Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 917: Tự mua dây buộc mình




Thấy Đỗ Long khen đẹp, Phó Hồng Tuyết xấu hổ cúi đầu nói; - Thật không? em đúng là đẹp như vậy ư?

Đỗ Long thật thà gật đầu nói: - Đương nhiên, vẻ đẹp của em là vẻ đẹp tự nhiên, không phải nghi ngờ gì, nhưng... giống như một bó tường vi xinh đẹp, đẹp thì có đẹp, muốn đạt đến vẻ đẹp hoàn mỹ, vẫn cần phải luyện tập trang điểm một phen...

Phó Hồng Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Đỗ Long đang nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng, trong tay cầm một bó dây thừng màu trắng. Phó Hồng Tuyết quay người lại, đưa hai tay ra sau, hạ giọng nói:

- Vậy sư huynh giúp muội trang điểm một chút...

Đỗ Long cầm dây thừng bông màu trắng tiến đến phía sau Phó Hồng Tuyết, nắm tay nói: - Ưỡn ngực hóp bụng!

Phó Hồng Tuyết xấu hổ, không nghĩ ngợi gì ưỡn ngực hóp bụng, giống như năm xưa rèn luyện trên đảo đối mặt với huấn luyện viên, tuân thủ vô điều kiện đã trở thành hành vi bản năng.

Đỗ Long chắp hai khuỷu tay của Phó Hồng Tuyết vào nhau, dùng dây thừng buộc chặt lại, sau đó trói chặt khuỷu tay và cánh tay lại, khiến hai cánh tay của Pho Hồng Tuyết ở phía sau lưng biến thành hình chữ Y.

- Đi đến phòng của em. Đỗ Long kéo dây thừng, đẩy bả vai của Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết ngượng ngùng lần đầu tiên dẫn Đỗ Long vào khuê phòng của mình, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Cô vô cùng mong đợi

Đỗ Long thô lỗ đẩy Phó Hồng Tuyết lên giường. Phó Hồng Tuyết thét lên một tiếng kinh hãi, ngã xuống đệm Simmons (nệm cao cấp), bộ ngực lớn bị đè xuống, Phó Hồng Tuyết không chịu được kêu đau, quay đầu lại nhìn Đỗ Long oán giận nói: - Sư huynh không thể dịu dàng một chút à?

Đỗ Long phản bác nói: - Nếu thân phận của em bị bại lộ, kẻ buôn lậu có khách khí với em không? cầu xin cũng vô ích, em nên cố gắng chuyên tâm suy nghĩ làm thế nào để thoát ra, bây giờ là huấn luyện đặc biệt, không phải là trò chơi! Huynh muốn tốt cho muội thôi!

Nói xong, Đỗ Long lấy từ trong túi một cái khăn mặt trắng, nhét vào miệng Phó Hồng Tuyết, nhét rất chặt, dường như là nhét vào tận trong cổ họng, Phó Hồng Tuyết trợn trắng mắt, bị nghẹn đến mức buồn nôn.

Đỗ Long nắm lấy mắt cá chân Phó Hồng Tuyết, giơ chân cô lên nghiên cứu một lúc, thấy chân của Phó Hồng Tuyết rất thanh tú, móng chân chỉnh sửa rất đẹp, lại tô nhũ màu hồng bóng, gót chân và lòng bàn chân trước bị ma sát nhiều nên bị chai sạn một ít, còn các chỗ khác vẫn rất mềm mại và nhẵn bóng, khiến cho người ta có cảm giác bị kích thích khi nắm tay vào.

Phó Hồng Tuyết xấu hổ nhắm mắt lại, cho dù cô được đào tạo để trở thành một sát thủ, cũng chưa có ai từng làm như vậy đối với cô, trong lòng cô có cảm giác bất thường.

Đỗ Long thấy cô xấu hổ năm ngón chân quắp lại, biết cô đang căng thẳng, Đỗ Long cố gắng dùng móng tay gãi nhẹ lên lòng bàn chân cô, Phó Hồng Tuyết lập tức căng thẳng co chân lại, Đỗ Long cười ha ha nói: - Hồng Tuyết, dáng muội thon thả như vậy, sao chân lại tiểu xảo thế này, lại còn sợ buồn à?

Phó Hồng Tuyết ô ô dãy dụa tỏ vẻ chống cự, Đỗ Long lại gãi gãi lên lòng bàn chân cô nói: - Nhưng càng tiểu xảo huynh càng thích...

Phó Hồng Tuyết toàn thân như bị điện giật, lòng bàn chân buồn khiến cô có cảm giác buồn không chịu nổi, nhưng sau khi cảm giác đó qua đi lại cảm thấy chưa thỏa mãn. Phó Hồng Tuyết không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, cũng may điều đó cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, Đỗ Long không tiếp tục giày vò lòng bàn chân nõn nà của cô nữa, mà trực tiếp kéo đôi chân thon dài của cô ra phía sau, kéo đến sau lưng cô, sau đó trói vào cùng với hai tay cô.

