Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1261: Trách vấn ông trời




Bất kể như thế nào, cuối cùng đã phá được vụ án, mọi người ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi bị tiếng ồn đánh thức.

Còn có người kêu lớn:

– Mau dậy đi, dưới lầu rất nhiều phóng viên, sẽ phải mở cuộc họp báo rồi. Mọi người mau ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt, chuẩn bị tinh thần chút!

Bị thúc giục, mọi người từng người một bò dậy. Tiếp đó tiếng huyên náo phía dưới lập tức rót vào lỗ tai. Mọi người thò đầu từ lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới tầng của cục Công an đã tập trung một đám người, có tiếng khóc rung trời, lại có tiếng phỏng vấn hoặc khuyên giải an ủi, chẳng trách sao ầm ĩ.

Đỗ Long đã sớm thức dậy, giờ hắn đang ở giữa nhóm người kia, cùng Trì Khánh Bân và đám người Hoàng Kiệt Hào, bị người thân của người chết với nhà báo kích động vây quanh.

– Cảnh sát Đỗ, lão Lý chồng của tôi thật sự chết rồi sao?

Sau khi một người thân của người chết đến xác thực tin tức đã ngất xỉu mất, Đỗ Long vội vàng sơ cứu tại chỗ. Người phụ nữ trung niên đó ôm đầu đứa con khóc rống lên, ai thấy đều không khỏi rơi lệ xót xa.

Cảnh tượng giống như vậy còn rất nhiều, có cụ già hơn bảy mươi tuổi thậm chí còn quỳ gối xin Đỗ Long giao hung thủ giết người cho ông, ông ấy phải lấy lại đạo lý vì con mình.

Ngoài người nhà người bị hại ra, còn có rất nhiều phóng viên. Bọn họ tận dụng triệt để nêu câu hỏi của họ với Đỗ Long. Những câu hỏi bình thường Đỗ Long đều trả lời thành thật, có những câu hỏi không thể cho biết sự thật để tránh tạo ảnh hưởng xấu.

Thật vất vả để trấn an người nhà của người bị hại đang đau buồn. Dưới sự hướng dẫn chủ động của phóng viên, mọi người tụ tập trong sân lớn của cục Công an dần dần đã vào phòng họp lớn.

Đỗ Long thở phào. Hắn và Hoàng Hào Kiệt tập trung nhân viên của mình lại dặn dò, để mọi người biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Sau đó dẫn mọi người cùng nhau xếp hàng đợi ngoài phòng họp lớn.

Trì Khánh Bân vẻ mặt hồng hào bắt đầu chủ trì cuộc họp báo. Hôm qua mới mở cuộc họp báo, hầu như không ai có thể ngờ có thể mở lại cuộc họp báo khác nhanh như vậy. Tỉ lệ phá án hiệu quả của tổ chuyên án thật sự đã quá trâu. Trì Khánh Bân rất thấm thía ý nghĩa việc tổ phá án phá án thuận lợi như thế nào, trên lý lịch của ông ta lại tăng một công lao. Hàng loạt vụ án này, độ quan tâm của giới truyền thống là rất cao. Qua việc tự ý thổi phồng của giới truyền thông, mức tốt đẹp của danh tiếng ông ta cũng được tăng lên, với lại sắp đến nhiệm kỳ mới nên việc này vô cùng có lợi.

Ai không muốn càng tiến xa trên con đường làm quan chứ? Cấp trên đã có người vẫy tay về phía Trì Khánh Bân rồi, giờ Trì Khánh Bân chỉ cần nắm chặt cơ hội…

Trì Khánh Bân tuyên bố tổ phán án lại phá một được một vụ án lớn, sát thủ đã bị bắt, nhân chứng vật chứng thu được. Đây cũng là một vụ án có tiếng vang lớn.

Sau đó Trì Khánh Bân bắt đầu giới thiệu nhóm người góp sức, Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào theo thứ tự đứng dậy. Nhân viên tổ chuyên án xếp hàng đứng chờ ngoài cửa tiến vào hội trường, buổi họp báo trong nháy mắt đạt đến cao trào, tại hội trường phóng viên nhao nhao chụp hình. Dù sao bây giờ máy ảnh đều dùng thẻ nhớ, không như trước dùng phim nhựa, số lượng bị hạn chế.

Đèn flash hầu như nhanh chóng làm hoa mắt của mọi người, mọi người vẫn cố gắng mở to hai mắt như cũ, tránh để hối tiếc điều gì. Kế tiếp đến phần hai vị tổ trưởng giới thiệu quá trình phá án. Đỗ Long và Hoàng Hào Kiệt kết hợp vô cùng ăn ý, lúc hai người giới thiệu chiến công của mình đều rất khiêm tốn, nhưng cũng ra sức giới thiệu thành tích của đối phương.

Vụ án đã phá được rồi, mọi người đều rất thong thả. Mãi đến khi một phóng viên đặt câu hỏi nghi vấn:

– Tôi đã chú ý. Tổ chuyên án chỉ phân công nhau bỏ ra ba ngày và một ngày đã phá được hai vụ án lớn phức tạp của nhân dân thành phố Song Môn hơn nửa năm. Xin hỏi trước đây cục Công an thành phố Song Môn đã làm gì?

