Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 624: Đảo khách thành chủ




Đỗ Long móc ra một bao thuốc Ngọc Khê còn chưa mở từ trong túi ném cho Tiết Lập Hoa, cười nói:

- Tổ trưởng Tiết, anh là người trong tỉnh, lại là kẻ nghiện thuốc, có lẽ là biết hàng hơn. Anh mở ra hút một điếu, thì biết thuốc của tôi là từ đâu đến.

Tiết Lập Hoa nghi ngờ dập tắt điếu thuốc trong tay, nhận lấy bao Ngọc Khê mà Đỗ Long đưa rồi xem tỉ mỉ, cũng không nhìn ra có gì không đúng. Y xé bao, mở hộp thuốc, ngửi mùi vị trước, liền cảm giác có chút không đúng. Mãi đến khi y châm một điếu hút vào miệng, thì giống như Đỗ Long nói, con nghiện thuốc như y vừa hút liền hoàn toàn nhận ra sự khác biệt của Ngọc Khê thông thường có thể mua được trên thị trường với điếu Ngọc Khuê này. Điếu thuốc này mùi khói thơm không ít, không giống hàng bình thường ba bốn chục một bao.

Tiết Lập Hoa trong lòng có chút hiểu ra, nhưng lại không dám khẳng định, y nhìn Đỗ Long nói:

- Thuốc này có chút không bình thường, cậu lấy từ đâu.

Đỗ Long có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiết Lập Hoa một cái, nói:

- Anh không nhận ra được sao? Ồh… Cái này cũng khó trách, số thuốc này không phải người bình thường có thể hút được… Anh chưa hút qua nhưng chắc nghe nói qua Đặc Cung rồi chứ?

Khuôn mặt của Tiết Lập Hoa liền lập đỏ lên. Phải, y chưa hút qua Đặc Cung, vì y không có phần phúc này, nhưng y ngược lại thật sự biết chuyện Đặc Cung. Đặc Cung, cũng chính là ý cung ứng đặc biệt, tuy Đặc Cung là thứ chính phủ vẫn phủ nhận, nhưng trên thực tế vẫn tồn tại. Nhà máy rượu thuốc lá vì để được ủng hộ của chính phủ, thường mỗi tháng đều sẽ dùng đủ loại danh nghĩa miễn phí cung cấp cho các bộ chính trị các cấp, số lượng sản phẩm Đặc Cung không đồng nhất.

Bởi vì nhiều lần có quan viên quá ngu ngốc, cầm thuốc Đặc Cung có giá cao trên trời hút ở nơi công cộng bị lộ làm cho lật đài. Thương gia thông minh một chút thì sẽ làm chút che dấu lên bao đóng gói, dùng bao đóng gói chất lượng kém che đậy cao cấp bên trong…Ví dụ như bao thuốc trong tay Tiết Lập Hoa, thoạt nhìn giống như Ngọc Khê bình thường hơn 30 đồng một bao, trên thực tế lá thuốc ở phần đầu có thể là hàng cao cấp 90-100. Người khác cho rằng hàng giả, Đặc Cung bên trong lại là thật. Bọn quan viên được lợi ích thực tế, lại không cần mạo hiểm bị bại lộ, thật là không thể nào tốt hơn.

Đây chính là nguyên nhân tại sao Đặc Cung luôn tồn tài, lại không ai phát hiện. Số rượu thuốc lá Đặc Cung bán trên thị trường, khắp nơi in ấn bao bì dạng chữ Đặc Cung. Thủ đoạn làm giả và chất lượng sản phẩm của nó đều rất kém, nhưng lại vẫn là cung không đủ cầu.

Tiết Lập Hoa là người trong tỉnh, không ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy. Bị Đỗ Long nhắc tới điều này, y bình tỉnh ngộ đồng thời lại ngượng ngịu không ngừng, vì y cảm thấy mình bị người ta làm mất mặt trước mặt thuộc hạ của mình.

Nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Long hơi có vẻ kinh ngạc lại có chút đắc ý, Tiết Lập Hoa có chút thẹn quá hóa giận. Có thuốc Đặc Cung thì tài giỏi lắm sao? Người bị điều tra chưa từng thấy qua ai chảnh như vậy! Thằng nhóc này, mày đừng quên bây giờ là ở trong tay tao, tao muốn nắn mày tròn thì mày tròn, muốn nắn mày dẹp thì mày dẹp!

Đỗ Long bây giờ vẫn là đảng viên dự bị, đang trong kỳ khảo sát, cho nên song quy (Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan” (gọi tắt là song quy)) không có phần của hắn, song chỉ là tình huống giải thích khi đối diện tất cả mọi người tại địa điểm chỉ định; nơi chỉ định, vì vậy gọi là song chỉ. Vì thân phận người đối diện song chỉ không có đặc thù song quy, cho nên lúc chấp hành song chỉ cũng không có quy phạm như khi song quy. Nếu Đỗ Long không phải dựa vào thân thế, cho dù thật sự hợp tình hợp lý, thì trong lúc thẩm tra cũng không dám hai ba câu đã khiến quan chủ thẩm nổi trận lôi đình.

Tiết Lập Hoa giận thật rồi, y cười lạnh nói:

- Cho dù cậu có thể lấy được thuốc Đặc Cung từ lãnh đạo, số lượng cũng không đúng. Chẳng lẽ cậu ngày ngày đi tới nhã lãnh đạo lấy đồ sao? Cậu lấy đâu ra nhiều thuốc mà đi phát khắp nơi thế? Rất nhiều người đều nói hút thuốc của cậu đưa cho!

