Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 12: Chương 12: Chương 3: BỨC TRANH TỨC GIẬN (3)





“Lần này anh có ngăn cản hay không?” Chu Bình suy đóan.
“Không có.” Xem ra Trương Bân có chút hối hận, “Thật ra thì tự tôi cũng đặc biệt muốn xem bức tranh kia, nhưng lại rất sợ. Lúc ấy tôi nghĩ, nếu bọn họ nhất định phải xem, thì để cho hai người bọn họ xem trước tốt hơn, sau đó tôi lại căn cứ tình huống mà quyết định mình có xem hay không.”
Chu Bình gật đầu một cái, tâm tình như vậy cũng rất dễ hiểu.
“Thấy tôi không hề phản đối nữa, bọn họ rất hưng phấn đem cái hộp tranh vẽ từ trong rương ra ngoài, cẩn thận xé giấy niêm phong, lấy bức tranh bên trong ra. Sau đó dưới ngọn đèn dầu mờ tối, mở bức tranh ra từng chút từng chút. Mà tôi nửa tựa bên giường, cách 3 hay 4 mét gì đó chăm chú nhìn tất cả.”
“Ngọn đèn dầu lóe lên ánh lửa chiếu rọi gương mặt hai người bọn họ, tôi tinh tường nhìn rõ nét mặt vốn đang hưng phấn của bọn họ từ từ đông cứng lại, sau đó chuyển biến làm tôi kinh ngạc và sợ hãi. Nhất là Hồ Tuấn Khải cách tôi gần nhất, tôi chưa từng gặp qua ánh mắt một người nào như thế, hình như cậu ta thấy được một chuyện kinh khủng tuyệt đối không có khả năng xảy ra.”

“Lúc ấy không khí trong phòng tựa như bị đóng băng lại trong nháy mắt, yên tĩnh đến đáng sợ. Mặc dù tôi không có trực tiếp nhìn bức tranh kia, nhưng toàn thân tôi cũng xuất hiện cảm giác lạnh lẽo. Tôi nín thở nửa ngày, rốt cuộc mới lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Thế nào? Rốt cuộc phía trên kia vẽ cái gì?.”
Chu Bình cũng bị loại không khí đó lây nhiễm, lần này anh không có nói chen vào, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt nhìn về phía Trương Bân truyền một nghi vấn giống vậy: Rốt cuộc phía trên kia vẽ cái gì?
Trương Bân thì đã hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức của mình: “Nghe được câu hỏi của tôi, hình như Hồ Tuấn Khải đột nhiên thức tỉnh, cậu ta nhanh chóng cuộn bức tranh đó lại, dùng giọng nói run rẩy lẩm bẩm nói: ‘… Điều này sao có thể… làm sao có thể? Anh tuyệt đối không thể nhìn bức tranh này, cũng đừng hỏi nội dung của nó, anh chịu không nổi đâu!’.”
“Không chịu nổi, đây là ý tứ gì? Lúc này Trần Kiện cũng phản ứng giống như vậy?”
“Cậu ta cũng chỉ đứng ngơ ngác ở một bên, vẻ mặt hoảng hốt.” Trương Bân cười khổ một tiếng, “Thật ra thì cho dù Hồ Tuấn Khải không nói, tôi cũng tuyệt đối sẽ không xem bức tranh đã niêm phong, trái tim của tôi vẫn không chịu nổi, bác sĩ đã sớm dặn dò tôi phải tránh khỏi những chuyện quá kích thích.”
“Sau khi Hồ Tuấn Khải đem cất bức tranh kia xong, cùng Trần Kiện yên lặng nằm xuống. Tôi nhìn từ bên ngoài, hai người bọn họ đều mang tâm sự nặng nề, hiển nhiên còn bị bóng ma trong bức tranh kia bao phủ. Tôi cũng có chút lo lắng đề phòng, nhưng một ngày mệt nhọc không chịu đựng được, không bao lâu sau, đã nặng nề thiếp đi. Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, tôi gặp một cơn ác mộng đáng sợ! Tôi mơ thấy từ trong chiếc hộp rỉ ra từng dòng máu tươi, máu kia càng chảy càng nhiều, lan tràn khắp trong phòng nhỏ, cuối cùng che mất đỉnh đầu của tôi, gần như khiến tôi hít thở không thông.”
Chu Bình nhíu mày một cái, hình như cảm xúc chủ quan của Trương Bân đặc biệt dễ dàng bị hoàn cảnh khách quan ảnh hưởng, cái cơn ác mộng đó nói rõ việc này.
Trương Bân cũng không để ý đến phản ứng của anh, chỉ cắm đầu cắm cổ nói: “Tôi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, trái tim nhảy ‘thình thịch’ điên cuồng không thôi. Chờ tôi bình tĩnh lại một chút, đột nhiên phát hiện, hai người Trần Kiện và Hồ Tuấn Khải ngủ cạnh giường tôi đều không thấy, thay vào đó ở trên sàn là chiếc hộp tranh vẽ bị mở ra trống không.”

“Lúc ấy cửa phòng đóng chặt lại, tôi không để ý tới mặc áo khoác, đạp đóng giày đi tới cửa sổ nhìn quanh bên ngoài. Chỉ thấy hai người bọn họ đang đứng ở cua quẹo đường núi, tựa hồ đang thương lượng cái gì đó, Hồ Tuấn Khải xách theo ngọn đèn dầu, trên tay Trần Kiện cầm bức tranh ‘Bức tranh tức giận’ kia.”
“Bọn họ lại đi xem bức tranh sao?” Chu Bình không khỏi sinh ra hứng thú sâu đậm với bức tranh.
“Đúng vậy. Hơn nữa bọn họ thừa dịp sau khi tôi ngủ say ra bên ngoài phòng xem, đương nhiên là có chuyện muốn gạt tôi. Lần này cự ly khá xa, tôi nhìn không rõ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được giữa hai người bọn họ, có một không khí vô cùng nặng nề.”
“Tôi cứ đứng ở sau cửa sổ như vậy, ngơ ngác nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, rồi lại không có dũng khí đi tới tìm hiểu chân tướng. Ban đêm yên tĩnh khiến ỗi phút mỗi giây đều có vẻ như khá dài, cái tôi làm được lúc đó chỉ là mong ngóng bọn họ có thể nhanh chóng trở lại phòng, ném bức tranh kia qua một bên, cũng đừng quản nó.”
“Lúc ấy bọn họ đang nói cái gì, anh không nghe được chút nào sao?”
Trương Bân lắc đầu một cái: “Lỗ tai tôi vốn là không phải đặc biệt tốt, giọng nói bọn họ lại rất nhỏ. Tôi chỉ có thể từ động tác của bọn họ mà đoán ra đại khái vài nội dung.”

“Thật sao? Vậy anh đoán được cái gì?” Chu Bình có chút mong đợi nhìn Trương Bân.
“Trần Kiện cầm bức tranh kia, hình như muốn đi đường núi bên kia, cũng chính là đi về phía chùa. Mà Hồ Tuấn Khải lại giống như đang thử khuyên hoặc ngăn cản cậu ta làm như vậy.”
“Đi về phía chùa, vậy là anh ta muốn đi tìm cái người vẽ tranh tên ‘Hòa thượng Không Vong’ đó?” Chu Bình phân tích.