Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 3




Tôi cố gắng kéo hắn cũng không được, lôi hắn hắn liền đẩy tôi sang một bên, thực lực chênh lệch quá lớn, mắt thấy Lục Dữ Giang lại hung dữ đánh ra một quyền, tôi vội vàng nhào tới, hiên ngang lẫm liệt y như Tiểu Yến Tử bảo vệ Tử Vi, dang hai tay ngửa mặt kêu to: “Dừng tay! Nếu anh đánh, trước tiên đánh chết tôi đi.”

Cẩn thận mở mắt, vừa hay thấy nắm tay hắn cách chóp mũi tôi chưa tới ba phân, nói dừng là dừng, quả nhiên là cao thủ.

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra vừa nãy Trì Phi Phàm đấm hắn một quyền đen cả vành mắt, dĩ nhiên hắn thành con gấu trúc luôn.

Bộ dạng bình thường quá hắn luôn ra vẻ đạo mạo, bỗng nhiên thấy hắn biến thành gấu trúc, thật sự là rất buồn cười, tôi nhịn cười không được, phụt cười haha.

Đánh nhau với hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa đụng được nửa sợi tóc của hắn, mỗi lần đều là tôi thảm bại, rốt cục hôm nay Trì Phi Phàm thay tôi hoàn thành.

Hắn nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi hạ nắm đấm xuống, chỉ là vẫn hung hăng nhìn tôi.

Từ trước tới giờ tôi so với hắn còn hung ác hơn nhiều, trừng mắt lườm hắn.

Ước chừng hai giây, tôi cảm giác Lục Dữ Giang sẽ ném đao về phía mình, đâm tôi ngàn vạn lỗ.

May mắn trong tay hắn không có đao, vậy nên hắn chỉ trừng mắt nhìn tôi trong chốc lát, sau đó xoay người rời đi.

Tôi không để ý tới hắn, vội vàng chạy tới đỡ Trì Phi Phàm, mặt mũi anh đều bầm dập, tôi oán giận trách: “Sao anh lại động thủ với hắn ta chứ, hai người chúng ta cũng không đánh lại hắn đâu.”

Trì Phi Phàm còn chảy máu mũi, nghiêm mặt khàn giọng đáp: “Anh tức giận.”

Tôi biết Trì Phi Phàm giận, nhưng tôi lại không rõ anh giận cái gì, rốt cục lại thành dạng này.

Lúc Trần Mặc mở cửa cho chúng tôi, cậu ấy sợ tới mức mặt trắng bệnh: “Ôi, làm sao thế này?”

Tôi bực mình nói với cậu ấy: “Chúng mình lại gặp ăn cướp.”

“Ôi, đúng là…”

Tôi phất tay bảo Trần Mặc đi luộc trứng gà, sau đó lấy cồn giúp Trì Phi Phàm xử lí vết thương.

Việc này tôi cực kì thông thạo, khi còn học trung học, tôi đánh nhau vô địch thiên hạ, sao có thể không bị vài vết thương nhẹ. Thương tật thường nhẹ không nghiêm trọng, bị thương nặng mới đến bệnh viện, nhiều khi miệng vết thương đều do mình xử lí, hiện giờ trên mặt không để lại vết sẹo nào, đúng là vô cùng may mắn.

Sau cùng nước sôi trứng chín, tôi để nguội, đưa cho Trì Phi Phàm: “Đau ở đâu thì lăn chỗ đó đi.”

Mũi Trì Phi Phàm bịt bông, vừa lăn trứng gà, vừa nghiêm mặt hỏi tôi: “Nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”

Tôi chần chờ một lúc, cuối cùng cũng đem tất cả mọi việc trong những năm tháng qua kể với anh.

Đúng là sau khi chị mất, tôi rốt cục cũng thi đậu nghiên cứu sinh, kết hôn sau đó thì ly hôn, cuối cùng ra ở riêng.

Nói đến đau lòng, Trần Mặc còn ở bên cạnh im lặng khóc.

Ừ thì, một cuộc đời thất bại.

Trì Phi Phàm lặng yên nghe, cuối cùng anh vươn tay, nhẹ vuốt tóc tôi.

Khi chị còn sống, cũng thường xuyên vuốt tóc tôi như vậy, chê tôi chỉ là đứa bé.

