Cảnh Hiên

Chương 13




Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Cảnh Hiên đã ở Lan gia được chín tháng, mọi việc dần nắm chắc trong tay, tài năng phẩm chất hoàn toàn xứng đáng kế thừa chủ vị Lan gia. Điều này kéo theo không ít kẻ a dua ninh hót khiến Cảnh Hiên vô cùng đau đầu, cho tới khi cậu hạ nghiêm lệnh tỏ thái độ cứng rắn mới tạm dẹp yên sự tình.

Trong một lần trở về trường huấn luyện hoàn thành một số thủ tục cần thiết, Tắc Lý Kỳ từng gặp cậu trò chuyện đôi chút, những lời mà đại ca nói ngày hôm đó luôn day dứt trong lòng Cảnh Hiên.

“A hiên, tính cách của đệ quật cường lại trọng nghĩa tình hoàn toàn không hợp với gia tộc tranh đấu. Sự tình của đại ca đệ chắc đã thấy rõ, muốn sinh tồn chỉ có thể khéo đưa đẩy nắm bắt thời cơ không thể ngồi yên chờ người khác động thủ trước được”.

“Đại ca, ta biết người lo lắng cho ta nhưng không lẽ người không có cảm tình? Nếu một ngày nào đó ta đứng lên cản đường ca, ca cũng sẽ tiêu diệt ta sao?”

“Đương nhiên ta biết Hiên sẽ không hại ta nhưng làm sao có thể tin tưởng những người khác. Nếu ngươi muốn cản đường ta, ta trước hết sẽ đánh ngươi một trận sau đó sẽ nhường đường cho ngươi. Tin tưởng ta, muốn sinh tồn trong một gia tộc không hề đơn giản, không thể có lòng dạ đàn bà. Đây là lời khuyên chân thành mà ta muốn đệ ghi nhớ”.

Kỳ thật từ ngày trở về nhà, chính mình đã nếm trải không ít chuyện thật giống như đại ca nói qua. Muốn tính toán, cậu có lẽ nên tình toán cho Ngôn nhi trước, đứa trẻ này quá đơn thuần dễ dàng trở thành mục tiêu công kích.

Điện thoại khẽ rung, Cảnh Hiên theo lệ bắt máy:

“Xin hỏi cậu có phải là anh trai của Lan cảnh Ngôn hay không, tôi là chủ nhiệm của em ấy, có chút việc cần cậu đến trường để xử lý”.

“Vâng, tôi sẽ đến ngay” nhóc con lại gây chuyện, mới khai giảng cũng không biết an phận. Ba đi công tác hai ngày nay, nhóc con cũng chỉ có thể gọi điện thoại tìm mình.

Nhìn Cảnh Hiên mặc áo khoác muốn rời đi, Lý Thanh liền nhắc: “Gavin, lát nữa cậu còn phải dự hội nghị định kì”.

“Ta có chút việc gấp, hội nghị cậu cùng Trương Lâm thay ta điều hành là được, ta sẽ tranh thủ trở về”

Cảnh Hiên vội lái xe đến trường học, bởi vì Lan Lăng Phong yêu cầu, Cảnh Ngôn chỉ học ở một trường học bình thường, thân phận được bảo mật nên ngay cả hiệu trưởng cũng không biết Lan nhị thiếu gia đang học ở trường của mình.

Đi vào văn phòng, Cảnh Hiên liền thấy nhóc con nhăn nhó đứng ở góc tường lại thêm có mấy vị phụ huynh đang ồn ào ở đó, một người trong bọn họ nhìn cậu tức giận: “Nhà không có người lớn hay sao mà gọi một đưa trẻ tới”.

“Ba tôi đã đi công tác không có nhà, người nào đến thì đã sao giải quyết được vấn đề mới là quan trọng”

Cảnh Hiên không màn đôi co, trực tiếp hướng giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm: “Chủ nhiệm có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra hay không?”

Giáo viên chủ nhiệm cũng bị lời nói Cảnh Hiên làm ngạc nhiên, một thân tây trang, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng thật đem Cảnh Hiên như lớn hơn vài tuổi.

“Là như vậy, Lan Cảnh Ngôn cùng cùng ba bạn học đánh nhau, hai em bị thương nhẹ, một em bị nứt xương”.

“Cậu nghe rõ rồi chứ, tính toán giải quyết thế nào? thời gian của ta rất quý giá, cậu tốt nhất mau đưa ra một phương án” cái người vừa rồi lại lớn tiếng với Cảnh Hiên.

