “Nàng dâu a, em thật thông tình đạt lý! Nàng dâu em thế nào lại tốt như vậy!”

“Đừng chuốc thuốc mê em!”

“Vậy... em còn giận anh sao?” Phương Cảnh Xán dè dặt hỏi

“Nhìn biểu hiện sau này của anh”

“anh nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút, lập công chuộc tội!”

Hôm sau, Phương Cảnh Xán ở trong trình duyệt đánh ra một hàng chữ - - học đầu bếp, kỹ thuật của ai giỏi nhất?