Sau khi chị mất, tôi thật sự là ngu ngốc mới có thể làm chuyện ngu xuẩn tới vậy.

Chẳng qua là một cuộc đời bất hạnh, nói ra nhiều cũng thoải mái.

Tiễn Trì Phi Phàm đi, Trần Mặc an ủi đồng cảm với tôi một lúc, sau đó lăn lên giường ngủ luôn.

Hôm sau thức giấc, lại là hảo hán.

Còn sống, phải sống ra người chứ đừng giống chó!

Vì thế tôi hăng hái chen chúc trong tàu điện ngầm, hăng hái chen chúc trong thang máy, hăng hái đi đến chỗ ngồi của mình…

A!

Trên bàn bày một vật lạ gì đó? Khi bình tĩnh lại không khỏi cảm thấy sét đánh đầy đầu, không ngờ lại là một mùi hương ngào ngạt yểu điệu vô cùng mịn màng, thậm chí còn có vài giọt sương sớm…

Hoa hồng!

Chưa ăn thịt heo cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, tuy rằng chưa từng được tặng hoa hồng, nhưng tôi còn là một bà chủ giàu sang. Có lần Lục Dữ Giang ném tôi đi học cắm hoa, tôi chẳng học được cái gì, ngược lại cửa hàng bán hoa mỗi ngày đều tặng hoa cho các bà chủ, nên tôi biết đây là loại hoa hồng quý nhất, một bông cũng đủ cho tôi ăn một bữa cơm đó!

Ai mạnh tay vậy, một lần tặng đã tặng lớn như thế, làm tôi đau lòng chết đi được, có thể trả lại không đây.

Không phải tặng sai người đấy chứ?

Hôm nay cũng đâu phải cá tháng tư.

Nhìn thấy vẻ mặt soi mói của mấy bà cô bên cạnh, tôi cầm tấm thiệp bên trong, lớn tiếng đọc: “Cảnh Tri: Em mau quên hết chuyện buồn đi, tương lai sẽ hạnh phúc, anh hứa với em.” Mặt sau thiệp thấy tên tiếng anh: “Fred. C”

Fred. C?

Tiếng Anh của tôi trước nay đều cực tệ, lắp bắt mấy lần, mới phản ứng được Fred. C đây chẳng phải Trì Phi Phàm sao?

Tôi lại bị sét đánh lần nữa.

Chẳng cần nghi ngờ, đề tài tám chuyện hôm nay là: Tổng giám đốc kỹ thuật tinh anh Fred. C đột nhiên tặng hoa hồng cho Diệp Cảnh Tri không chút quyến rũ của phòng hành chính, tấn công cực mạnh mẽ.

Tôi không biết Trì Phi Phàm đang đùa cái gì, tôi áp dụng chính sách đà điểu, thành thật cúi cái đầu dài trong bãi cát, không nghe không thấy, tựa như bó hồng kia chưa từng xuất hiện, tựa như tiếng xì xào bàn tán và những ánh mắt khác thường này đều không tồn tại. Ngay cả Lâm Tâm Phi đều cố ý tới chỗ tôi ngồi, muốn hỏi lại im lặng. Mà tôi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, với thái độ chăm chỉ làm việc chưa từng có, sửa soạn tất cả văn kiện lại một lần nữa, gửi tất cả thông tin, xử lí hàng tồn kho, kiểm tra đơn đặt hàng, thậm chí còn phá lệ sắp xếp lại máy tính.

Mệt mỏi chịu đựng tới khi hết giờ, ôm túi xách chạy một mạch.

Tôi đã quên mất một việc, nếu nói tôi là Tôn Ngộ Không, vậy thì Trì Phi Phàm và Lục Dữ Giang giống nhau, đều là Phật Tổ Như Lai.

Cuối cùng tôi bị Trì Phi Phàm chặn ở cửa công ti, trước mặt nhiều người nói: “Ngồi xe của anh đi, không phải em thích kiểu dáng xe này sao, hôm nay cho em lái nhé?”

Đồng nghiệp đang vội vàng đi về, không có ai quay đầu nhìn chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy không khí ở đây càng quỷ dị, đáng sợ thật đó.

Tôi lớn tiếng nói: “Em không mang giấy phép.”

“Vậy thì anh lái.” Anh bình thản kéo tay tôi, giống như đang nắm tay một người bạn: “Anh đưa em đi ăn cơm.”