Hai vị phụ huynh còn lại cũng hùa theo: “Đúng vậy, con chúng tôi cũng bị thương không nhẹ, cậu tính giải quyết làm sao?”

Cảnh Hiên mỉm cười: “Nói vậy là em tôi một chọi ba, không biết ba em kia thực lực thế nào nhưng có thể nói may mắn là em tôi thân thủ khá tốt, nếu đổi lại một chút, lập trường của chúng ta có hay chăng thay đổi? Nguyên nhân sự việc các vị có hỏi qua chưa?”

Ba người trước mặt có chút sửng sờ, Cảnh Hiên lại nói: “Nếu như em tôi tự mình gây sự các vị nghĩ xem cớ gì phải một chọi ba, một chọi một vẫn không tốt hơn sao?”

Nhóc con trong lòng khoái trá, anh hai miệng lưỡi lợi hại các người đừng mong chiếm được tiện nghi. Cảnh Hiên nhìn đến nhóc con vẻ mặt hớn hở liền trừng mắt cái cái. Đứa nhỏ này nhất định phải dạy dỗ thêm nếu không sau này mình nhất định trở thành bảo mẫu chuyên giải quyết hậu quả cho nó. Nhưng Cảnh Hiên sớm đã quên một chuyện chính cậu cũng còn là một đứa nhỏ.

Ba vị phụ huynh kia vốn chưa nghĩ đến vấn đề này, thấy con bị thương tự nhiên là hỏi tội kẻ gây nên.

Cảnh Hiên hướng ánh mắt đến Cảnh Ngôn, ý bảo nó giải thích một chút. Sau khi nghe xong, Cảnh Hiên liền nói: “Nếu các vị cảm thấy lời này chỉ là một phía chúng ta có thể cùng đến bệnh viện xem ba đưa còn lại nói thế nào?”

“Thôi được, liền làm theo ý cậu” nghe Cảnh Ngôn giải thích, bọn họ cũng một phen xấu hổ, Cảnh Ngôn động thủ toàn bộ là do con mình ỷ vào gia thế áp bức bạn học, phản khán vài câu liền đánh nhau.

“Chủ nhiệm, thật xin lỗi đã gây thêm phiền toái, ba tôi thật sự có việc không thể đến được. Tôi nghĩ muốn dẫn Cảnh Ngôn về nhà, chiều nay xin nghỉ một buổi để tự kiểm điểm lại” Cảnh Hiên khách sáo nói.

“Không có việc gì, cũng là tôi có chút sơ xót không trông nom các em”.

Mang theo Cảnh Ngôn rời khỏi văn phòng, Cảnh Hiên thấp giọng nói: “Chính mình về nhà, sau đó đi thư phòng quỳ, chờ anh về cùng em giải quyết chuyện hôm nay”.

Vốn muốn giải thích nhưng thái độ áp bức của anh hai, Cảnh Ngôn chỉ dám gật đầu làm theo.

Ra ngoài cổng trường, những vị phụ kia nhìn đến Cảnh Hiên xe hơi không khỏi kinh hãi. BMW, trong mắt họ Cảnh Hiên thoạt nhìn chỉ là một công nhân viên nhỏ nhoi mạnh miệng ai ngờ lại có thể lái xe đến mấy trăm ngàn đô. Cảnh Hiên cũng không màn nói rõ thân phận, đến bệnh viện khí thế Lan đại thiếu gia thành công bắt bọn nhỏ khai ra sự thật.

Sự việc giải quyết êm thấm, bọn họ xấu hổ không biết nói gì. Cảnh Hiên vẫn hào phóng thanh toán tiền thuốc thang vì nói sao vẫn là Cảnh Ngôn đánh người bị thương.

Vốn định về nhà, nhưng nửa đường nhận được điện thoại của Lý Thanh nói công ty xảy ra chút chuyện, Cảnh Hiên đành quay xe. Đương nhiên cậu vẫn nhớ rõ nhóc con còn bị phạt quỳ ở nhà, tính toán thời gian cũng khá lâu liền gọi điện cho Lý quản gia:

“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia về đến nhà liền vào thư phòng khóa chặt cửa, có việc gì xảy ra a?”

“Không có việc gì, là con phạt nó quỳ trong thư phòng, sau một giờ nữa thúc bảo nó đứng lên ra ngoài viết một bản kiểm điểm. Nói với nó tối nay không được ăn cơm, không chạy loạn ở trong phòng mình tự suy ngẫm lỗi lầm”.