Đỗ Long mỉm cười lắc đầu, hắn nói:

- tổ trương Tiết anh nhất định là chưa từng làm lãnh đạo… tôi ít nhiều cũng là Trưởng đồn công an, tôi có cần nhìn thấy ai cũng đưa thuốc cho họ không? Rất nhiều người đều nói bậy, như vậy bọn họ có thể khoe khoang với người khác, mượn hào quang của tôi để đề cao mình… Cho dù đưa cũng đưa một hai điếu? Một bao thuốc có thể đưa hai mươi người, huống hồ chính tôi còn cai không hút thuốc, tôi lấy chỗ lãnh đạo một cây thuốc, đủ tôi dùng ít nhất một tháng. Tôi mỗi tháng đi thăm hỏi lãnh đạo khác nhau, lãnh đạo cũng rất khách sáo, tôi tặng trái cây sau đó mang rượu thuốc lá về, thì đủ cho tôi tiêu dùng. Nếu tổ trưởng Tiết thích, lần sau tôi mang đến cho anh một cây.

Tiết Lập Hoa tức giận, Đỗ Long nói đúng, y thật chưa từng làm lãnh đạo, vẫn là tên tép rêu cấp thấp của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Vì không có năng lực gì, dựa vào thâm niên công tác mới miễn cưỡng có chút địa vị ở trong Ủy ban Kỷ luật, rất khó đụng tới những nhiệm vụ ngàn năm hiếm thấy như của Đỗ Long. Y mang súng dẫn đội đến, không ngờ Đỗ Long lại là kẻ đau đầu ngàn năm hiếm thấy trong quan trường, mới nói mấy câu, Tiết Lập Hoa bị Đỗ Long liên tục châm biếm khiến mặt mày tối sầm, rốt cuộc là ai đang thẩm vấn ai a?

Không thể điều tra từ chỗ thuốc lá được nữa, Tiết Lập Hoa hít vào một hơi, bắt đầu chuyển sang phương diện khác. Đối diện chất vấn của Tiết Lập Hoa, Đỗ Long là binh đến tướng ngăn, bất luận Tiết Lập Hoa hỏi ra vấn đề xảo quyệt gì, Đỗ Long đều dùng giọng điệu mang chút châm biếm và có chút cao cao tại thượng thẳng thắn đáp trả lại y, hết lần này đến lần khác làm Tiết Lập Hoa đỏ mặt tía tai. Người thư ký bên cạnh nhìn thấy hai người kình nhau, cảm thấy mình giống như đang xem trận thi đấu bóng bàn không ngang sức. Đỗ Long là vận động viên bóng bàn cấp thế giới, còn Tiết Lập Hoa lại là cấp bình thường, y vừa phát bóng thì bị Đỗ Long trực tiếp giết trở về, chỉ có thể nhặt bóng đầy sân. Cục diện này khi nào mới kết thúc đây?

Lúc quân cờ trong tay Tiết Lập Hoa bị Đỗ Long giết gần hết, cuối cùng y lộ ra sát khí đằng đằng. Y cố nén oán giận trong lòng, lấy ra từng tấm hình kẹp trong tập hồ sơ đẩy tới trước mặt Đỗ Long. Hình có chút mờ, nhưng nhân vật chính bên trong vẫn rất dễ dàng nhận ra, người mặc trang phục cảnh sát mang kính râm đó không phải là Đỗ Long sao?

Chỉ thấy Đỗ Long trong tấm hình giơ cao côn cảnh sát, một bộ dạng dùng toàn lực tiến về phía người thanh niên lưng gù đánh. Tấm hình tiếp theo lại là Đỗ Long hung hăng tung chân đá, người thanh niên bị hắn đá trúng bay lên trời, giống bộ ảnh đặc sắc chụp trong phim.

Tiết Lập Hoa nhìn chằm chằm mặt của Đỗ Long, hy vọng có thể nhìn thấy thần sắc kinh hoảng trên mặt hắn, nhưng y thất vọng rồi. Đỗ Long nhìn thấy số hình đó, trên mặt lộ ra vẫn là thần thái hơi đắc ý, hắn ha ha nói:

- Chúng rất đẹp, chỉ tiếc mờ một chút, cú đá này thật là đẹp…

Tiết Lập Hoa sa sầm mặt nói:

- Đỗ Long, cậu nên biết đánh người là không đúng, huống hồ cậu còn là một cảnh sát… Chúng tôi nhận được rất nhiều tố cáo về cậu cậy thế hiếp người loạn đả người dân. Nhìn thấy số hình này, cậu định giải thích thế nào?

Khóe miệng Đỗ Long lại lộ ra nụ cười làm Tiết Lập Hoa vừa tức vừa hận. Đó là nụ cười tràn đầy tự tin, dưới nụ cười này, Tiết Lập Hoa đã bị đánh tơi bời rất nhiều lần, lần này chẳng lẽ cũng không ngoại lệ? Tiết Lập Hoa bắt đầu có chút tuyệt vọng.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, gấp tấm hình nói:

- Có cần thiết giải thích không? Tôi sẽ không tùy tiện đánh người, người bị đánh, nhất định là rất đáng đánh…

Tiết Lập Hoa vỗ bàn, đôi mắt trừng trừng đầy máu, y giận dữ hét:

- Đỗ Long, cậu quá đáng rồi! Cậu giống là cảnh sát không!