Má ơi, việc này kì quặc quá đi.

Vậy nên tuy rằng Trì Phi Phàm đưa tôi tới nhà hàng vô cùng xa hoa, tôi cũng không yên lòng, không cảm thấy vị gì.

Mà anh xử dụng dao nĩa thành thạo, ăn rất ngon miệng.

Vết thương trên mũi anh còn dán băng y tế, không phải không buồn cười, nhưng cười không nổi, tôi thở dài, đẩy đồ ăn sang một bên.

“Anh rể à, rốt cục anh muốn làm gì.”

“Suỵt!” Anh đưa ngón trỏ lên: “Về sau đừng gọi anh là anh rể nữa, không biết Lục Dữ Giang lại là tên hỗn đản như thế, vậy nên sau này vẫn để anh chăm sóc em đi.”

Tôi lại nói lắp: “Nhưng mà… chị em…”

Vốn muốn nói chị em mới chết vài năm, anh sao có thể như thế? Nhưng nghĩ tới việc xấu hổ mình đã làm, tôi đành ngậm miệng.

Anh chuyển chủ đề: “Chẳng lẽ em không thích anh.”

“Thích thì có thích… Nhưng cũng không phải loại thích ấy…”

Anh chặn lời: “Thích là được, yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, khiến em vui vẻ.”

Nhưng mà hiện tại em không vui vẻ đâu.

Ôi chao, lòng người thật khó dò.

Vốn dĩ tôi cứ tưởng lòng dạ Lục Dữ Giang thực sự khó lường, khó mà suy đoán, hiện tại xem ra, Trì Phi Phàm này tôi cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Mặc kệ, tôi đem hết tâm trạng, nói với Trì Phi Phàm: “Anh rể, em coi anh như anh trai ruột của mình, chị mất rồi, anh lại ở nước ngoài, em nghĩ có lẽ anh đã chuyển tình cảm cho chị sang phía em, nhưng chúng ta thực sự không hợp nhau, em không thể tiếp nhận được.”

“Không liên quan.” Anh mỉm cười dịu dàng, khích lệ vỗ tay tôi: “Anh biết em nhất thời không tiếp nhận được, anh sẽ để em chậm rãi chấp nhận. Cho anh một chút thời gian, anh sẽ cho em thấy…”

Tôi lại cảm thấy đau đầu, đây là cái thế giới gì vậy…

Đúng là… khiến người ta bất lực…

Trì Phi Phàm nói được làm được, anh không rầm rộ tặng hoa hồng nữa, chỉ là mỗi ngày lúc sáng sớm, trên bàn của tôi luôn có một món quà nhỏm có đôi khi là hoa vong ngã, có đôi khi là chocolate, lại có lúc là một chiếc thiệp nhỏ, có đôi khi lại là một châu cây xương rồng.

*Hoa vong ngã: Một loại thảo cỏ. Hình lấy từ baidu

vong ngã

Mỗi khi tan ca, anh đều đưa tôi đi ăn cơm, chơi bóng, xem phim, vô cùng vô cùng đạt chuẩn mực theo đuổi.

Hàng loạt đồng nghiệp trong công ty đầu tiên là ngạc nhiên đến rớt mỏ, sau đó, dần trở nên bình thường.

Nếu mọi người tỏ thái độ bình thường trước những chuyện bất ngờ, vậy chuyện đó sẽ không còn bất ngờ nữa.

Một vị tổng giám đốc kĩ thuật, tuyên bố thật sự theo đuổi một nhân viên phòng hành chính, thật ra cũng chẳng có gì kì lạ lắm.

Không phải chỉ là tình cảm OFFICE (tình yêu văn phòng) thôi sao? Chỉ cần không cản trở tới công việc, từ ông chủ đến nhân viên quét dọn vệ sinh, ai lại chẳng nhắm một mắt mở một mắt?

Tôi ngày qua ngày đều như đà điểu vậy, cảm thấy bản thân bị vùi lấp trong thế công kích như đại dương của mọi người.

Công ty từ trên xuống dưới đã ngầm chấp nhận việc Trì Phi Phàm theo đuổi tôi, thang máy khi tan tầm đều có người cố ý tránh xa, để tôi và anh đứng cạnh nhau. Thư kí của Trì Phi Phàm càng coi trọng tôi, thỉnh thoảng trong giờ ăn, còn vô tình giải thích với tôi, Trì tổng giám đốc dạo này đều họp tăng ca, vì vậy bề bộn công việc, dường như tâm tình không được tốt vân vân…

Gì thế!