Người phụ nữ khóc lóc đến ngất đi ban nãy đã biến đau thương thành sức mạnh, đứng dậy lớn tiếng chất vấn:

– Đúng vậy. Người của cục Công an thành phố Song Môn đã làm gì? Chồng của tôi mất tích đã hơn hai tháng, tôi báo án năm sáu lần cũng chẳng người nào để ý tới. Nếu cục Công an nhận án điều tra đúng lúc, không biết chừng chồng của tôi đã không chết. Tôi không muốn thấy cuộc họp mừng công trạng gì đó, tôi muốn chất vấn. Tôi muốn biết rốt cục ai có trách nhiệm với cái chết của chồng tôi.

Trì Khánh Bân còn chưa kịp trả lời, đứa con của người phụ nữ kia lớn tiếng nói:

– Rốt cục ai mới là hung thủ hại chết cha của tôi? Rốt cục những người không làm tròn trách nhiệm là cảnh sát lạnh lùng hay là kẻ kia? Tôi muốn biết, rốt cục ai mới đền mạng cho cha tôi! Nói, mau trả lời tôi!

Hội trường hoàn toàn yên lặng. Đối mặt với câu hỏi chất vấn như vậy, Đỗ Long yên lặng cúi đầu, những nhân viên khác của tổ chuyên án cũng như vậy. Mặc dù từ chối nhận án cũng không phải là bọn họ, nhưng đều là cảnh sát, họ cũng có cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhóm người Đỗ Long có thể cúi đầu trốn tránh, Trì Khánh Bân thì không có cách nào trốn tránh, ông ta cười gượng, nói:

– Xin mọi người yên tâm. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc! Cam đoan sẽ không bỏ qua trách nhiệm của người nào!

Đứa bé kia tiếp tục lớn tiếng:

– Lúc gặp chuyện không may các người cũng nói như vậy, sự việc qua rồi còn ai quan tâm không? Các người như vậy là lừa dối nhân dân! Mọi người nói xem có đúng không! Chúng tôi không chỉ nghiêm trị hung thủ, chúng tôi còn muốn xin Chính phủ nghiêm trị bọn tham quan bỏ rơi trách nhiệm hại chết nhiều người thân của chúng tôi như vậy! Mọi người nói xem có đúng không!

Lời nói của đứa bé đó vô cùng kích động, khơi dậy sự hưởng ứng tập thể của người thân người bị hại. Mọi người đều lớn tiếng nghi ngờ, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc hung thủ, đồng thời cục Công an thành phố Song Môn phải cho ý kiến. Thậm chí có người yêu cầu cách chức tập thể cục Công an điều tra. Đương nhiên chuyện này có chút quá khích. Xuất hiện tình huống như thế này, thông thường cấp lãnh đạo xảy ra vấn đề. Kiểu tình huống này chắc chắn sẽ đổi lớn thành nhỏ, truy cứu người có trách nhiệm chủ yếu.

Trì Khánh Bân thấy tình hình có chút mất kiểm soát. Ông ta lớn tiếng hô yên lặng, không có ai để ý đến, quần chúng phía dưới khán phòng càng ngày càng kích động. Đột nhiên Trì Khánh Bân nhớ ra có người là cao thủ ứng phó kiểu tình huống này. Ông ta dùng chân đá Đỗ Long, quay đầu lại nói với hắn:

– Đỗ Long, anh nghĩ cách khống chế trường hợp này đi, đừng để tình trạng hỗn loạn hơn.

Đỗ Long gật đầu, hắn đứng lên, lớn tiếng nói:

– Mọi người yên lặng một lát, hãy nghe tôi nói…

Đỗ Long lớn tiếng, hình ảnh tốt đẹp dựng lên mấy ngày nay ở thành phố Song Môn đã có tác dụng, người nhao nhao ầm ĩ dưới khán phòng yên lặng. Mọi người nhìn Đỗ Long. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Đỗ Long kiên quyết nói:

– Xin mọi người hãy nghe tôi nói, lần này tôi cam đoan Chính phủ và cục Công an sẽ có một lời giải thích thỏa đáng cho mọi người, do ai chịu trách nhiệm chuyện này, dù là một người cũng đừng hòng chạy trốn khỏi sự nghiêm trị của luật pháp! Tôi nói lời giữ lời, xin mọi người bình tĩnh lại, lau sáng mắt mình, kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ có kết quả xử lý.

Người phía dưới yên lặng một chút, sau đó có người lớn tiếng hỏi:

– Nếu không có thì sao?

Đỗ Long nói:

– Tôi cũng sẽ tiếp tục chú ý chuyện này, cam đoan sẽ có kết quả. Mọi người yên tâm, giờ mời người nhà người bị hại lên bục nhận lại di vật của người thân mình. Đầu tiên mời…

Đỗ Long chủ trương bỏ bớt khâu, Trì Khánh Bân cũng không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian, nhanh chóng đưa di vật của người chết xuống, sau đó đưa cho người thân người chết một giấy chứng nhận. Sau khi kết thúc mấy ngày kiểm tra thi thể, họ đem giấy chứng nhận này đi nhận hài cốt thân nhân mình.

Nơi cuộc họp báo tiếng khóc rung trời, là vì họ thấy được di vật của người thân mình. Trước khi chết những người đó viết di thư khiến họ đau buồn không thôi, nhưng cũng cho họ sự an ủi phần nào, họ lấy di vật của người thân làm nguồn khích lệ để tiếp tục dũng cảm mà sống…