- Lại là ngựa chổng bốn vó... hắn coi mình là gì đây... Phó Hồng Tuyết không khỏi nghĩ vậy, sợi dây thừng dâm ô tiếp tục chạy trên người cô, Phó Hồng Tuyết cuối cùng mới ngộ ra được cái mà Đỗ Long gọi là tăng liệu nghĩa là gì. Hắn dùng dây thừng kết thành cái lưới giống lưới đánh cá ghìm chặt lấy cơ thể cô, nhất là hai ngực, vốn đã ưỡn rất cao, bị dây thừng thừng nén xuống nên càng ưỡn cao.

Xuyên qua lớp áo mỏng, ngực của Phó Hồng Tuyết càng cao, hình dáng của hai đầu ti trên ngực càng lộ rõ. Phó Hồng Tuyết xấu hổ nhắm mắt lại, cô không thể hiểu nổi, tại sao phải trói chặt thế này cho mình nảy sinh cảm giác?

Sự việc vẫn chưa kết thúc, Đỗ Long thắt một nút thật lớn, sau đó luồn sợi dây thừng qua giữa hai chân Phó Hồng Tuyết, sau khi thắt chặt lại sợi dây thừng lọt vào khe giữa mông cô, nút thắt đó khiến Phó Hồng Tuyết cảm thấy tội lạc.

- Ô ... Phó Hồng Tuyết cảm thấy vật lạ đè lên, cô kinh gạc dãy dụa cơ thể, bên dưới liền truyền đến cảm giác kích thích mạnh mẽ, khiến cô không dám động đậy nữa.

Đỗ Long nắm lấy hai vú của cô dùng sức nắm cười nói: - Muội cứ từ từ giãy dựa, nếu thoát được sẽ có phần thưởng, nếu đợi đến lúc huynh quay lại mà vẫn không thoát được... thì lần sau huấn luyện sẽ càng nghiêm khắc hơn đấy!

Đỗ Long bịt hai mắt Phó Hồng Tuyết lại, dùng máy cách âm nhét vào tai cô, Phó Hồng Tuyết rơi vào tình trạng không nhìn thấy, không nghe thấy.

Đỗ Long lập tức tới phòng của Âu Dương Đình, Âu Dương Đình thấy hắn quay lại nhanh như vậy, rất thất vọng, miễn cưỡng cười hỏi: - Quay lại nhanh như vậy? Tuyết tỷ đã bị huynh trói xong rồi à?

Đỗ Long cười nói: - Trói xong rồi chúng ta mới dễ dàng hành động chứ, Tiểu Đình, muội xem đây là cái gì? Huynh đặc biệt chuẩn bị cho muội đấy...

Thứ đồ trong tay Đỗ Long khiến mặt Âu Dương Đình biến sắc, cô xấu hỏ nói: - Sư huynh, huynh bắt nạt muội cũng được, sao lại dùng đến thứ này? Trừ khi sư huynh...

Nhìn biểu hiện của Âu Dương Đình, Đỗ Long không khỏi chán nản, hắn sải bước tới trước mặt Âu Dương Đình. Âu Dương Đình muốn lùi ra sau, nhưng bị Đỗ Long nắm lấy tay, Đỗ Long nói: - Điều khiến đàn ông thấy nhục nhã nhất đó là coi thường khả năng của hắn, muội cho rằng ta không được sao? Vậy thì muội tự cảm nhận đi.

Nói xong, Đỗ Long kéo tay Âu Dương Đình ấn xuống bên dưới bụng mình, Âu Dương Đình kêu lên một tiếng, cách hai lớp quần, cô vẫn cảm nhận rõ ràng thứ đó vừa to lại vừa cứng và nóng.

Âu Dương Đình như bị điện giật rút tay lại, ánh mắt đỏ như lửa nhìn Đỗ Long, Âu Dương Đình có dự cảm, cô sự hãi nói: - Sư huynh đừng như vậy... chúng ta... tình cảm của chúng ta chưa tới bước này... hơn nữa huynh đã có bạn gái...

Đỗ Long nói: - Tiểu Đình, huynh đã từng nói huynh thích những cô gái hiền lành dịu dàng, huynh thích muội, muội cũng thích huynh, như vậy là đủ... không phải là em đã ghép ảnh của huynh với muội vào với nhau từ lâu rồi sao? Chúng ta đều là người đã trưởng thành, nếu muội không thích huynh thì cứ nói thẳng, huynh quyết không ép muội làm chuyện mà muội không muốn, chỉ cần muội nói không huynh sẽ đi ngay.

Âu Dương Đình trong lòng muốn hét lên ngàn lần chữ không, nhưng miệng lại không cất nên lời, Đỗ Long cười nói:

- Nói như vậy là muội đồng ý? Tiểu Đình, muội yên tâm, huynh sẽ dịu dàng yêu muội...