Bà đây cũng chẳng phải lao quân.

Cứ như vậy bi ai, hậm hực, tách biệt khỏi bầu không khí chung, ngày rồi lại qua ngày.

Điều đáng mừng nhất là, tôi cuối cùng cũng tìm được phòng thích hợp, có thể chuyển nhà.

Tận tới khi kí hợp đồng, tôi mới phát hiện ra, hộ khẩu vẫn để quên ở biệt thự.

Lúc kết hôn hộ khẩu của tôi còn ở trường, sau khi kết hôn sổ hộ khẩu để ở chỗ Lục Dữ Giang, ly hôn rồi lại quên đem theo.

Chủ thuê nhà không đồng ý, sống chết cũng ép tôi đưa sổ hộ khẩu ra.

Không có cách nào khác, phải trở về lấy.

Tôi cố ý chọn ngày lành tháng tốt, tám giờ sáng cuối tuần, lúc này Lục Dữ Giang dù mưa hay gió cũng sẽ đi câu, cho nên nhất định không có nhà.

Vốn không có thể, tôi còn sợ không được vào cửa, ai biết rằng vừa xuống taxi, gặp được thím Lí hàng xóm, cửa lớn mở ra, xe chạy chầm chầm tiến tới, nhìn thấy tôi còn cố ý dừng lại chào: “Ây, cô Lục, hôm nay không có tài xế tới đón à?”

Nhà thím Lí này ở ngay sát vách chúng tôi, chồng thím cũng là người làm ăn. Có lần Giáng Sinh họ tổ chức tiệc, còn mời Lục Dữ Giang tiên sinh và vợ, nên tôi nhận ra thím ấy. Nơi này là khu biệt thự xa hoa, toàn bộ nhà riêng đều có vườn hoa riêng. Hàng xóm tình cờ dắt chó đi dạo mới có thể gặp nhau. Bởi vì không nuôi chó, nên tôi ở đây ba năm, hàng xóm quen biết đều có thể liệt kê được. Thím Lí thực ra rất nhiệt tình, gọi tôi lên xe: “Tới đây đi, thím lái xe đưa vào, đỡ phải đi bộ.”

Không ngờ rằng thuận lợi như thế.

Tới cửa rồi cảm ơn thím Lí, sau khi xuống xe tôi bắt đầu cân nhắc, mật mã này tôi còn không biết, vào nhà thế nào đây?

Cửa sổ thư phòng mở ra, rèm cửa màu trắng bị gió thổi phất phơ, giống như một cái tay thật lớn, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi không ngờ rằng căn phòng này lại đoan trang thế, tuy rằng ở đây vài năm rồi, nhưng nhìn qua lại xa lạ tới vậy.

Tôi cởi áo khoác, nếu thật sự không có đường vào, làm sao bây giờ, vẫn phải vào thôi!

Tôi biết trong khu nhà này khắp nơi đều có camera, không cẩn thận chút nhất định sẽ bị bảo vệ phát hiện, thừa dịp bọn họ còn tưởng tôi là chủ nhà, cho dù tôi bò vào biệt thự, họ cũng sẽ nghĩ tôi đây tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn bò.

Tôi thuận lợi trèo vào ban công thư phòng, lúc rơi xuống đất thì thở phào nhẹ nhõm. May là cửa thư phòng không bị khóa trong, trong hành lang im lặng, không một tiếng động.

Lục Dữ Giang tiên sinh, ý thức chống trộm của anh, quá kém cỏi đó…

Chẳng qua tường khu biệt thự quá cao, hàng rào điện giám sát 24 giờ, không chỉ có bảo vệ, thậm chí còn có chó nghiệp vụ vô cùng trung thành tận tâm tuần tra… Vậy nên khi tôi ở đây, cũng luôn quên khóa cửa ban công này.

Trong phòng khách quả nhiên không có người, xem ra Lục Dữ Giang đúng là đi chơi bóng rồi. Vì thế tôi yên tâm lớn mật lục tung, không nghĩ rằng đầu đầy mồ hôi, cũng không tìm thấy sổ hộ khẩu.

Lạ thật, sổ hộ khẩu để nơi nào vậy?