Mười giờ tối, Cảnh Hiên cũng về tới nhà. Nhóc con ở trong phòng buồn bực không thôi: “Chuyện này không phải lỗi của mình mà anh còn phạt quỳ, quỳ lâu như vậy chân cũng đã tê rần, viết kiểm điểm tay cũng đau, bụng thì đói meo, anh hai còn bao lâu mới trở về?”.

Bước vào phòng Cảnh Ngôn thấy nhóc con ngồi ủ dột trên giường, Cảnh Hiên hắng giọng: “Bị phạt oan ức lắm sao?”

“Oan ức, rất oan ức” lời ra khỏi miệng Cảnh Ngôn liền cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu trở miệng: “Không phải là Ngôn nhi có lỗi”.

“Vậy em có biết mình sai ở đâu?”

“Không nên tuỳ tiện đánh nhau, một đánh ba quá mức nguy hiểm. Nhưng mà thật sự đâu có gì phải lo, bọn chúng cả ngày ăn rồi ngủ, thân thủ làm sao bằng em” nhận lỗi cũng không quên tự biện hộ.

“Nếu biết cậy sao còn đánh nhau” Cảnh Hiên hỏi.

Nhóc con chính nghĩa lẫm liệt nói: “Bọn chúng ỷ vào gia thế mà ngạo mạn rất ngứa mắt, Lan Cảnh Ngôn này đẳng cấp cao hơn còn chưa ra mặt đâu chúng là cái thá gì?”

“Ngôn nhi, đánh nhau có hù doạ một số người nhưng không phải là biện pháp tốt nhất, em nên nhớ anh vì sao phải đi vào hình đường, làm việc gì cũng không thể xúc động phải lo lắng hậu quả về sau” Cảnh Hiên thắm thía khuyên nhủ.

“Đó đâu phải lỗi của anh”

“Em phải nhớ rằng bất kể là lỗi của ai, bị người khác nắm được nhược điểm liền là của mình sai. Sau này đến lúc đủ thực lực, làm việc không bị ai ngăn cản muốn làm gì thì làm”

“Biết rồi nha, theo như anh nói sau này có làm chuyện gì mờ ám cũng không sợ ba biết”

Nhóc con còn dám uy hiếp chính mình, Cảnh Hiên cười mắng: “Ngôn nhi nếu dám đi cáo trạng anh đây cũng sẽ đem một chút thành tích vài ngày qua của em nói cho ba biết một chút”.

Cảnh Ngôn từ cười chuyển khóc: “Anh sẽ không ác độc như thế đi”

“Anh thật sự ác như vậy đó”.

Một tiếng động kì quái liền lọt vào tai Cảnh Hiên, nhóc con đỏ mặt ôm bụng: “Anh hai, em đói…chân đau, tay cũng đau, anh có thể nào thương tình ban cho em nhỏ chút thức ăn lót dạ đi mà”.

Cảnh Hiên lạnh lùng tuyên bố: “Đầu bếp đều đã về nhà cả rồi”.

“Không…không thể nào”

Nhóc con mặt mày nhăn nhó khó coi, Cảnh Hiên thương xót nói: “Ngoan ngoãn ở đây, chờ anh một lát” nói xong bước ra ngoài.

Một lát sau Cảnh Hiên quay lại, trên tay mag theo hai dĩa mì ý mỉm cười: “Mau ăn đi

Cảnh Ngôn như hổ đói vồ mồi, vừa ăn vừa mắng: “Anh chỉ biết gạt người, không phải nói đầu bếp đều về cả rồi sao?”.

“Là do anh tự mình làm, buổi tối không còn nguyên liệu gì chỉ đơn giản vậy thôi” Cảnh Hiên bình thản nói.

Cảnh Ngôn nhìn anh mình với ánh mắt đầy vẻ sùng bái tươi cười nịnh hót: “Là chính tay anh làm thật sao, không thua gì đầu bếp cấp cao cả, anh à, em vô cùng vô cùng ngưỡng mộ anh”.

Nhìn Cảnh Ngôn vui vẻ ăn uống, Cảnh Hiên tự hứa với lòng: “Ngôn nhi, anh hai nhất định sẽ bảo hộ em thật tốt, để em được vĩnh viễn như bây giờ luôn vui vẻ không chút lo lắng phiển muộn”