Cảnh Hiên

Chương 28




Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lan Lăng Phong nhìn đứa con quỳ trước mặt khẽ thở dài. Chính mình có được đứa con như vậy là tốt hay xấu? Nó tài hoa xuất chúng, so với bạn cùng lứa là nhân tài kiệt xuất. Nhưng nó ưu tú như thế lại luôn không biết để ý đến an nguy của bản thân mình. Lan Lăng Phong luyến tiếc để Cảnh Hiên quỳ lâu, khoảng mười phút sau nhẹ nhàng nói

một câu: “Đứng lên đi.”

Cảnh Hiên chậm rãi đứng lên, cắn môi nói: “Ba giận thì đánh con đi, đừng không nói câu nào.”

“Đánh bao nhiêu lần, con nhớ được gì? Nếu đã không nhớ đánh có ích lợi gì?”- Lan Lăng Phong xoa trán nói. Lời này đối với Cảnh Hiên mà nói biểu thị ý nghĩa là ba đã thất vọng với mình. Từ trong ngăn tủ, lấy ra một cây roi mây quỳ thẳng giơ cao.

Cảnh Hiên rất sợ ba không bao giờ để ý đến mình nữa, nghiêm chỉnh mà quỳ. Một lúc lâu sau, ba nhận roi mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?”

Cảnh Hiên không hiểu có ý gì, nhưng vẫn thành thật đáp: “Ta là Lan Cảnh Hiên, Lan gia đại thiếu gia.”

“Vậy ngươi cảm thấy mình nên trở thành loại người gì?”- Lan Lăng Phong lại hỏi.

“Ta muốn trở thành một người có thể bảo vệ tất cả những người mà mình quý trọng.”

“Chỉ có như vậy?”- Cảnh Hiên không trả lời, nét mặt cho thấy cậu nghĩ không ra gì nữa.

Lan Lăng Phong thản nhiên nói: “Giơ tay ra.”

“Dạ”- Cảnh Hiên giơ hai bàn tay thẳng tắp trước mặt ba.

Lan Lăng Phong đánh liên tiếp năm roi, lòng bàn tay ít thịt đánh rất đau, Cảnh Hiên nhíu mày chịu đựng cũng không có rút tay về. Cảnh tượng này làm cậu nhớ đến ngày đầu tiên cậu gây chuyện để gặp ba, cũng là bị đánh vào tay như vậy. Trải qua bao nhiêu chuyện, Cảnh Hiên thấy mình đã thật sự sát nhập vào thân phận này, vô luận chỉ là một đứa con trai, một cái anh trai, thậm chí là một đại thiếu gia của một gia tộc.

“Đã nghĩ ra chưa?”

Lại qua hai phút, Lan Lăng Phong hỏi.

“Đã hiểu chưa?”

“Xin lỗi ba, là Hiên nhi không suy nghĩ cẩn thận.”- Nói xong, Cảnh Hiên giơ thẳng hai tay, Lan Lăng Phong lại đánh năm roi nhưng không mạnh như trước nữa.

“Ba muốn con trở thành một vị tướng quân chỉ huy trên chiến trường chứ không phải một binh sĩ tầm thường. Nói như vậy có hiểu hay chưa?”

Cảnh Hiên suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Ý của ba là con không phải ở phía trước anh dũng chiến đấu mà là ở phía sau bày mưu tính kế.”

“Vậy mà con thế nào? Mỗi lần đều tự mình ra đầu ngọn gió, tới địa bàn của địch thủ cũng không biết mang theo người hộ vệ. Con có mấy cái mạng hả?”- Lan Lăng Phong trong lời nói mang theo phẫn nộ.

“Con không có thói quen có người đi theo sau, như vậy không được tự do.” – Cảnh Hiên không sợ chết biện giải, thành công chọc tức Lan Lăng Phong, quất xuống mấy roi.

“Con ngại mình mạng lớn?”

“Đau.”- Lần này đánh thực nặng, lòng bàn tay một mảng bầm tím, Cảnh Hiên không khỏi rên một tiếng thu tay về lại lập tức duỗi thẳng ra.

“Sau này sẽ không như vậy nữa, ba đừng tức giận được không?”

Lan Lăng Phong không nói chuyện, Cảnh Hiên cắn răng đứng lên, cúi người xuống bàn làm việc trước mặt ngượng ngùng nói:

“Con thật sự biết sai rồi, ba đánh đi, đừng tức giận hại thân mình.”

Lan Lăng Phong lắc đầu, tiến lên nâng Cảnh Hiên đứng dậy mắng:

“Xú tiểu tử, bị thương đến thế này còn muốn ba đánh ngươi, muốn ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh hay sao?”

“Con biết ba sẽ luyến tiếc mà.”- Cảnh Hiên cười hì hì nói.

Xoa nhẹ tóc Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong cưng chiều nói: “Được rồi ta đây luyến tiếc con trai, về phòng, ba giúp con thoa thuốc.”

Mấy ngày nay bực tức đứa con, Lan Lăng Phong cũng chưa xem qua thương thế của nó thế nào. Tuy đã qua nhiều ngày, vết thương tốt hơn nhiều vẫn nhìn rất chói mắt. Lan Lăng Phong đã trải qua bao sóng gió, cái dạng gì vết thương cũng từng thấy qua nhưng đây là trên người con trai mình, hắn thật cảm thấy vô cùng đau xót.

“Ba, con không sao, đều là vết thương da thịt.”- Cảnh Hiên nói câu an ủi

Lan Lăng Phong chịu đựng đau lòng giúp Cảnh Hiên thoa thuốc xong, cẩn thận dặn dò: “Nghỉ ngơi nhiều hơn, vết thương hạn chế đụng nước, nếu không sẽ lâu khép miệng.”- Nói xong hắn đi ra khỏi phòng đứa con

Ngồi ở trong thư phòng tự ngẫm, Lan Lăng Phong chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, đứa con lại một lần nữa bị thương mà hắn lại không thể bảo hộ được nó. Chính mình có đủ tư cách làm ba của nó sao?