Giấy tờ quan trọng và tiền bạc trong nhà, đều do Lục Dữ Giang phụ trách bảo quản, tôi biết ngăn kéo tủ đầu giường luôn có một xấp tiền mặt, vốn là tiền tiêu vặt cho tôi dùng, mỗi lần lấy hết hắn lại bỏ thêm vào, thật ra hắn đối với vài đồng tiền này cũng không để ý, vì thế sau ly hôn kinh tế của tôi thật sự khó khăn, còn trộm ở ngăn kéo một ngàn lượng, sau này có tiền lương mới trả lại, hắn cũng không phát hiện ra, chỉ là tới bây giờ tôi cũng chưa từng hỏi hắn cất sổ hộ khẩu ở đâu.

Tôi thất vọng ngồi trên thảm, không đến mức tay không trở về đấy chứ.

Không sao, còn phòng ngủ nữa mà.

Xốc lại tinh thần rồi rón rén đi qua hàng lang, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Rèm cửa sổ không mở, trong phòng âm u, sau vài giây mắt tôi mới thích ứng với ánh sáng bên trong.

Lần này tôi kinh ngạc nhảy lên: “Á!”

Trên giường có người!

Lục Dữ Giang!

Hắn… Hắn… Hắn sao lại ngủ ở đây!

Tôi quên mất nếu tôi rời đi, nhất định hắn sẽ trở lại phòng ngủ, nhưng không phải hắn đi chơi bóng sao?

Bình tĩnh nhìn kĩ, tốt quá tốt quá, trên giường chỉ có mình hắn.

Nhưng tiếng hét chói tai kia của tôi đã khiến hắn tĩnh giấc, hắn đang mở to mắt nhìn tôi.

Tôi đứng yên như tượng gỗ. Vốn tưởng rằng hắn sẽ nổi giận đùng đùng chất vấn tôi vào bằng cách nào, không nghĩ rằng hắn chỉ hơi liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lại nhắm mắt.

Vì sao hổ dữ đột nhiên biến thành mèo ốm thế?

Tôi cẩn thận tới gần giường, thử thăm dò gọi tên hắn, kết quả hắn còn hừ một tiếng, bộ dáng ngủ không tỉnh, tôi bạo gan chầm chậm tiến lên, ai ngờ đột nhiên hắn bắt lấy cổ tay tôi, tôi sợ tới mức hồn phi phách tán.

Bàn tay hắn nóng dọa người, tôi sờ trán hắn, cũng nóng dọa người, hóa ra hắn phát sốt.

Chẳng trách hắn không đi chơi bóng, trách không được mặt trời lên đỉnh, hắn còn đang ngủ, hóa ra hổ dữ thật sự biến thành mèo bệnh.

Trong ấn tượng của tôi, Lục Dữ Giang tới bây giờ cũng không bị bệnh.

Mỗi khi có dịch bệnh gì đó, tôi luôn là người đầu tiên nhiễm bệnh, dù là cả ngày cửa lớn không ra cửa trong không bước, vẫn chỉ ở nhà che mặt ho khan, cuối cùng không chừng còn bị bác sĩ cho uống thuốc kháng sinh. Mà dường như Lục Dữ Giang luôn xa rời vi khuẩn, ngay cả hắt xì cũng chưa từng thấy hắn bị. Ở trong mắt trong lòng tôi, hắn quả thực là uy chấn thiên kim cương biến hình, mãi mãi không già, không bệnh, bất tử, là Boss đại nhân phản diện không chê vào đâu được, có mười Diệp Cảnh Tri nữa cũng chẳng đấu lại hắn.

Không nghĩ tới hắn còn có ngày hôm nay.

Toàn bộ phái phản động đều là hổ giấy, vĩ nhân nói quá đúng!

Tôi tà ác nghĩ đút hắn uống nước nóng, cho hắn ăn hoàng liên khiến hắn bị tiêu chảy, thừa dịp hắn bị bệnh, lấy mạng hắn!

Thôi quên đi, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, cho dù ly hôn, tôi cũng không thể lòng dạ độc ác làm ra loại chuyện này.

“Này!” Tôi hỏi hắn: “Anh để sổ hộ khẩu chỗ nào đấy?”

Hắn không trả lời, mí mắt động đậy, tiếp tục ngủ.

Tên này!